DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo
Chương 46: Chương 46:

Tiêu Vân Hoàn tới Bích Nguyệt Cung cũng không phải nhất thời nổi hứng, ngày hôm sau, Thu Vãn vừa mới dùng xong ngọ thiện liền nghe thấy tiếng thông báo của tiểu thái giám.
Nàng sợ tới mức lập tức đứng lên, vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy thân ảnh màu vàng từ bên ngoài tiến vào, Thu Vãn vội vàng cúi đầu hành lễ. Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn quét vài vòng trong phòng, buồn bực nói: “Hôm nay Ngọc Cầu không tới sao?”
Thu Vãn mơ hồ: “Vâng…… hôm nay Ngự Miêu chưa tới đây.”
“Hôm qua Ngọc Cầu đến đây lúc nào?”
Thu Vãn suy nghĩ, nói: “Sau bữa tối, chỉ tới một lát, sau đó Ngự Miêu liền rời đi, có lẽ là đi tìm Hoàng Thượng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, lại đi ra ngoài.
Lần này hắn không lưu lại, ngược lại khiến Thu Vãn có chút thất vọng, nhưng Thu Vãn cũng không níu kéo, chỉ cung kính mà hành lễ
“Nàng lại đây với trẫm.”
Thu Vãn sửng sốt, vội vàng đi qua.
Tiêu Vân Hoàn cũng không rời đi, mà rẽ sang một khúc cua, đi về phía Huệ tần.
Cánh cửa chủ điện đóng chặt, bởi vì bị cấm túc không được phép ra ngoài cho nên lịch trình luyện võ mỗi ngày của Huệ tần đều bị hủy bỏ. Sáng sớm Thu Vãn đã nghe thấy tiếng bùm bùm từ trong phòng Huệ tần truyền ra, nghe lời khuyên của Kim Đào cô nương, hình như là Huệ tần trực tiếp luyện tập trong phòng.
Hiện giờ vừa qua khỏi giờ cơm trưa không bao lâu, trong phòng im ắng, Thu Vãn nhớ lại thói quen ngày thường của Huệ tần, chắc hẳn là đi ngủ trưa.
Tiêu Vân Hoàn đi tới cửa, Kim Đào lập tức phản ứng lại, vội vàng hành lễ về phía hắn, rồi lại vội vàng dùng sức gõ cửa: “Nương nương, nương nương, Hoàng Thượng tới!”
Trong phòng vẫn im ắng như cũ, một chút động tĩnh cũng không có.
Kim Đào hoảng loạn liếc mắt nhìn Tiêu Vân Hoàn một cái, nôn nóng vỗ cửa, ý đồ nhắc nhở Huệ tần. Tuy nhiên người ngày thường lúc nào cũng vô cùng cảnh giác nhưng hôm nay lại phản ứng trì độn, ngay cả tiếng đập cửa to và rõ ràng như thế cũng không thể đánh thức nàng.

“Thôi.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Trẫm tự mình đi vào.”
Kim Đào vội vàng thối lui sang một bên, không lâu sau liền có cung nữ tiến lên mở cửa. Tiêu Vân Hoàn nâng bước đi vào, Thu Vãn nhìn trái nhìn phải, sau đó cũng buồn bực đi theo.
Trong phòng trống rỗng, im ắng, một chút động tĩnh cũng không có. Động tĩnh gõ cửa quá lớn, có lẽ Huệ tần đã sớm nghe thấy, nhưng thẳng đến khi Tiêu Vân Hoàn bước cũng không nhìn thấy bóng dáng Huệ tần.
Tiêu Vân Hoàn buồn bực nhìn một vòng, lại quay đầu hỏi Kim Đào: “Huệ tần đâu?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, từ khi nương nương bị ngài cấm túc thì chưa từng rời khỏi căn phòng này, nô tỳ…… Nô tỳ cũng không rõ lắm……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng trống rỗng, đừng nói tới cung nữ hầu hạ, ngay cả bóng dáng Huệ tần cũng không thấy.
Tiêu Vân Hoàn cười lạnh: “Một người lớn như Huệ tần, còn có thể mọc cánh bay mất sao?”
Kim Đào cúi đầu.
“Đi tìm cho trẫm, tìm Huệ tần trở về phạt cấm túc bảy ngày!” Tiêu Vân Hoàn xoay người đi ra ngoài, ánh mắt chạm đến người Thu Vãn, dừng một chút, lại nói: “Hôm nay Huệ tần không ở đây, nàng về trước đi.”
Thu Vãn cúi đầu hành lễ, buồn bực trở về viện của mình. Trong lòng nàng không ngừng phỏng đoán, Hoàng Thượng tìm mình và Huệ tần chắc là có chuyện gì muốn thương lượng.
Nàng trở về phòng, vừa mới ngồi xuống, uống một ngụm trà, liền nghe được tiếng tất tất tác tác từ buồng trong truyền ra. Thu Vãn sửng sốt quay đầu nhìn thoáng qua gian ngoài, Tình Hương và các cung nữ thái giám khác đều ở bên ngoài, đáng lẽ bên trong không có người nào mới phải.
Trong lòng Thu Vãn nhảy dựng, nàng đứng bật dậy.
Nàng thả nhẹ bước chân đi về phía buồng trong, nàng không dám tới quá gần mà chỉ dám đứng từ xa xa nhìn lại, tùy thời có thể đào tẩu.
Chỉ thấy buồng trong không biết xuất hiện một bóng người từ khi nào, người nọ đang cong eo, nhấc chăn lên nhìn, khom lưng quỳ rạp trên mặt đất nhìn vào gầm giường, nhìn gầm bàn, nhìn nóc tủ, trong miệng còn nhỏ giọng gọi: “Ngọc Cầu, Ngọc Cầu, ngươi ở chỗ này sao? Ngọc Cầu?”
Mùi tanh của cá khô từ bên trong truyền ra, Thu Vãn câm nín.

