DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 224



Nghĩ một lúc, anh lại lấy ra một cây bút, hỏi Tạ Miêu: “Có thể cho anh mượn cuốn vở được không?”Tạ Miêu không nói gì, mở cặp tìm một cuốn vở mình không dùng đưa cho anh.Cố Hàm Giang cầm lấy cuốn vở, viết viết vẽ vẽ một hồi không thấy lên tiếng.Tạ Miêu cúi đầu làm được một nửa bài tập mà thầy Cao để lại lúc sáng, sau đó ngẩng đầu nhìn qua mới phát hiện anh đang vẽ cô.Lần này nét vẽ của anh càng tỉ mẩn hơn, đôi mắt đào hoa tròn xoe khi tức giận, còn có cái miệng nhỏ cong lên đều được anh khắc họa vô cùng sinh động.Cô lặng lẽ xem một lúc, cuối cùng không kìm được mở miệng: “Anh có học vẽ rồi sao?”Lời vừa thốt ra, cô mới chợt nhận ra 10 năm ăn nhờ ở đậu trước kia của anh, chắc chắn không có cơ hội học vẽ, cô có chút phiền não.Thế nhưng Cố Hàm Giang lại không lộ ra sắc mặt như bị giẫm lên chỗ đau như cô tưởng tượng, anh gật đầu, “Học qua chút ít.”“Đã học thật à?” Tạ Miêu ngạc nhiên.Cố Hàm Giang nhìn cô một cái, rồi rũ mắt vẽ những nét cuối cùng mới ngẩng đầu lên, “Bố anh rất thích hội họa và thư pháp, hồi nhỏ có dạy anh một chút.


Lúc đó anh chỉ nghĩ học chơi chơi chứ không chăm chỉ, thế nên bị bố “tặng” cho một bạt tai.”Trong nhận thức của Tạ Miêu, Cố Hàm Giang là người cứng rắn, lạnh lùng, kiềm chế và trưởng thành, trông không giống với chàng trai mới mười mấy tuổi.Cô đã thấy anh nỗ lực học tập, thấy anh vì kiếm chút tiền mà không ngại khổ cực, nhưng chưa từng thấy anh ăn chơi bao giờ.Cô không thể tưởng tượng được, “Lúc nhỏ, anh cũng biết lơ là học tập vì ham chơi hả?”“Biết.” Cố Hàm Giang gật đầu, “Hồi nhỏ bố anh không ít lần lấy đai lưng đánh anh.”“Đánh anh?” Tạ Miêu chớp mắt, “Vì sao?”Cố Hàm Giang trầm ngâm, “Có lần là cầm ná bắn chim, không cẩn thận làm vỡ kính nhà hàng xóm.

Còn có lần lấy ấm trà mà ông thích nhất đi khoe khoang với người ta, nói là muốn làm một cái y như vậy từ đất sét, kết quả làm vòi ấm rơi ra…”Quả thực Cố Hàm Giang không phải là người biết kể chuyện, câu từ đơn giản, giọng điệu bình bình, câu chuyện thời thơ ấu thú vị là thế lại kể thành nhạt nhẽo vô cùng.Thế nhưng Tạ Miêu vẫn dần dần phác họa ra được hình ảnh cậu nhóc nghịch ngợm trời không sợ đất không sợ từ trong miêu tả của anh.Rốt cuộc 10 năm đó như thế nào mà có thể dày vò một người hoạt bát hiếu động thành dáng vẻ cô độc lạnh lùng, toàn thân là gai khi lần đầu gặp mặt đó chứ?Bỗng trái tim của Tạ Miêu có chút đau nhói, nhìn vào mắt của Cố Hàm Giang, bất giác lộ ra một chút thương xót nhẹ nhàng.“Bố anh nghiêm khắc với anh thật.”Cô chống má, nghiêng đầu nhìn anh, “Nếu là bố em, ông ấy sẽ chỉ ào đến hỏi là: “Miêu Miêu có sợ không?”Cố Hàm Giang nghĩ lại những thứ mình đã chứng kiến về mối quan hệ của gia đình Tạ Miêu, gật đầu, “Bà và những người khác rất tốt với em.”Tạ Miêu không để ý anh gọi là bà chứ không phải bà Tạ, nghe thế đôi mắt hoa đào của cô cong lên, kể cho anh nghe câu chuyện thơ ấu của mình.Hai người trò chuyện câu được câu chăng, bất giác trời đã vào khuya.“Hồi nhỏ em là chơi đùa nhiều lắm sao?” Cố Hàm Giang hỏi Tạ Miêu.“Không nhiều lắm.”Tạ Miêu che miệng ngáp một cái, “Ba thằng nhóc nhà em đã đủ náo động rồi, em còn sức đâu mà chơi với người khác?”“Thế Tư Đại Địa...”Cố Hàm Giang muốn hỏi cô quen biết Tư Đại Đại từ lúc nào, Tạ Miêu lại ngáp thêm một cái, mí mắt lại bắt đầu hôn nhau, “Không được rồi mệt quá, em phải ngủ một lát.


Nếu anh cũng mệt thì trở về ngủ đi.”Cố Hàm Giang: “...”Trố mắt nhìn Tạ Miêu dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn trên cánh tay, tìm một góc thoải mái bắt đầu ngủ.

Anh trầm mặc một hồi lâu, đứng dậy, nhẹ nhàng chuyển những chiếc ghế xung quanh đến.Anh ghép chúng lại thành một chiếc giường dài, sau đó vươn tay, thử bế Tạ Miêu lên.Có lẽ là vừa mệt vừa buồn ngủ, Tạ Miêu lẩm bẩm vài câu không rõ, nhưng cũng không tỉnh dậy.Cố Hàm Giang cẩn thận đặt cô nằm trên băng ghế, nhẹ nhàng kê đầu cô lên đùi của mình.Sáng sớm hôm sau, Cố Hàm Giang đã tỉnh dậy khi ánh sáng ban mai chiếu xuyên qua ô cửa sổ.Anh đã duy trì một tư thế ngủ cả đêm qua, đến nỗi eo giờ đây cứng ngắc, chân làm gối càng chẳng có cảm giác gì.Anh nheo mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, sợ Tạ Miêu bị tỉnh giấc bởi ánh sáng tinh mơ đó, nên anh đưa tay che đôi mắt của cô.

Kết quả vừa ngẩng đầu lại đối mặt với đôi mắt khó thể giấu được sự kinh ngạc.Hôm nay Triển Bằng phải học bồi dưỡng vật lý, sáng dậy rất sớm, cậu bèn đến trường trước, định xem bài một lát nhân lúc yên tĩnh không có người.


Không ngờ mở cửa ra lại nhìn thấy một màn này.Nếu một người trong đó không phải bạn học cùng lớp của cậu, thì cảnh sắc này trông cũng khá là đẹp đẽ và ấm áp, nhưng...Triển Bằng nhíu mày, còn Cố Hàm Giang đã đặt một ngón tay lên môi mình..


Đọc truyện chữ Full