DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 65: Cơ hội cuối cùng

“Hôm qua ta vừa bảo mong cha cháu sớm lên làm đại tướng quân, hôm nay tin thăng quan của huynh ấy đã truyền tới, ta mà nói thêm vài lần nữa, khéo khi tỷ phu còn có thể thăng quan nhanh hơn ấy chứ.” Dương Tố Vấn ôm bé Đá vào lòng, cười trêu.

Lăng Ngọc cũng cười: “Đúng là nhờ cát ngôn của muội!”

Tuy rằng tấu sớ của các quan viên đều bị xếp đống trong ngự thư phòng, nhưng không ai dám để chồng lên tấu sớ của Trấn Ninh hầu, chứ đừng nói là dám thờ ơ, cho nên không lâu sau, tấu sớ đã đến tay Thiên Hi đế.

Thiên Hi đế nuốt viên ‘tiên đan’ trong miệng, đồng thời mở bản tấu của Trấn Ninh hầu ra.

Dù biết cuộc diệt phỉ lần này đã thành công, nhưng khi xem kĩ quá trình diệt phi trong bản tấu ông vẫn không nhịn được mà vỗ tay cười to, sau khi nhìn thấy dòng chữ xin ban thưởng cho các tướng sĩ của Trấn Ninh hầu, ông không hề chần chừ, nhấc bút phê một chữ ‘chuẩn’.

Tử Yên liếc qua tấu sớ trên bàn, bất ngờ trông thấy một cái tên quen thuộc trong danh sách, nàng ta đang định mở lời, chợt trông thấy Tống Siêu bình tĩnh tiến vào, vì thế đành dằn những lời muốn nói xuống.

“Bệ hạ, thái tử điện hạ cầu kiến.”

“Thái tử?” Thiên Hi đế chau mày, ngẫm một chút rồi nói: “Cho nó vào.”

Tử Yên vội vàng đứng dậy xin lui, vừa bước ra đến bậc cửa đã thấy Triệu Uân đi vào.

“Hóa ra tiên cô cũng ở đây, tiên cô được phụ hoàng ưu ái, quả thực khiến Cô không ngờ tới. Cô cùng các hoàng đệ, và cả các mẫu phi đều vô cùng cảm kích tiên cô, dẫu không có danh phận nhưng vẫn tận tâm hầu hạ phụ hoàng!” Triệu Uân bỏ lại một câu đầy ẩn ý rồi mới sải bước vào cửa.

Tuy Tử Yên tự nhận mình có đạo hạnh cao thâm, nhưng lúc này cũng phải tức đến đen mặt với lời nói của hắn, lại thấy Tống Siêu canh ngoài cửa đang nhìn mình với ánh mắt khinh miệt, lòng nàng giống như bị kim đâm.

Nàng siết chặt hai tay, trong mắt ngập tràn oán hận.

Trên đời này ai cũng có thể chế giễu nàng, khinh thường nàng, duy chỉ có Tống Siêu là không thể!

Giờ này khắc này, nàng mới phát hiện ra mình nực cười đến mức nào, năm đó nàng đã biết nam nhân này bạc bẽo như thế nào, nhưng ba năm trôi qua nàng vẫn mơ mộng được trông thấy dáng vẻ hối hận của hắn, thậm chí còn vì ảo tưởng này mà điều hắn vào cung, bất chấp việc đắc tội với Lỗ vương.

Giờ đây, nếu hắn đã vô tình, thì đừng trách nàng vô nghĩa!

Trong ngự thư phòng, Triệu Uân nhắm mắt làm ngơ trước sự xa cách lồ lộ trên gương mặt Thiên Hi đế, hắn vẫn cung kính làm lễ thỉnh an ông như mọi khi, sau đó mới nói ra mục đích tới đây của mình: “Bẩm phụ hoàng, nay Trấn Ninh hầu lại lập được công lớn, sao chúng ta không tranh thủ lần về kinh này của ông ấy, mở tiệc trong cung để chiêu đãi các thần tử có công, giúp mọi người thấy được sự coi trọng của phụ hoàng, chẳng hay ý người thế nào?”

Cách đây không lâu, Trấn Ninh hầu phái binh tướng dẹp loạn thủy tặc dọc sông Giang Nam, cuối cùng đã trả lại sự bình yên của đường thủy Giang Nam, điều này đồng nghĩa với việc cắt đi một u nhọt làm triều đình đau đầu hơn mười năm qua.

Thiên Hi đế bất giác nhớ đến bản tấu của Trấn Ninh hầu ban nãy, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Vậy cũng được, cứ theo ý con mà làm.”

Triệu Uân không mấy bất ngờ trước câu trả lời của ông.

