DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang
Chương 12: 12: Anh Uống Say!


1h đêm tại Luxury club một quán bar cao cấp nổi tiếng ở Hà Thành.

Nơi này dành cho giới thượng lưu lắm tiền nhiều của,một nơi mà các thiếu gia, tiểu thư thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt bỏ tiền để mua vui,rất xa hoa và đắt đỏ.

Mỗi một người tới nơi này đều phải có thẻ Vip,một đêm ở đây có giá từ mấy ngàn USD đến hàng chục ngàn USD.

Trong tiếng nhạc DJ ồn ào đầy náo nhiệt các đôi nam nữ nhảy cuồng nhiệt trên sân khấu.

Ở góc bên phải club Nguyên Phong đang ngồi trên chiếc bàn dành cho khách Vip.

Anh uống hết ly rượu này tới ly rượu khác trên bàn la liệt những chai rượu Domaine Leroy Richebourg Grand Cru 1949 có giá trị hơn 5 nghìn USD mỗi chai,tâm tình anh không tốt lên uống bao nhiêu không thấy đủ ánh mắt mờ hồ hiện lên nét đau thương miệng anh thì thầm một cái tên nho nhỏ:
_ Vân Kiều,Vân kiều!
Mà ở bên cạnh anh ba người đàn ông lắc đầu nhìn anh.

Anh gọi bọn họ tới đây để vui chơi nhưng bây giờ họ phải nhìn bộ dạng uống rượu như tìm chết của anh.

Họ không ngăn cản được anh,họ biết lí do vì sao anh trở lên như vậy gần một năm rồi mỗi lần anh nhớ tới người phụ nữ đó đều như vậy chưa từng quên mặc dù cô ta đã chết.

Con người lạnh lùng tàn nhẫn đã không còn chỉ còn lại nét đau khổ cùng áy náy vì không cứu được cô ấy,anh luôn tự ngược đãi bản thân mình,ép mình sống trong nỗi thù hận.

Để rồi không ai ngăn được quyết định lấy An Nhiên để trả thù của anh.

Họ đều biết và họ tin một cô gái như An Nhiên sẽ không làm chuyện đáng sợ như thế nhưng Nguyên Phong vì tức giận tới mù quáng,anh đều tin tất cả là do An Nhiên gây ra cái chết của Vân Kiều.

Lâm Dĩ Tường người thừa kế Lâm Thị tổng giám đốc tập đoàn bất động sản SunShine có tiếng trong nước,anh là một người máu mặt trong giới kinh doanh bất động sản mang dung mạo khôi ngô, tuấn tú bản chất ôn hoà dễ gần nhưng trên thương trường thì vẫn là một con sư tử đúng nghĩa,anh là người anh em tốt của Nguyên Phong.

Nhìn Nguyên Phong như vậy không đành lòng ngồi nhìn nữa vội giật lấy ly rượu trên tay Nguyên Phong cho lên miệng uống cạn rồi nói:
_ Đừng uống nữa mau về thôi cậu say rồi!
Giọng Nguyên Phong hơi ngà ngà say:

_Cậu bị điên hả đưa rượu đây!
_Nguyên Phong đừng uống nữa không tốt cho dạ dày cũng như sức khoẻ của cậu.

Người vừa lên tiếng là Hạ Nhất Thiên cậu út nhà họ Hạ là một bác sỹ tài giỏi, anh tốt nghiệp loại xuất sắc tại trường đại học danh tiếng Stanford giờ đã là trưởng khoa của một bệnh viện lớn ở thành phố này.

Dáng người anh cao gầy khuôn mặt sáng với nụ cười rất tươi,cũng là người bạn thân đồng cam cộng khổ với Nguyên Phong.

Nguyên Phong gằn giọng quát lớn:
_Các cậu điên hết rồi,tôi muốn uống nữa không ai ngăn được tôi hết,phục vụ đâu mang thêm rượu tới đây!
Có một bàn tay giữ Nguyên Phong đang bực dọc quát phục vụ bàn lại làm cả club nhất thời im lặng, mấy ánh mắt tò mò nhìn về phía này, anh cao lớn ngang với Nguyên Phong nét mặt phong trần đậm chất đàn ông, anh là Trần Quân Dịch lão nhị của tổ chức Hắc Ưng Bang tổ chức bí ẩn với nhiều thế lực lớn đằng sau có thể dẹp tan những kẻ chướng tai gai mắt,mà cái tên đang làm loạn Nguyên Phong này lại là Lão Đại của Quân Dịch hai người họ đã cùng nhau tạo lên một Hắc Ưng Bang lừng lẫy.

