DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo
Chương 15: Chương 15:

Trận hỗn loạn xuất phát từ một con mèo nhỏ, sau đó nhanh chóng kết thúc trước mặt Thu Vãn.
Thu Vãn khóc không ra nước mắt ngồi ở vị trí của mình, cảm thụ được ánh mắt từ bốn phương tám hướng truyền đến, cứng đờ người không dám nhúc nhích.
Con mèo nhỏ liên tục kêu “Meo meo”, leo lên nằm an ổn trên đầu gối nàng. Thu Vãn có thể cảm nhận rõ ràng được lót thịt mềm mại của nó đang ấn lên đầu gối mình, hơi ấm trên người mèo nhỏ cũng xuyên qua lớp vải dệt truyền sang người nàng, ấm áp dễ chịu.
Thu Vãn không dám cử động.
Tiếng kêu của Sửu Cầu càng thêm vội vàng “Meo meo meo meo” không ngừng, sau đó nó nghiêng đầu nghi hoặc nhìn nàng, giống như đang tự hỏi vì sao nàng còn chưa tới liếm lông cho nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn sắp ngất rồi.
Nàng biết thời điểm mình biến thành mèo, Sửu Cầu sẽ dính lấy mình, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới khi mình biến trở lại làm người, thế nhưng Sửu Cầu vẫn có thể nhận ra nàng!
Nàng ngẩng đầu, từ xa nhìn lên bóng dáng màu vàng kia, hắn đang từ vị trí chủ trì bước xuống, nhóm vũ cơ sôi nổi dẹp sang một bên, khoảng cách giữa hắn và Thu Vãn càng ngày càng gần.
Thu Vãn hoảng sợ cúi đầu, bàn tay đưa xuống dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy móng vuốt của Sửu Cầu, không dám dùng sức. Nàng nhỏ giọng nói: “Sửu Cầu, mau tránh ra, đi mau, trở về chỗ Hoàng Thượng đi.”
Sửu Cầu vẫn kêu “Meo meo”, không biết nó có nghe hiểu hay không.
Liễu thường tại ngồi bên cạnh nàng sau khi phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc thì cười lạnh nói: “Nhìn không ra, không biết Thu thường tại sử dụng thủ đoạn gì, thế nhưng lại có thể dỗ dành được Ngự Miêu.” Khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng màu vàng kia cách mình càng ngày càng gần, Liễu thường tại nhanh chóng rũ đôi mắt, giấu đi vẻ ghen ghét trong mắt, cao giọng nói: “Cung yến là cơ hội duy nhất chúng ta có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, Thu Thường Tại, ta biết ngươi mong ngóng Hoàng Thượng, nhưng Ngự Miêu là tâm can bảo bối của Hoàng Thượng, cho dù ngươi muốn tiếp cận Hoàng Thượng cũng không nên lấy Ngự Miêu làm bè, nếu Ngự Miêu xảy ra sơ xuất gì, ngươi đảm đương nổi không?”
Trong lòng Thu Vãn căng thẳng, nàng theo bản năng muốn phản bác, nhưng mồm miệng nàng không lanh lợi nên nhất thời cũng không biết bắt đầu phản bác từ chỗ nào mới tốt.
“Ta không……”
Nàng đang định mở miệng, khóe mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh màu vàng, Thu Vãn kinh ngạc ngầng đầu lên, Tiêu Vân Hoàn đã chuẩn bị bước tới trước mặt nàng. Thu Vãn cả kinh, yết hầu của nàng phảng phất như bị bóp chặt. Vừa nhìn thấy Tiêu Vân Hoàn, không biết vì sao, câu giải thích làm cách nào cũng nói không nên lời.
Trái ngược với những gì nàng cảm nhận được khi làm một con mèo, không có biểu cảm mỉm cười tủm tỉm khi trêu chọc mèo, lúc này gương mặt Tiêu Vân Hoàn lạnh lùng, bên trong ánh mắt không mang theo một chút tình cảm nào. Tầm mắt hắn nhẹ nhàng quét qua người Thu Vãn, Thu Vãn lập tức cứng đờ tại chỗ.