Lúc Trình Thiệu Đường trở về, Lăng Ngọc thấy chàng bỗng nhiên xuất hiện, nhưng qua thật lâu vẫn không dám tin vào mắt mình.

Người vừa đen vừa gầy, râu ria xồm xoàm, nhưng đôi mắt cực kỳ có thần này là ai vậy?

Đến cả bé Đá cũng chớp đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm chàng, khuôn mặt tròn xoe đầy vẻ hiếu kì. Một lúc sau, bé cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt này là cha mình, bé lập tức nhào tới ôm chặt chân cha, gọi vang: “Cha ơi!”

Trình Thiệu Đường véo má con trai, lại nhìn sang khuôn mặt ngơ ngác của Lăng Ngọc, không khỏi cười nhẹ: “Tiểu Ngọc, là ta!”

Lăng Ngọc xoa trán, giận dỗi trách: “Nếu ai không biết, chỉ sợ người ta không nghĩ chàng đi diệt phỉ, mà tưởng chàng đi làm thổ phỉ đấy!”

Nàng vừa nói, vừa đón chàng vào phòng, chuẩn bị nước nóng để chàng rửa sạch bụi đất trên người.

Khi Trình Thiệu Đường tắm rửa sạch sẽ xong, Lăng tú tài và Châu Thị đều đã ngồi sẵn trong phòng.

“Cha, mẹ!” Chàng cung kính làm lễ trước hai vị trưởng bối.

Lăng tú tài nghiêm mặt như mọi khi, nghe vậy chỉ ‘Ừ’ một tiếng, còn Châu Thị thì kích động ra mặt, luôn miệng hỏi chuyện chàng diệt phỉ ở ngoài.

Mắt bé Đá sáng lấp lánh, hí hửng nhìn phụ thân.

Trình Thiệu Đường chọn ra vài chuyện râu ria để kể cho họ, không nhắc đến những chuyện nguy hiểm nửa câu. Dẫu thế cũng khiến Lăng Ngọc nghe mà lòng siết lại, bé Đá thì khiếp sợ há hốc mồm, đôi mắt sáng ngời tràn đầy sùng bái cha.

Lăng tú tài nghiêm túc phẩm trà, trông như không có hứng thú với câu chuyện chàng kể, nhưng vành tai lại vểnh lên nghe ngóng, nghe đến đoạn giật gân còn bất giác run lên.

Trước khi Lăng Ngọc và Châu Thị đi chuẩn bị bữa tối, bé Đá sung sướng rúc vào lòng cha, Lăng tú tài cuối cùng cũng nói: “Dẫu công lao lần này có phần của con, nhưng cũng không thể thiếu sự cất nhắc của hầu gia, con nhớ  phải kiên nhẫn và bình tĩnh, chớ bị cái lợi nhỏ trước mắt che mờ con mắt, làm loạn tâm tư.”

“Cha dạy phải ạ, con rể nhớ kỹ rồi.” Trình Thiệu Đường cung kính đáp.

Đêm đến, bé Đá giở trò để được ngủ cùng cha mẹ, nhưng làm sao Châu Thị có thể để thằng bé quấy rầy đôi vợ chồng cửu biệt trùng phùng, bà vừa dỗ vừa khuyên kiên quyết ôm bé đi.

Trình Thiệu Đường không khỏi cảm thán trước sự tinh tế săn sóc của nhạc mẫu.

Lăng Ngọc buồn cười, quay người đi thu xếp giường chiếu, vừa cùng chàng nói chuyện phiếm trong nhà.

“……. Hiện tại Lưu Phương đường làm ăn rất tốt, cũng đã đi vào quỹ đạo từ lâu, Đại Xuân ca vốn muốn về huyện Thanh Hà để nhanh chóng rước Tố Vấn vào cửa, nhưng không chỉ có huynh ấy, ngay cả Tố Vẫn cũng bận bù đầu.”

“…………Cha lúc nào cũng kêu không quen sống ở kinh thành, đòi về huyện Thanh Hà, nhưng từ ngày nghiện dạy bé Đá đọc sách viết chữ thì ngày nào cũng giám sát nó, bây giờ bé Đá không sợ ai cả, nhưng sợ nhất là ông ngoại nó.”

Không biết từ lúc nào, nàng đã kể đến chuyện gần đây mình và Dương Tố Vấn vào cung giúp các quý nhân trong cung giải quyết các phiền não về làn da, Trình Thiệu Đường chợt hỏi: “Vị Huyền Nguyệt tiên cô trong cung thái cực thật sự là Tử Yên cô nương sao?”

