Sau thời gian bận rộn, kim giờ trên đồng hồ đã sắp chỉ đến số bảy, Bạch Dương thả người trên sofa mới mua: “Ăn gì đây?”
“Không biết nữa!” Hàm Nhất cũng ngã phịch xuống ghế sô pha kia.
Bạch Dương: “Tôi mệt đến nổi không muốn nhúc nhích tay chân. Nếu thức ăn có thể bay vào miệng tôi thì thật tuyệt!”
“Anh nghĩ nhiều quá!” Hàm Nhất ngồi thẳng lưng, vươn eo: “Tôi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, đi không?
“Không thể đặt về nhà sao?” Bạch Dương thật sự không muốn đi một bước nào.
“Tôi cũng định đi ra ngoài mua bữa sáng cho ngày mai, anh có đi không?”
Bạch Dương tuy rằng mệt mỏi không muốn động đậy, nhưng cơn đói trong bụng buộc anh phải đứng lên: “Đi.”
Bạch Dương đi theo Hàm Nhất đến một cửa hàng tiện lợi gần đó: “Muốn mua gì?”
“Mua cơm.” Hàm Nhất bước đến tủ đông lạnh, bắt đầu chọn hộp cơm mình muốn.
Bạch Dương nhìn những hộp cơm khác nhau trong tủ trưng bày, rất tò mò, “Đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi bây giờ cao cấp như vậy sao?”
“Đại ca ơi, anh có phải là con người sống trên Trái đất không vậy?” Hàm Nhất cho rằng Bạch Dương là một giống loài hoàn toàn mới và không biết gì về thế giới loài người.
Bạch Dương: “Tôi chưa ăn bao giờ.”
“Vậy thì bình thường anh ăn gì?” Hàm Nhất rất tò mò về cuộc sống hàng ngày của Bạch Dương.
Bạch Dương: “Khi còn nhỏ, tôi ăn cơm ở nhà ông ngoại. Sau này, khi debut thì tôi tự lập. Khi không đóng phim, tôi thường thuê người nấu ăn tại nhà riêng. Khi tôi về nhà bố mẹ thì mẹ nấu, đóng phim ở đâu thì mua đồ ở đó về ăn, ở tỉnh khác thì đi nhà hàng mua, thỉnh thoảng đi ăn cùng bạn bè ”.
“Gì? Nhà hàng cố định?” Hàm Nhất cảm thấy mình đang sống một cuộc sống cẩu thả, không thể so sánh với cuộc sống tinh tế của Bạch Dương được.
“Những thứ này đều không tồi, không biết nên chọn cái nào, cho tôi xin ý kiến đi.” Bạch Dương nhìn trái nhìn phải như mắc chứng rối loạn lựa chọn.
“Thế này anh ăn quen không?” Trần Hàm Nhất không khỏi có chút lo lắng cho cơ thể vàng bạc của Bạch Dương.
“Mọi chuyện luôn có lần đầu tiên, hình như ngon lắm đó.” Bạch Dương chọn một hộp cơm gà Đường Dương, thuận tay cầm lấy một hộp sữa, vui vẻ đi trả tiền.
Trần Hàm Nhất nhìn Bạch Dương mà thở dài. Cô lấy một hộp sườn xào chua ngọt và một chai Yakult.
Trần Hàm Nhất và Bạch Dương ngồi vào bàn ăn đơn cạnh cửa sổ của cửa hàng tiện lợi, bắt đầu ăn.
Bạch Dương lần đầu tiên nếm thử gà nòi, tuy rằng không phải trong nhà hàng cao cấp, nhưng lại có hương vị hơn cả mong đợi. “Chà, không tệ đâu.”
Hàm Nhất mỉm cười, Bạch Dương như vậy coi như nằm ngoài dự đoán của Hàm Nhất, dù là người bình thường cũng khó có thể tiếp nhận những thứ này.
“Cô có hay mua đồ ăn tiện lợi không?” Bạch Dương vô thức hỏi.