Những lời vừa rồi của Liễu thường tại, không biết hắn có nghe thấy hay không. Thu Vãn không dám đánh đố, trái tim nàng đập như nổi trống, cứng đờ nhìn hắn khom lưng ôm Sửu Cầu lên, động tác nhẹ nhàng vuốt ve lông trên lưng mèo nhỏ. Tiêu Vân Hoàn cúi đầu, quan sát kỹ lưỡng Sửu Cầu, kiểm tra xem trên người nó có xuất hiện thứ gì không thích hợp hay không, một nửa con mắt cũng không thèm bố thí cho Thu Vãn.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thu Vãn không biết mình nên cao hứng hay mất mát.
Sửu Cầu kêu “Meo meo”, cho dù bị Tiêu Vân Hoàn ôm vào trong ngực, nhưng nó vẫn vươn móng vuốt về phía Thu Vãn, tiếng kêu mềm như bông, giống như làm nũng lại giống như muốn nàng ôm một cái.
Cuối cùng Tiêu Vân Hoàn cũng nhấc mí mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Trái tim Thu Vãn bị treo lên tận cổ họng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng là ai?” Tiêu Vân Hoàn cau mày nhìn nàng.
“Bẩm, bẩm bệ hạ……” Thu Vãn cúi đầu, ngập ngừng nói: “Tần thiếp là……”
Nàng còn chưa nói xong, Liễu thường tại ngồi bên cạnh đã mở miệng trách móc: “Bệ hạ, đây là Thu thường tại, là người của Bích Tú Cung.”
Tiêu Vân Hoàn liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn Thu Vãn, hỏi: “Vì sao Ngự Miêu lại chạy đến chỗ nàng?”
“Tần…… Tần thiếp cũng không biết.” Thu Vãn cúi đầu, ngón tay run sợ vặn xoắn chiếc khăn trong tay.
Sửu Cầu “Meo” một tiếng, thanh âm phát ra giống như bị lời này của nàng làm cho thương tâm.
Thu Vãn lén lút ngước mắt nhìn nó một cái, sau đó lại nhanh chóng rũ mắt xuống, trong lòng thầm nói: Thực xin lỗi, Sửu Cầu, ta thật sự không muốn nói như vậy…… Ngày mai ta sẽ liếm lông cho ngươi, liếm đủ một canh giờ mới thôi!
“Không biết?” Tiêu Vân Hoàn lạnh lùng nói: “Ý của nàng là mèo của trẫm liếc mắt một cái liền nhìn trúng nàng, cho nên mới đặc biệt chạy tới tìm nàng?”
Thu Vãn đổ mồ hôi lạnh.
Vị trí của nàng cách vị trí chủ trì quá xa, xa tới mức ngay cả mặt mũi Hoàng Thượng nàng còn nhìn không rõ, càng đừng nói một con mèo nhỏ như Sửu Cầu. Rốt cuộc, ngay cả Thu Vãn cũng không hiểu vì sao Sửu Cầu có thể tìm ra nàng giữa nhiều phi tần như vậy, hơn nữa xác định mục tiêu còn vô cùng chính xác, phi thẳng một mạch đến chỗ nàng.
Liễu thường tại lại xen miệng nói: “Bệ hạ, Ngự Miêu đã từng là mèo của tần thiếp.”

“Mèo của nàng?” Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng ta.
Liễu thường tại e lệ nói: “Bệ hạ đã quên rồi sao, ngày ấy bệ hạ nhìn trúng mèo của tần thiếp, còn đặc biệt từ trong tay tần thiếp đưa Ngự Miêu đi. Ngự Miêu từng sống cùng tần thiếp một đoạn thời gian, không chừng còn nhớ rõ tần thiếp……”
Sửu Cầu liên tục hướng về phía Thu Vãn kêu “Meo meo”, ngay cả một chút lực chú ý cũng không phân cho Liễu thường tại.
Liễu thường tại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi nhìn thấy Ngự Miêu chạy về phía bên này, nàng còn sung sướng vui vẻ một phen, vốn tưởng rằng có thể thông qua Ngự Miêu lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, không nghĩ tới Ngự Miêu lại trực tiếp lướt qua mình, chạy về phía Thu thường tại ngồi bên cạnh!
