DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Chương 17: 17: Lên Trấn Trên


Lúc này đi tuy rằng không tính sớm, tuy nhiên xe bò để đi lên trấn trên vẫn còn, nhưng là người kéo xe bò ở thôn khác.


Là dạng kiểu chuyên kéo xe bò chạy khắp thôn, trên đường nếu gặp được người muốn lên trấn trên hay thị trấn, tiện đường có thể trực tiếp mang theo, cũng giống như xe công cộng trong tương lai.Cố nãi nãi cùng Cố Linh đợi quá nửa nửa khắc đồng hồ, liền nhìn thấy có xe bò đến, hai bà cháu cùng nhau thanh toán 6 văn tiền rồi đồng loạt đi lên.Trên đầu Cố Linh đầu còn bọc vải trắng, vừa thấy chính là người bị thương, cho nên nàng vừa lên xe bò liền có người hướng mắt về phía nàng.Còn có người phụ nữ trung niên nhiều chuyện nói: "A ơ, cô nương bị làm sao thế này?"Cố nãi nãi ngược lại không phải là kiểu người chuyện gì nhà mình cũng đem khoe ra cho thiên hạ biết, bà chỉ nói: "Trong thôn có người cãi nhau, cháu gái nhà ta không cẩn thận bị liên lụy, hôm qua đã được đại phu trong thôn khám qua, nhưng tôn nữ của ta sáng nay đứng lên đầu còn đau, ta lo lắng có chuyện vạn nhất xảy ra, nên mang con bé lên trấn trên."Số mệnh của bé gái ở cổ đại rất nhỏ bé, cho nên khi có người nghe nói Cố nãi nãi muốn dẫn cháu gái đi trấn trên nhìn, có mấy người còn nói: "Thím thật sự rất thương cháu gái mình."Đương nhiên cũng có người không cho là đúng: "Chỉ là một nha đầu thôi, còn dẫn lên trấn trên khám đại phu, chi phí đi về lẫn thuốc men tốn hết nhiều, là ta cũng không lãng phí nhiều vào mấy nha đầu như vậy."Cố nãi nãi cãi lại: "Tiểu nha đầu nhà người không đáng giá tiền, Ngoan Bảo nhà ta không giống vậy."Lập tức cũng có người nói theo: "Đúng vậy, nam oa nữ oa đều là con cháu nhà mình, ngã bệnh thì phải đi khám."Cố Linh ốm yếu lên tiếng: "Thật ra con cũng không đau lắm, chỉ đau một chút xíu thôi, nghĩ vẫn nên tiết kiệm một chút tiền đi, nhưng mà nãi con lại không yên tâm." Giọng nói dịu nhẹ lại có phần run run, nghe vào tai rất suy yếu.

Làm cho người ta cảm thấy, đây nhất định không phải là kiểu chỉ một chút xíu đau mà là rất đau.Cố nãi nãi cùng Cố Linh đến trấn trên, đi đến trước một hàng quán nhỏ, trong gùi kia có ít nhất hơn 70 bảo trứng gà phải bán, nhưng trước khi bày quán, Cố nãi nãi không quên mua cho cháu gái một xiên kẹo hồ lô ở hàng bên cạnh,: "Ngoan Bảo, con cứ từ từ ăn, nãi nãi bày bán trứng gà."Cố Linh không thích ăn kẹo hồ lô, nguyên chủ ngược lại rất thích ăn, bởi vì kẹo hồ lô được bọc một lớp đường ở bên ngoài.

Nhưng Cố Linh cũng không cự tuyệt, nàng nhận kẹo hồ lô rồi nói: "Nãi, con nhìn thấy bên kia có thư trai, con có thể qua bên đó nhìn được không?"Cố nãi nãi lo lắng cho sự an toàn của cháu gái, suy nghĩ một chút nói: "Vậy con đi trong thư phòng đọc sách, nãi ở đối diện chỗ đỗ bày quán vậy." Như vậy bà có thể vừa bán hàng vừa có thể nhìn thấy cháu gái.Hai bà cháu đi đến đối diện thư trai, Cố nãi nãi tiếp tục bày quán, Cố Linh đem kẹo hồ lô cho Cố nãi nãi, bởi vì trong thư phòng chắc chắn là không thể cầm kẹo hồ lô đi vào.


Lại nói tiếp, Cố Linh đi thư phòng cũng muốn hỏi thăm một vài chuyện, cho nên lúc nàng đi vào, thần sắc vui vẻ trên mặt tương đối rõ ràng.Cố nãi nãi thấy được, suy nghĩ muốn cho cháu gái đi tư thục lại càng thêm kiên quyết, không được, hôm nay trước khi về thôn, phải hỏi thăm chuyện tư thục cho thật rõ ràng.Cố Linh đi vào thư phòng, trong thư phòng lúc này ngoại trừ chưởng quầy thì không còn ai khác, bởi vì vào quãng thời gian này, người đọc sách tất nhiên đang ở trong lớp, bình thường nhóm học sinh thường tụ họp vào lúc giữa trưa hoặc chiều chiều là nhiều.Chưởng quầy nhìn là một tiểu cô nương tiến vào, cũng không có đuổi đi hoặc là kỳ thị, mà là nói chuyện rất dịu dàng: "Tiểu cô nương đến để mua đồ cho ca ca sao?" Mặc dù Tượng Quốc có chút khoan dung với nữ tử, dân phong cũng tương đối cởi mở, cho phép nữa tử đi tư thục, nhưng cũng không phải cô nương nhà nào cũng được đi tư thục.


Nhưng nắm hòa khí mới sinh tài, chưởng quầy mới nói câu này.Cố Linh nhìn chưởng quầy rồi mỉm cười, 13 tuổi cô nương, lớn lên không nói đẹp, cười rộ lên nhất phái thiên chân: "Không phải, là bà nội muốn đưa cháu đi tư thục, nên mới đến thư trai của ngài nhìn xem".


Đọc truyện chữ Full