DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 262



Tạ Miêu hoảng hốt lo sợ, vừa nhìn thấy người phụ nữ liền ôm lấy rồi khóc lên: “Dì Viên, Hàm Giang muốn ly hôn với cháu, cháu, cháu nên làm gì đây?”Người phụ nữ vỗ vỗ lưng của cô một cách yêu thương, dịu dàng an ủi: “Cháu đừng gấp, nói cho dì biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

”Tạ Miêu qua quýt gật gật đầu, vừa khóc như mẹ chết vừa đứt quãng kể lại việc Cố Hàm Giang tìm cô đề cập tới chuyện ly hôn vào ngày hôm qua cho đối phương nghe: “Dì Viên, dì chắc chắn có cách đúng không? Không phải vậy thì cháu cũng không thể thuận lợi gả cho Hàm Giang! ! ”Đây là một đoạn cốt truyện không quá hấp dẫn trong sách nguyên tác.

Thực ra cũng không thể coi như là không đáng chú ý, chẳng qua lúc đó Tạ Miêu vừa đọc xong một đoạn nam chính đề cập tới chuyện ly hôn kia, trong lòng đang cảm thấy bất bình nên cũng không đọc kĩ.

Mà mãi cho đến khi cô bỏ truyện, dì Viên này cũng chỉ xuất hiện ở một màn ngắn ngủi này, khiến cô gần như không có ấn tượng gì đối với vai phụ tuyến mười tám này.

Bây giờ, bên cạnh cô cũng xuất hiện một dì Viên dịu dàng săn sóc, trông giống như vô cùng đáng tin cậy, nhưng rất có thể đã động tới thư từ mà Cố Hàm Giang viết cho cô, thực sự không thể không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.


Tạ Miêu rũ mắt xuống, cẩn thận nhớ lại đoạn cốt truyện kia, càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn có kỳ quặc.

Nguyên chủ quá gần gũi quá tin tưởng dì Viên này.

Nam chính muốn ly hôn với cô ấy, cô ấy không về nhà khóc lóc kể lể với cha mẹ với người nhà, cũng không tìm bố mẹ chồng làm chủ cho mình, trái lại, đi cầu xin một người ngoài giúp mình nghĩ cách trước.

Sao cô ấy có thể chắc chắn rằng dì Viên có thể giúp đỡ cô ấy?Trừ khi, trước đó dì Viên này đã cho cô ấy một chủ ý gì đó ngay lúc cực kì then chốt trong truyện.

Tạ Miêu nghĩ đến câu kia “Không phải vậy thì cháu cũng không thể thuận lợi gả cho Hàm Giang”, lại nghĩ tới việc trước đây bản thân cô đã nhiều lần nghi ngờ, dựa theo tính tình của Cố Hàm Giang chắc chắn sẽ không bao giờ cưới một cô gái mà mình không yêu chỉ bởi vì một mối hôn ước bằng miệng, sau đó bỏ đối phương ở quê nhà sống như góa phụ.

Có phải dì Viên này ra chủ ý gì cho nguyên chủ khiến cho Cố Hàm Giang không thể không cưới nguyên chủ, vì lẽ đó nguyên chủ mới tin tưởng cô ta như vậy?Một khi có nghi ngờ trong lòng, Tạ Miêu liền nhớ lại lúc dì Viên và mình tiếp xúc với nhau và những lời cô ta đã nói, cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ta nói nhà mình có một người hàng xóm, đối tượng chạy đi thi đại học, bản thân cô ấy thi ba năm không đỗ, cuối cùng chia tay bởi vì yêu xa.

Cô ta nói Cố Hàm Giang ưu tú như vậy, chắc chắn có các cô gái ở trường học nhớ thương, không nhanh chóng giữ chặt, nhỡ đâu bị người bắt cóc thì phải làm sao bây giờ.

Những thứ này nghe có vẻ như là lời nói quan tâm trêu chọc, những nghĩ sâu hơn thì nơi nơi lộ ra cố ý dẫn đường.

Nếu Tạ Miêu thực sự là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi coi trong việc yêu đương, nghe nhiều thì khó tránh khỏi việc lòng thấy bất an.

Mà một khi loại cảm giác bất an này phát triển dữ dội, lại thêm bị người có tâm lợi dụng, nói không chừng cô cũng sẽ bị người nắm mũi dắt đi.


Huống chi, dì Viên này còn từng có ý đồ gửi thư giúp cô! ! Tạ Miêu càng nghĩ càng cảm thấy sợ, thậm chí mơ hồ toát mồ hôi lạnh ở phía sau lưng.

Kim Liên Ngọc nhìn thấy vẻ mặt cô không tốt, vội vàng quan tâm hỏi: “Tạ Miêu, cậu thấy thế nào? Khó chịu à?”“Có một chút.

”Tạ Miêu bỗng nhiên lấy lại tinh thần, thuận tiện che bụng của mình: “Có thể bị lạnh, bụng không thoải mái lắm.

”“Vậy cậu nhanh uống ít nước nóng đi.

” Kim Liên Ngọc nói: “Cố gắng hai ngày, sắp có lò sưởi ấm cho học sinh rồi.

”“Ừ.

”Tạ Miêu nhỏ giọng trả lời, rót cho mình cốc nước nóng, vừa uống vừa nghĩ xem nên làm cái gì đối với chuyện này.

Cô là một học sinh cấp ba bình thường có gia cảnh tầm thường, thứ có giá trị nhất trên người, có lẽ chính là tầng quan hệ này với nhà họ Cố.

Nếu như dì Viên thật sự chính là dì Viên trong sách kia, cố gắng tiếp cận như thế, e rằng chưa chắc là tới vì cô.

Xem ra, nhất định phải nói chuyện này cho Cố Hàm Giang biết.


Tạ Miêu lộ ra vẻ mặt thản nhiên, viết hai bức thư trả lời như thường lệ, ngày hôm sau cô lấy cớ quá bận rộn vì phải thi cử, nhờ dì Viên có thời gian thì gửi thư giúp mình.

Chẳng qua khi cô gấp thư, “Không cẩn thận” làm rơi một sợi tóc vào trong bức thư trả lời Cố Hàm Giang, cất vào cùng một chỗ cất trong phong bì.

Làm xong hết thảy, Tạ Miêu đi tham gia thi giữa kỳ như thường lệ, chờ cuối tuần về đến nhà, cô mới thừa dịp không có người để gọi điện thoại tới nhà họ Cố.

Người nghe điện thoại chính là Tống Vân, thời gian trôi qua đã hơi lâu rồi, bà rõ ràng không nhận ra giọng nói của Tạ Miêu, nghe nói muốn tìm Cố Hàm Giang thì còn sửng sốt một chút.

“Hàm Giang, điện thoại của con này.

”Bà gõ gõ cửa phòng của con trai nhà mình, thấy Cố Hàm Giang đang đọc sách, nhịn không được nhỏ giọng bổ sung một câu: “Là một cô gái nhỏ.

”Ở chung cùng một chỗ càng lâu, Tống Vân lại càng phát hiện ra con trai quái gở, lạnh nhạt, không thích giao tiếp với người khác.

.


Đọc truyện chữ Full