DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh
Chương 156: 156: Quá Khứ Của Lạc Nhân 1


Cô ta cũng nhớ lại cái đêm bị hắn gọi đến để nói muốn tha cho mình, khi đó Lạc Nhân tâm tình rất vui vẻ, ý của hắn rất đơn giản, chỉ muốn làm với cô ta lần cuối sau đó thì sẽ buông tha, những đoạn video trước đó cũng sẽ trả lại bao gồm cả bản gốc.
Lạc Nhân tin điều đó cho nên đã đi đến điểm hẹn, lúc đến thì hắn đã lột quần áo của cô ta ra, h@m muốn tột đột.
“Đoạn video đâu”.

Lạc Nhân giữ tay hắn lại khi hắn chạm đến qu@n lót của mình.
“Làm một lần đi, tôi sẽ đưa nó cho em nếu không thì em sẽ không có”.

Rồi hắn kéo xuống ngón tay thon dài đâm sâu vào.
“A… đừng…”.

Lạc Nhân cắn môi mình.
“Nơi đó bị tôi làm bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn còn như nguyên vẹn”.

Hắn ta vừa đâm thọc vừa giang rộng hai chân của Lạc Nhân ra, sau đó thì rút ngón tay mình và hắn ưỡn hông đâm vào.
H.oa h.uyệt chưa được khuếch tán nên khi hắn vào thì lại vô cùng đau rát.

Lạc Nhân há miệng kêu r3n.
“Chẳng phải em d.âm đ.ãng lắm sao? Những thứ này có đáng là gì”.

Sao đó thì nắm lấy hai chân của cô ta mà đâm thọc.
“Không…a…aaaa”.
“Đừng mà…á…”.
“S.ướng lắm hay sao mà em lại kêu lớn như vậy cơ chứ.

Đúng là d.âm đ.ãng”.

Hắn ta nhếch môi cười sau đó lật úp lại rồi đi vào.
Lạc Nhân nằm xuống giường chỉ biết chịu đựng cho qua cơn hành hạ này.

Cô ta cố gắng không kêu, vì biết hắn khi mình rên lên thì hắn sẽ càng thêm mạnh bạo.
Lạc Nhân cứ nghĩ đến khi hắn mệt thì thôi, nên kìm lại sự h@m muốn của mình.
Nhưng không ngờ lại động chạm đến hắn.

Nên rất tức giận.

Hắn làm đủ mọi tư thế, thậm chí còn bắt Lạc Nhân ngậm lấy thứ to lớn của hắn, hắn ép lấy đầu của Lạc Nhân mà di chuyển.
Thứ đó nằm sâu trong cổ họng của cô ta, bị hắn kéo tóc rồi đút vào thêm sâu.

Lạc Nhân ú ớ van xin, nhưng chỉ làm cho hắn thêm hưng phấn mà thôi.


Những thứ đó được hắn bắn vào hết trong miệng của cô ta, Lạc Nhân nôn khan ra thứ đó.
Hắn bóp lấy miệng của cô ta.

“Chẳng phải mày kêu to lắm mà.

Tiện nhân”.

Sau đó tát cho Lạc Nhân một bạt tai thật mạnh, cô ta ngã xuống giường, nhưng hắn lại không tha, hắn kéo tóc lên bắt Lạc Nhân nhìn hắn.
“Đồ thối tha nhà mày”.
Sau đó thì kéo cả người Lạc Nhân xuống, không chút do dự mà đâm vào.
“A…”.
Cô ta uốn éo kêu gào.

Không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi hắn.
“Kêu lớn lên nào…kêu đi để xem có ai đến cứu mày không?”.

Hắn ta ra vào không chút thương tiếc.
Bạch bạch bạch.

Da thịt va chạm vào nhau, lúc sau Lạc Nhân cũng dâng lên h@m muốn nên đã hoà với hắn.
“A…nhanh…s.ướng quá…a…”.
Hắn kéo Lạc Nhân ngồi lên đùi mình, hắn chống một tay xuống giường để giữ lấy tư thế, một tay thì vỗ mông của cô ta bốp bốp.
Thân dưới luận động.

Đôi gò b ồng đảo lắc lư qua lại, miệng hắn lại ngậm một bên.

