DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh
Chương 117: 117: Là Ai Đã Đến


"Em....đồ ngốc".

Từ Khiêm vội rút từ từ ra, nhưng Nghi An lại lắc đầu, cô vịn tay ở bắp đùi anh, rồi giúp anh ra.
"Ưm....".

Từ Khiêm được cô làm cho thoả mãn tận hưởng, nhưng rất nhanh anh liền bắn ra.

Bao nhiêu đó là đủ rồi.
Anh rót cho cô ly nước để cô súc miệng.

Rửa đi dấu vết còn sót lại khi anh rút ra không kịp còn dính trên khoé môi cô.

Anh cũng giúp cô li.ếm sạch tất cả.
"Đồ ngốc nhà em...không cần phải thiệt cho em".

Từ Khiêm có thể giúp cô khẩu giao, nhưng anh sẽ không để cho cô giúp anh thoả mãn bản thân anh.
"Anh....không thích hay sao ạ".

Nghi An vừa uống nước vừa hỏi anh.
"Sướng chết anh luôn rồi....".

Từ Khiêm hôn lên môi cô.

"Nhưng một lần này là đủ, em không cần vì anh mà chịu thiệt đâu".
Nghi An không nói gì, nhưng vẫn liếc bỏ ghét anh.

Được sướng được thoả mãn mà con chê ỏng chê ẻo.

Đồ đáng ghét mà!!! Nếu không phải anh ra không được, thì còn lâu cô mới giúp anh khẩu giao.

Hừ!!
Đồ không biết tốt xấu mà! Người ta đã chịu tủi, giúp anh vậy mà không những vui mà còn trách mắng cô nữa chứ.

Nghi An thấy số phận mình thật là hẩm hiu mà!
Từ Khiêm thì lại nghĩ khác, anh không muốn người con gái anh yêu vì anh mà quỳ dưới chân anh, giúp anh thoả mãn nhu cầu.
Anh có thể vì cô mà làm tất cả, nhưng anh sẽ không để cô chịu thiệt dù chỉ là chuyện nhỏ như hạt mè.
Anh giúp Nghi An mặc lại quần áo, sau đó mới bế cô đi ra ngoài ngủ.
Đêm nay anh ở lại trông cô, ba Lãnh sức khỏe mới vừa khoẻ lại, nên anh không muốn anh lao lực thêm.


Nghi An thấy Thanh Thanh chăm sóc ông rất chu đáo ở khoảng thời gian ở cùng.
Đã hơn chín giờ tối, sau khi cô được anh cho ăn cháo xong thì ba Lãnh cùng với ba Từ xuất hiện.
Nghi An thấy khoé mắt ba Từ hơi đỏ dường như mới khóc xong.

Từ Khiêm cũng chú ý đến.
"Chú sẽ về nói lại với vợ mình, tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu nhé".

Ông an ủi Nghi An, con bé đang mang thai, lại còn nhỏ, không lo xuể được.

Nên ông đề nghị tìm hai ba người hộ lý, giúp Từ Khiêm trông cô thì sẽ tốt hơn.
Nhưng Từ Khiêm lại không đồng ý.

Ai chăm cô cũng vậy, anh điều không quan tâm.

Chỉ có anh mới chu đáo mà chăm cô mà thôi.

Anh sợ đủ đường cả.
Ba Từ thấy anh phản đối thì chỉ biết im lặng, thôi thì chuyện của sấp nhỏ thì cứ để bọn nó lo đi.

Người già như các ông xen vào chỉ khiến cho bọn nhỏ không thích nhiều khi lại gây rắc rối thêm.
Ông là người tân thời, cho nên rất thoải mái.

Con cái ông nuôi lớn rồi, mọi chuyện về sau phải tự nó mọc cánh mà bay đi thôi.
Cố Minh được lệnh đến đón ba Lãnh về nhà, Thanh Thanh không yên tâm khi ông đi về một mình.
Cố Minh đương nhiên phải được lợi, trước khi đi đón ông anh đã đè Thanh Thanh ra mà làm một lần, hẹn sau khi về lại làm tiếp nữa.
Thanh Thanh cũng chiều anh một lần, bởi vì Cố Minh là người cô yêu.

Tuy anh có hơi lưu manh một chút, nhây nhây một chút nhưng khi anh làm việc lại rất chuyên tâm.
Vì ba Lãnh mới bị tai nạn cho nên Thanh Thanh rất sợ, dù sao ông cũng là người nuôi cô khôn lớn bao năm nay.

