DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Hiệp Xuất Giá
Chương 2: Chương 2


Lần đầu nam chính lên sàn.

Dù đây là kết quả tất yếu, chỉ là do chính miệng nàng nói ra làm cho Trương lão gia có một cảm giác sung sướng không thể nói nên thành lời.

Xém chút nữa là chân đạp ghế, ngửa mặt lên trời mà cười to.

Cũng may là ông kịp nhìn thấy vẻ mặt đang cố hết sức ẩn nhẫn của con gái nhà mình nếu không chỉ sợ ông bị nàng nện cho một trận.

"Khụ khụ" Ho vội hai tiếng để điều chỉnh lại tâm trạng đang muốn bùng nổ của mình.

Tốt nhất giờ không nên làm con bé nổi điên, ông hiểu rất rõ khả năng của Chiêu Anh, nếu đánh nhau trực diện người thiệt chỉ có ông.

Mà cả đời này ông không bao giờ làm chuyện gì lỗ vốn.

Chiêu Anh ôm đầu ngồi phịch xuống ghế, chần trừ mở lời: "Hắn ta.........!là người như thế nào?" Dù sao thì cũng quyết định lấy hắn ta rồi, nàng thấy mình cũng nên tìm hiểu trước để chuẩn bị chút tâm lý cũng như tinh thần.

"Là người như thế nào ấy à?" Trương lão gia xoa cằm suy nghĩ, cân nhắc câu từ: "Tư văn nhã nhặn, mi thanh mục tú, ôn nhu dịu dàng, khi cười mang đến cho người đối diện cảm giác như có gió xuân thổi qua.........!(tác giả xin tỉnh lược 3000 câu miêu tả của Trương lão gia)
Tuy rằng người hỏi là nàng nhưng nàng thực sự không thể nghe nổi nữa rồi.

Lúc đầu còn miễn cưỡng mà cho vào tai, ai ngờ đâu lão già kia lại thao thao bất tuyệt thế kia làm nàng quả thật nuốt không trôi "Ông đã khen hắn thế sao không gả cho hắn luôn đi?"
"Ta mà trẻ ra vài chục tuổi thì làm gì đến lượt mày!"
"Ồ!" Chiêu Anh nàng một mắt nhắm một mắt mở nhìn lão gia nhà mình, chống cằm mỉa mai ông: "Tôi thật không ngờ là ông lại có sở thích này nha"
"Thôi ngay cho ta!" Trương lão gia thẹn quá hóa giận, lập tức hét lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của con gái mình.

Nhưng ông nào hay biết cái biểu tình này của ông càng khiến Chiêu Anh khẳng định thêm vào suy đoán của mình.

"Được rồi" Trương lão gia lấy lại tinh thần "Chúng ta nói chuyện tử tế"
"Ờ vậy chuyện tử tế là chuyện gì?" Chiêu Anh nàng bình thản ném tới một câu.

Trương lão gia có chút á khẩu nhưng trong lòng lại thổ tào.


Không phải là đang bàn chuyện cưới xin của con nhóc nhà ngươi sao? Không phải mới hai câu trước con nhóc nhà người còn hỏi tướng công mình tính cách thế nào sao?
Nhìn ông lão nhà mình đang bùng nổ trong lòng mà không dám thể hiện ra ngoài, Chiêu Anh nàng bỗng thấy thoải mái hơn vài phần.

Quả nhiên làm người khác phát điên vẫn là vui nhất.

Qua một lúc vẫn không thấy ông nói câu gì, nàng có chút tò mò hỏi: "Còn chưa bạo phát xong nữa sao?"
Trương lão gia một lần nữa miễn cưỡng thu hồi lại tâm tình, quyết định nói chuyện một cách tử tế: "Mày gả sang đấy muốn làm gì thì làm nhưng có ba chuyện cần phải nhớ kỹ"
"Gian thương" Nữ hiệp lạnh nhạt buông hai chữ.