Hai tay của Lạc Nhân chống bên hông hắn, luận động lên xuống.
Hắn có rất nhiều kỹ năng mang lại, luôn khiến cho Lạc Nhân không thể từ chối được và chìm vào hoan lạc với hắn.

Không biết qua bao lâu, hắn mới b ắn ra hết mọi thứ, rồi bỏ mặc Lạc Nhân nằm ở mặt bàn lạnh lẽo.
Hai chân buông chống xuống đất, ánh mắt mơ hồ trống rỗng nhìn hắn.
Khắp người toàn là dấu tay của hắn để lại.
Hắn cắn hạt trân châu trên ngực Lạc Nhân một cái, Lạc Nhân tức giận giơ chân đá hắn.
“Á…”.

Hắn ta bị bất ngờ có chút phản ứng không kịp, nên đã ngã xuống.

“Con đ ĩ nhà mày”.
Mẹ kiếp dám đá hắn à.

Hít thở một chút, hắn từ từ bình tĩnh lại, khi Lạc Nhân muốn chạy trốn thì chạy ra nhưng bị hắn tóm được, ném mạnh xuống đất.
“A…”.

Cô ta quằn quại.
“Ti.ện nhân”.
Bốp
Bốp.
Không có một chút thương cảm nào, hắn ta tát cho Lạc Nhân vài bạt tai.
Thậm chí còn đá cô ta mấy cái.

Đạp thật mạnh vào mặt của ả.
“Mày dám đá tao hả”.

Hắn đi lại rót cho mình một ly rượu.

“Nếu hôm nay không phải tao vui vì mày phục vụ rất tốt nên mới không bảo anh em của tao đến cùng chơi mày”.
“Tha cho mày”.

Giang Tuyên vỗ vào mặt của Lạc Nhân vài cái.

“Nhưng khi tao muốn thì mày phải đến phục vụ, bởi vì mày thật to gan”.
Dám đá vào thứ đồ chơi yếu ớt đó, nên hắn sẽ định chơi đến khi cô ta chết thì thôi.

Còn nếu không thì đừng mong được tha.
Hắn muốn cho Lạc Nhân biết được hậu quả khi dám chống đối.

Thậm chí hắn còn không muốn cho cô ta được yên thân, phải phục vụ cho mỗi khi h@m muốn thì phải cho hắn.
Mọi chuyện ai bảo cô ta h@m muốn mà ra, không trách bọn hắn được đâu.
“Đồ khốn nạn”.

Lạc Nhân tức giận mắng hắn, sau đó thì gạt tay hắn ra.
“Ồ, thì ra mày vẫn muốn tao chơi mày nữa à”.

Giang Tuyên vừa nói vừa cởi cúc áo.

Đưa ánh mắt vào thân thể của Lạc Nhân.
“Đừng…đừng…tha cho tôi đi”.


Cô ta sợ rồi, không nên day vào mới đúng.
Hắn ta cười rồi vứt quần mình xuống đất, mò đến đùi cô ta.
“Tha cho tôi…đau lắm”.
“Nhưng tôi vẫn muốn em”.

Hắn ta cười.

Sờ vào u cốc đó, Lạc Nhân run lên, một kh0ái cảm ập đến.
“A…a…”.
“Tôi biết em sẽ s.ướng mà”.

Hắn ta đút vào.

Bàn tay lướt qua đôi gò b ồng đảo căng tròn đó, cắn nhéo không ngừng.
“A… đừng …nhanh quá…”.
“Em đúng là d.âm đ.ãng mà”.

Hắn ta vừa ra vào vừa không quên buông những lời khó nghe đối với Lạc Nhân.
Hắn ta đã từng quen biết bao nhiêu cô gái rồi, nhưng chỉ khi gặp Lạc Nhân mới làm cho hắn mê mẩn như vậy.
Rất nhanh sau đó hai người họ lại hoà hợp với nhau, Lạc Nhân biết mình không thoát được nên đã nghe theo lời hắn, mọi yêu cầu đưa ra, Lạc Nhân phải làm cho tốt thì mới mong thoát được.
Vài tháng sau đó, mỗi khi hắn muốn thì Lạc Nhân luôn làm theo, ngày ngày đêm đêm làm cô ta.
Nhưng Lạc Nhân đã như một món đồ chơi, bị hắn chơi đến hư hỏng.

