DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 59: Miếng bánh từ trên trời rơi xuống

Trong phút chốc, đám thị nữ nô bộc xung quanh ba chân bốn cẳng kéo hai người ra, Lăng Ngọc nhìn mấy thị nữ bị Tạ tắc phi điên cuồng cào cấu, trên khuôn mặt trắng nõn lập tức có thêm vài vết xước rỉ máu mà thấy đau thay.

Trong lúc hỗn loạn, vài thị nữ té ngã bị giẫm lên, hét lên trong đau đớn, cũng có vài thị nữ va vào chậu hoa, làm vỡ nhiều chậu cây quý hiếm có giá trị xa xỉ.

Lăng Ngọc đứng chết lặng, thật sự không ngờ rằng Tạ trắc phi trông trông gầy yếu nhỏ nhắn, lại có sức lực lớn như thế, bao nhiêu người cũng không kéo được một mình nàng ta.

Chỉ đáng thương cho Ninh trắc phi, ban đầu bị Tạ trắc phi lôi đi đánh, tuy bây giờ nhiều người đuổi tới can như thế, nhưng chẳng những không cứu được nàng ta, mà còn bị nhiều người chen chúc đụng vào, có mấy lần cũng không biết bị người nào cào trúng mặt, vết cũ vết mới chằng chịt.

Cơ thể của thái tử phi run lên vì tức giận, nếu không có chút lí chí còn sót lại, e rằng nàng đã hạ lệnh cho thị vệ tới đây ngay lập tức.

“Bắt lấy nàng ta, kéo nàng ta ra!” Nàng chỉ vào Tạ trắc phi và quát.

Mọi người thấy vậy lập tức hợp sức kéo Tạ trắc phi ra, mặc dù trong cơn phẫn nộ Tạ trắc phi đã bộc phát rất sức mạnh đáng gờm, nhưng chung quy cũng chỉ là một nữ tử yếu mềm, vả lại cũng đã quậy trong thời gian dài nên cũng có phần đuối sức, chẳng mấy chốc, hai tay nàng ta đã bị nô bộc tóm gọn.

Nàng ta gào rống như kẻ điên: “Buông ta ra, buông ta ra, ta phải đánh chết cái con ả ác độc lòng lang dạ sói này! Ta đánh chết ả ta!”

“Mẹ ơi! Buông mẹ ta ra!” Đột nhiên, trong phòng vang ra tiếng khóc lớn của trẻ con, đám người Lăng Ngọc chưa kịp phản ứng thì một bóng người nhỏ bé đã lao về phía Tạ trắc phi, vừa đá vừa cắn một vú già đang bắt lấy Tạ trắc phi.

“Thả mẹ ta ra, thả mẹ ta ra!”

Và người đó chính là Triệu Tuần, nhi tử ruột thịt của Tạ trắc phi.

Giờ này khắc này, thái tử phi mới dần lấy lại bình tĩnh trong cơn thịnh nộ, nàng quét mắt nhìn về phía nhũ mẫu đã để Triệu Tuần chạy tới đây, nhũ mẫu chột dạ giật bắn mình, vội vàng đi tới trước mặt Triệu Tuần vừa dỗ vừa khuyên, cứng rắn ốm cậu bé ra chỗ khác.

“Tuần nhi, con của ta, trả con của ta cho ta, trả con lại cho ta!” Tạ trắc phi khóc rống lên, vùng vẫy muốn kéo nhi tử về, nhưng vùng thế nào cũng không thoát được.

“Mẹ ơi………..” Triệu Tuần khóc vang dội, vừa đá vừa đánh trong lòng nhũ mẫu.

Lăng Ngọc không chịu nổi đành quay mặt đi, đúng lúc nhìn thấy bé Đá đang ngây ngốc đứng trong phòng, nàng sợ con cũng lao ra nên vội vàng tiến lên nắm lấy tay con.

“Mẹ ơi, đại công tử làm sao thế ạ? Những người kia là người xấu ư?” Bé  Thạch Đầu nhìn thấy Triệu Tuần khóc đòi mẹ, nhưng những người kia lại không chịu để cậu bé về với mẹ, thằng bé nghiêng đầu khó hiểu hỏi.