Chưa từng đối xử tệ với cô một chút cả, cho nên Thanh Thanh luôn yêu thương ông.
Cố Minh cũng hiểu, khi anh đi cũng dặn dò Thanh Thanh đừng mở cửa cho người lạ, nếu anh về sẽ tự động mở cửa.
Cho dù Thanh Thanh có mạnh mẽ đến đâu, Thanh Thanh vẫn là con gái, tuy cô có võ phòng thân nhưng nếu đối phương có chuẩn bị đến thì cô sẽ không thoát được.
Ngay cả ba mẹ anh cũng không được mở, Thanh Thanh thấy anh lo xa, cho nên đẩy anh đi rồi đóng cửa lại.

Cái tên này!!!
Nhưng cô ấy không biết, Cố Minh lo xa nhưng lại lo đúng vì chuyện ông Lãnh bị tai nạn cùng với vụ tai nạn trước đó của Nghi An không khỏi cho anh lo lắng.
Nếu nói người khác bị tai nạn, anh tuy có lo lắng nhưng với Thanh Thanh thì anh sẽ có chết theo cô ấy nếu như Thanh Thanh có chuyện lớn xảy ra.
Cho nên anh phải một lòng bảo vệ Thanh Thanh.
Khi đó anh cũng cho người bảo vệ xung quanh khu nhà họ đang ở, vì lo xa vẫn hơn.

Khi Cố Minh vừa lái xe rời đi, thì có ba bốn người xuất hiện, họ nhìn lên căn nhà của Cố Minh.
Vì mục tiêu lần này của họ là cô gái đang sống cùng Cố Minh mới không được lâu.

Tên là Lãnh Thanh Thanh.
Họ nhận được lệnh, giết chết cô gái này bằng mọi cách và họ sẽ nhận được 1 tỷ đô la khi giết được cô ấy.
Bốn người đó lập tức đi theo đường mòn để vào nhà của Cố Minh, nhưng mà nơi này có các thiết bị bảo vệ an toàn tuyệt đối với các tia hồng ngoại.

Nên họ không thể đi vào, nhiệm vụ hôm nay đã thất bại, họ phải tìm cách khác.
Thanh Thanh không biết gì cả, nằm trong nhà lau đi vết hoan ái vừa rồi khiến cho cô nàng đỏ cả mặt mày.

Đúng là lưu manh mà!
Mới xác định quen hệ thôi, mà anh lại rành như vậy, bắt cô hết tư thế này đến tư thế khác, thậm chí nơi nào cũng làm cả.
Làm cô nóng cả mặt mình.

Không biết xác định yêu đương với anh là đúng hay sai nữa đây nhỉ?
Lau dọn xong Thanh Thanh đi nghĩ ngơi đợi Cố Minh về nhà.

Ba Lãnh cũng biết họ ngủ cùng nhau khi ông vô tình thấy vết cào trên cổ của Cố Minh, khiến cho hôm đó Thanh Thanh phải dỗ dành ông cả ngày vì ông giận dỗi cô!
Cố Minh cũng ngoan ngoãn nghe ông dạy bảo.

Bởi vì đêm qua anh hăng hái quá, cho nên không kiềm chế được.

Nhưng mà trách anh thì được, Thanh Thanh còn mệt nên để cho em ấy đi ngủ.
Ba Lãnh tức muốn chết, thở phì phò nhìn Cố Minh, lấy tay chỉ chỉ vào anh!!!
Cái tên nhãi này, từ nhỏ đến lớn luôn khiến cho ông phải dùng sức để dạy bảo!!!
- --------
Cố Minh đến bệnh viện xong thì đi vào đón ba Lãnh, lúc này gặp ông Từ và ông đi ra.
Cố Minh lại gần chào chú Từ một giếng, sau đó sẵn xe nên anh đưa ông về luôn!
Về đến nhà Cố Minh sững người lại, rõ ràng có người đột nhập vào nhà.
Anh hít một hơi sâu.
Ông cũng thấy được Cố Minh có gì không ổn.

"Sao vậy".
"Nhà có người lạ vào, khi đi con đã làm ký hiệu".

Anh chỉ vào một khe hở trên chốt cửa.

Anh đã đặt ở đây một mảnh ruột của bút chì.

Bây giờ nó đã gãy ngang.

Thanh Thanh lại không ra ngoài, cho nên tuyệt đối đã có người đến.
Nhưng vì e ngại tia hồng ngoại cho nên không thể đi vào được.
Anh kiểm tra camera thì đã bị xoá một đoạn.
"Xem ra chuyện chú bị tai nạn mới đây và Nghi An trước đây không lâu, cũng không phải chuyện ngẫu nhiên".

Cố Minh nói.
Ông gật đầu.

"Đúng vậy".

Một lần là vô tình, hai là cố ý làm ra.

"Xem ra có liên quan đến vợ cũ của chú và hai người lạ mặt kia".
"Chú không biết là ai hả".
"Không".

Ông lắc đầu, vì đã lánh đời nhiều năm cho nên có nhiều việc ông không biết.
Cố Minh cũng không hỏi nhiều, họ nhất quyết thống nhất im lặng chuyện này lại vì không muốn cho Thanh Thanh phải lo lắng hay hoảng sợ.
"Con sẽ điều tra chuyện này, chú đừng lo lắng".