“Là nàng chứ ai, là Tống Siêu….. Tống đại ca đích thân vào cung xác định, nay huynh ấy đang làm việc trong cung thái cực kìa, ngày nào cũng theo đuôi ‘Huyền Nguyệt tiên cô’ và bệ hạ.” Lăng Ngọc thờ ơ đáp.

Lúc mới nghe nói Tống Siêu vào cung làm việc, nàng còn khá bất ngờ, những tưởng Tử Yên sẽ nhân cơ hội này đối phó với Tống Siêu để báo thù việc năm xưa bị hắn vứt bỏ. Nào ngờ Tống Siêu đã vào cung làm được hơn tháng, nhưng mọi thứ vẫn yên ổn, điều này càng khiến nàng đoán không ra tâm tư của nàng ta.

“Tống đại ca vào cung thái cực làm việc? Sao huynh ấy vào được?” Trình Thiệu Đường sửng sốt.

“Chuyện này có gì mà ngạc nhiên, hiện giờ Huyền Nguyệt tiên cô bảo sao thì bệ hạ nghe nghe nấy, ngay cả điện hạ mà ông ấy cũng ít gặp, trong kinh đã bắt đầu dấy lên tin đồn bệ hạ muốn phế thái tử, chỉ là không ai dám thảo luận công khai thôi.”

Trình Thiệu Đường như dậy sóng trong lòng, chàng chỉ rời đi mấy tháng mà trong cung đã có biến đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, ngay cả thái tử xưa nay luôn được hoàng đế sủng ái cũng phải đối mặt với nguy cơ bị thất sủng sao?

Chàng chau chặt hàng mày: “Trong cung là chốn thị phi, thực ra Tống đại ca không nên vào đó mới phải. Nếu mọi việc đều là do Tử Yên rắp tâm gây nên, Tống đại ca vào đó chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư?”

Lăng Ngọc buồn cười, nói: “Ai là dê? Ai là cọp? Nói như chàng thì Huyền Nguyệt tiên cô có bệ hạ chống lưng, khắp cung thái cực đều là người của nàng ta, chẳng lẽ Tống Siêu còn dám gây bất lợi cho nàng ta chắc?”

Trình Thiệu Đường bật cười, không nói thêm gì nữa, nhưng ấn đường lại hiện rõ vẻ âu lo.

Lăng Ngọc ngẫm một lát, khẽ nói: “Thật ra thiếp cũng cảm thấy Tống Siêu…….. Tống đại ca vào cung quả thực không ổn lắm, dẫu Huyền Nguyệt tiên cô không oán hận đi chăng nữa thì cũng sẽ không vui vẻ khi trông thấy huynh ấy, huống chi huynh ấy còn ngày ngày lượn lờ trước mặt người ta như thế. Nhưng tại sao cứ phải là Tống đại ca vào cung làm thị vệ chứ, chàng nói xem nàng ta đang ấp ủ âm mưu gì?”

Trình Thiệu Đường chưa kịp đáp, nàng lại nói tiếp: “Còn nữa, Lỗ vương và Tề vương có biết mối quan hệ của nàng ta và Tống đại ca không?”

“Chắc không biết đâu, nếu không, Tống đại ca làm sao có thể vào cung được.” Ấn đường của Trình Thiệu Đường càng đượm vẻ âu lo.

Sau khi chính thức được thăng chức làm lục phẩm Chiêu Vũ hiệu úy, Trình Thiệu Đường cũng nhận được thông báo vào cung để tham gia tiệc mừng.

Một ngày trước khi tiệc mừng công bắt đầu, Thục  phi cũng triệu Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn vào cung.

“Mỗi bận trong cung có yến tiệc là những nương nương này lại gọi chúng ta vào cung, như thể chúng ta có thể biến các nàng trở thành tiên nữ chỉ trong một đêm ấy.” Dương Tố Vấn phàn nàn.

Ngay cả Lăng Ngọc cũng cảm thấy phiền, nhưng không thể từ chối được, nên chỉ đành cố gắng an ủi nàng ấy vài câu.

Trong phủ thái tử, Triệu Uân sầm mặt, chắp tay ra sau lưng đi đi lại lại trong thư phòng, một lát sau, hắn dừng bước hỏi Chử Lương: “Lục nhi thực sự nói vậy sao, ngươi không nghe nhầm chứ?”

“Vâng, thuộc hạ chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.” Giọng nói của Chử Lương chắc nịch.

“Đạo cô kia có ý đồ gì? Nàng ta muốn đối phó ai?” Triệu Uân nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không sao hiểu nổi, sau một lúc trầm mặc, hắn dứt khoát nói: “Vậy cứ đưa cho nàng ta đi, kế hoạch của chúng ta tạm thời dừng lại cũng được, Cô muốn xem xem nữ nhân này muốn tính kế kẻ nào!”