Lăng Ngọc như ngừng thở, vô thức bịt miệng con lại, hơi chột dạ nhìn về phía thái tử phi, thấy nàng ấy không chú ý tới bên này, bấy giờ mới thầm thở phào, khẽ nói với nhi tử: “Không phải đâu, bọn họ, ừm, thì là mẹ của đại công tử bị bệnh, các nàng sợ đại công tử lây bệnh của mẹ, nên……. Ừm, nếu đại công tử cũng bị bệnh thì sẽ phải uống thuốc đắng, bé Đá muốn để đại công tử phải uống thuốc đắng sao?”

Nhớ tới mấy hôm mình luôn bị cha mẹ bắt uống thuốc đắng, thằng bé lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn không muốn, không muốn uống thuốc đắng…..”

Vừa nói, bé vừa lấy tay quạt lưỡi như thể vẫn cảm nhận được vị đắng, Lăng Ngọc nhìn mà không khỏi vểnh khoé môi, nhưng khi trông Triệu Tuần được nhũ mẫu bế vào, nàng không khỏi cúi đầu thở dài.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Tạ trắc phi ở ngoài phòng càng ngày càng nhỏ, Lăng Ngọc biết mình không tiện ở lại nữa, vội vàng bảo bé Đá đứng dậy xin lui.

Hiện giờ thái tử phi cũng không còn tâm trạng tiếp đón hai mẹ con nàng, sai Minh Nguyệt dẫn hai mẹ con nàng ra về.

Sau khi rời khỏi chính viện, mới đi được một đoán đường, hai mẹ con Lăng Ngọc bắt gặp Trình Thiệu Đường.

“Điện hạ muốn gặp bé Đá, ta đưa con đi, nàng chuẩn bị về rồi à?” Trình Thiệu Đường gật đầu hỏi thăm Minh Nguyệt rồi mới quay sang hỏi.

Lăng Ngọc ‘Ừ’ đại một tiếng.

“Vậy ta nhờ người đưa nàng về trước nhé, hay nàng muốn đợi trong phủ?”

“Không cần nhờ người đưa đâu, thiếp tự về cũng được, nếu chàng mà rảnh thì đưa bé Đá về nhé, nếu bận việc thì nhờ người đáng tin đưa về cũng được.” Lăng Ngọc nhớ đến việc mình vẫn phải cùng Lăng Đại Xuân bàn chuyện khai trương Lưu Phương đường, nên cũng không định ở lại đợi hai cha con họ.

“Vậy cũng được.” Trình Thiệu Đường không miễn cưỡng.

“Cha muốn đưa con đi gặp điện hạ sao?” Bé Đá chào tạm biệt mẹ rồi nắm lấy góc áo của cha, nhạy tung tăng hỏi.

“Ừ, bé Đá gặp điện hạ phải nói lời cảm ơn ngài ấy nhé, vì điện hạ là người sai bác thái y tới chữa khỏi bệnh cho bé Đá đó!” Trình Thiệu Đường kiên nhẫn dặn dò.

“Dạ……..” Thằng bé kéo dài âm cuối đáp.

Trình Thiệu Đường xoa xoa đầu con trai.

Lúc Triệu Uân ngước mắt lên từ đống hồ sơ thì trông thấy bóng hai cha con Trình Thị đang bước vào, tầm mắt hắn dừng trên khuôn mặt đã gầy trông thấy của bé Đá, sau đó gật đầu nói: “Xem ra đúng là đã khỏi bệnh rồi, đã có thể nhảy nhót phá phách khắp nơi như khỉ rồi.”

Bé Đá nghe không ra ý chế nhạo trong lời nói của hắn, bé kiêu ngạo chắp tay về phía hắn, cất cao giọng nói: “Lâu ngày không gặp, điện hạ khỏe không?”

Triệu Uân đang bưng chén trà lên uống lập tức bị sặc, quay người đi ho đến nỗi trời long đất lở.

Trình Thiệu Đường không nhịn được cười, nhéo lên mặt nhi tử, khẽ quát: “Nói cái gì vậy hả!”

Bé Đá chớp mắt đầy vô tội, lần trước Mục thúc và cữu cữu gặp nhau cũng nói vậy mà!

Cuối cùng Triệu Uân cũng lấy lại bình tĩnh, sau khi lau khỏe môi, hắn tức giận trừng thằng nhóc một cái: “Mới có mấy ngày không gặp, những phép tắc trước kia học được đi đâu hết cả rồi? Mang đi cho chó ăn rồi hả? Ăn nói linh ta linh tinh!”

“Ơ……” Bé Đá nghiêng đầu suy nghĩ, nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng lại làm làm lễ lần nữa: “Điện hạ vạn an!”

