DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 277



Giờ khắc này Tạ Miêu trong mắt bọn họ, làm gì còn là cô gái nhỏ xinh đẹp, mà đã là một đối thủ cạnh tranh khó giải quyết.

Đi khá gần cô là Triển Bằng và Vu Đức Bảo cũng nhận được không ít sự chú ý.

Nhóm học bá đoán người kia là Triển Bằng đồng hạng nhất với Tạ Miêu, trong lòng âm thầm nổi lên sự cạnh tranh, nhất định là do tham gia kì tập huấn này và thi quốc gia mà được gộp chung lại.

Vì giới thiệu lịch học làm tốn hết mấy tiếng đồng hồ, nên buổi học đầu tiên trễ hơn bình thường hai mươi phút.

Bên này thu lại bài thi chưa lâu, người còn chưa đi hết, các bạn học bên đội tiếng Anh đã đeo cặp sách đi vào.


“Tạ Miêu, chúng ta lại gặp nhau rồi.

”Thiếu niên mặt mũi sáng sủa đẹp trai vừa đi vào liền đặt cặp sách sau lưng Tạ Miêu, ánh mắt trong veo nhìn cô đầy ý cười.

Tạ Miêu nhìn sắc mặt cậu xanh xao hơn so với những người khác, nhưng trạng thái lại rất tốt, mỉm cười nhìn cậu ta: “Cậu khỏe rồi?”“Tôi khỏe nhiều rồi.

”Vừa vặn Triển Bằng đeo cặp sách chuẩn bị rời đi, Hạ Đào trực tiếp ngồi vào chỗ của cậu, nghiêng người nói chuyện với Tạ Miêu, “Nói ra thì cũng phải cảm ơn lần trước cậu đã giúp đỡ, nếu không thì tôi thật sự gặp nguy hiểm rồi.

”Triển Bằng thấy vậy, liền dừng bước chân, hỏi Tạ Miêu, “Hai người nhìn như rất thân nhau?”“Cũng được à, lần trước tham gia kì thi gặp nhau vài lần.

” Tạ Miêu nói.

Hạ Đào cong mắt, nụ cười ngây thơ tự nhiên vô hại, "Trước đây không thân, nhưng sau này nhất định sẽ thân.

” Dù gì hai người cùng tham gia cuộc tập huấn một tháng rưỡi và kì thi quốc gia vào tháng tư, sau này khả năng rất lớn Tạ Miêu còn trở thành chị dâu của cậu ấy.

Lời cậu vừa dứt, bên cạnh liền vang lên tiếng cười chế nhạo, “Tự mình mà thân.

”Hạ Đào ngoái đầu, nhìn thấy một bạn nam mày rậm mắt to khoanh tay đứng tựa ngay một chiếc bàn khác cạnh lối đi nhỏ, ánh mắt giễu cợt.

Cô gái đi cùng Hạ Đào không vui, “Con người cậu nói chuyện kiểu gì thế, có hiểu lịch sự là gì không?”Hạ Đào liền nghĩ tới cái tên khiến anh họ mình ăn dấm, “Cậu là Triển Bằng?”“Cậu nói ai là Triển Bằng hả?”Vu Đức Bảo vốn không phản ứng gì khi bị bạn nữ kia nói mặt liền biến sắc, cứ như bị bao nhiêu là sỉ nhục vậy.


Không phải à?Hạ Đào giật mình.

Vu Đức Bảo nói một câu với Tạ Miêu, “Tôi đi trước đây.

” hậm hực xoay người đi ra khỏi lớp học.

Triển Bằng nhìn thấy người trong đội tiếng Anh đến cũng khá đầy đủ rồi, lườm Hạ Đào một cái, nói lời chào tạm biệt với Tạ Miêu, “Buổi trưa ăn cơm gặp lại.

”Lẽ nào đây mới là Triển Bằng? vậy cái tên con trai ban nãy phản ứng mạnh như thế làm gì chứ?Hạ Đào nhìn hướng hai bạn nam kia rời đi, lại nhìn về Tạ Miêu, ánh mắt lóe ra sự hứng thú.

Xem ra buổi tối nhất định phải gọi cho anh Hàm Giang, kể lại tình huống ngày hôm nay.

Chỉ là không biết sau khi anh ấy nghe xong, sẽ có phản ứng gì, cứ không nói lời nào như cũ rồi cúp máy sao?Tạ Miêu mới nghỉ ngơi được mười phút, bài kiểm tra của môn thứ hai đã tiếp nối.

Đợi tới mười một giờ rưỡi giáo viên thu bài, đừng nói tới đầu óc xoay chuyển tốc độ nhanh, tới tay cô cũng rã rời rồi.

Sang hôm sau, giáo viên liền cho phát những bài kiểm tra này ra.

Đoán chừng trường học số bốn và trung học thuộc đại học sư phạm vẫn tham gia lớp ôn tập sau kì thi, kết quả thi khá là tốt.

Ngược lại với kết quả không khả quan của ba người đến từ thành phố Vọng Sơn.


Nhất là Vu Đức Bảo, trực tiếp đứng cuối lớp.

Tạ Miêu và Triển Bằng thì khá hơn một chút, một người hạng năm, một người hạng bảy.

Mấy học bá vốn lo lắng đều thở phào, ánh mắt lại lần nữa rơi vào người La Tân, người đều đứng hạng nhất cả vòng sơ khảo và kì kiểm tra này.

Trình độ giảng dạy ở thành phố Vọng Sơn vẫn kém hơn một chút, bốn tháng là đủ để nới rộng khoảng cách.

Đây cũng chỉ là kiểm tra sơ bộ, độ khó của kì thi quốc gia còn hơn kì thi tỉnh cả một đoạn, có lẽ Tạ Miêu và Triển Bằng sẽ khó mà giành được thành tích tốt.

Tạ Miêu không biết trong lòng các bạn học đang nghĩ gì, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng áp lực đang đè nặng lên người mình.

Ngồi ở đây đều là những học sinh mũi nhọn được chọn từ khắp tỉnh, đẳng cấp hoàn toàn khác với những bạn cùng lớp học tập huấn hồi học lớp 11 của cô.

Lúc thi cấp tỉnh cô đạt hạng nhất một phần nhờ vào may mắn, nếu không muốn bị tụt lại phía sau người khác và giành được phần thưởng, e rằng phải lao động vất vả không ít.

.


Đọc truyện chữ Full