Ngự Miêu là con mèo mình từng nuôi, không một chút liên quan tới Thu thường tại, Thu thường tại ngay cả gặp còn chưa gặp qua, vì sao lại lọt vào mắt Ngự Miêu? Trong lòng Liễu thường tại suy nghĩ: Không nghĩ tới ngày thường Thu thường tại bất hiển sơn bất lộ thủy (*), bộ dáng trông có vẻ không tranh với đời, thế nhưng sau lưng lại lặng lẽ động tay chân, hấp dẫn sự chú ý của Ngự Miêu.
(*):ý nói những người không thể hiện tài năng.
Liễu thường tại chỉ cảm thấy Thu Vãn đã cướp mất cơ hội vốn thuộc về nàng ta, đáng lẽ Ngự Miêu nên hướng về phía nàng ta mới phải.
Tuy nhiên cơ hội này là tốt hay xấu còn chưa biết được.
Liễu thường tại không tiếng động mách lẻo: “Tần thiếp cũng không biết vì sao Ngự Miêu lại đi tìm Thu thường tại, nói không chừng khi tần thiếp và Thu thường tại ở chung Bích Tú Cung, Thu thường tại thích Ngự Miêu nên đã từng lén lút đi tìm Ngự Miêu ……”
Về phần lén lút này, vì sao có thể khiến Ngự Miêu bỏ qua Hoàng Thượng trực tiếp chạy tới đây tìm Thu Vãn thì phải để cho mọi người tự suy nghĩ.
Ngày thường Ngự Miêu chỉ quanh quẩn bên cạnh Hoàng Thượng, không dễ dàng bước chân ra khỏi tẩm cung của Hoàng Thượng. Nếu là người tâm tư thâm trầm, nói không chừng còn cho rằng Thu thường tại duỗi tay tới chỗ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng dưới cơn giận dữ sẽ làm ra chuyện gì với Thu thường tại cũng không phải không có khả năng.
Khóe môi Liễu thường tại nhếch lên, sau đó lại không tiếng động mà thu hồi.
Thu Vãn sắp ngất xỉu rồi!
Nàng vào cung lâu như vậy, vẫn luôn cẩn thận điệu thấp, không dám làm tức giận bất kỳ một ai, không thể nói đó là vận khí tốt hay không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại tình huống này.
Nàng nơm nớp lo sợ nói: “Tần thiếp…… Tần thiếp chỉ ngưỡng mộ phong thái của Ngự Miêu, tuyệt đối không làm gì Ngự Miêu …… Tần thiếp cũng không biết vì sao Ngự Miêu bỗng dưng chạy tới tìm tần thiếp, trước ngày hôm nay tần thiếp chưa bao giờ gặp qua Ngự Miêu……”

“Nàng không biết?”
Thu Vãn dùng sức lắc đầu.
Liễu thường tại cười lạnh, đang định mở miệng nói thêm gì đó, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói yếu ớt : “Bệ hạ.”
Là Thục phi nương nương.
Không biết Thục phi đến đây từ khi nào, nàng đi đến bên cạnh Tiêu Vân Hoàn, cầu tình thay Thu Vãn nói: “Bệ hạ, Thu thường tại luôn luôn thành thật giữ bổn phận, ngày thường ngay cả cửa lớn Bích Tú Cung cũng không bước chân ra, trước ngày hôm nay càng không có cơ hội gặp qua Ngự Miêu, chắc chắn nàng thật sự không biết vì sao Ngự Miêu lại chạy về phía mình.”
Thu Vãn lập tức cảm kích nhìn Thục phi .
“Hơn nữa, bệ hạ, đây là cung yến, mọi người vẫn đang chờ đợi xem náo nhiệt đấy.” Thục phi cười nói: “Những người khác đều sốt ruột chờ mong, vũ cơ cũng chưa nhảy xong đâu.”
Tiêu Vân Hoàn nhìn Thu Vãn bằng ánh mắt thăm dò, sau đó có lẽ bị lời nói của Thục phi thuyết phục, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Hắn ôm Sửu Cầu xoay người rời đi, bước trở về vị trí chủ trì. Cao Bình Sơn thay hắn truyền lệnh, màn biểu diễn của vũ cơ lại nhẹ nhàng bắt đầu khởi động.
Thu Vãn thở phào một hơi, đặt mông ngồi trở về.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy Tình Hương lo lắng nhìn mình. Thu Vãn nở nụ cười trấn an với Tình Hương, sau đó mới yên tâm xem ca vũ.