“Qua đây để Cô xem nào!” Bấy giờ Triệu Uân mới hài lòng, vẫy tay với thằng bé.

Cậu nhóc quay sang nhìn cha, sau khi nhận được sự đồng ý của cha, bé tung tăng chạy về phía hắn: “Người mang đồ ăn ngon cho cháu ạ?”

Triệu Uân cười lạnh: “Thằng nhóc vô lễ, sao Cô phải mang đồ ăn ngon cho ngươi!”

“Bởi vì cháu muốn ăn!” Thằng nhóc đặt hai tay lên đùi hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt đe láy, cười vui vẻ.

Triệu Uân bị thằng bé chặn họng, rủ mắt nhìn hai bàn tay múp thịt đặt trên đùi mình, cau mày nói: “Bỏ ra, làm bẩn y bào của cô bây giờ.”

Trình Thiệu Đường nghe vậy định tiến lên gọi nhi tử lại, nhưng thấy Triệu Uân tuy tỏ ra ghét bỏ, nhưng không hề có hành động gì, chàng nghĩ một lúc rồi quyết định coi như không có gì nữa. Nhưng trong lòng vẫn thấy là lạ.

Nhi tử của hắn thân thiết với điện hạ từ khi nào vậy? Nghe lời thằng bé nói lúc nãy, dường như trước đây điện hạ thường mang đồ ăn ngon cho nó vậy?

Nhưng chàng nhanh chóng đánh tan suy nghĩ này, bởi với tính cách của điện hạ sao có thể làm ra chuyện như vậy, việc mà ngài ấy có thể làm là sai người ném thằng quỷ phiền phức này ra ngoài.

Ấy, không đúng, phải là ‘điêu dân phạm thượng’ mới đúng.

Đang mải suy nghĩ, Hạ Đức Hải đã dẫn mấy thị nữ bưng hộp đồ ăn vào, ngay sau đó, trên chiếc bàn tròn vốn trống không trong phòng đã bày đầy điểm tâm tinh xảo.

“Cô đọc hồ sơ lâu rồi nên thấy hơi đói, hai cha con ngồi đây một lát, đợi Cô ăn xong rồi nói tiếp.” Triệu Uân phất áo, đang định đứng lên, ai ngờ động tác của bé Đá còn nhanh hơn hắn, ‘bình bịch’ chạy qua, nhìn những món điểm tâm đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt mà nuốt nước miếng, đôi mắt sáng lấp lánh.

Triệu Uân ngoảnh mặt làm ngơ, cầm đũa bạc gắp một miếng bánh hoa quế rồi chậm rãi cho vào miệng, nhìn bé Đá thèm thuồng nuốt nước miếng.

Trình Thiệu Đường vốn định xin lui, nhưng nghe thấy câu ‘đợi Cô ăn no rồi nói tiếp’ đành bất lực dắt con sang một bên, nhìn chủ tử càng ăn càng chậm như thể đang thưởng thức món ngon nào đó, rồi cúi đầu xuống nhìn nhi tử đang không ngừng nuốt nước miếng, chàng mím cánh môi mỏng suy tư, chợt cảm thấy vị chủ tử kiêu ngạo lạnh lùng nhưng không kém phần độc ác này hóa ra cũng có một mặt ấu trĩ như thế.

“Ừm, no rồi, không muốn ăn nữa, hay là vứt đi hết nhỉ!” Triệu Uân đặt đôi đũa bạc xuống, độc thoại một mình.

“Không cần vứt đâu ạ, cháu ăn giúp người!” Bé Đá lập tức vùng khỏi tay cha chạy về phía hắn, cười hề hề nói.

Mắt Triệu Uân tràn ngập ý cười, giả vờ ho khan một tiếng: “Cũng được, thế ta thưởng những thứ này cho nhóc vậy!”

Điểm tâm đầy bàn mà hắn chỉ ăn có mỗi một miếng, hiển nhiên lời kêu đói trước đó hoàn toàn là lời nói dối. Trình Thiệu Đường cạn lời, cuối cùng cũng hiểu rằng chủ tử đang trêu chọc nhi tử của mình, chỉ có thằng con ngốc của chàng là hồn nhiên phát hiện ra, giờ đang ăn đến ngon lành.

Hạ Đức Hải không biết đã đi vào từ lúc nào, đang thì thầm vào tai Triệu Uân gì đó, Trình Thiệu Đường chỉ nghe được thoang thoáng vài câu ‘Tạ trắc phi’, ‘thái tử phi’, ‘đánh nhau’, ngay sau đó đã thấy mặt Triệu Uân sầm xuống.