Cố Minh trấn an ông..
"Được." Cuộc đời này ông đã gặp nhiều điều khó khăn nguy hiểm rồi, cho nên ông có sợ gì nữa đâu.

Ông chỉ sợ cho hai đứa con gái của ông mà thôi, một đứa được ông dành cả đời để lo lắng chăm sóc, một đứa thì ông mong cả đời này có thể bảo vệ bình an.
Hai người bước vào nhà, Thanh Thanh vẫn chưa ngủ, cho nên khi anh bước vào thì cô từ phòng bếp bước ra.
"Sao em không ngủ đi".

Cố Minh không thích cô thức khuya thế này đâu.

Anh thay giày sau đó nhận lấy ly sữa từ tay cô.

Anh đưa cho ba Lãnh một ly.
Thanh Thanh có thói quen trước khi đi ngủ sẽ uống một ly sữa, đây là điều cô ấy học từ Nghi An.

Thời gian ở chung ký túc xá lúc nào các cô cũng được Nghi An quăng cho mỗi người một hộp sữa.
"Em đợi anh với ba về rồi ngủ luôn".

Thanh Thanh cười.
"Hai đứa ngủ sớm đi".

Vì chuyện của Nghi An khiến cho ông như già thêm mười tuổi.

"Ừm! Làm gì thì làm nhớ tránh thai, một đứa cháu khiến cho ba không lo nổi, thêm một đứa nữa chắc ba chết sớm.


Haizzz".

Khi chuẩn bị bước vào cửa ông nói thêm một câu khiến cho Thanh Thanh chỉ muốn đập đầu chết đi cho rồi!
"Vâng ạ".

Cố Minh cười cười rồi trả lời ông, ba Lãnh cũng hết nói với anh, mặc dù ông không ngăn cấm họ yêu đương với nhau, nhưng ông cũng thật lòng mong Thanh Thanh được hạnh phúc.
Vì cô xứng đáng được hạnh phúc hơn ai cả.
"Nói lung tung cái gì đó".

Thanh Thanh đá anh một cái, rồi đi vào phòng, Cố Minh hớn hở đi theo.
Mặc dù nói về nhà anh sẽ làm cô nữa, nhưng anh không tiếp tục.

Chỉ ở trên giường ôm Thanh Thanh đi ngủ mà thôi.
Thanh Thanh thấy anh và ba về nên yên tâm mà đi ngủ.

Rất nhanh đã ngủ say, tiếng ngáy khò khò của cô truyền đến.
Cố Minh nhẹ nhàng lấy tay cô ra khỏi người anh, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa lại, tránh cho Thanh Thanh bị thức giấc.
Anh không ngủ được, đêm nay có người đột nhập vào nhà, khiến anh không yên giấc được.

Anh cũng đã cho người khôi phục lại đoạn camera đó, cũng chỉ thấy bốn tên lạ mặt đứng trước cửa nhà rồi sau đó đi thôi.
Bọn chúng e ngại tia hồng ngoại của anh, Cố Minh rót cho mình một ly rượu.
Nhìn về phía xa xăm anh không đoán được là ai làm, nhưng nếu xem xét lại tất cả thì việc này vốn có liên quan đến Nghi An.
"Chuyện gì cũng sẽ giải quyết được.

Sao con không ngủ".

Ba Lãnh bước vào hỏi anh.
"Dạ..".

Cố Minh cười.

"Thật ra con lại lo cho Thanh Thanh, sợ bọn họ sẽ ra tay với em ấy".
Ông cũng gật đầu.

Cố Minh rót cho ông một ly rượu, họ điều như nhau cả thôi, lo lắng nên không ngủ được, cũng không muốn cho Thanh Thanh biết việc này.
Cố Minh đặt nặng vấn đề an toàn của Thanh Thanh lên hàng đầu, cho nên anh phải cho cô một sự an toàn tuyệt đối.
Hiện tại địch trong tối họ ngoài sáng, rất khó để biết là ai.

Càng nghĩ cảng bế tắt vì không có lối thoát trong chuyện này.
Cố Minh nhìn ai cũng khả nghi cả! Không tin được một ai.
Tất cả, bốn người đàn ông các anh, luôn đặt nặng người phụ nữ của họ lên trên hàng đầu.
Cho nên một khi xảy ra chuyện, anh hoặc các anh em mình, điều sẽ cứu phụ nữ của mình trước.
Có thể oán trách họ, nhưng họ chỉ có thể lựa chọn như thế mà thôi.
Vô tình cũng được, độc ác cũng được, những lời nói khó nghe họ cũng đã nghe nhiều, nhưng mà họ luôn luôn bảo vệ các cô an toàn..


Đọc truyện chữ Full