DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh
Chương 110: 110: Tớ Định Sẽ Về Lại Quê Nhà


Nghi An đứng cạnh hồ nước để ngồi ngắm cảnh, Thanh Thanh với cô không ai nói chuyện với ai.
"Tớ định sẽ về quê nhà của cậu".

Nghi An im lặng một lúc rồi nói.

Cô cũng sẽ bàn lại với Từ Khiêm, sẽ về lại nơi mà ba Lãnh đã sống bao nhiêu năm.
"Vậy sao".

Thanh Thanh ngạc nhiên, nhưng thấy cũng rất đúng.

"Mấy hôm nay cậu ở đâu thế".
"Tớ đi nghĩ dưỡng thôi".

Cô cười.
"Đúng rồi! Cậu sống chung với anh Cố Minh rồi à".

Nghi An chớp mắt hỏi?
"Không?".

Thanh Thanh chối ngay.

"Ba Lãnh ở vài ngày thôi, rồi ba sẽ về nhà".
"Vậy còn cậu? Cậu ở lại à".

Phì! Giấu đầu thì lòi đuôi?
"...".

Thanh Thanh cũng chưa nghĩ đến, định nói về ký túc xá thì dối lòng quá! Mà nói như vậy thì kỳ ghê!
"Không sao.

Cố Minh thật ra rất tốt, cậu sẽ hạnh phúc thôi".
Giờ đây thân phận của họ đã thay đổi, cho nên cũng sẽ không ai nói được gì nữa, ngay cả mẹ của Cố Minh cũng sẽ thích thôi.
Con gái của Lục gia, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối với nhau, sẽ không còn khiến cho họ khó xử nữa.
Thanh Thanh mỉm cười bởi vì cô biết Cố Minh rất tốt với mình.

Tuy họ đã có thân mật, nhưng chỉ cần cô không đồng ý anh sẽ không đi bước tiếp theo của cuộc ân ái.
Mấy ai được như anh?
Họ ngồi nói chuyện một lúc với nhau.

Thật ra Nghi An cũng chưa từng trách Thanh, cũng như Thanh Thanh vậy.
Thời gian họ ở ký túc xá không nhiều, chỉ mới một năm, nhưng tình bạn vẫn còn ở đó, không thay đổi được.

Chữ tình, liên quan đến tình thân - gắn liền với tình yêu đi theo đó cũng là tình bạn.
Chỉ với một chữ tình nhưng mà rất nhiều nghĩa, chỉ cần muốn theo nghĩa nào mà thôi.
Vì nó là cầu nối giữa người với người lại với nhau, để họ có thể hiểu nhau thêm.
Nghi An không thuộc về nơi này, tuy nhà họ Lục vẫn có chổ cho cô, nhưng nếu như vậy thì không công bằng với ba Lãnh và Thanh Thanh.
Cho nên cô phải trở về vị trí vốn có của mình, để đi tiếp một cuộc sống mới và cuộc đời mới.
Chắc không ai như cô đâu nhỉ? Sống lại thân xác của nguyên chủ nhưng lại chiếm cuộc đời của Thanh Thanh, thật đáng cười mà!
Quá nhiều thứ để thay đổi, chỉ mong Thanh Thanh có thể thay cô chăm sóc ông bà Lục mà thôi.
Ngồi nói chuyện một lúc thì cô về cùng với Từ Khiêm, ông Lãnh vốn muốn đi theo cô nhưng vì ông chưa thu xếp xong việc với Thanh Thanh cho nên chỉ có thể nhìn cô rời đi.
"Ba yên tâm ạ, chờ ba thu xếp xong, chúng ta về lại quê nhà nhé".

Trước khi đi cô vẫn nói với ông như vậy, ông mừng rơi nước mắt, cứ sợ cô sẽ không nhận lại người cha này.
Vì ông mới khoẻ lại cho nên khi mọi người điều ra về thì Thanh Thanh dìu ông vào nghĩ ngơi.
Mọi chuyện hiện tại nhờ Thanh Thanh chăm cho ông cả.

Đương nhiên là khi xong việc thì cô vào phòng, thì bị Cố Minh đè lên người mình và kéo cô vào phòng tắm.
"Anh....nghiêm chỉnh lại cho em".

Thanh Thanh liếc anh, muốn bước đi ra ngoài nhưng lại bị anh nhanh tay khoá cửa lại!
"....".

Tức chết cô luôn mà!!!
"Tắm chung đi em".

Cố Minh từ từ cởi áo của mình ra.
"....".

Nói lung tung gì đó! Đương nhiên là Thanh Thanh không đồng ý rồi!
"Em mà không đồng ý anh sẽ làm thịt em luôn".

Anh chớp mắt tỏ ra vẻ vô hại.

Anh bước đến muốn cởi áo sơ mi của cô ra.

"Sẽ không làm em".