“Xem ra Cô đã quá coi thường các nàng rồi!” Triệu Uân lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài: “Cô muốn xem xem các nàng còn có thể dấy lên sóng giò gì!”

Trình Thiệu Đường vội vàng giúp nhi tử lau vụn điểm tâm ở khóe miệng, dẫn bé ra ngoài trong ánh mắt lưu luyến của nó, sau đó sai người gọi tiểu Mục tới, nhờ hắn đưa bé Đá về nhà.

Tiểu Mục đồng ý ngay, nhấc bổng thằng nhóc trong tiếng thét vang trời của nó, hắn đặt thằng bé ngồi vững trên vai mình và nói: “Đi nào, Mục thúc đưa cháu về nhà!”

Bé Đá ôm lấy đầu hắn cười khanh khách.

Trình Thiệu Đường thấy Triệu Uân giận đùng đùng đi về phía hậu viện, sau khi suy nghĩ thì chàng quyết định không đi theo. Tuy chàng là thị vệ trong phủ, nhưng lại không thích hợp nhúng tay vào chuyện vợ chồng của Triệu Uân, đây cũng là lý do vì sao lúc trước chàng phát hiện ra sự khác thường của Ninh trắc phi nhưng không thể làm gì.

Trên đời không có bất kỳ nam tử nào có thể cho phép thuộc hạ nhúng tay vào chuyện nhà của mình. Dẫu Ninh trắc phi có tội lỗi chồng chất, tội đáng muôn chết đến đâu thì cũng không phải người mà chàng có thể lén lút điều tra.

Hơn nữa chàng cũng không có bằng chứng, nên không thể nói gì trước mặt Triệu Uân.

Lăng Ngọc nhanh chóng lãng quên chuyện xảy ra trong viện của thái tử phi, mặc dù có chút thương hại Triệu Tuần, nhưng chung quy thằng bé cũng là con cháu hoàng thất có xuất thân tôn quý, dẫu sinh mẫu có kém cỏi đến đâu thì vẫn còn sinh phụ, mà kể cả người cha kia của thằng bé nhìn trông không đáng tin lắm thì vẫn còn có đích mẫu.

Với sự hiểu biết cực kỳ có hạn của nàng về thái tử phi, nàng ấy hẳn là chẳng thèm đối phó với một đứa trẻ, huống chi, nếu thái tử phi vẫn mãi không sinh được con, Triệu Tuần mà nàng ấy nuôi nấng sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của nàng ấy ở kiếp này.

Mà dẫu sau này nàng ấy có sinh được con trai, nhưng chỉ cần đối đãi với Triệu Tuần hết lòng, dụng tâm dạy dỗ, thằng bé có thể giúp đỡ cho con trai của nàng ấy.

Lúc này, nàng vừa kiểm tra toàn bộ tiệm mới một lượt, cuối cùng cũng gật đầu hài lòng, Lăng Đại Xuân cười hỏi: “Thế nào? Ổn chứ?”

“Tương đối tốt, cao Hồi Xuân?” Lăng Ngọc cầm hộp cao ‘trả ta nét xuân thanh cao thoát tục’ đã chính thức được bày trên giá lên, bất ngờ nhìn cái tên trên hộp.

“Cái này ấy hả, lần trước thợ thủ công hỏi ta nên khắc chữ gì, ta đáp đại cái tên này thế là bọn họ khắc lên ngay, cao Hồi Xuân thì cao Hồi Xuân vậy, chẳng phải Tố Vấn còn có một tiệm thuốc tên Hồi Xuân đường sao? Dù sao cũng là hồi xuân, ta thấy không tồi.”  Lăng Đại Xuân đáp tỉnh bơ.

Lăng Ngọc hừ nhẹ một tiếng, vạch trần tâm tư của hắn: “E rằng ‘Xuân’ này không phải xuân trong Hồi Xuân đường, mà là Xuân trong Lăng Đại Xuân nhỉ?”

Lăng Đại Xuân cười hề hề: “Hai chúng ta tự hiểu trong lòng là được, cớ gì phải nói ra, da mặt tẩu tử tương lai của muội mỏng lắm, nếu để nàng ấy nghe thấy, kiểu gì cũng lại dỗi ta cho coi!”