Nàng lên tiếng nói: “Huệ tần nương nương, vì sao ngài lại ở chỗ này?”
Huệ tần bị nàng dọa cho khiếp sợ, lập tức xoay người lại, nhìn thấy là nàng, lúc này mới thở phào một hơi, sau đó làm một thủ thế ý bảo nàng im lặng. Huệ tần hạ giọng, nói nhỏ: “Nhỏ giọng chút, đừng dẫn những người khác tới đây.”
“……”
“Huệ tần nương nương, ngài ở trong phòng tần thiếp làm gì?” Thu Vãn dừng một chút, lại nói: “Không phải ngài đang bị cấm túc sao?”
“Căn phòng kia khắp nơi đều là sơ hở, sao có thể nhốt được ta, ta trực tiếp mở cửa sổ nhảy ra ngoài.” Huệ tần đắc ý dạt dài, vừa nói vừa nhón chân nhìn thoáng qua nóc tủ, không nhìn thấy bóng mèo trắng quen thuộc, lúc này mới thất vọng thu hồi tầm mắt: “Hoàng Thượng cấm túc ta, còn không cho ta rời khỏi phòng, đã nhiều ngày rồi ta không gặp qua Ngọc Cầu, ta thật sự rất nhớ nó. Ngọc Cầu không xuất hiện, ta cũng chỉ có thể tự mình lại đây tìm nó.”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn cũng đè thấp thanh âm: “Ngài như vậy, không sợ bị Hoàng Thượng phát hiện ra sao?”
“Hoàng Thượng sẽ không tới.” Huệ tần chẳng hề để ý nói: “Ta chỉ ra ngoài một lát thôi, ngay cả Kim Đào cũng không biết, Hoàng Thượng lại không sống ở Bích Nguyệt Cung của ta, Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, sao có thể lo lắng tới việc ta có ngoan ngoãn chịu cấm túc hay không.”
Thu Vãn rụt rụt cổ, không đành lòng nhắc nhở: “Vừa rồi Hoàng Thượng tới đây, hắn tới gặp Ngự Miêu……”
“Cái gì?” Huệ tần nhất thời không phản ứng kịp.
Giọng nói Thu Vãn càng thấp hơn: “Hoàng Thượng nói…… Nói…… kéo dài hình phạt cấm túc của Huệ tần nương nương lên bảy ngày……”
Huệ tần sửng sốt, ngay sau đó lập tức kêu thảm thiết một tiếng, cả người như muốn sụp đổ: “Hoàng Thượng tới đây?!”
Thu Vãn gật đầu.
“Ta mới chỉ ra ngoài một lát, thế nhưng Hoàng Thượng lại tới!?” Huệ tần bi phẫn muốn chết: “Ngay cả mặt Ngọc Cầu ta cũng chưa thấy mà đã bị cấm túc bảy ngày?!”
Thu Vãn gật đầu.

