DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Để Gặp Người
Chương 8: 8: Về Nhà


Cuối tuần ngày mà học sinh sinh viên mong chờ nhất cũng đến, những sinh viên có nhà ở trong thành phố này thì đều trở về nhà, có những sinh viên nhà xa thì đều ở lại trong trường.

Sáng sớm ngày thứ bảy, trời chỉ vừa tờ mờ sáng khắp các phòng ký túc xá đều vang lên âm thanh, những người trở về nhà đều lục đục rời đi.

Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An cũng nằm trong số đó, nhưng hai người lại mang tâm trạng mà trở về nên cả đêm chẳng thể ngủ được, hai mắt trở nên đem thui nhìn vào khiến người khác không khỏi giật mình kinh ngạc.

"Hai cậu đây là.

" Một nữ sinh đi bên cạnh hai người không nhịn được hỏi.

Mộng Y Băng mỉm cưới nói "Bọn tôi lo lắng quá nên không ngủ được.

"
"Đúng vậy, thời kỳ phản nghịch nên lâu rồi không về nhà, hiện tại về nhà nhận lỗi á.

" Nguyễn My An cũng thở dài tiếp lời.

Nữ sinh kia vậy vậy liền buồn cười, không ngờ hoa khôi của trường lại có thời kỳ phản nghịch, sau đó muốn về nhà thì sợ hãi ba mẹ mắng đến ngủ không được.

Đây chẳng khác nào hình tượng tương phản đáng yêu trong truyền thuyết á.


"Hai cậu cố lên.

" Nữ sinh tuy buồn cười nhưng vẫn cổ vũ rồi mới kéo valy đi lên xe buýt vừa đến.

Nguyễn My An thở dài lòng không yên nói "Hay là chúng ta khoang hẳn về, để tớ chuẩn bị thêm tâm lý một chút đi.

"
"Không được, về thôi.

" Mộng Y Băng lắc đầu từ chối "Chúng ta sắp đóng phim rồi, phải có người thân ủng hộ mới có thêm động lực.

"
"Đúng không.

"
"Bà nói đúng.

" Nguyễn My An suy nghĩ lại cảm thấy cô nói rất đúng, nếu như có sự ủng hộ của ba mẹ thì sẽ khiến cô ấy có thêm nhiều niềm tin hơn về sự nghiệp của mình "Đi thôi.

"
Mộng Y Băng hài lòng sau đó vẫy một chiếc taxi.

Hai người ngồi lên xe, tâm trạng càng trở nên hồi hợp.

"Hai cháu muốn đi đau.

" Bác tài xế nhìn hai cô rồi hỏi.

Mộng Y Băng sau khi đọc địa chỉ liền lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nhà của hai người nằm trong khu chung cư cao tầng, bởi vì nơi này dành cho người có tiền nên nó được xây dựng ngay trung tâm đắt đỏ nhất thành phố này, từ trường học của cả hai chạy về đây cũng chỉ mất nữa tiếng mà thôi, nếu đi xe buýt thì cũng chỉ dừng lại bốn trạm xe.

Rát nhanh cả hai đã đứng trước khu biệt thự cao tầng, sau khi trả tiền cho tài xế hai người liền đi vào trong.

An ninh của khu biệt thự khá chặt chẽ sau khi hai người sát nhận xong thân phận đã được đăng ký mới có thể đi vào, nếu như tên của bọn họ chưa được đăng ký thì bảo vệ sẽ liên hệ với chủ nhân của một trong các căn biệt thự mà bọn họ khai báo, sau khi xác nhận xong bọn họ mới để người vào.

Khu biệt thự của hai người khác nhau, của Mộng Y Băng là khu A, còn của Nguyễn My An là khu B, vì vậy hai người liền tạm biệt nhau mà đi về phía khu của nhà mình.


Đã rất lâu rồi cô không về lại đây, sau khi nhìn khung cảnh đầy quen thuộc này khiến tâm trạng cô cực kỳ xúc động, hai mắt cô đau xót nhưng cô cố gắng không để mình bật khóc bên ngoài như thế này.