Anh nói vào tai cô sau đó cũng bắt đầu cởi áo.
Không biết từ khi nào, Thanh Thanh cũng dần buông xuôi lòng mình để thân mật cùng anh, bàn tay cô siết chặt áo anh cũng dần mở lỏng ra.
Quần áp rơi rải rác khắp sàn nhà lạnh lẽo ướt đẫm.

Cố Minh hôn lên môi cô sau đó đến xương quai xanh, đến cổ.
"Đừng....sẽ để lại dấu." Cô sợ ba Lãnh sẽ thấy được, rất ngại.

Cố Minh không nói gì, chỉ buông cổ cô ra, rồi vòng tay của cô để ôm lấy cổ anh.

Sau đó anh mở vòi sen xả nước, cả hai tắm chúng với nhau.
Hai thân xác không một mảnh vải che thân, quấn lấy nhau chỉ mong không thể rời được đối phương.
Bàn tay to lớn của anh, lướt khắp cơ thể của cô.

Thanh Thanh cũng không chịu được những cái vuốt ve, hay hôn hít sờ nắn từ anh, bàn tay của cô cũng vươn đến để vuốt lại tấm lưng rắn chắc của anh.
"Ưm....Cố Minh ơi".

Giọng Thanh Thanh nghẹn ngào nức nở khi anh vừa xoa nắn vừa đưa ngón tay vào hoa tâm của cô.

"A....!ư".
Cố Minh từng chút từng chút dẫn dắt cô vào con đường tình dục cùng với anh.

Sau đó anh để cô chạm vào vật rắn chắc của mình mà vuốt ve đó.
"Yêu em rất nhiều".

Cố Minh thở dốc dựa vào ngực Thanh Thanh thở dốc nặng nề.

Anh thật sự rất muốn được đút vào trông cô!
Nhưng mà Thanh Thanh vẫn chưa đồng ý, cô tuy vuốt cho anh, rất thoải mái nhưng vẫn không là gì so với nơi hoa tâm mẫn cảm đó.
Cố Minh biết mình phải buông cô ra, nếu không lại phải đi quá giới hạn.

Ngón tay anh đút vào vài cái nữa sau đó cũng dần rút ra, nhưng lại bị Thanh Thanh dùng chân kẹp lại.

Cố Minh ngẩng đầu nhìn cô.

"Ngoan? Mở rộng chân ra em".

Cô như một tiểu yêu tinh!!!
"Ưm.....muốn....muốn anh...ưm".

Thanh Thanh cảm thấy mình to gan hơn, khi nhiều lần vuốt ve cho anh, tuy anh giữ lời hứa không đi vào.
Nhưng mà....cô lại không muốn...muốn được cùng anh l@m tình, cùng anh tận hưởng khoái lạc của một đôi tình nhân thật sự.
Có lẽ Thanh Thanh đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới quyết định.

Nghi An nói đúng, nếu cô đã lựa chọn Cố Minh thì phải nên tin tưởng anh, với lại anh cũng không phải là người sau khi có được thứ mình muốn rồi sẽ thay đổi đi.
Nếu như vậy thì ngay từ lúc đầu, anh đã có rất nhiều bạn gái rồi.

Cho nên hiện tại, Thanh Thanh muốn cùng anh làm, cho dù có gì đi chăng nữa cũng sẽ không hối hận.
Nói thật ra, nếu như nói cô với Cố Minh không làm thì cũng không đúng, vì hai người gần như l@m tình rồi.
Chỉ có anh chưa đi vào thực sự phá đi lớp màng sinh học đó mà thôi.
Chứ thật ra cũng không khác nhau là bao nhiêu? Cả cơ thể của cô gần như anh đã sờ soạng vuốt ve không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khiến cho cô mê mệt.
Thanh Thanh hơi ngửa đầu ra, tận hưởng cảm giác khoái lạc mà anh đem đến.
"Ngoan!! Sẽ không".

Anh khàn giọng.

Ngón tay thọc vào rút ra có chút nhanh chóng lại thêm mạnh.
"Đau".

Cô khóc.

"Không thích...đau em".

Hu hu!!!
Cố Minh cũng thả chậm động tác lại.

Sau đó lại hôn lên môi cô.

Khi anh rút ra thì một dòng thuỷ tinh sáng lấp lánh xuất hiện trên ngón tay anh.
Anh tắt nước rồi lấy khăn tắm lau sơ người cho cả hai, rồi cứ thế trần như nhộng mà đi ra khỏi phòng tắm.
Cả đường đi rất ngắn, nhưng mà cô cứ ngọ nguậy làm anh suýt té mấy lần.

Chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng cô thôi.
Thanh Thanh chọc chọc ngực anh, rồi đưa mắt nhìn anh, sau đó lại chọc chọc tiếp.

Cô là con gái mà không lẽ nói hoạch tẹt ra, anh ơi đè ra mà làm em đi, thì thô bạo quá rồi.

