DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh
Chương 88: Chương 88


Thanh Thanh cũng không hỏi nhiều, đi lên phòng cùng anh.

Nhưng lại bị Châu Trân ngăn lại.

"Cố Minh! Anh có biết chúng ta có hôn ước không hả".

Thanh Thanh sững người lại.

Hôn ước!
"Nói bậy.

Em đừng tin cô ta".

Cố Minh nắm lấy tay Thanh Thanh.

"Chuyện này do mẹ anh quyết định, chứ không phải do anh".
"Cô có biết không".

Châu Trân lên tiếng.

"Qua tháng chúng tôi sẽ kết hôn".
"Vậy thì đã sao".

Thanh Thanh trả lời.

"Cố Minh không thích cô".

"Cô thích làm người thứ ba vậy sao".

"Đồ điên! Cố Minh tôi có lấy thì cũng chỉ lấy Thanh Thanh! Cô là cái thá gì".

Cố Minh ôm lấy hông cô.

"Đừng nghe cô ta".
Thanh Thanh không nói gì.

Cố Minh và cô đi vào thang máy đi lên phòng mình.

Bỏ lại Châu Trân hậm hực , cô ta thế là gọi cho mẹ Cố Minh lập tức.

Bà ta điên tiếc lên đi đến khách sạn đó tìm Cố Minh bắt về.
---------
Lên đến phòng, chưa kịp mở đèn thì Cố Minh đã đè cô lên cửa mà hôn.

Anh ngậm lấy môi cô, phun khí nóng lên cổ cô, một tay luồn vào trong quần áo của cô, nhẹ nhàng chạm vào nơi xương sống lên vỗ về chơi đùa.

Thanh Thanh hơi đẩy anh ra.

Nhưng lại bị anh nắm lấy giữ chặt tay cô trên đỉnh đầu, lần nữa cúi đầu m*t cắn môi cô, đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng cô, đem nước bọt trong miệng cô **** *** vào trong bụng mình.

Cố Minh như muốn nuốt chửng Thanh Thanh vào bụng mình, anh thấy mình điên rồi.
"Đau." Thanh Thanh bị anh hôn mạnh quá nên có chút đau.

Cố Minh liền buông cô ra, tay anh vẫn còn không chịu đi ra khỏi nơi đầy đặn của cô.
"Anh đưa em đi".

Cố Minh vén tóc cô ra sau, rồi cũng rút tay mình về.

Anh thu dọn đồ đạc lại.
Thanh Thanh mở đèn lên thì thấy hai vali to đùng, cô cũng không hiểu gì cả.


Nhưng Cố Minh không cho cô cơ hội hỏi.

Vội vàng nắm tay cô kéo đi, rồi một tay anh kéo vali đi ngay, vali còn lại anh để cho Thanh Thanh kéo giúp mình.

Nói chung hiện tại, anh không thể rời khỏi Thanh Thanh cho nên anh bất chấp tất cả.
Anh vẫy tay đón một chiếc taxi rồi đưa cô lên xe.

"Đến một khách sạn gần nhất ở đây".

Sau khi ổn định lại anh mới nói với tài xế.
Chiếc xe dần dần lăn bánh đi khỏi khách sạn đó, lúc này Cố phu nhân cũng đi vừa đi đến.

Bà ta lập tức muốn biết Cố Minh đang ở đâu thì nhận được tin đã trả phòng.

Thậm chí anh còn đi cửa sau.
Bà ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Không chút suy nghĩ liền mua tin tức nói Lãnh Thanh Thanh quyến rũ con trai bà ta, khiến cho Cố Minh vì cô ta mà cãi nhau với gia đình, anh còn thu dọn đồ đạc nữa.

Đã vậy còn mắng chửi vị hôn phu của Cố Minh là Châu Trân nữa.

Vì gái mà Cố Minh từ bỏ gia đình mình, còn bỏ đi, cho nên bà ta đã cho báo giới mắng chửi Thanh Thanh rất nhiều.

Nói Thanh Thanh là kẻ tham phú, mê tiền của Cố gia mà thôi.

Còn Cố Minh bị cô ta bỏ bùa nên mới cãi lời gia đình.

Mọi người mắng chửi Thanh Thanh rất nhiều, nhưng cô không hề hay biết.

Vì khi chuyển dời khách sạn cô đã mệt lã người, lên giường mà ngủ say.

Cố Minh nằm bên cạnh cô mà nhìn say mê.