Trong lòng Huệ tần bi thương, sau một hồi lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Vậy hôm nay Ngọc Cầu có tới không?”
Thu Vãn lắc đầu.
Không gặp được mèo, thời gian cấm túc còn bị kéo dài.
Huệ tần thất hồn lạc phách đi ra ngoài, cả người đều uể oải, một chút tinh thần cũng không có. Thấy nàng trở về, thủ vệ và Kim Đào đồng loạt lắp bắp kinh hãi.
“Nương nương, vì sao ngài lại ra ngoài? Vừa rồi Hoàng Thượng mới tới, bởi vì không tìm thấy ngài nên đã phát giận thật lớn đó.”
Huệ tần nhìn Kim Đào, thở dài một hơi: “Đừng nói nữa, ta biết hết rồi.”
Kim Đào liếc mắt nhìn Thu Vãn một cái, sau đó lại nói: “Nương nương, ngài vẫn nên an ổn chờ ở trong phòng bảy ngày, hết bảy ngày, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ thả ngài ra ngoài.”
Huệ tần sắp khóc.
……
Ngày hôm sau, Tiêu Vân Hoàn lại tới nữa.
Lần này, Huệ tần vẫn luôn ngoan ngoãn đợi ở trong phòng không đi ra ngoài, nghe thấy động tĩnh của hắn, nàng lập tức vọt tới trước cửa, đâm thủng một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt về phía hắn. Tuy nhiên Tiêu Vân Hoàn không hề phát hiện ra, hắn bước thẳng vào phòng Thu Vãn.
Có hai ngày trước đó cho nên Thu Vãn đã sớm có chuẩn bị, dùng xong ngọ thiện liền ngủ trưa. Thời điểm Tiêu Vân Hoàn bước vào, đúng lúc nàng mở mắt ra.
Nghe được động tĩnh từ bên ngoài truyền vào, Thu Vãn lập tức nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
Tình Hương đang muốn tiến vào gọi nàng, bỗng chốc nhìn thấy một bóng trắng lóe lên trước mắt. Tình Hương khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn theo liền thấy mèo trắng vui vẻ bước lộc cộc chạy qua trước mắt. Tình Hương cả kinh, theo bản năng gọi một tiếng: “Ngự Miêu?!”
Tiêu Vân Hoàn nghe tiếng nhìn lại, liền vừa nhìn thấy mèo trắng quen thuộc đang nhảy về phía mình.
Hắn duỗi tay đón mèo nhỏ vào lòng, vui vẻ ra mặt: “Ngọc Cầu.”
“Meo ~” Thu Vãn thân mật cọ tới cọ lui trong ngực hắn.
“Hai ngày trước trẫm tới nhưng không gặp được ngươi, hôm nay cuối cùng cũng gặp được.” Tiêu Vân Hoàn thân mật nói: “Có phải biết trẫm sẽ tới nên người đặc biệt chờ trẫm ở đây hay không?”

“Meo ~” Đúng vậy đó! Sáng sớm nay nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chờ bệ hạ tới rồi!
Thu Vãn vươn móng vuốt ôm lấy mặt rồng, đầu nhỏ liên tục cọ cọ vào má vào cằm người nam nhân, để lại trên mặt hắn vài sợi lông mèo.
Tình Hương đứng một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm, suýt nữa liền kinh hô ra tiếng.
Nàng chỉ nghe nói Hoàng Thượng uy nghiêm như thế nào, đáng sợ như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy động tác thân mật giữa Hoàng Thượng và Ngự Miêu. Nàng chỉ biết Hoàng Thượng rất sủng ái Ngự Miêu, hiện giờ tận mắt nhìn thấy trường hợp này, nhìn bộ dáng thân mật của một người một mèo, Tình Hương cảm thấy tất cả những hiểu biết của nàng về Hoàng Thượng đều bị đảo điên.
Không có ai để ý tới sự khiếp sợ của Tình Hương, ngay cả Thu Vãn cũng mải đắm chìm bên trong sự tương tác với Hoàng Thượng.
Tiêu Vân Hoàn tới đây chỉ vì muốn tìm mèo, hiện giờ tìm được rồi,  lưu lại cũng không có ý tứ gì, bởi vậy hắn nhanh chóng ôm mèo đứng dậy, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mại sau lưng mèo trắng, đôi chân nhấc lên đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua chủ điện, Huệ tần xuyên qua cái lỗ nhỏ kia thấy được mèo trắng trong lòng hắn, cả người nàng lập tức phấn chấn, kích động dùng đôi tay gõ mạnh lên cửa, động tác rất lớn khiến Tiêu Vân Hoàn nhìn về phía bên này.
Huệ tần kích động vỗ mạnh lên ván cửa: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Là thần thiếp nha! Thần thiếp cũng muốn nhìn Ngọc Cầu!”
Tiêu Vân Hoàn nhàn nhạt gật đầu.
Huệ tần vô cùng vui vẻ, đang muốn mở cửa nghênh đón hắn tiến vào, lại thấy Tiêu Vân Hoàn bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, điều chỉnh tư thế của mèo trắng trong ngực, che giấu nó kín mít, ngay cả một sợi lông cũng không lộ ra. Sau đó, hắn hướng về phía Huệ tần cười lạnh lùng một tiếng, quay đầu rời đi.
Huệ tần lập tức sững sờ tại chỗ.
Tiếng meo meo mềm mại theo gió truyền đến, xuyên qua lỗ nhỏ, chui vào lỗ tai nàng.
Cùng với nó còn có giọng nói của vị Hoàng Thượng lòng dạ hẹp hòi.
“Ngọc Cầu, nghe trẫm nói, sau này không được đi tìm Huệ tần, nếu muốn tìm người chơi, tới tìm trẫm là được. Thị vệ ở ngay bên ngoài Bích Nguyệt Cung, mặc kệ ngươi tìm ai, bọn họ đều sẽ đưa ngươi tới trước mặt trẫm.”
“Meo ~”
Trái tim Huệ tần, răng rắc, vỡ vụn.

 


Đọc truyện chữ Full