DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 356



Tạ Miêu đang muốn gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang, nghe thấy tiếng chuông vang lên thì tiện tay nhận, nói rất nhanh: “Alo xin chào.

”Bên kia điện thoại lại im lặng một hồi, cả buổi cũng không có tiếng động gì.

Tạ Miêu nhăn mày: “Alo, có thể nghe thấy không? Nói chuyện đi.

”Ống nghe vẫn truyền lại tạo âm, vẫn không ai nói chuyện.

Tạ Miêu không kiên nhẫn: “Alo, nói đi, nếu không nói nữa thì tôi tắt đây! ”Ai ngờ cô vừa dứt lời, bên kia “tút” một cái cúp điện thoại, ống nghe chỉ còn lại tiếng tút tút khiến người khác bực bội.

“Không thể hiểu được.

”Tạ Miêu lẩm bẩm một tiếng, buông loa rồi cầm lại lần nữa, thuần thục quay số điện thoại gọi cho Cố Hàm Giang.


Điện thoại vang lên bảy tám tiếng mới được bắt nghe: “Alo.

”Vừa nghe đến âm thanh của chàng trai quen thuộc, Tạ Miêu không hề vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Vừa rồi Phó Linh gọi điện thoại cho em, nói Kiều Hựu An chết rồi.

”“Kiều Hựu An chết rồi ư?” Động tác lau tóc của Cố Hàm Giang dừng lại.

“Ừm.

” Tạ Miêu bên kia điện thoại nói vừa nhanh vừa vội, nói rõ ràng chuyện vừa mới xảy ra cho Cố Hàm Giang.

Cố Hàm Giang nghe vậy, mày nhăn càng chặt: “Em nói, cái chết của Kiều Hựu An có vấn đề sao?”Tạ Miêu cũng không dám khẳng định, cô chỉ cảm thấy quá mức không thể tưởng tượng được.

Kiều Hựu An là nữ chính trong sách, cho dù không có vòng hào quang của nữ chính thì cũng không nên chết sớm như vậy, khó hiểu như vậy chứ?Cô hít vào một hơi: “Em không biết, có điều mí mắt phải của em cứ giật mãi, trong lòng luôn thấy không yên ổn.

Anh gọi điện thoại cho cô đi, kêu cô dành chút thời gian đến nhà họ Kiều xem, nếu do em nghĩ nhiều thì cũng xem như đi an ủi người nhà họ Kiều.

”Nếu thực sự có gì đó không thỏa đáng, cũng có thể ngăn Phó Linh trước khi đến nhà họ Kiều.

“Em cứ từ từ.

” Cố Hàm Giang nghe vậy, không nói hai lời mà tắt điện thoại.

Lúc này Tạ Miêu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cố Uyển Thu ở tỉnh, càng thuận tiện hơn bọn họ, có bà giúp đỡ thì ít nhiều gì cũng an tâm hơn.

Lúc này, Vương Quý Chi đã chuẩn bị kỹ lưỡng: “Miêu Miêu, cần mượn máy kéo nữa không?”Tạ Miêu không chút do dự: “Mượn.


”Mí mắt phải vẫn luôn giật, cô muốn tận mắt nhìn thấy Phó Linh mạnh khỏe, trong lòng mới có thể an tâm.

“Vậy con đợi ông đi! ”Vương Quý Chi nói xong vội vàng ra cửa, Tạ Miêu đi gọi hai em trai nhà mình, kêu bọn họ dọn đồ mình rồi lên tỉnh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tạ Kiến Quân luôn là người cẩn thận, liếc mắt một cái liền nhìn ra vẻ mặt của Tạ Miêu không bình thường.

Tạ Miêu vừa muốn nói cái gì, chuông điện thoại vang lên.

“Chuyện này đợi lát nữa rồi nói.

” Cô vội vào nhà nhận điện thoại.

Đáng tiếc tin tức Cố Hàm Giang mang đến cũng không phả tin tức tốt gì.