“Ừm, gần như thường xuyên. Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi là người duy nhất chăm sóc tôi. Mẹ tôi phải đi làm nên không có thời gian nấu ăn. Buổi trưa tôi ăn ở căn tin. Nếu buổi tối mẹ tăng ca thì tôi ăn gì cũng được, sau này tốt nghiệp đại học, trời nóng thì đi làm thêm mấy công việc như bán hàng, bán nhà, thường dẫn khách đi xem nhà, cơm nước không điều độ. Nghỉ ngơi thì ăn tạm gì đó, chẳng hạn như bánh thịt, mì gói, cơm hộp, mấy đồ rẻ rẻ. Sau đó có một người bạn đã đăng bài hát tôi tự hát lên Internet, không ngờ nổi tiếng. Tôi ký hợp đồng với công ty và sống một mình trong căn hộ do công ty thuê cho, nhưng thời gian đầu vì muốn kiếm tiền nên tôi vội vã đến mức không có thời gian để ăn, dần dần quen thôi.” Hàm Nhất nhẹ nhàng kể về quá khứ.
“Bố cô đâu? Không ở nhà à?” Bạch Dương có chút tò mò khi Trần Hàm Nhất nói nhiều như vậy nhưng chưa từng nhắc tới cha mình.
Hàm Nhất: “Bố á, tôi chẳng có ấn tượng gì. Khi còn bé, bố rất bận và thường xuyên vắng nhà. Sau đó bố qua đời vì tai nạn. Mẹ tôi nói vậy, nhưng lúc đó tôi còn bé quá, có vài chuyện cũng không hiểu.”
“Tôi xin lỗi.” Bạch Dương nghe mà hơi thương cảm, tự trách mình vì đã chạm vào chỗ đau của Trần Hàm Nhất.
“Chuyện này có gì phải xin lỗi? Là người đều có sinh lão bệnh tử, chẳng qua có người rời đi sớm hơn mà thôi.” Hàm Nhất cười nói, an ủi ngược lại Bạch Dương.
Sau khi ăn xong, Hàm Nhất lại mua một mớ mì gói và xúc xích dăm bông mang về nhà.
Vừa về đến nhà, các nhân viên khác trong nhà đã rời đi, Hàm Nhất và Bạch Dương trở về phòng ngủ của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Ngủ ngon, đồ đệ.”
“Ngủ ngon.” Bạch Dương bỏ qua tất cả những từ ngữ khiến mình tăng xông.
Ánh nắng buổi sáng làm xáo trộn giấc mơ của Hàm Nhất. Hàm Nhất ra khỏi phòng, đang định đi vào nhà vệ sinh theo thói quen, vừa đẩy cửa vào đã thấy bóng dáng Bạch Dương đang mơ màng, cô sững sờ.
Bạch Dương nhìn thấy Trần Hàm Nhất, “A—”
“A—” Hàm Nhất cũng hét lên.
Sự xuất hiện của Trần Hàm Nhất đột nhiên đánh thức Bạch Dương đang ngơ ngác, nhanh chóng quay người lại che đứa em trai của mình: “Cô làm gì vậy?”
Trần Hàm Nhất nhìn Bạch Dương nghiêng người, hoàn toàn theo bản năng mà kêu lên: “Đừng quay người lại, anh đứng im cho tôi!”
“Cô ra ngoài cho tôi.” Bạch Dương hoàn toàn phát điên, không ngờ lúc này Trần Hàm Nhất còn có thể nói ra những lời như vậy.
Trần Hàm Nhất chợt nhận ra sự khiếm nhã của mình, hốt hoảng lùi lại rồi đóng cửa.
Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, tỉnh táo lại.
Mấy phút sau Bạch Dương đi ra ngoài: “Sao cô không gõ cửa?”
“Sao anh không khóa cửa?” Đồng thời, Trần Hàm Nhất cũng chất vấn.
“Tôi quên mất, tôi sống một mình đã lâu, cũng không có thói quen khóa cửa.” Bạch Dương giờ phút này cũng rất hối hận.
“Tôi cũng quên mất việc có người khác trong nhà.” Hàm Nhất tỉnh dậy trong tình trạng hoàn toàn mơ hồ.
Bạch Dương trầm ngâm hỏi: “Cô có thấy không?”
“Thấy cái gì?” Hàm Nhất không có phản ứng.
Bạch Dương: “Cô có nhìn thấy cái gì không nên thấy không?”