Nghe con nhóc vô ơn kia lại nói kích mình, Trương lão gia lần nữa thổ tào trong lòng: Ta mà không gian thương thì Trương gia có ngày hôm nay không? Con nhóc nhà người có thoải mái ngồi đấy không? Ta đây không tiếc thứ gì bỏ công bỏ sức ra nuôi con nhóc nhà ngươi.

Đã không đòi hỏi ngươi trả lại rồi thì thôi.

Còn ngồi đấy mà dè bỉu ta?
Biết lão già nhà mình đang hét loạn trong tâm, Chiêu Anh nàng cũng rất ngoan ngoãn ngồi chờ cho ông phát tiết xong chứ không hề thừa nước đục thả câu làm gì.

Thêm một lần nữa thu hồi tâm tình, Trương lão gia chỉ muốn nhanh chóng nói xong chuyện rồi đá cổ con bé này ra khỏi đây trước khi bản thân mình bị nó làm cho tức đến chết: "Thứ nhất: hiền tế là văn nhân mày lại là võ si.

Sau này phu thê có gì bất hòa cũng đừng đánh nó, nó mà chết là mày cũng không tránh khỏi số phận bị chôn theo đâu"
"Chẳng lẽ hắn đánh tôi thì được?" Lý nào lại bắt nàng phải chấp nhận sự bất công bậc này? Hắn mà dám đánh nàng chẳng lẽ nàng không được đánh trả hay sao?
Trương lão gia dùng ánh mắt như thể nhìn sinh vật lạ mà nhìn nàng: "Hiền tế là trượng phu của mày, cho dù nó có đánh chết mày cũng là chuyện hợp tình hợp lý"
Nữ hiệp thầm cười lạnh.

Nàng kệ hết mấy thứ gọi là lẽ đương nhiên đó, hắn mà đã dám đánh nàng một quyền thì nàng cũng rất vui vẻ hoàn trả hắn một cước.

Chứ nàng không đời nào lại để bản thân chịu thiệt như thế cả.

Thấy con gái mình im lặng, Trương lão gia cũng không rõ là nàng giả vờ không nghe thấy hay là cơ bản không buồn nghe nữa.


Nhưng ông quyết định bỏ qua vấn đề đó.

"Thứ hai: sau này tính mạng cũng như sự an toàn của hiền tế đều do mày phụ trách"
Cái quỷ gì thế? Tên chết tiệt kia đã không được đánh lại còn phải giữ cho hắn an toàn? Rốt cuộc là hắn lấy thê tử hay là đi tìm nô lệ hả?
"Thứ ba: hiền tế là con nhà gia giáo, sau này gả sang bên đấy tốt nhất là thu liễm, đừng có thể hiện mấy cái tính giang hồ của mày ra"
Chiêu Anh nàng có chút á khẩu.

Bộ nhà người ta là nhà gia giáo thì nhà mình không phải nhà gia giáo sao? Lão này có nhầm không vậy?
"Thế nhé" Trương lão gia tính chuồn êm trước khi con gái mình bạo phát.

"Tên?" Nữ hiệp đột nhiên ném ra một chữ.

Trương lão gia ngẩn người.

Con bé sao tự dưng lại ném ra một câu không đầu không cuối như vậy chứ? "Tên gì chứ?"
Nghe câu hỏi này, nữ hiệp chính thức bạo phát: "Con mẹ nó chứ! Ông nói cả buổi cuối cùng có cho tôi biết tên của cái tên đáng chết đấy đâu.

Giờ tôi hỏi ông lại ném vào mặt tôi ba chữ đấy! Ông con mẹ nó quá đáng vừa thôi!!!!!!"
"Tần Chính Quân" Ném ra ba chữ này Trương lão gia cũng vội vàng co chân lên mà chạy, nếu còn ở lại thì ai biết được con bé còn làm gì ông nữa? Khẳng định là không động khẩu nữa đâu.