Trên vai phải hai người bọn họ có săm hình một con chim ưng giống nhau đây là niềm tự hào của Quân Dịch từ một chàng thanh niên mồ côi cha mẹ khi vừa sinh ra lưu lạc giang hồ nhiều năm, mười năm trước được Nguyên Phong cứu một mạng lên giờ mới trở thành Lão Nhị Hắc Bang người người khiếp sợ, không nhịn được khi thấy Lão Đại của mình như vậy anh gắt lên:
_Đừng quậy nữa,làm loạn đủ rồi đấy!
Nguyên Phong ngẩng đầu nhìn Quân Dịch cười cười:
_ Ha ha cậu dám quát tôi,cậu muốn chết phải không?
Quân Dịch tức giận nói một hơi:
_ Ừ mình đúng là não úng nước mà vào sinh ra tử với cậu mười năm nay,cậu có biết mỗi khi cậu như này ba người bọn tôi cũng đau lòng không kém,cậu sao thế hả tất cả là quá khứ rồi cái gì lên buông thì buông xuống đi đừng tự làm khổ bản thân mình nữa hãy biết trân trọng những gì cậu có bây giờ.

cậu bây giờ không còn là cậu nữa,Nguyên phong của 8 năm trước một mình đánh gục 20 tên côn đồ mà áo không bị nhăn dù chỉ một chút đâu rồi! mình biết cậu đau lòng nhưng cậu càng như vậy thì người đau khổ là cậu là chính cậu mà thôi.

Một hơi dài xong nhìn bộ dạng âm trầm lạnh lùng của Nguyên Phong anh nháy mắt với hai người bạn tốt chuẩn bị cùng nhau rời đi,mà Nguyên Phong đã ngấm say đứng dậy loạng choạng nói:
_Ba người các cậu đều điên rồi!
Cả ba đồng thanh:
_ Ừ điên mới làm anh em tốt với cậu.

Các cô gái trong club từ lúc nghe thấy bốn người đàn ông anh tuấn bất phàm ở cách đó không xa thì dùng ánh mắt say mê lẫn ngưỡng mộ thì thầm với nhau:
_Này tôi thấy cái người đang say rượu kia rất đẹp trai nha!
_ Ừ tôi thấy anh chàng mặc áo sơ mi đen kia cũng rất đẹp trai đó!
Một cô khác lên tiếng:

_ Cả bốn người đều cực phẩm hiếm có khó tìm.

Một cô gái vóc người đầy đặn khuôn mặt trang điểm kĩ mặc chiếc váy bó sát để lộ 3 vòng quyến rũ mái tóc vàng được cột cao nhìn nét mặt cô ta lả lơi đưa tình nói:
_ Tôi sẽ lên bắt chuyện với họ biết đâu lại được món hời!( cô ta không tin với nhan sắc của mình lại không mê hoặc được mấy người họ)
Nói rồi cô từ từ tiến về phía bốn người đàn ông chuẩn bị rời đi kia tới gần đứng trước mặt Nguyên Phong cô ta cất giọng ngọt như mật mía:
_Xin chào mấy anh,các anh không ở lại chơi thêm sao vẫn còn sớm mà ở lại thêm chút nữa đi để em hầu rượu các anh.

Dứt lời cô ta tiến tới áp sát người vào người Nguyên Phong bộ dáng lả lơi cố ý cọ sát cặp ng ực hở quá nửa của cô ta vào vòm ng ực rộng của Nguyên Phong môi mỏng chạm nhẹ vào cổ áo sơ mi trắng của anh mà giây phút này mặc dù anh đang say nhưng mặt đã lạnh xuống cực điểm ánh mắt chim ưng lạnh lẽo nhìn cô ta không một tia cảm xúc hơi thở lạnh lùng phun ra mấy lời chán ghét.

_Cút Ngay!
Trên người cô ta tản ra mùi nước hoa nồng nặc rẻ tiền khiến mũi anh hơi khó chịu,cô ta giật mình vì tiếng quát của anh thấy hơi ớn lạnh trên người anh mang hơi thở lạnh lẽo lạnh lùng mà xa cách khiến người ta không dám tới gần,nhưng cô ta sợ mất mặt không chịu buông tha định giơ tay chạm vào anh thì anh nghiêng sang một bên tránh né:
_ Nếu cô còn chạm vào tôi thì không cần chiếc tay đó nữa.

Sợ hãi rụt tay về không dám tiến lên nữa,trong lòng nghĩ thầm người đàn ông này sẽ không thuộc về bất kì cô gái tầm thường nào ở đây cả.

Ba người đàn ông thấy như vậy đều dùng anh mắt thấu hiểu nhìn cô ta.

"Muốn dùng thân thể rẻ tiền đó để quyến rũ Nguyên Phong không bằng trực tiếp đi chết đi "
Họ đều biết vợ của anh xinh đẹp động lòng người.