“Cái gì không nên nhìn thấy?” Hàm Nhất vẫn không hiểu.
“Quên đi, cứ cho là cô không nhìn thấy gì đi.” Bạch Dương từ bỏ nghi vấn.
“Ừm, tôi không nhìn thấy gì ngoại trừ việc anh đi vệ sinh.” Sau khi nghe câu trả lời của Trần Hàm Nhất, đôi mắt Bạch Dương dần tối sầm.
Trần Hàm Nhất nhớ lại rất lâu, cửa nhà vệ sinh khóa chặt, cảnh tượng vừa xảy ra khiến Hàm Nhất đến bây giờ vẫn còn có chút kinh hãi.
Hàm Nhất cọ toilet một lần nữa, từ phòng tắm đi ra, không thấy bóng dáng Bạch Dương “Người đâu?”
Tiểu Giả: “Bạch Dương có thông báo nên rời đi trước rồi.”
Hàm Nhất hơi kinh ngạc, “Cậu tới khi nào?”
“Tất cả chúng tôi đều vừa mới đến.” Tiểu Giả chỉ về phía các nhân viên khác.
Hàm Nhất gật đầu, tìm một cái nồi đun sôi nước, tùy tiện pha một bát mì, chán nản ngồi bắt đầu ăn mỳ trước máy quay, cuối cùng húp sạch súp canh không còn cặn.
Một nhóm nhân viên bị tra tấn bởi món mì ăn liền của Trần Hàm Nhất, thế là tất cả đều có chút đói. Tiểu Giả không thể không chạy ra ngoài mua nhiều loại mì ăn liền khác nhau, mùi mì gói ngập nhà, bò kho, dưa cải chua, sườn heo cay, gà nấm, bảy tám hương vị trộn lẫn vào nhau.
Mùi nồng nặc rất lâu chưa tan, Bạch Dương khi quay lại đã ngửi thấy một mùi kỳ quái.
“Cô đang làm cái quái gì đấy?” Bạch Dương bịt mũi.
Trần Hàm Nhất: “Vẫn còn ngửi thấy sao? Tôi đã mở cửa sổ lâu lắm rồi.”
“Cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
Trần Hàm Nhất xua tay: “Không phải tôi, tôi chỉ ăn một cốc mỳ thôi. Sau đó bọn họ ăn theo tôi, rồi mới thành như vậy.”
Bạch Dương tưởng tượng ra một căn phòng đầy người đang ăn mì gói, chỉ nghĩ đến đây thôi, anh đã cảm thấy nổi cả da gà. “Các người không thể ăn cái gì bổ dưỡng hơn sao?”
“Không phải lỗi của chúng tôi, là do Trần Hàm Nhất ăn quá ngon, chúng tôi không nhịn nổi mới ăn.” Tiểu Giả bênh vực chương trình.
“Cậu như vậy là không được đâu nha. Tôi không ép mấy người ăn, do mấy người cứ muốn ăn. Tôi tốt bụng còn đun nước cho mấy người đấy. Bây giờ không ị được lại đổ cho Trái Đất không có lực hấp dẫn à?” Hàm Nhất hung hăng đáp trả.
Bạch Dương: “Ai dạy cho cô loại so sánh này?”
Hàm Nhất: “Gì?”
“Nếu thầy giáo ngữ văn của cô nghe được, sẽ bị cô chọc tức chết mất.” Bạch Dương thở dài nói.
“Vậy thì anh không cần lo lắng, giáo viên ngữ văn của tôi đều còn sống và khỏe mạnh lắm. Hồi đó họ cũng nói như vậy. Tôi không nói hai lời liền mua dầu gió qua. Các giáo viên đều vui vẻ.” Chuyện xưa của Trần Hàm Nhất, nghĩ lại vẫn thấy hơi may mắn.
Bạch Dương hai tay chắp lại: “Sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy.”
Hàm Nhất thuận thế nắm tay trả lễ đáp: “Đồ nhi khách sáo rồi.”
Trời đã khuya, Hàm Nhất hơi buồn chán, không nói lời nào liền gọi đồ ăn, Bạch Dương nhìn Trần Hàm Nhất cầm một cái túi đồ ăn lớn đi vào.
Bạch Dương: “Muộn như vậy, cô còn ăn sao?”