Lăng Ngọc không nhịn nổi mà phì cười: “Hai người các huynh, một người da mặt dày, một người da mặt mỏng, nếu có thể trung hòa một chút thì tốt biết mấy.”

“Tẩu tử, Lăng huynh, quả đúng là hai người, đệ suýt nữa tưởng mình nhận nhầm cơ!” Sau lưng hai huynh đệ đột nhiên vang lên giọng nói mừng rỡ, Lăng Ngọc quay đầu nhìn thì trông thấy Đường Tấn Nguyên đang tươi cười bước vào.

“Đường huynh đệ, khéo thật đấy.” Lăng Đại Xuân cũng không ngờ sẽ gặp hắn ỏ đây, tươi cười cất tiếng chào hỏi.

“Đây là Lưu Phương đường mới của hai người ư? Sửa sang không tồi, định lúc nào khai trương?” Đường Tấn Nguyên nói với họ vài câu khách sáo rồi hỏi.

“Vẫn chưa định ngày, mấy hôm nữa ta mời thầy phong thủy về chọn ngày hoàng đạo rồi mới khai trương.” Lăng Đại Xuân nói.

“Đến ngày khai trương phải bảo đệ với đấy, để đệ còn chuẩn bị quà mừng.”

“Nhất chí nhất chí!”

“Sao đệ lại ra ngoài một mình? Minh Cúc đâu? Trong nhà có người coi sóc không?” Lăng Ngọc nhíu mày hỏi.

Nếu nàng nhớ không nhầm thì Minh Cúc sắp chuyển dạ trong khoảng thời gian này.

“Đệ đang trên đường về nhà sau buổi trực thì trông thấy hai người, nên mới qua đây chào hỏi, giờ chuẩn bị về đây.” Đường Tấn Nguyên cũng không yên tâm nương tử trong nhà,

“Đệ trực từ đêm qua tới giờ ấy hả?” Lăng Đại Xuân lấy làm bất ngờ.

“Vâng ạ, ngày mai không phải lễ vạn thọ sao, phủ nào phủ nấy đều rất bận rộn, có lẽ Trình đại ca cũng như vậy. Lăng huynh, tẩu tử, đệ về trước đây, hôm khác đệ lại ghé chơi.” Đường Tấn Nguyên nói thêm vài câu rồi tạm biệt.

Lúc Lăng Ngọc về nhà, nhìn thấy bé Đá đang lẽo đẽo theo sau cha nó như cái đuôi, bắt chước cha đánh quyền rất gì và này nọ.

Nàng đứng nhìn một lúc, sau đó mới tiến lên lau mồ hôi cho con trai, hỏi Trình Thiệu Đường: “Sao chàng về sớm thế? Ngày mai là lễ vạn thọ, chẳng lẽ chàng không bận sao?”

“Những thứ cần chuẩn bị đã sớm chuẩn bị xong. Đúng rồi, hôm nay điện hạ vào cung tham gia cung yến, sợ là ta cũng phải đi cùng, nếu về khuya quá thì ta sẽ nghỉ lại trong phủ luôn, không về quấy rầy mẹ con nàng nữa.”

“Vậy cũng được.” Nàng dịu dàng dỗ bé Đá rửa mặt, sau đó kể lại cho chàng những chuyện đã xảy ra ở chỗ thái tử phi, sau cùng còn nói: “Không biết một nữ tử được nuông chiều từ bé như Tạ trắc phi lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, bao nhiêu người vây quanh mà cũng xém nữa không bắt được nàng ta, đáng thương cho đại công tử phải tận mắt chứng kiến cảnh này, sợ rằng qua ngày hôm nay sẽ để lại bóng ma trong lòng, mà cũng không biết thái tử phi sẽ trấn an thằng bé thế nào nhỉ.”

Trình Thiệu Đường chưa kịp đáp, nàng đã tò mò hỏi: “Rốt cuộc Ninh trắc phi đã làm gì đắc tội Tạ trắc phi mà lại bị nàng ta đuổi đánh như thế? Chẳng phải chàng nói Tạ trắc phi bị giam lỏng rồi sao? Sao vẫn chạy ra ngoài được vậy?”

Trình Thiệu Đường cười nhạt: “Làm chuyện xấu rồi cũng có ngày bị lộ chân tướng, chuyện trong phủ nàng không cần để ý, dù sao cũng không đến lượt chúng ta bận lòng, điện hạ tự có chủ trương.”