Trong hôn lễ họ đã từng được nhìn thấy cô, cô đơn thuần chứ không giống mấy cô gái ở những nơi này vậy mà Nguyên Phong đâu có để An Nhiên vào trong mắt chứ đừng nói đến mấy cô gái làm nghề mua vui cho bọn đàn ông.

Dĩ Tường một tay đút túi quần ưu nhã nói:
_ Thôi mình về đi! ( quay sang cô gái nói) làm người tốt nhất lên biết mình ở vị trí nào biết chưa?
Nói rồi bốn người bước ra khỏi club, Nguyên Phong có hơi say nhưng bước chân của anh vẫn kiên định mạnh mẽ không hề giống một người vừa uống hết hơn ba chai rượu chút nào cả.

Ở biệt thự sau khi tắm rửa xong An Nhiên chui vào chiếc chăn ấm áp giờ đang bắt đầu vào đông trời se lạnh cái lạnh đầu mùa khiến bàn tay,bàn chân cô rất lạnh từ nhỏ đã như vậy sau này lớn lên cũng không thay đổi được.


Một tuần nay Nguyên Phong không có trở về cuộc sống cứ bình lặng trôi qua khiến cô có chút mong nhớ anh,anh như một cái bóng vậy đi đi về về cô không xác định được mà chuyện này cô không dám quản.

Cách đây mấy ngày cô có xin được một một công việc đó là làm trợ lí thiết kế cho một công ty đá quý cũng có tiếng tăm,do mới vào làm lên mấy người ở đó hơi ức hiếp cô nhưng cô sẽ kiên trì làm việc để được học hỏi kinh nghiệm từ các tiền bối nhất là trưởng bối Bella Giám đốc phòng thiết kế cũng là nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thiết kế.

Nghĩ thế cô âm thầm lấy động lực,cô không thể cả đời sống dựa vào anh, lấy chồng hào môn thì sao chứ vẫn phải làm việc để theo đuổi ước mơ cũng phải kiếm tiền để bớt một khoản nho nhỏ giúp đỡ Cô Nhi Viện của mẹ Hạ.

Mải suy nghĩ cộng với cả ngày làm việc mệt mỏi An Nhiên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

2h 30 phút, có tiếng động cơ xe ở dưới lầu.

An Nhiên giật mình tỉnh giấc nghĩ là anh về cô vội vàng xuống giường mở cửa đi xuống lầu, xuống tới sảnh phòng khách An nhiên bị bất ngờ bởi ba người đàn ông cao lớn đang dìu Nguyên Phong say mèm cô thoáng bối dối, Nhất Thiên hiểu ý lên tiếng trước:
_ Chào em dâu, chúng tôi là bạn thân của cậu ấy, Nguyên Phong say rồi chúng tối đưa cậu ấy về phiền em chăm sóc cậu ấy nhé.

Dĩ Tường phụ họa thêm:
_Chắc tối nay em dâu vất vả rồi!
Quân Dịch ngắt lời Dĩ Tường gấp gáp nói:
_ Thôi nào để chị dâu chỉ phòng của cậu ấy, chúng ta cần mang cậu ấy lên phòng trước đã, Chị dâu chị chỉ phòng cho chúng tôi cậu ấy nặng như này chị không dìu nổi lên phòng đâu.

An Nhiên bối dối đi trước dẫn đường lên đến phòng họ thả anh xuống giường cả ba chào tạm biệt rồi rời đi.

_An Nhiên cất giọng ngọt ngào:
_Cảm ơn các anh ạ
Trước khi đi Quân Dịch còn căn dặn thêm:
_Chị dâu cậu ấy say chắc sẽ rất khó chịu chị chăm sóc cậu ấy cẩn thận chút.

An Nhiên gật gật đầu còn Quân Dịch nói rồi anh rời đi bỏ lại An Nhiên và anh ở lại.

An Nhiên vào phòng tắm lấy khăn ấm lau mặt cho anh,cô thẹn thùng mở nút áo khoác cởi ra giúp anh, khi anh say như một đứa trẻ yên tĩnh không hề lạnh lùng như lúc tỉnh táo.

An Nhiên ngắm nhìn anh khuôn mặt anh tuấn sóng mũi cao bờ môi mỏng bạc nhìn tới mất hồn,rồi chợt thấy anh đổ mồ hôi mặt nhăn lại vẻ khó chịu An Nhiên đưa tay cởi nút áo sơ mi cho anh dễ chịu hơn cởi tới nút thứ ba thì bất ngờ anh mở mắt ánh mắt anh mê mang làm cô nhất thời hoảng sợ, anh đưa tay bắt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô không cho cô cởi tiếp nữa giọng anh khàn khàn:
_Vân Kiều, Vân Kiều! sao em đi lâu vậy, anh rất nhớ em rất rất nhớ.

