DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 328



Lúc Tạ Vệ Quốc kết hôn thì đã hơn ba mươi, ước chừng lớn hơn Lưu Chiêu Đệ mười tuổi.

Trước đây ông bị thương trên chiến trường, bị mù một mắt, toàn bộ bên mắt trái đều bị co rút lại, nhìn cực kì dữ tợn đáng sợ.

Bởi vì điều này, gia đình vốn đã đính hôn từ bé với ông hủy hôn, sau đó rất nhiều năm liên tiếp, ông đều không nói tới việc cưới vợ.

Thấy em trai Tạ Vệ Dân cũng đã trưởng thành, không thể chậm trễ nữa, không có cách nào, người trong nhà chỉ có thể để cho em trai kết hôn trước.


Vương Qúy Chi không thiếu lo lắng về việc hôn nhân của ông trong những năm đó, thậm chí còn đánh nhau một lần với người nói xấu sau lưng.

Vì lẽ đó khi nghe nói nhà họ Lưu bằng lòng gả con gái tới đây, mặc kệ vì nguyên nhân gì ông đều rất vui mừng, âm thầm hạ quyết tâm phải sinh sống thật tốt với Lưu Chiêu Đệ, không để bà bị chế giễu là gả cho kẻ chột mắt.

Sau khi kết hôn Tạ Vệ Quốc từ từ phát hiện ra, Lưu Chiêu Đệ ích kỷ, tham món lợi nhỏ, tư tưởng trọng nam khinh nữ trong xương cốt còn vô cùng bảo thủ.

Nhưng quả thật bà cũng rất chịu khó, giỏi giang, giặt quần áo cơm nước chăm sóc con cái, ngay cả ra ruộng làm việc cũng không thua kém gì đàn ông.

Xem ở việc bà nhỏ hơn mình mười tuổi, lại không ghét bỏ mình bị mù một mắt, có thể nhịn Tạ Vệ Quốc đều nhịn.

Cùng lắm là phát hiện bà lén lút cho nhà mẹ đẻ vay tiền, ông sẽ tự mình giữ tiền trong nhà.

Nếu bà nói chuyện, làm việc chọc tới Vương Quý Chi và nhà em trai, ông mặc kệ cho Vương Quý Chi dạy bảo bà, sau đó âm thầm giúp nhà em trai làm gì đó xem như đền bù.

Cũng may lá gan của Lưu Chiêu Đệ không hề lớn, ngoại trừ lắm mồm, thì không gây ra họa gì.

Nhưng hôm nay, nhà mẹ đẻ của bà lại có thể đánh chủ ý lên đầu Miêu Miêu.


Nếu hôm nay không thể giải thích rõ ràng ngay trước mặt, cả đời này của Miêu Miêu đã xong rồi.

Mặt Tạ Vệ Quốc tái nhợt, thấy Lưu Chiêu Đệ nghe xong thì cả người đều ngây ngốc ở đó, ông không nói một lời đã kéo bà ta ra khỏi phòng.

Lúc này Lưu Chiêu Đệ mới phản ứng lại, buông bọc quần áo trong tay ra dùng lực bám vào khung cửa: “Em léng phéng với người khác hay là không thể sống qua ngày? Vì sao anh muốn ly hôn với em? Em không ly hôn! Có chết em cũng không ly hôn!”Nhưng ngay cả nói chuyện Tạ Vệ Quốc cũng không muốn nói với bà ta, ra sức gỡ ngón tay đang bám trên khung cửa của bà ta ra.

Lưu Chiêu Đệ gào thét ra tiếng: “Đau! Ngón tay sắp gãy rồi! Gãy!”Bà ta vừa gào vừa nhìn lại chồng mình, nhưng Tạ Vệ Quốc còn chẳng nhíu mày lấy một cái, cứ thế kéo tay của bà ta từ trên khung cửa xuống.

Lưu Chiêu Đệ chợt thấy lạnh lẽo trong lòng, gắt gao ôm chặt eo Tạ Vệ Quốc: “Vệ Quốc, Vệ Quốc, anh không phải thật sự muốn ly hôn với em chứ?”Tạ Vệ Quốc mím chặt môi, hất bà ta ra, một tay nhặt bọc quần áo lên tiếp tục kéo bà ta đi ra ngoài.

Cuối cùng Lưu Chiêu Đệ khóc ra tiếng: “Vệ Quốc, em thật sự không liên quan, thật đấy! Em cũng không làm gì, anh không thể ly hôn với em! Coi như anh không để ý tới bất kì điều gì, thì cũng phải nhìn việc em sinh con trai cho anh, sinh cháu trai cả cho nhà họ Tạ các anh chứ!”Thấy Tạ Vệ Quốc ném bà ra cửa phòng, bà liều mạng hét lên về phía nhà chính: “Mẹ, mẹ, mẹ mau ngăn Vệ Quốc đi, anh ấy muốn ly hôn với con! Kiến Hoa! Kiến Hoa, con chết ở đâu rồi? Mau ngăn bố con lại giúp mẹ đi!”Trình Lập Xuân nghe vậy có chút bất an đứng lên, thấy chồng mình là Tạ Vệ Dân và mẹ chồng Vương Qúy Chi đều không động, thì lại ngồi xuống.

Mãi đến khi Lưu Chiêu Đệ bị kéo ra cổng lớn, âm thanh gào khóc đã đi xa, từ đầu đến cuối nhà họ Tạ không có ai đứng ra khuyên giải, bao gồm cả Tạ Kiến Hoa.

Thiếu niên năm nay vừa mười bảy tuổi một mình ngồi xổm tựa vào bờ tường thông về phía sân sau, cúi đầu dùng tay che kín khuôn mặt.

Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cậu thấy khó xử như thế, cũng là lần đầu tiên cậu thấy thông suốt như này.


Nhà họ Lưu làm ra việc như vậy, sau này coi như hai nhà không trở thành kẻ thù, thì cũng sẽ cắt đứt qua lại.

Mẹ cậu đã không thể tiếp tục ở lại nhà họ Tạ được nữa, còn không bằng quay về nhà họ Lưu đi, để cho bà khỏi phải suốt ngày nhớ thương nhà mẹ đẻ.

Chỉ có điều vì sao mẹ cậu, mợ của cậu làm việc đều chưa bao giờ nghĩ cho cậu và bố của cậu?Mấy năm nay, hai bố con cậu đã ngoài sáng trong tối chùi mông cho mẹ cậu không biết bao nhiêu lần, bây giờ nhà họ Lưu lại làm ra loại chuyện kinh tởm này, sau này, bảo bọn họ phải dùng mặt mũi gì để đối mặt với một nhà chú hai, đối mặt với chị của cậu?Nghĩ đến Tạ Miêu, Tạ Kiến Hao lại càng không thể nhịn được, bả vai bắt đầu khẽ run rẩy.

Bởi vì vẻ bề ngoài, Tạ Vệ Quốc đã không ít lần bị người ta dùng ánh mắt khác thường dò xét, cũng không sợ xấu, cứ thế kéo Lưu Chiêu Đệ đi thẳng một đường về thôn nhà họ Lưu.

Trên đường có người hỏi, ông cũng không nói một lời, vẻ mặt u ám kết hợp với mắt trái dữ tợn, người nhìn thấy muốn khuyên đều không dám mở miệng.

Đến nhà mẹ đẻ của Lưu Chiêu Đệ, ông đẩy người vào trong nhà, bỏ lại bọc quần áo rồi xoay người rời đi.

.


Đọc truyện chữ Full