Nếu không phải vì sắp đến lễ vạn thọ nên không thể sát sinh, chỉ e rằng Triệu Uân đã giế t chết Ninh trắc phi ngay tại chỗ, hiện giờ tạm giam nàng ta lại, qua lễ vạn thọ sẽ xử lí sau.

Thấy chàng không muốn nói tiếp, Lăng Ngọc cũng không miễn cưỡng.

Năm nay là năm Thiên Hi đế tròn bốn mươi tuổi là độ tuổi tứ thập nhị bất hoặc, lễ bộ xin chỉ tổ chức lớn hơn các năm, các hoàng tử và triều thần đều tán thành, vì thế lễ vạn thọ lần này được tổ chức rất náo nhiệt.

(*) Tứ thập nhị bất hoặc: 40 tuổi không còn mê hoặc. 40 tuổi là độ tuổi dùng điều bất biến để ứng vạn biến, là độ tuổi có thể nhìn thấu vạn vật trên đời, là độ tuổi đã có nhiều kinh nghiệm sự từng trải, và cũng là độ tuổi thăng hoa nhất.

Triệu Uân là trưởng tử, đồng thời là đích tử duy nhất của Thiên Hi đế, Lỗ vương chỉ nhỏ hơn hắn nửa tháng, các hoàng tử thành niên kế tiếp lần lượt là Hàn vương và Tề vương; bốn người này đều đã thú thê, trừ Tề vương đến nay chưa có con cái ra thì ba người còn lại đều đã làm phụ thân.

Hôm nay, Triệu Tuân dẫn đầu các hoàng tử hướng về phía bảo tọa chúc mừng Thiên Hi đế, tiếng chúc mừng vang dội khắp nội điện, Thiên Hi đến xoa cằm cười khẽ, giơ tay gọi dậy.

Sau khi văn võ bá quan, các phi tần, hoàng tử phi lần lượt làm lễ chúc mừng xong, mọi người mới ngồi xuống chỗ của mình.

“Nghe nói trong phủ của huynh có một vị trắc phi lâm trọng bệnh? Lúc nãy đệ thấy Tuần Nhi mặt buồn rười rượi, không phải sinh mẫu của thằng bé chứ?” Hàn vương mở đầu màn chọc ngoáy.

“Xem ra Tam đệ gần đây rảnh rang quá thì phải, bảo sao cứ thích nhìn chằm chằm chuyện nhà của người khác như mấy bà tám, may là người nhà nên ta không so đo với đệ, chứ nếu là người khác thì không chừng người ta còn hiểu lầm Tam đệ có ý đồ gì với thê thiếp nhà người ta đấy!” Triệu Uân nào phải là người để mình phải chịu thiệt, hắn lập tức cười cười đốp lại ngay.

Mặt Hàn vương biến sắc, phát hiện ra có ánh mắt khác lạ nhìn về chỗ mình, hắn muốn nổi giận nhưng vẫn do dự, khóe miệng cứng ngắc giật giật: “Hoàng huynh cứ đùa.”

“Đương nhiên là ta chỉ nói đùa với đệ thôi. Nếu Tam hoàng đệ nhìn trúng tiểu cô nương nhà nào thì đã tìm cách giành về từ lâu rồi, cần gì phải nhìn chằm chằm cả ngày.”

Triệu Uân chế nhạo hắn vài câu.

Mặt Hàn vương đen ngòm, bấm bụng ngồi xuống, không dám nhiều lời nữa.

Triệu Uân thầm cười khinh.

Lỗ vương liếc Hàn vương bằng ánh mắt khinh miệt, mắng thầm một tiếng ‘Thằng ngu’.

Khua môi múa mép ngoài mặt thì có ý nghĩa gì, muốn làm phải làm một vố thật độc sau lưng ấy.

Tề vương vờ như không nghe thấy những lời  nói sắc bén của các hoàng huynh, chỉ im lặng phẩm trà.

“Tứ hoàng đệ gầy đi trông thấy đấy, chẳng lẽ là tại cuộc sống ở thành Trường Lạc không thuận lợi sao? Đệ về kinh lâu thế rồi mà hai huynh đệ ta chưa tụ họp lần nào, rảnh thì đến phủ Cô, huynh đệ ta tụ tập một phen.”

Hắn ta không muốn nhiều chuyện, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ cho phép hắn ta đứng ngoài cuộc, Triệu Uân chợt nói.