Tốt nhất là chạy cho nhanh!
Trong lúc hai cha con nhà họ Trương đang cãi nhau ỏm ỏi ở trong thư phòng thì ở bên khách phòng lại có một người đang lo lắng đi qua đi lại không khác gì con thoi trong phòng.

Vâng! Đây chính là nam chính cũng là người vừa đến cầu thân của chính ta.

Và chàng lúc này đang đi qua đi lại trong khách sảnh không khác gì con kiến bò trên chảo lửa.

Vì sao ư? Đơn giản vì chàng đến đây từ sáng mà giờ đã là xế chiều mà một chút tin tức cũng không có.


Thế thì rốt cuộc Trương tiểu thư có đồng ý hay không? Tại sao một chút phong thanh cũng không có vậy?
Chàng biết lần này chàng đến đây cầu thân có chút đường đột, nhưng gia mẫu không muốn kéo dài hôn sự này thêm nữa nên chàng cũng không còn cách nào khác.

Lần thứ hai mươi hai nhìn ra ngoài cửa rồi lại thở dài tiếp tục làm con kiến bò qua bò lại.

Tại sao đến giờ không có một chút tin tức gì chứ? Không lẽ Trương tiểu thư không biết đến hôn sự này nên đang làm loạn? Không! Không! Không thể nào có chuyện này được! Từ nhỏ chàng đã nghe nương nhắc đến chuyện này nên hẳn Trương tiểu thư cũng vậy.

Đúng vậy! Nhưng nếu như nàng đã nghe nói đến vậy tại sao đến giờ vẫn không có chút động tĩnh gì vậy? Ây da tại sao chàng là quên mất nàng là nữ nhi chứ? Phàm là nữ nhân khi nghe đến chuyện này ai chẳng ngại ngùng chứ? Không đúng! Nàng từ nhỏ đã lang bạt giang hồ, mà giang hồ có câu nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết.

Nếu đã như vậy thì làm sao có thể nói là nàng ngại ngùng được? Nhưng suy đến cùng nàng vẫn là nữ nhi, vẫn sẽ ngại ngùng chứ đúng không? Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu nàng không đồng ý chuyện hôn sự này thì sao? Nếu nàng đã có ý trung nhân thì sao? Liệu đây có phải là lý do tại sao đến tận lúc chàng không nhận được bất cứ tin tức gì không? Nếu như là đúng như vậy chàng đến đây cầu thân chẳng khác nào phá hoại hạnh phúc của nàng cả.

Ý nghĩ đến đây chàng bất giác thầm cho bản thân hai cái vả.

Theo lẽ thông thường nếu nàng đã có ý trung thì ngay khi chàng đến cầu thân Trương lão gia phải từ chối rồi chứ, sao lại còn đi nói với Trương tiểu thư.

Hay là đến bản thân Trương lão gia cũng không biết nàng có ý trung nhân? Nên giờ hai cha con nàng đang cãi nhau? Có khi nào ý trung nhân của nàng là chàng hay không? Chàng lại tự vả mình hai cái.

Nàng từ nhỏ đã lang bạt giang hồ, hiển nhiên là gặp nhiều người, làm gì có chuyện cố chấp mãi với một người chưa từng gặp mặt như chàng chứ?
Càng nghĩ chàng lại càng thấy tuyệt vọng, cuối cùng đột nhiên thấy hay là mình quay về đi thôi.

Chứ cứ ở đây mãi chỉ sợ gây phiền phức cho hai cha con nàng.

Hầu cận của chàng - Hà Dực - nhìn chủ nhân nhà mình đi qua đi lại, đến lúc hắn sắp chết vì chóng mặt thì chàng đột nhiên dừng khựng lại làm hắn tò mò không biết chàng lại quyết định làm gì.

Quả nhiên không ai hiểu chủ nhân hơn hầu cận, Chính Quân quả nhiên quay qua buông một câu mà hắn phải hoảng hốt: "Hà Dực, thu thập một chút rồi chúng ta quay về thôi"
"Thiếu.....!thiếu gia?" Hà Dực cố gắng lắp bắp.