Trần Hàm Nhất vừa ngồi xuống sô pha liền mở nắp hộp đựng đồ ăn tươi, “Tôm hùm nhỏ ăn buổi tối mới ngon, hơn nữa cuộc sống về đêm của tôi mới bắt đầu thôi. Đêm nay định mệnh của tôi là Barcelona vs. Real Madrid, làm sao tôi có thể không xem hả? “
“Cô là con gái mà cũng xem bóng đá cơ á?” Bạch Dương hơi kinh ngạc.
“Tôi có thể kiện anh vì tội phân biệt giới tính đấy, ai bảo là con gái thì không được xem?” Hàm Nhất lời lẽ thẳng thừng.
Bạch Dương lắc đầu: “Không nói không được, chỉ là không ngờ thôi.”
“Vậy là do anh quá kém, có muốn cùng xem không?” Trần Hàm Nhất tiện mồm cắn một miếng tôm càng, mười ba vị thơm cay, còn có hương tỏi thơm. Hàm Nhất rất hào phóng.
“Không, tôi không có hứng thú với bóng đá, cũng không thích tôm hùm nhỏ. Cô cứ ăn từ từ, tôi đi ngủ.” Bạch Dương nói xong liền trở lại phòng ngủ.
Hàm Nhất liếc nhìn Bạch Dương, bĩu môi: “Aiyaa không ăn thì thôi, tôi tự ăn.” Hàm Nhất vừa ăn vừa xem..
Bạch Dương đổi chỗ ngủ, nhắm mắt chốc lát cũng không quen, lăn lộn một hồi lâu mới có chút buồn ngủ, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng la hét.
“Wow, ah ~~ Messi, em yêu anh!”
Bạch Dương sắp gục xuống, cơn buồn ngủ vừa mới hiện hữu lập tức biến mất. Thủ phạm dường như còn chưa nhận ra lỗi lầm của mình, vẫn còn hát líu lo, buộc Bạch Dương phải bật dậy khỏi giường, lao vào phòng khách: “Trần Hàm Nhất!”
“Có!” Hàm Nhất đáp lại theo bản năng.
“Sáng mai tôi có việc, cô ngậm miệng lại được không.” Bạch Dương nghiến răng nghiến lợi nói, rõ ràng là muốn xé Trần Hàm Nhất thành từng mảnh.
Trần Hàm Nhất nhanh chóng xin lỗi, “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi quên mất sự tồn tại của anh.”
Bạch Dương tức giận quay về phòng ngủ đóng sầm cửa lại, bước đến bên giường ngã ập xuống.
Tình huống vừa rồi khiến Trần Hàm Nhất ý tứ hơn nhiều, ngay cả khi ghi được bàn thắng, cô cũng chỉ dám cười ngây ngô, lắc lắc đầu, Bạch Dương tỉnh ngủ vì chuyện vừa rồi, khi anh bước ra nhà vệ sinh, anh nhìn thấy mấy hành động thần kinh của Trần Hàm Nhất mà vừa tức giận vừa buồn cười.
Một lúc lâu sau Trần Hàm Nhất mới chú ý đến Bạch Dương đang đứng ở cửa phòng tắm nhìn mình chằm chằm: “Tôi không phát ra âm thanh.”
“Còn không bằng phát ra tiếng, ít ra còn giống như người bình thường.” Bạch Dương bày tỏ ý kiến.
Trần Hàm Nhất: “Ý anh là gì? Anh nói giờ tôi giống như một người điên à?”
“Không, giống như đứa ngốc.” Bạch Dương nói xong rồi đi vào phòng tắm.
“Chết tiệt, thái giám chết tiệt!”
Trần Hàm Nhất nhìn chằm chằm vào lưng Bạch Dương mà vô tình bỏ lỡ khoảnh khắc Messi ghi bàn, khi Hàm Nhất phản ứng lại thì vài giây quay chậm đã kết thúc, “A, Messi của tôi, bóng của tôi, Bạch Dương, tôi muốn giết anh!”
Bạch Dương từ phòng tắm đi ra, chế nhạo, “Messi? Tôi thấy cô chả có hy vọng gì đâu!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Chúa Tể Độc Thân
Chương 17
Chương 17