Liễu thường tại ngồi bên cạnh châm chọc mỉa mai: “Vận khí của Thu tỷ tỷ thật tốt, thế nhưng có thể được Ngự Miêu thưởng thức, có thể khiến bệ hạ nhìn bằng con mắt khác, còn có thể khiến Thục phi nương nương cầu tình giúp mình, chắc hẳn ngày thăng phân vị không còn xa. Thu tỷ tỷ ở Bích Tú Cung nhiều năm như vậy, e rằng trong lòng đang chờ tới sốt ruột đi.”
Thu Vãn không tiếp lời nàng ta, nàng dựng thẳng sống lưng ngồi nghiêm chỉnh.
Cho dù tư thái quyến rũ của vũ cơ đã thu hút đi không ít lực chú ý của mọi người, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được vẫn còn vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ bốn phương tám hướng rơi xuống người nàng.
Thu Vãn ra một thân mồ hôi lạnh, nàng ở trong lòng không ngừng kêu khổ, nàng có cảm giác ngày tháng sau này sẽ không dễ sống.
……
Thất thần chờ cung yến tan cuộc, Tiêu Vân Hoàn gấp không chờ nổi ôm Sửu Cầu trở về tẩm điện, hỏi thăm những cung nhân lưu lại trong cung, bọn họ cũng không tìm thấy tung tích của Ngọc Cầu.
Tiêu Vân Hoàn chau mày: “Mỗi ngày Ngọc Cầu đều tới đây, không cách ngày nào, vì sao hôm nay đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng?”
Hắn ôm mèo nhỏ đi qua đi lại hai vòng trong điện, sau đó hô lớn: “Cao Bình Sơn.”

Cao công công vội đáp: “ Có nô tài.”
“Người phái đi tìm Ngọc Cầu đâu rồi? Đã trở lại chưa?”
“Bẩm bệ hạ, vẫn…… vẫn chưa có tin tức.”
Tiêu Vân Hoàn bực bội, giơ tay cho hắn lui xuống.
Sửu Cầu cuộn tròn trong lòng hắn, dường như không cảm nhận được tình huống có bao nhiêu khẩn cấp, còn kêu meo meo đòi uống sữa dê.
“Ngươi đúng là vô tâm, không thấy Ngọc Cầu, nhưng ngươi lại một chút lo lắng cũng không có, mệt cho ngày thường Ngọc Cầu sủng ngươi như vậy, có đôi khi trẫm còn phải xếp hạng sau ngươi.” Tiêu Vân Hoàn bất mãn nói: “Ngày thường mặc kệ Ngọc Cầu đi đâu ngươi đều đi tìm, vì sao hôm nay Ngọc Cầu mất tích, ngươi ngược lại một chút tác dụng cũng không có?”
Sửu Cầu: “Meo?”
“Nếu ngươi thật sự có thể nghe hiểu lời trẫm nói, mau chóng tìm ra Ngọc Cầu cho trẫm.”
Sửu Cầu ủy khuất kêu: “Meo……”
“Kêu la cái gì? Ngươi còn ủy khuất nữa sao, trẫm bảo ngươi tìm Ngọc Cầu, ngươi nhìn ngươi xem, ngươi làm gì rồi?” Tiêu Vân Hoàn chọc chọc vào cái đầu nhỏ, không biết vì sao hắn bỗng dưng nhớ tới sự kiện Sửu Cầu chạy thẳng về phía tiểu thường tại trong cung yến.
Diện mạo rất lạ mắt, là người hắn chưa gặp qua bao giờ, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu thường tại kia hắn lại có cảm giác quen thuộc.
Sửu Cầu luôn sợ người lạ, ngay cả thái giám trong điện nó cũng sợ, thế nhưng có vẻ Sửu Cầu rất thân thiết với Thu thường tại, ngày thường hắn chỉ thấy Sửu Cầu thân cận với một mình Ngọc Cầu như vậy.
Tuy nhiên Ngọc Cầu là mèo, tiểu thường tại là người, làm sao có quan hệ được.
Tác giả có lời muốn nói: 
Sửu Cầu: 【 Thật ủy khuất】 rõ ràng ngài nói tìm được sẽ thưởng hai chén sữa dê……
Sửu Cầu: Quân vô hí ngôn! Meo! Lừa gạt!

 


Đọc truyện chữ Full