Bố của Hạ Đào xuất ngoại làm việc, cậu thì cùng mẹ về quê tham gia hôn lễ của anh họ, cả ba người đều không ở trên tỉnh.

Càng đến thời khắc mấu chốt càng không tìm được ai, Tạ Miêu bực bội: “Trên tỉnh không còn ai giúp được sao?”“Mối quan hệ của ông và bố đều ở quân đội, liên can quá nhiều, trừ khi có chuyện lớn chứ không thể dùng được.

”Tạ Miêu cũng biết đây hoàn toàn là trực giác của mình, một là không có chứng cứ, hai là nói không rõ tình huống cụ thể thì ngoại trừ Cố Hàm Giang ra cũng không ai tin cô vô điều kiện.

Cô vững vàng, dứt khoát kêu Cố Hàm Giang sắp xếp một chiếc xe cho cô: “Trấn Hồ Lô đến thành phố Vọng Sơn cũng là một khoảng, bây giờ em đi, nhanh một chút thì chắc có thể đuổi kịp trước khi Phó Linh đến nhà họ Kiều.

”“Em ở nhà đi, anh đã mượn xe của ông, xuất phát ngay! ”“Em không thể bỏ mặc được.

” Tạ Miêu cắt lời anh: “Nếu anh không đồng ý thì em và Kiến Quân, Kiến Trung tự tìm xe đi.

”Thái độ của cô vô cùng kiên quyết, trong lời nói lại nhắc tới đứa em, Cố Hàm Giang chỉ có thể tắt điện thoại, trong chốc lát lại gọi đến, cho cô một bảng số xe: “Xe chờ ở trấn, ba người đi đường cẩn thận, có gì thì đừng hành động, chờ anh tới rồi nói sau.


”Tạ Miêu đồng ý, xoay người bắt đầu mặc áo khoác đội mũ: “Kiến Quân, Kiến Trung, hai đứa chuẩn bị xong chưa?”“Chuẩn bị xong rồi.

”Vừa lúc này, Vương Quý Chi mượn máy kéo trở về nhà, ba người nghe vậy thì chạy nhanh ra bên ngoài, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Tạ Miêu còn tưởng Cố Hàm Giang lại có chuyện gì, vội vàng trở về nhận lấy: “Sao vậy?”Bên kia điện thoại im lặng trong thoáng chốc, sau đó truyền đến một âm thanh khàn khàn như tiếng quạ: “Ngăn cô ấy lại, đừng để cô ấy đi.

”Tạ Miêu sửng sốt, điện thoại đã cắt đứt, ống nghe chỉ còn lại tiếng tút tút khó chịu.

Cô muốn gọi lại hỏi một chút nhưng điện thoại ở thời đại này lại không có tính năng hiện cuộc gọi, hoàn toàn không thể biết được số của đối phương.

Thấy Tạ Miêu ngơ ngác giơ tay cầm, Tạ Kiến Trung không khỏi dò đầu hỏi: “Sao vậy chị?”Tạ Miêu “Bang” điện thoại, cầm lên nhanh chóng gọi cho Cố Hàm Giang, gọi mấy lần cũng không ai nhận, lại vội ra chạy ra bên ngoài.

Ngăn cô ấy lại, đừng để cô ấy đi! Cô ấy ở đây! có phải chỉ Phó Linh hay không?Tạ Miêu hoảng sợ trong lòng, cứ luôn cảm thấy chuyện này có lẽ không phải do mình nghĩ nhiều, thậm chí, có khi còn nghiêm trọng hơn suy nghĩ của mình.

Nhiều lần bảo đảm xe được Cố Hàm Giang tìm, tuyệt đối an toàn, Tạ Miêu bà hai đứa em mới được Vương Quý Chi không yên lòng cho lên xe.

Bác tài là người không thích nói chuyện, cả đường đi đều rất im lặng, Tạ Miêu cũng không có tâm trạng bắt chuyện.

Trong đầu cô cứ luôn nhớ lại cuộc điện thoại khó hiểu khi nãy, càng nghĩ thì lại càng bất an trong lòng.

.


Đọc truyện chữ Full