DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 14: 14: Lời Mời


“Tôi đâu có ép buộc em, chỉ là dùng chút thủ đoạn nho nhỏ mà thôi.” Hắn vừa nói cũng tự mình rót một cốc nước, sau đó tao nhã đem lên miệng thưởng thức.
“Anh… 26 năm cuộc đời của tôi chưa từng gặp ai mà mặt dày được như anh.” Cô tức muốn bốc khói trên đầu luôn, đã vậy khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn lại càng thêm tức giận, đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt anh.
“Nhu, em không nên chỉ thẳng vào mặt chồng tương lai của mình như thế đâu.” Nhưng hắn cũng đâu phải dạng dễ chọc gì cho cam, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn đang chỉ thẳng vào mặt hắn, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Anh là chồng tương lai của tôi bao giờ? Cút ra!” Cô tức giận cúi xuống cắn một cái lên cánh tay rắn chắc của hắn như trút giận mà cũng như trả thù.
“Em cầm tinh con chó à, sao lại thích cắn người như thế chứ?” Hắn buông tay cô ra xoa xoa vết cắn trên cánh tay mình rồi lại ngẩng lên nhìn cô.
“Phải, tôi cầm tinh con chó đấy, cắn chết anh!” Như trút được giận, cô khoanh tay chống nạnh ngồi xuống.
“Em thích cắn tôi vậy sao? Được, sau này trên giường cho em thoải mái cắn.” Hắn không những không sợ cô cắn thêm cho phát nữa bởi cô cắn anh như muỗi đốt inox mà thôi còn chẳng đau bằng một viên đạn bắn vào vai hắn thì việc gì hắn phải sợ, ngược lại còn lưu manh cúi vào tai cô nói những lời ám muội.

“Anh, cút ngay!” Cô thực sự không chịu nổi hắn nữa liền mở miệng đuổi hắn, mà có đuổi thế nào cũng không đuổi nổi hắn ra khỏi cửa.
Sau một hồi cợt nhả, cuối cùng hắn cũng vào vấn đề chính.

Hắn đem điện thoại từ trong túi quần ra, bấm một dãy số liên lạc với Sở Minh.

Sau một vài phút, Sở Minh đã có mặt ngoài cửa căn hộ của cô, cung kính đưa cho hắn một tấm thiệp.
Khi trở lại bàn ăn, hắn ngồi xuống sau đó đẩy tấm thiệp sang trọng về phía cô đang ngồi.
“Tối nay, 8 giờ, tôi muốn mời em đi làm bạn nhảy của tôi, được chứ?” Hắn nhướn mày tỏ ý muốn cô mở tấm thiệp ra xem.
Hiểu được ý của hắn, cô đưa tay cầm tấm thiệp lên xem xét.
Hoá ra là thiệp mời dự sinh nhật của con gái Thẩm gia, một gia đình thuộc hàng top đầu trong nước.

Những bữa tiệc xã giao như này thường có rất nhiều người trong ngành, người có quyền, có tiền đều sẽ được tham gia.

Đây cũng chính là nơi các cuộc hôn nhân thương mại được thiết lập để củng cố địa vị và quyền lực của các gia tộc lớn, có lẽ hắn muốn cô đi cùng là vì muốn cô làm bia đỡ đạn để hắn tránh đi các cuộc hôn nhân thương mại không có tình yêu.

“Tôi thực sự muốn em làm bạn nhảy của tôi chứ không phải muốn lấy em ra làm bia đỡ đạn đâu, em nghĩ Phong Thừa Trạch tôi cần những cuộc hôn nhân thương mại đó chắc?” Hắn vừa nói vừa tao nhã thưởng thức tách cà phê trong tay.
Suýt thì cô quên mất hắn là ai, người giàu nứt đố đổ vách như hắn, quyền lực ngút trời mà cần mấy cái hôn nhân thương mại đó thì cũng lạ.

Mà có khi, hắn còn không muốn kết hôn ý chứ.
“Tại sao anh lại muốn tôi làm bạn nhảy của anh? Ngoài kia còn nhiều cô gái xinh đẹp hơn tôi có thể khiến anh nở mày nở mặt mà?” Cô không thể nào không thắc mắc vấn đề này được, bởi nó thực sự quá kì lạ.
“Rất đơn giản, em chính là vợ tương lai của tôi!” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, kiên định nói.
Hắn rất nghiêm túc, cực kì nghiêm túc khiến cô căng thẳng.
Tại sao mỗi lần hắn nói cô là vợ tương lai của hắn hắn lại có thái độ nghiêm túc như thế chứ? Không phải hắn và cô mới quen nhau chưa được một tháng sao, sao hắn cứ làm như nhất kiến chung tình với cô vậy chứ?
Cứ cái tình hình này có ngày cô sẽ động lòng mất…
“Tôi đâu muốn làm vợ tương lai của anh, anh đâu có ép được tôi.” Giọng cô lí nhí nói ra sau đó cúi gằm mặt xuống tiếp tục ăn sáng.

Thật không may, hắn đã nghe thấy hết câu nói vừa rồi của cô, không sót một từ!
“Tôi có rất nhiều biện pháp khiến em cam tâm tình nguyện cưới tôi đấy, em muốn thử chút không?” Hắn cười xấu xa, dần dần đưa khuôn mặt điển trai kề sát gương mặt thanh tú của cô.
“Tôi sẽ không cưới anh đâu, không bao giờ!” Cô kiên quyết ngẩng đầu lên, thật không ngờ lại đập vào cằm hắn, đau điếng!
“Đầu em làm bằng đá à, cứng như vậy.” Hắn vừa nói vừa xoa xoa cằm, cú va đập vừa rồi quả thực đau điếng, vừa rồi hắn chính là bị cô va cắn vào lưỡi!
“Ai bảo anh kề sát như thế, đau chết anh cũng đáng mà.” Cô vừa nói vừa xoa đỉnh đầu của mình, cằm hắn cũng đâu kém cạnh tí nào chứ.
“Em muốn hạnh phúc nửa đời sau của mình tiêu tan vì hành động của mình sao? Lưỡi của tôi có thể khiến em sướng tê người chỉ trong vài nốt nhạc đấy, tin không?” Dù đau sắp chết nhưng hắn vẫn không quên trêu chọc cô bác sĩ nhỏ của mình.
“Anh đi chết đi!”.


Đọc truyện chữ Full