Cho nên cũng chỉ có thể khơi dậy dục vọng của anh mà thôi.

Nhưng mà Cố Minh lại không động vào cô!!
Khi nãy cô nói muốn nhưng anh lại không có phản ứng gì? Hay anh không muốn nhỉ? Nhưng cũng không đúng? Nếu không muốn thì đã không tắm chung?
Thanh Thanh thắc mắc nhưng không được anh giải đáp, đến khi nằm trên giường, cô quấn chăn lại thành một con nhộng.
Khoả thân vẫn rất ngại, cho nên cô chỉ có thể chui vào chăn che mặt mình lại mà thôi.
"Chúng ta vẫn còn cơ hội.

Anh nói không đi vào thì sẽ không đi".

Cố Minh hôn lên má cô một nụ hôn.

"Anh sẽ cưới em làm vợ anh".
Thanh Thanh gật đầu, đôi má ửng hồng.

"Anh...có ngủ với em không?".
"Anh còn chút việc công ty cần xử lý, làm xong anh sẽ vào ngủ với em nhé".


Anh lấy cho mình một bộ đồ mặc ở nhà, cứ thế mà mặc vào trước mắt Thanh Thanh.

"Giúp anh cài cúc áo đi bé cưng".

Cố Minh nhìn cô.
"Vâng".

Thanh Thanh cũng quên mất mình đang khoả thân, chỉ ngồi dậy, nhưng chăn quấn hơi chặt cho nên cô có chút khó khăn.

Vẫn phải để Cố Minh giúp mình mở chăn.
"Đẹp thật".

Anh đặt tay lên khuôn ngực to tròn của cô, đưa đến bên miệng ngậm vào cắn mút.
"Ừm....a....Cố Minh ơi....a".

Thanh Thanh xoa đầu anh, nhắm mắt lại tận hưởng.
Cố Minh cũng quên bản thân mình còn có công việc xử lú, giờ phút này anh chìm đắm vào men say mà Thanh Thanh đã đem lại cho anh.
Vốn dĩ muốn tha cho cô, nhưng xem ra, anh không thể nhịn được nữa, chăn bị anh hắt tung ra, rồi chen vào giữa hai đùi cô.
Anh nhìn xuống hoa tâm đó, nơi đó của cô rất đẹp, vốn ban nãy chỉ hơi hồng hồng nhưng khi bị anh chơi đùa một lúc thì nó đã ửng đỏ lên.
Khi mới bắt đầu đút vào, rất khó khăn vì cô quá chặt khi đó cô siết chặt lại, cứ lo lắng nên càng thêm chặt, bây giờ cô đã quen với việc được anh sủng ái, nâng niu cho nên cô không hề kiêng dè.
Hơi nâng chân lên để mong được anh đút vào.
"Em đồng ý không?".

Ngón tay anh lướt xuống đó.

"Chỉ cần em muốn thì anh sẽ cùng với em thuộc về nhau, nhưng nếu em không thích, anh sẽ làm cho em thoải mái".
"..anh nhẹ một chút..".

Thanh Thanh e thẹn gật đầu, Cố Hân từng nói với cô l@m tình lần đầu sẽ rất đau, nhưng nếu như người đàn ông thật sự yêu bạn, thì sẽ luôn nghĩ đến cảm giác cảu bạn đầu tiên.
Cố Hân từng trải qua những đêm mặn nồng cùng với Lục Nghiên Trung với lại trong vấn đề tình dục, Cố Hân rất cởi mở cũng nói rất cụ thể cho mọi người biết các bước của tình dục.
Khi đó cô ấy còn mở phim đen cho bốn người bọn họ xem nữa, chỉ có Thanh Thanh cùng Nghi An là không xem nhưng bị Giản Ái và Cố Hân bắt xem cho bằng được.
Nhưng mà trong phim rất khác với hiện thực, phim là phim, họ đóng tự nguyện với nhau, máy quay rất nhiều, nhưng hiện tại thì Thanh Thanh lại chỉ có thể nhỏ giọng xin anh nhẹ một chút.

Vì cô sợ đau, cũng sợ mình khóc.
"Anh biết...anh sẽ nhẹ nhàng".

Cố Minh hơi ngẩng người với câu trả lời của Thanh Thanh, mặc dù anh rất thèm muốn, khao khát có được cô.

Nhưng cũng không hè hạ đến mức sẽ chiếm được cô bằng mọi cáchh.
Vì khi nãy đã dạo đầu, cho nên khi anh muốn đưa ngón tay mình vào một làn nữa thì Thanh Thanh lắc đầu.
"Đau....không thích...".

Rất khó chịu, khiến cho cô càng có thêm ngàn vạn con kiến đang bò.
"Anh vào luôn đi.

Em...chịu được mà"..


Đọc truyện chữ Full