DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chủ Tịch Nghiện Sủng
Chương 45: 45: Lao Động Miễn Phí Đừng Bỏ Uổng


Anh không phải là ai khác?Vậy, An An, rốt cuộc Đường Tống tôi ở trong lòng em được coi là gì của em?Môi mỏng khẽ nhúc nhích, Đường Tống muốn nói lại thôi, giấu đi ánh mắt chờ mong, chỉ coi như không nghe thấy lời vừa mới nói.

Ai sẽ tin Đường Ngũ gia cao cao tại thượng, nhân vật giống như ngôi sao sáng rất nhiều người đều phải ngước nhìn cũng có lúc trốn tránh như vậy?"Muốn hiểu những bảng báo cáo này, đầu tiên em phải biết những từ ngữ chuyên nghiệp, bây giờ tôi sẽ giải thích từng từ một cho em! "Đường Tống đứng dậy đi đến bên cạnh An Cẩn, cúi người chỉ vào nội dung trên bảng báo cáo, kiên nhẫn giảng giải từng từ một kỹ càng, nếu bị nhân viên của Tập đoàn Hoàng Triều nhìn thấy e là sẽ bị dọa đến mắt cũng rớt ra.

An Cẩn không lãng phí cơ hội này, mặt dày hỏi hết tất cả những chỗ nào không hiểu, mà Đường Tống cũng không ngại phiền giải đáp toàn bộ, không khí giữa hai người cũng càng lúc càng hòa hợp.

"Đường Tống, trưa rồi, hay là chúng ta tạm dừng đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi?" Thừa dịp bầu không khí không tệ, An Cẩn quyết đoán đưa ra lời mời.

Đến học tập bảng báo cáo chỉ là một trong những mục đích của cô hôm nay, quan trọng nhất vẫn là làm dịu quan hệ với Đường Tống, cô không chịu được Đường Tống luôn luôn lạnh lùng với cô như vậy.

Đường Tống ngước lên, đúng lúc thấy hai mắt tràn đầy kỳ vọng của An Cẩn, muốn nói lời từ chối làm thế nào cũng không nói nên lời.


Chữ được vừa mới bật thốt ra đã bị một tiếng chuông dễ nghe bao phủ.

An Cẩn cầm lấy điện thoại, là một dãy số xa lạ?"Đường Tống, em nghe điện thoại đã.

"Cô nói xong ấn nút nghe, giọng cũng lạnh hơn nhiều, có một chút lăng liệt không khó phát hiện, khiến Đường Tống ngạc nhiên nhíu mày, không khỏi nhìn kỹ An Cẩn.

"Alo!""Tôi nói này cô An ơi, cô bỏ tôi lại chỗ chim không thèm ỉa lâu như vậy, tốt xấu cũng đến thăm tôi một lần đi? Chẳng lẽ cô không sợ tôi hủy biệt thự này của cô?"An Cẩn nghe thế, ban đầu còn rất lờ mờ, sau đó mới nhớ tới đối phương là ai.

"Sao anh biết được số của tôi?" Giọng An Cẩn lạnh vài phần, người này điều tra cô?Đương nhiên Tô Hạ ở đầu kia điện thoại cũng nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói của An Cẩn, dựa vào đầu giường cười: "Cô An đừng nóng giận, tôi tuyệt đối không điều tra cô, tôi phát hiện một bức thư chấp nhận của Đại học Đế Đô cùng với tài liệu cá nhân của cô ở trong tủ đầu giường.

"An Cẩn hơi ngạc nhiên, nếu Tô Hạ không đề cập tới thì thiếu chút nữa cô đã quên kiếp trước cô thi vào Đại học Đế Đô, lại vì Trịnh Gia Minh mà không đi báo danh, trong lòng tiếc nuối nên đặt thư thông báo ở trong biệt thự ở ngoại ô.

"Anh biết chỗ đó chim không thèm ỉa còn lục lọi biệt thự của tôi, chứng minh vết thương của anh đã khỏi hẳn, vậy thì mời anh tự rời đi.


"Cô cứu Tô Hạ, một là nhận nhầm anh ta là phụ nữ, hai là vì ma tu kia mới để anh ta ở lại trụ sở bí mật của cô dưỡng thương lâu như vậy, đây đã là lòng tốt hiếm có rồi.

"Đừng, cô An, tôi vẫn đang bị thương, sao có thể lành nhanh vậy, hơn nữa cô đã cứu tôi, tôi muốn báo đáp ơn cứu mạng này xong mới có thể đi.

"An Cẩn không biết vì sao Tô Hạ tìm cô còn không chịu rời đi, chẳng qua có lao động miễn phí, cô cũng không bỏ uổng.

"Xế chiều tôi đi tìm anh.

" Cô nói xong không chờ Tô Hạ nói cái gì nữa đã thẳng tay cúp điện thoại.

An Cẩn lại ngẩng đầu, lúc này cô mới để ý chẳng biết Đường Tống đã về ghế lại ghế giám đốc của anh từ lúc nào, thậm chí vẻ mặt cũng trở về vẻ rét lạnh ngày thường.

Trong lòng An Cẩn lộp bộp.

Nguy rồi!.


Đọc truyện chữ Full