Lúc này anh có điện thoại, Thanh Thanh đang ngủ say thì hơi nhíu mày, anh vội để điện thoại im lặng rồi dỗ cô ngủ đi.
Là Từ Khiêm gọi đến.
"Tôi nghe".

Cố Minh đi cách xa cô một đoạn.
"Chuyện tin tức là thế nào".

Từ Khiêm hỏi.
"Tin tức! Tin tức gì vậy".

Cố Minh có biết gì đâu.

"Cậu...không biết à".

Từ Khiêm cũng ngạc nhiên, một tay anh ôm Nghi An, một tay anh cầm lấy điện thoại mà nói chuyện.
Nghi An nằm trên người anh.

Cô vẫn chưa ngủ, khi nãy đang lướt tin tức thì thấy tin Thanh Thanh ở đó, cô giật mình vội đưa cho Từ Khiêm xem.

Ngay lập tức liền gọi cho Cố Minh.
"Tin liên quan đến anh và Thanh Thanh".

Nghi An giật lấy điện thoại.

"Cố Minh!!! Nhà anh làm cái gì vậy hả".

Từ Khiêm đã điều tra rõ ràng, là do Cố phu nhân mẹ của Cố Minh tung tin ra, để bôi nhọ Thanh Thanh.
"Anh cũng không biết.


Nói rõ xem nào".

Anh vừa nói với Nghi An vừa xem tin tức.

Đập vào mắt anh chính là Tiểu tam phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác, còn làm cho mẹ con trở mặt với nhau.
Cố Minh nhìn dòng chữ đó mà sững người lại.

Mẹ!!! Mẹ anh ta lại làm ra chuyện này sao! Thật quá đáng mà!
Nhìn sang anh thấy Thanh Thanh đang ngủ say, anh nói với Nghi An là sẽ giải quyết và đừng cho Thanh Thanh biết, kẻo em ấy lại đau lòng.

Rồi anh tắt máy.
Anh gọi ngay cho mẹ mình mấy cuộc điện thoại nhưng mà bà lại không hề nghe.

Anh đành gọi cjo ba mình.

"Sao vậy con trai".

Cố lão gia nghe máy.
"Ba!!! Mẹ đâu! Ba đưa điện thoại ngay cho em đi".

Nếu mà mẹ anh ta mà đứng trước mặt thì Cố Minh sẽ cãi nhau gây gắt với bà.
"Đợi ba một chút.

Cố Minh muốn nói chuyện với bà ".

Nhưng Cố phu nhân lại từ chối nói chuyện.

Thế là Cố lão gia mở loa lên.

"Mẹ!! Tại sao mẹ lại làm như vậy hả.

Mẹ có biết như vậy là không đúng không? Thanh Thanh đã làm gì mẹ mà mẹ lại bôi nhọ em ấy như thế hả".

Cố Minh hét lên với bà.

Không ngờ lại đánh thức Thanh Thanh, cô đã nghe tất cả.

Bôi nhọ?
"Cố Minh ".

Thanh Thanh gọi anh, giọng nói mềm mại, làm trái tim Cố Minh muốn tan chảy.
"Ba! Vợ của ba , ba giải quyết đi".

Rồi anh tắt máy.

"Bà làm cái gì vậy ".

Ông Cố hỏi.

Nhưng bà ta lại làm lơ ông, không hề có ý muốn trả lời.

"Bà làm cái gì cũng được, đừng để mọi chuyện đi quá lên rồi lại hối hận ".

Ông vén chăn lên , ông cũng không muốn nói chuyện với bà nữa, đêm nay ông vào thư phòng ngủ.
"Đánh thức em sao".

Cố Minh cố gắng nở nụ cười, đi lại giường ôm lấy Thanh Thanh.

Nhưng cô lại không nói gì, vùi mặt vào ngực anh.

Cô vẫn chưa biết gì cả, nhưng cô nghe loáng thoáng được.
"Có chuyện gì sao anh".
"Xin lỗi em! Thanh Thanh".

Cố Minh ôm lấy cô chặt hơn.

Lúc này Thanh Thanh lại có điện thoại, Cố Minh lấy cho cô.

Là ba cô gọi.

"Đưa em".

Ba cô gọi chắc có chuyện.

"Con nghe ba ạ".
"Thanh Thanh!!! Con đang ở đâu".

Giọng ba Lãnh hỏi.

Ông vừa mới xem tin tức, con gái ông bị bôi nhọ như thế sao.
"Con...ở ký túc xá ạ.

Có chuyện gì không ba".

"Cái tin con làm tiểu tam, phá hoại chuyện hôn nhân của người khác, gia đình là thế nào".