“Hoàng huynh nói có lý, đã đến lúc mấy huynh đệ chúng ta tụ họp rồi, nghe nói Tứ đệ ở thành Trường Lạc được dân chúng ca tụng không ngớt, nhân dịp này chia sẻ kinh nghiệm tâm đắc cho hoàng huynh với.” Lỗ vương nói đầy ẩn ý.

Tề vương hơi bực mình, sao không biết hắn ta đang châm ngòi chia rẽ.

Thái tử không được lòng dân, hắn lại nói mình được dân chúng ca tụng không ngớt, còn bảo mình chia sẻ kinh nghiệm tâm đắc cho thái tử? Đây không phải là cố ý đâm kim vào ngực Triệu Uân thì là gì?

Đúng như dự đoán, sắc mặt Triệu Uân sầm xuống.

“Nhị hoàng huynh nói quá rồi, sao đệ có thể so sánh được với các vị hoàng huynh chứ, nhất là Nhị hoàng huynh, huynh chiêu hiền đãi sĩ, nịnh nọt khắp nơi….” Nói đến đây thì hắn dừng lại, bưng chén rượu lên uống cạn.

“Lâu ngày không gặp, mồm mép của Tứ hoàng đệ sắc bén hơn nhiều đấy, đúng là khiến vi huynh phải nhìn với cặp mắt khác xưa!” Lỗ vương cười nhạt.

Trong lòng chúng quần thần đều biết rõ cuộc tranh đấu gay gắt của bốn vị hoàng tử, nhưng cũng chỉ vờ như không thấy.

Trong điện lớn được bảo vệ bởi các thị vệ trong cung, Trình Thiệu Đường chỉ đứng sau Triệu Uân với tư cách là tùy tùng đi theo thái tử, lúc nghe thấy Lỗ vương và Tề vương nói chuyện thì vô thức nhìn qua.

Hóa ra hắn chính là Tề vương trong lời đồn, cũng chính là vị năm đó từng cứu mình thoát khỏi đại lao huyện Thanh Hà.

Sau khi đến phủ thái tử chàng mới nghe nói sinh mẫu Lệ phi của Tề vương là biểu muội thân thiết của tiên hoàng hậu. Khi tiên hoàng hậu mang thai, bà còn vào cung để bầu bạn với biểu tỷ của mình, sau khi thái tử ra đời không lâu thì Lệ phi được chẩn đoán là có thai, phụ thân của đứa bé không phải ai khác mà chính là Thiên Hi đế.

Mang tiếng vào cung bầu bạn với biểu muội nhưng lại quyến rũ hoàng đế lúc nào không hay, tiên hoàng hậu biết chuyện sao không buồn bực cho được. Mặc dù sau cùng vẫn đồng ý cho bà ta vào cung, nhưng tình chị em đã hoàn toàn cắt đứt từ đó.

Chàng nghĩ, thái tử không thích Tề vương có lẽ là vì nguyên nhân này.

Trong nội điện bất chợt vang lên tiếng nhạc du dương, hơn mười vũ nữ thướt tha bước vào, phất tay áo dài đạp ca(*), lúc thì xoay tròn, lúc thì nhảy múa, bay bay như tiên, kết hợp với nụ cười dịu dàng say lòng người, khiến cho không ít quan viên trong nội điện xem không chớp mắt.

(*) Đạp ca: Vừa hát vừa dậm chân làm nhịp.

Nhất là Hàn vương, hắn nhìn đăm đăm vào nữ tử múa dẫn đầu đến mức không để ý ly rượu trên tay rơi xuống bàn, phải để cung nữ hầu hạ bên cạnh tiến lên lau dọn, sau đó nhanh tay đổi cho hắn một chén rượu mới.

Thiên Hi đế ‘tu đạo’ nhiều năm, nên trấn định hơn rất nhiều người, trong mắt vẫn đầy vẻ tán thưởng, những ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn nhịp nhàng theo tiếng nhạc, thỉnh thoảng còn ngâm nga vài câu.

“Những nữ tử này ai cũng trông như tiên nữ vậy, nói không chừng sau bữa tiệc hôm nay, Tam đệ muội lại có thêm mấy muội muội nữa đấy!” Lỗ vương phi che miệng cười khẽ.

Sắc mặt Hàn vương phi cực kỳ u ám, sao có thể không nhận ra bộ dạng thèm thuồng của Hàn vương chứ, nàng vừa thẹn vừa tức vừa hận, nói không nên lời trước sự chế nhạo của Lỗ vương phi.