Chử Lương lĩnh mệnh, sau đó lui xuống chuẩn bị.

Bên kia, Trình Thiệu Đường đích thân đánh xe đưa Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn đến trước cổng cung, dặn đi dặn lại các nàng rằng không nên ở lại quá lâu, chàng sẽ ở ngoài cung đợi hai tỷ muội nàng.

Tuy rằng Lăng Ngọc cho rằng ở lâu hay không không phải là chuyện mà nàng có thể quyết định được, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Trình Thiệu Đường nhìn họ theo sau thái giám vào cổng cung, sau đó mới đánh xe sang một bên, kiên nhẫn chờ đợi tỷ muội các nàng.

Đúng như những gì Lăng Ngọc nghĩ, phi tần trong cung vô cùng vui sướng khi Thiên Hi đế bỗng nhiên hạ chỉ mở tiệc mừng công, dẫu sao đã khá lâu rồi, ngoài vị Huyền Nguyệt trong cung thái cực ra, những phi tần khác không dễ gì được gặp Thiên Hi đế, đương nhiên cũng không có cách thân mật với ông ta.

Tiệc mừng công hôm nay chính là một cơ hội tốt, các nàng nhất định phải nghĩ cách biến mình trở nên hoàn mỹ nhất, cố gắng trổ hết tài năng để thu hút sự chú ý của bệ hạ.

Thục phi là phi tử có địa vị cao nhất trong cung, cũng là người đầu tiên sai người đi mời Lưu Phương đường đang nổi tiếng gần đây tới, hành động này khiến cho các phi tần chỉ chậm hơi bà ta vài bước hết sức oán hận.

Trong cung thái cực, Tử Yên nhìn chằm chằm vào bao thuốc trong tay với đôi mặt đấu tranh, nàng ta ngước mắt nhìn qua song cửa sổ thì thấy các phi tần ăn mặc rực rỡ, nói nói cười cười đi lần lượt qua cổng cung thái cực.

“Trình nương tử của Lưu Phương đường đã vào cung chưa?” Nàng ta nắm chặt bao thuốc trong tay, chợt khẽ lên tiếng hỏi cung nữ Lục nhi bên cạnh.

“Dạ, hiện giờ các nàng đang ở chỗ của Thục phi.”

“Ngươi đi gọi Tống Siêu vào đây, ta có chuyện cần dặn hắn.” Tử Yên cắn nhẹ cánh môi, phân phó Lục nhi.

Lục nhi đáp ‘Dạ’, cúi đầu ra ngoài gọi Tống Siêu.

Tống Siêu chau mày, hơi khó chịu trong lòng nhưng vẫn đi theo Lục nhi vào.

“Không biết tiên cô có chuyện gì c ần sai khiến?” Hắn sầm mặt hỏi.

Tử Yên nhìn hắn chằm chằm, sau khi Lục nhi lui xuống nàng mới cắn nhẹ cánh môi, thốt ra từng chữ: “Những năm qua, chàng có từng hối hận về chuyện năm đó không?”

“Chuyện năm đó?” Tống Siêu chau mày càng chặt hơn, cười nhạt đáp: “Xưa nay ông đây chưa từng biết hối hận là gì, cũng chưa từng để mình hối hận!”

“Hay, hay, hay, hay cho câu nói chưa từng biết hối hận là gì, giờ xem ra, ta mới là người phải hối hận, vì năm đó ta có mắt không chòng nên mới nhìn nhầm người!” Tử Yên cười như điên, trong mắt ngập đầy oán hận.

Tống Siêu chỉ cười gằn: “Trông bộ dạng chìm đắm trong trụy lạc của ngươi bây giờ, gì mà gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, đúng là trò cười, năm đó ngươi bán nghệ không bán thân có lẽ chỉ vì chưa gặp được quý nhân quyền cao chức trọng thôi!”

“Ngươi nói không sai.” Tử Yên vén tóc mái, nở một nụ cười quyến rũ nhưng mang theo nét thê lương không nói nên lời.

“Tiếc là mệnh ta không tốt, nếu gặp được quý nhân sớm một chút thì tốt biết mấy, không cần phải đi theo ngươi để mình chịu thiệt một năm.”

Ánh mắt Tống Siêu như nổi lửa, cuối cùng giận dữ phất tay áo bỏ đi: “Nếu tiên cô không có gì sai phó, thứ cho Tống mỗ không tiếp!”

Tử Yên lạnh lùng nhìn hắn nghênh ngang rời đi, bao thuốc trong tay bị nàng nắm càng chặt hơn.

Tống Siêu, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, là bản thân ngươi không biết trân trọng, cho nên, tất cả đều do người tự chuốc lấy!

Đọc truyện chữ Full