Tiếng anh tuy nhỏ nhưng An Nhiên vẫn nghe rõ không bỏ sót tiếng nào, tim cô chết lặng,cô sững sờ trái tim như bị ai khoét một lỗ lớn đau đớn lan tràn nước mắt vô thức rơi xuống không sao kìm nén được.


Cô muốn rút tay mình về nhưng anh ôm vào lòng rất chặt cô không sao gỡ ra được.

Tôn nghiêm của cô bị anh hủy hoại hoàn toàn khi anh kêu tên người con gái ấy, tình yêu của cô hèn mọn tới mức biết anh không yêu mình vẫn cố chấp ở bên anh, muốn dùng sự chân thành đổi lại ánh mắt của anh cuối cùng cô không được gì cả ngoài tổn thương!
Tên cô ấy được anh gọi một cách tha thiết như thế, trong tim anh cô ấy là tất cả vậy mà cô cứ như con ngốc chờ và đợi.

Đặt tay lên tim mình An Nhiên thổn thức, đau rất đau tiếng gọi ấy của anh đang bóp nghẹn trái tim cô như bị ai giẫm lên trái tim nhỏ bé khiến nó không sao thở được.

Anh nằm yên tĩnh nhắm mắt lại ngủ ngon lành, mà không hề biết An Nhiên đau lòng lặng lẽ khóc bên cạnh, không biết qua bao lâu anh cựa mình tỉnh giấc, ánh mắt tỉnh táo không ít nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh, An Nhiên bị bất ngờ lúng túng lau vội nước mắt trên mặt.

Dùng ánh mắt băng lạnh nhìn mình cô,lại nhìn tay cô trong tay mình, anh như bị thứ gì dơ bẩn chạm phải vội vàng hất cô ra rồi ngồi dậy quát lớn:
_Cô làm cái quái gì vậy hả? định lúc tôi không tỉnh táo leo lên giường của tôi, quyến rũ tôi, đồ đàn bà đê tiện,trơ trẽn không biết xấu hổ.

An Nhiên bị anh hất bất ngờ ngã nhào khỏi giường cả người rơi xuống nền nhà đau đớn chật vật kêu lên:
_ Aaaaaa!
Thấy cô ngã nhưng anh không hề đau lòng dù chỉ một chút, anh lạnh lùng đứng dậy, ánh mắt chim ưng lạnh lẽo nhìn cô từ trên cao, cả căn phòng lạnh lẽo theo ánh mắt của anh,An Nhiên khó khăn ngồi dậy mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh đầy ủy khuất còn anh thì lạnh lùng:
_Cô là con đàn bà rẻ tiền, dơ bẩn.

Đáy lòng An Nhiên kêu lên đầy thống khổ, cô đã làm gì sai để anh khinh thường cô như thế, cô đã làm gì sai?
Anh cúi người xuống mặt anh chỉ cách mặt cô trong gang tấc, cô nhìn thấy cả tia máu trong đôi mắt đầy tức giận của anh, cô muốn lên tiếng giải thích.

Đưa tay định chạm vào anh thì bất chợt bàn tay bị anh nắm thật chặt như muốn bẻ gẫy bàn tay cô đau đớn vành mắt cô hơi đỏ nhỏ giọng nói:
_ Anh sao vậy buông tay em ra, em đau!
Đau thực sự rất đau! Vậy mà anh không hề nhíu mày một cái gương mặt lạnh lùng,ánh mắt loé lên tia tàn nhẫn hơi thở lạnh buốt phả vào mặt cô, anh kéo mạnh cô đứng dậy đẩy cô tới cánh cửa không màng cô kêu lên đầy đau đớn, ép cô lên cánh cửa một tay bóp mạnh cằm cô ép cô nhìn thẳng mình một tay chống bên cạnh không cho cô lối thoát.

Ánh mắt cô mở to đầy sợ hãi và lo lắng cùng hoang mang.

"Mình có làm gì sai khiến anh tức giận sao?"
Nhưng cô không có làm gì sai cả.

Một tuần rồi bây giờ họ mới gặp nhau mà cô nhìn anh đầy dấu hỏi, anh nhìn cô như một con sư tử khát máu chằm chằm vào một con cừu non đang run rẩy sợ hãi, ánh mắt anh lạnh lẽo không một tia ấm áp nào giọng nói cất lên đầy châm chọc cùng chán ghét:
_ Cô là người phụ nữ đáng chết,ngàn vạn lần đáng chết! sao người chết không phải là cô?.


Đọc truyện chữ Full