"Con tính bỏ thê tử mình mà đi sao?" Ngay khi hắn đang định mắng cho chủ nhân nhà mình một trận thì Trương lão gia đã mang một thân phơi phới gió xuân bước vào phòng.

"Bá phụ" Do vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi mấy cái suy đoán lăng nhăng trong đầu nên biểu tình của chàng có chút cứng ngắc.

"Không nên gọi vậy nữa" Trương lão gia khẽ cau mày phản đối cách gọi này của chàng.

"Dạ?" Chính Quân chàng vẫn khá ngơ ngác không hiểu rõ Trương lão gia nói vậy là có ý gì.


Phải đến khi Hà Dực ra hiệu chàng mới hiểu ra mà nhanh chóng quỳ xuống gọi Trương lão gia một tiếng nhạc phụ đại nhân.

Nghe bốn chữ nhạc phụ đại nhân khỏi cần nói cũng biết Trương lão gia sung sướng đến nào.

Để nghe được bốn chữ này, ông gần như phải đánh đổi bằng cả tính mạng của mình, đã vậy còn phải nửa dụ dỗ nửa dọa dẫm mới đem con gái nhà mình gả đi được.

Trương lão gia âm thầm rơi lệ, quả thật là không dễ dàng gì mà.

"Được rồi.

Đừng quỳ nữa a! Tới đây ta có vài chuyện muốn nói với con" Trương lão gia cảm thấy mình nên làm công tác tư tưởng trước cho hiền tế ngày ngày vùi đầu vào đọc sách này chứ không ông sợ con gái sang bên đấy chưa được nửa ngày đã bị đuổi về rồi.

Chính Quân cẩn cẩn dục dục cằn tai lắng nghe những gì Trương lão gia chuẩn bị nói.

Không hiểu vì sao nhưng chàng thấy những điều ông sắp nói rất có thể sẽ liên quan mật thiết đến hạnh phúc sau này của mình với Trương tiểu thư.

"Khụ khụ" Trương lão gia hắng giọng hai cái "Đầu tiên, Anh nhi nó hành tẩu giang hồ đã lâu nên tính khí khá phóng khoáng.

Sau này nó có làm gì.....!ờm.....!không ra dáng khuê nữ thì con cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho nó a"
Chính Quân vội vàng gật gật đầu.

Chuyện này chàng đương nhiên có thể hiểu cho nàng vì chàng trên đường từ kinh thành đến đây đã nghe không ít chuyện liên quan đến nàng, do đó cũng hiểu được một phần tính cách của nàng.

"Thứ hai: khi nó về bên đấy con ngàn vạn lần đừng làm căng với nó.

Nó được ta chiều quen rồi tính khí có chút bướng bỉnh" Thật ra là ông lo lắng hiền tế làm con gái giận xong không cẩn thận bị nàng một kiếm về gặp tổ tiên nên đành viện ra cái lý do nghe có phần hợp lý này để qua cửa.

Bướng bỉnh sao? Không hề gì! Chàng từ nhỏ đã giúp mẫu thân chăm sóc hai đứa em nên đối với chuyện này chàng tự tin mình có thể ứng phó được.

Thấy mặt chàng cứ liên tục thay đổi sắc thái, Trương lão gia trước nay nổi tiếng giỏi mình mặt người khác hiện tại cũng không hiểu là chàng đang cố gắng chấp nhận chuyện này hay là triệt để bị dọa cho đơ người luôn rồi.

"Ờm...!cái đó....!con mau chóng nghỉ ngơi a.

Ngày mai chúng sẽ khởi hành về Tần gia" Nói rồi ông lại cắm đầu chạy để lại vị hiền tế đang định mở miệng thỉnh cầu ông cho mình gặp mặt phu nhân một lần..


Đọc truyện chữ Full