DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 330



Tạ Vệ Dân không ngốc, Tạ Vệ Quốc nói ra, ông lập tức nghĩ đến những điều này.

Thậm chí, làm thư kí đại đội nhiều năm như vậy, ông còn nghĩ sâu xa hơn cả anh trai mình.

Miêu Miêu và thằng nhóc nhà họ Cố kia đính hôn, không chỉ có chuyện hôm nay sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh của Miêu Miêu, với địa vị của nhà họ Cố và nhà họ Ngô, chắc chắn sau này sẽ không có ai dám tìm Miêu Miêu gây rắc rối, cũng sẽ không khua môi múa mép ở sau lưng.

Tạ Vệ Dân nhìn về phía Vương Qúy Chi: “Mẹ, Miêu Miêu là do mẹ một tay nuôi nấng, mẹ có ý gì không ạ?”“Chỉ cần Miêu Miêu vui vẻ thì mẹ thế nào cũng được, con không cần phải hỏi mẹ chuyện này.

” Vương Qúy Chi xua xua tay.

“Vậy được rồi.


”Tạ Vệ Dân khẽ cắn môi, hạ quyết tâm: “Chờ nhà họ Cố lại tới hỏi lại lần nữa, chúng ta sẽ nhả ra.

”Nói thì nói như vậy, nhưng ngẫm lại, nếu không phải nhà họ Lưu làm loạn một trận này, làm sao Miêu Miêu sẽ phải đính hôn sớm như vậy, ông liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thằng ranh Lưu Đại Phong kia, nên xử hắn mấy năm, cho hắn đi làm hại con gái nhà người ta này!Đây gọi là cúi đầu lấy con dâu ngẩng đầu gả con gái, người nhà họ Tạ tỏ rõ không có ý định leo lên nhà họ Cố, chắc chắn không dễ dàng nhả ra như vậy.

Tống Vân đã làm tốt chuẩn bị phải giằng co mấy ngày, không ngờ ngày thứ hai bà cụ Ngô đi dò hỏi ý kiến, người nhà họ Tạ đã có chút buông lỏng.

Vương Qúy Chi nói tới chuyện nhà với bà cụ Ngô như thường lệ, gần đây trong nhà có rất nhiều việc, còn phải xem gần đây có ngày tháng thích hợp nào để bàn việc cưới xin hay không, thật là khiến bà rất bận, cảm giác buổi tối bà cũng ngủ không yên ổn.

Tống Vân nghe xong, bận rộn làm vài món đồ ăn ở Bắc kinh đưa đến nhà họ Tạ, lại nhắc tới việc đính hôn một lần nữa.

Lần này hai nhà ngồi xuống bàn bạc, ngày mốt không tệ, càng sớm càng tốt, Tống Vân còn phải về Bắc Kinh làm việc, dứt khoát chọn ngày mốt.

Tống Vân vui tươi hớn hở đi về, vội vàng chuẩn bị lấy ra sính lễ và tiền thách cưới thật tốt, lại đi mua bốn món lễ vật.

Những thứ đưa tới vào ngày cầu hôn đều là lễ vật thông thường, nhưng đồ vật mang tới cửa khi đính hôn lại rất được xem trọng.

Giống như miến, đại diện cho sự lâu dài, cá thì đại diện cho hàng năm dư dả.

Tống Vân đã hỏi bà cụ Ngô, mua xong theo tập tục địa phương, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Mà phần tốn kém của nhà họ Cố, đều ở tiền thách cưới và sính lễ.


Phong bì đỏ đựng tiền thách cưới rất dày, tổng cộng là 1499 đồng, ngụ ý một đời dài lâu.

Mà sính lễ, nhà họ Cố trực tiếp đưa một quyển sổ đỏ: “Đây là một tòa Tứ hợp viên ở gần Bắc Đại, cách Bắc Đại rất gần, đi bộ 10 phút là đến.

Nếu Miêu Miêu muốn ở thì tự mình ở, nếu không muốn thì cho thuê cũng được.

”Tống Vân nói một tòa Tứ hợp viên, phỏng chừng tòa nhà đó không hề nhỏ.

Mặc dù bây giờ nhà cửa ở Bắc Kinh còn chưa đắt như vậy nhưng so với việc đa số mọi người vẫn chỉ có thể chen chúc cùng người khác trong nhà ở của nhà nước, có được một tòa Tứ hợp viện hoàn chỉnh của riêng mình, vẫn là đủ xa xỉ.

Đợi sau nay giá nhà ở Bắc kinh tăng vọt, nhà cửa gần trường học thì vẫn luôn luôn bán chạy…Tạ Miêu cảm thấy có tòa Tứ hợp viện này, tương lai cô không cần làm cái gì, cũng có thể dưỡng già một cách thoải mái dễ chịu.

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên có thêm một miếng thịt cá ở trong bát của cô.

Tạ Miêu nhìn theo hướng đôi đũa đang rút lại, chỉ thấy Cố Hàm Giang lại gắp một miếng thịt cá, cúi đầu cẩn thận gỡ xương.

Đôi mắt đào hoa của cô cong lên, gắp miếng trong bát lên ăn, cười vui vẻ chờ miếng tiếp theo.

Qủa nhiên không bao lâu sau, Cố Hàm Giang lại bỏ một miếng thịt cá đã gỡ hết xương vào trong bát của cô.

Nhưng cô nhìn qua, dù thế nào đi nữa anh cũng không nhìn cô.

Tạ Miêu cầm đũa chọc miếng thịt cá bên dưới, thấy mấy người lớn đang nói chuyện, nhẹ nhàng ho một tiếng: “Không muốn ăn cá, muốn ăn gà.


”Cố Hàm Giang ngừng đưa đũa về phía con cá, cuối cùng đổi hướng.

Sau đó không bao lâu, đã có thêm một cái cánh gà mà Tạ Miêu thích ăn nhất trong bát của cô.

Tạ Kiến Trung cũng đang định gắp cánh gà, kết quả động tác không đủ nhanh, bị Cố Hàm Giang cướp mất.

Nhưng Cố Hàm Giang cướp được cũng không ăn, mà là lướt qua cậu, đưa cánh gà cho chị cậu ngay dưới mí mắt cậu.

Tạ Kiến Trung cảm thấy có chút ê răng, còn có chút no bụng, dứt khoát vùi đầu và cơm không nhìn hai người nữa.

Bà cụ Ngô được mời tới với tư cách là người làm mối nhìn thấy, thì vui mừng nheo mắt lại, cảm thấy mừng cho Cố Hàm Giang từ tận đáy lòng.

Bữa cơm làm lễ đính hôn này, nhà họ Tạ mở bình rượu Mao Đài mà Tống Vân mang tới lúc trước, uống đến mức vô cùng vui vẻ.

Thân là con rể tương lai, Cố Hàm Giang cũng có một ly rượu đặt trước mặt, bị Tạ Vệ Dân kết hợp với Tạ Vệ Quốc rót không ít.

Tạ Vệ Dân và Tạ Vệ Quốc vốn chuẩn bị chuốc say anh, nhìn xem sau khi anh uống rượu say thì tính tình như thế nào.

.


Đọc truyện chữ Full