“Thêm vài muội muội có tính là gì? Phải như Tam hoàng tẩu ấy, có thêm ba nhi tử trong vòng một tháng!” Tề vương phi thong thả nói.

Nụ cười trên mặt Lỗ vương phi lập tức tắt ngấm, hừ nhẹ một tiếng, không dám nói gì nữa.

Có ba nhi tử trong vòng một tháng đương nhiên là tốt, nhưng cả ba đều là con kế thì lại chẳng phải chuyện gì đáng để vui mừng.

Hàn vương phi cảm kích nhìn Tề phương phi, nhưng đối phương không hề nhìn về phía nàng mà chỉ cúi đầu uống trà.

Thái tử phi vờ như không nghe thấy, dù sao chỉ cần vài nàng dâu tập trung một chỗ thì chắn chắn sẽ có người gây hấn, nói bóng nói gió. May mà địa vị nàng tôn quý, bọn họ cũng không dám động chạm vào nàng.

Tiếng nhạc trong nội điện bỗng nhiên trở nên dồn dập, tốc độ xoay tròn của vũ cơ không ngừng tăng nhanh, mọi người xem mà hoa cả mắt, nhưng vẫn không nỡ rời mắt đi.

Trình Thiệu Đường làm ngơ màn ca múa mà để ý đến từng động tĩnh trong nội điện, bỗng nhiên, chàng trông thấy một tia sáng lóe lên, vũ cơ gần Thiên Hi đế nhất đột nhiên nhảy vút lên, trong tay không biết đã nắm chặt một đoản kiếm mỏng như cánh ve tự lúc nào, đang đâm về phía Thiên Hi đế….

“Thích khách, nguy hiểm!” Trình Thiệu Đường lớn tiếng cảnh báo, đồng thời người đã lao như tên bắn về phía vũ cơ kia, đánh một chưởng thật mạnh vào vai phải của vũ cơ kia.

Vũ cơ đau đớn nới lỏng tay, đoản kiếm lập tức rơi trên đất.

Thị vệ trong điện cũng kịp thời phản ứng, liên tục kêu ‘hộ giá’. Trình Thiệu Đường thấy hơn mười thị vệ đã vây quanh Thiên Hi đế thì lập tức phi như bay đến cạnh Triệu Uân, thuận thế đánh ngã một vũ cơ đang tấn công Triệu Uân.

Mấy vị hoàng tử trưởng thành phản ứng nhanh nhất, đến cạnh Thiên Hi đế gần như cùng lúc bới các thị vệ, Lỗ vương và thị vệ của hắn có tốc độ nhanh nhất trong số đó.

Trình Thiệu Đường theo sát Triệu Uân, không thèm để ý đến những người khác, sau khi đám thích khách lần lượt bị giết, các thái giám nhanh chóng thu dọn đại điện lộn xộn, Thiện Hi đế truyền chỉ điều tra lai lịch của đám thích khách, xử lý nghiêm những quan viên làm việc thất trách, sau cùng mới đưa mắt nhìn về phía Trình Thiệu Đường đang đứng hầu ở phía sau Triệu Uân.

“Uân nhi, hắn là thị vệ trong phủ con à?”

Triệu Uân nảy ra một suy nghĩ, đây quả thực là một cơ hội tốt trời ban, hắn lập tức đứng lên đáp: “Bẩm phụ hoàng, hắn tên Trình Thiệu Đường, là thống lĩnh thị vệ trong phủ nhi thần, vì hắn có võ công cao cường nên nhi thần đang định điều hắn tới chỗ của Trấn Ninh hầu để rèn luyện, tương lai cống hiến cho phụ hoàng!”

“Ngươi tiến lên để trẫm nhìn xem.” Thiên Hi đế nói.

Trình Thiệu Đường không dám chậm trễ, vội càng tiến lên quỳ xuống làm lễ.

“Là một hạt giống không tồi, sau này ngươi đi theo hầu gia rèn luyện cho tốt, để không cô phụ lòng tốt của chủ tử ngươi.”

“Đa tạ phụ hoàng!” Triệu Uân vui mừng, hối Trình Thiệu Đường: “Còn không mau tạ ân?”

Trình Thiệu Đường bối rối trước cảnh tượng trước mặt, nhưng vẫn tuân lệnh cúi đầu tạ ân.

Lỗ vương nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, thầm hận bao nhiêu công sức của mình hôm nay đã đổ sông đổ bể, không, toàn bộ công sức của mình đã làm giá y cho hắn!

Đọc truyện chữ Full