Ông nuôi Thanh Thanh từ nhỏ đến lớn cho nên ông biết rất rõ, tính con gái mình ra sao ông điều biết.

Cho nên ông không hề tin nó làm chuyện đó.
"Tiểu tam?".

Thanh Thanh lập lại.

"Là sao ạ".
"Con ....không biết gì à".
"Con đang ngủ mà ba! Sao biết được cái gì chứ".

Thanh Thanh liếc Cố Minh, anh liền cun cút đưa điện thoại cho cô xem.
Cô xem mà trợn hai mắt lên.

Mẹ nó!!! Dám nói bà đây là tiểu tam hả! Mẹ nó điên rồi đúng không? Mới vừa ngủ thôi mà cả đống chuyện.

Đám người này thật biết gây chuyện mà đúng không hả! Rãnh lắm hay sao vậy!
"Cố Minh là ai! Tại sao con lại có liên quan đến người đó".

Ba Lãnh hỏi.
"Bạn trai con".
"Thanh Thanh!!!".

Ba Lãnh cao giọng hơn.

"Lời ba nói con quên rồi đúng không".
"Con....ba! Con vẫn nhớ".
"Nhớ! Nhớ mà vẫn làm trái! Thanh Thanh con bỏ qua lời của ba mình vậy hả".

Thanh Thanh nghe rất rõ tiếng đổ vỡ, cô liền rơi nước mắt.

Cô liên tục nói không có không có, nhưng ông đã tắt máy.

Trước khi tắt máy ông còn nói mai sẽ đến tìm cô.
Hu hu! Thanh Thanh ôm mặt khóc, Cố Minh đau lòng nhìn cô.

Vội an ủi cô không sao đâu.

"Chúng ta...chia tay đi".

Thanh Thanh đẩy anh ra mà nói.

"Em nói lại xem sao".


Cố Minh nói.

"Anh tuyệt đối không đồng ý".

Cố Minh liền đè cô xuống, anh lột sạch người cô ra nhanh chóng.
"Đừng....mà anh."
Nhưng Cố Minh không nghe lời cô nói, hiện tại trong đầu anh chỉ biết cô muốn chia tay anh! Muốn rời xa anh.

Điều đó khiến cho Cố Minh như bị mất khống chế.

Tay anh sờ soạng khắp người Thanh Thanh, những nơi anh lướt qua điều khiến cho cô run rẩy lên.

Cô đã thoả thân nằm dưới thân anh.

Mặc cho anh làm loạn.
Anh tách đùi cô ra, chen vào giữa hai chân cô.

Cố Minh chưa bao giờ chạm vào nơi tư mật kín đáo của cô ra, vì anh tôn trọng cô.

Thanh Thanh hoảng sợ ngưng cả khóc.

Cố Minh liếc cô một cái.

"Còn muốn chia tay nữa không".

Y như chỉ cầm cô nói muốn thì anh sẽ đi vào ngay lập tức, biến cô từ con gái trở thành phụ nữ, trở thành người của anh.
Cô hơi mím môi lại, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Hai tay cô nắm lấy ga giường, cả người căng cứng.

"Haizzzz".

Cố Minh biết cô sợ hãi nên anh cũng buông ra ôm cô vào lòng.

Để cô nằm trên người anh, phút chốc đã thay đổi.

"Anh đã quyết thì không thay đổi! Thanh Thanh tin anh được không em".
"Em....".

Cô nhìn anh.

Đôi mắt đã ẩm ướt.

Cố Minh giúp cô lau đi.

"Được".

Cô không nghe lời ba mình lần này vậy.

"Hứa nhé ".

Cố Minh để cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại.

"Em ngủ đi, mọi chuyện để anh lo".

"Vâng ạ".

Thanh Thanh gật đầu, biết mình không giúp được gì cho anh nên cô nghe lời anh mà đi ngủ.

Nếu mẹ anh đã làm như thế thì anh cũng sẽ không nhân nhượng.

Cố Minh cho trợ lý lập tức gỡ tất cả hình ảnh có liên quan đến Thanh Thanh ngay lập tức, còn những người đã bôi nhọ cô thì sẽ được nhận thư mời luật sư của Cố thị.

Đêm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.

Có người điều tra được, cô gái trong hình ảnh trích xuất từ camera là Lãnh Thanh Thanh đại học K khoa kinh tế năm nhất.

Thì lập tức vào trang chủ cá nhân của trường học, bình luận khiếm nhã mong muốn Thanh Thanh bị đuổi học, làm gương cho những người khác.



Đọc truyện chữ Full