Cho nên Giang Tuyên đã sớm chán, chỉ vì cô ta nghe lời, nhưng chơi mãi có một cô gái thì hắn không thích cho lắm.
Hắn ta bắt Lạc Nhân tìm cho mình một cô gái khác, không còn tr.inh cũng được nhưng ít ra phải sạch sẽ.

Nếu không cả đời này Lạc Nhân đừng mong thoát khỏi hắn.
Lạc Nhân đã sớm muốn thoát khỏi, nên khi đưa ra yêu cầu đó thì cô ta vội vàng tìm cho hắn một cô gái khác.
Cô gái đó tên Linh Trân, cũng là một du học sinh, cũng hay đi chơi đêm gia cảnh cũng rất khá giả lại ưa nhìn.
Sau bao nhiêu ngày tiếp xúc, Linh Trân cũng thân thiết với cô ta.

Và khi đó mục đích của mình đã đến, Lạc Nhân hẹn đi quán bar chơi, trong lúc Linh Trân không để ý thì đã bị cô ta bỏ thuốc.

Sau đó thì đưa lên giường của Giang Tuyên.
“Tôi đã làm theo lời anh, video của tôi đâu”.

Lạc Nhân hỏi hắn.
“Anh đây rất tận hứng nên tốt nhất em đừng làm tôi mất hứng, nếu không đám anh em của tôi sẽ thay phiên nhau làm em”.

Hắn ta nói rồi đi vào phòng.

“Đợi tôi vui, sẽ gọi em đến, tôi nói tha cho em thì sẽ tha.

Còn bây giờ thì cút đi”.
“Anh…”.


Lạc Nhân không ngờ hắn lại không đưa video cho mình, nhưng bị hắn nắm trong tay nhược điểm nên không dám phản đối.

Nên đã đồng ý.
Cô ta rời khỏi phòng đó, mặc cho hắn chơi đùa Linh Trân.

Đừng trách cô ta, bởi vì nên trách bản thân mình ngu ngốc mà thôi.
- ---------
Linh Trân tỉnh dậy thì biết mình bị Lạc Nhân gài bẫy nên vô cùng tức giận.

Tuy không dám đối đầu với Giang Tuyên nhưng Lạc Nhân thì Linh Trân sẽ không tha.
Cô ta đi tìm Lạc Nhân để muốn tính sổ chuyện dám đưa mình lên giường của Giang Tuyên.
“Ai bảo mày ngu, đi bar lại không biết giữ mình, đừng trách tao”.

Lạc Nhân vốn không sợ ai, vì bị Giang Tuyên nắm thóp chứ không đời nào chịu làm nô lệ cho hắn.
Bây giờ dám đến tìm cô ta à! Lạc Nhân tát cho cô ta một bạt tai, sau đó trút giận lên người Linh Trân.
Bản thân Linh Trân vốn không phải là đối thủ nên bị đánh một trận tơi bời.

Hôm nay, Giang Tuyên gọi đến, nói thẳng lý do đã chán nên muốn tha cho mình.

Nhưng phải đến phục vụ hắn lần cuối.
Lạc Nhân đã đồng ý, sau khi hành sự xong, hắn cũng thực hiện ý định của mình, tha cho Lạc Nhân.
“Bởi vì em rất nghe lời lại còn ngon”.

Hắn ta đưa đoạn video cho Lạc Nhân.

"Nên anh mới tha cho em, nếu không thì em biết hậu quả khi đối chọi với tôi không ".
“Còn có bản sao không”.

Lạc Nhân hỏi hắn.
“Toàn bộ điều ở đây, trước nay tôi chỉ có bao nhiêu đây, một khi tha cho em, tôi sẽ không giữ lại”.
“Được! Nếu đã xong, tôi muốn rời đi ngay”.

Lạc Nhân cho phong thư vào túi xách mình, sau đó muốn đi ngay.
“Mời em”.

Hắn ta cười.

Đưa tay ra khỏi cửa muốn mời cô ta đi.
Lạc Nhân bước đi nhanh ra khỏi nơi này.

Cũng không nhìn hắn.
Mấy tháng nay làm nô lệ cho hắn đã quá đủ rồi, Lạc Nhân không muốn nhìn thấy con người ghê tởm đó nữa.
Nhưng hắn chỉ cười khi Lạc rời đi, bản sao? Sao lại không có được chứ..


Đọc truyện chữ Full