Kiếp trước bởi vì áy náy, bởi vì mặc cảm tội lỗi mà cô chưa từng trở về đây, cũng không bán đi căn nhà trong khu biệt thự này, cho dù sau khi mất hết tất cả, dùng tất cả tiền dành dụm để trả hết nợ nần cô cũng không hề đụng đến căn nhà ở đây.

Kiếp này cuối cùng cô cũng đã có cơ hội trở về, không phải là căn nhà lạnh tanh không còn ai nữa mà lần này đây khi mở cánh cửa của căn nhà ra bên trong sẽ có người mà cô yêu thương nhất ở đó.

Càng nghĩ khiến cô càng cảm thấy xúc động, cô muốn nhanh chóng chạy ào vào nhà mà ôm lấy ba mẹ mình.

Cô đi vào trong thang máy, bấm số tầng, nhìn thang mấy đang từ từ nhảy số khiến cô hồi hợp đến nổi tim đập liên hồi, lúc này đây cô cũng không biết mình phải làm sao để đối mặt với gia đình mình nữa, nhưng cô không thể chạy trốn, cô phải làm lại, cô phải phụng dưỡng cho cha mẹ mình, cô phải thành tâm xin lỗi bọn họ và mong bọn họ tha thứ cho mình.

Rất nhanh, thang mấy đã dừng lại ở tầng hai mươi, cánh cửa thang máy từ từ mở ra, cô dựa theo trí nhớ của mình tìm đến cửa nhà, một tay nắm chặt quai kéo của vali, một tay giơ lên chuông cửa.

Sau một lúc cuối cùng cũng hạ được quyết tâm mà ấn xuống.

"Ai đấy.

" Bên trong nhà vang lên tiến nói của một người phụ nữ, sau đó cánh cửa mở ra.

Người phụ nữ xinh đẹp bên trong nhìn cô sau đó ngẩn người gọi "Băng nhi, cuối cùng con cũng chịu về rồi.

"
"Mẹ! " Nhìn thấy mẹ mình cuối cùng Mộng Y Băng cũng không nhịn được nữa mà bật khóc, cô nhào vào lòng mẹ mình nghẹ ngào gọi.

Hành động này của cô khiến người phụ nữ kinh ngạc đến nỗi không kịp phản ứng, đúng lúc này bên trong một người đàn ông bước ra hỏi "Nhi, em sao vậy.


"
Nghe thấy tiếng chồng hỏi lúc này người phụ nữ, à không phải mẹ của Mộng Băng Y bà Trần mới hoàn hồn mà trả lời "Con gái chúng ta chịu về rồi.

"
"Thật sao.

" Ông Mông nghe vậy liền kinh ngạc nói, bước chân không nhịn được tiền liên tục tiến lên, sau khi thấy người bên trong lòng vợ mình mới thở phào một hơi "Thật tốt, nó chịu về rồi.

"
"Đúng vậy thật tốt.

" Bà Trần rưng rưng nước mắt nói.

Hai ông bà cũng biết tại sao con gái lại trở nên xa lánh mình, sau khi sinh cô ra tuy hai người rất yêu thương cô, nhưng công việc thật sự rất bận rộn vì vậy cả hai chẳng có bao nhiêu thời gian ở cạnh cô, sau khi lớn lên cô liền nghĩ bọn họ không yêu cô nên mới quyết định rời xa bọn họ, có lẽ con gái họ nghỉ làm như vậy sẽ không đau lòng không thương tâm, sẽ không phải nghỉ họ có thương mình hay không, cũng vì biết con gái nghĩ gì nên hai người cũng chẳng dám nặng lời với cô.

Lần duy naht61 mà hai người lớn tiếng chính là khi cô nói mình muốn học diễn xuất, muốn làm diễn viên, nhưng khi đó bọn họ nghĩ cô chỉ tham thích một chút liền bỏ vì vậy họ liền phản đối, nhưng cũng vì vậy mà cô trở nên xa cách với họ hơn, cũng không còn về nhà nữa.

"Ba mẹ, con xin lỗi.

".


Đọc truyện chữ Full