DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ
Chương 81: Chương 81


Kế hoạch thúc giục thành hôn của các vị trưởng lão trong Hồ tộc Hách Liên cuối cùng cũng không thành công.
Hách Liên Ngọc Thư không một lời từ biệt đã dẫn theo Đường Ngọc Phỉ và tiểu đồng áo đen rời đi.

Xe thú vừa bay lên không trung, Đường Ngọc Phỉ đã nhìn thấy đại trưởng lão đang tức muốn ói máu lao tới, tức giận chửi ầm lên, bên chân ông còn có một con ngân hồ đang ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn mình, trên gương mặt hồ ly xinh đẹp còn viết đầy hai chữ “đau buồn”.
Thật đáng tiếc, nam phụ trong nhiệm vụ lần này của cô không phải là hắn, bông hoa đào này vẫn nên dứt bỏ sớm một chút thì tốt hơn.

Đáy lòng Đường Ngọc Phỉ thở dài, lưu luyến không rời vẫy tay với Hách Liên Bạch.

Hách Liên Ngọc Thư kéo cô lại, giọng nói không hài lòng: “Không nỡ đến vậy à, thật sự muốn ngồi vào vị trí tộc trưởng phu nhân của Hồ tộc Hách Liên đó sao?”
Đường Ngọc Phỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức tỏ lòng trung thành: “Đại nhân nói đùa, tiểu nhân không hề có chút hứng thú nào với vị trí đó cả, chỉ muốn ở bên cạnh đại nhân, hầu hạ ngài thật tốt.”
Những lời có thể nói cô đều nói ra rồi, dỗ dành cả một lúc lâu sắc mặt của Hách Liên Ngọc Thư mới sáng sủa lên một chút.

Hừ nhẹ một tiếng coi như đã tha thứ cho cô, nhưng vẫn giữ chặt tay cô không chịu buông ra.

Đường Ngọc Phỉ cũng không thèm tính toán, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.

Xe thú đi được một nửa thì đột nhiên ngừng lại.

Hách Liên Ngọc Thư đứng dậy, một chân vững vàng bước ra không trung, sau đó vươn một bàn tay về phía cô nói: “Thỏ tinh, ra đây.”
“Đại nhân, vẫn chưa tới Vạn Loan Sơn mà.”
Đường Ngọc Phỉ có chút khó hiểu liếc nhìn tiểu đồng áo đen.

Mà sắc mặt của đối phương lại rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên khi Hách Liên Ngọc Thư làm như vậy.

“Ai nói bổn đại nhân muốn về Vạn Loan Sơn?”
Không về Vạn Loan Sơn thì đi đâu chứ? Đường Ngọc Phỉ mờ mịt: “Tiểu Hắc không đi cùng chúng ta sao?”
“Lần này bổn đại nhân chỉ mang theo ngươi, được nhận vinh dự như vậy, ngươi có phải là nên quỳ xuống tạ ơn hay không?” Hách Liên Ngọc Thư lười biếng nói, trên mặt lại là nụ cười gợi đòn kia, khóe môi đỏ hồng cong lên vô cùng xinh đẹp.


Đường Ngọc Phỉ lười nói tiếp, nắm chặt bàn tay đang đưa ra của hắn, học theo vừa rồi bước một chân ra khỏi xe thú, sau đó đương nhiên là bước hụt rồi.

“A a a cứu mạng!”
Dưới chân là khoảng không cao vạn trượng, Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức cái gan thỏ bé nhỏ muốn nổ tung rồi.

Trong đầu chẳng còn nhớ được câu thần chú nào cả, sống chết túm chặt cánh tay của Hách Liên Ngọc Thư, hai chân cũng tiện đà quấn lên eo hắn, tựa như con gấu túi quấn lên người hắn.

“…” Mặt của Hách Liên Ngọc Thư sa sầm lại, nhưng vẫn rất nhẫn nại phất tay với tiểu đồng áo đen, sau đó xe thú cũng rời đi.

Hắn khó khăn đi hai bước trên không trung, nhịn không được lên tiếng: “Bước xuống cho ta, không phải ngươi biết bay sao?”
“Đại nhân, tiểu nhân sợ độ cao.” Đường Ngọc Phỉ run rẩy trước gió, có nói gì cũng không muốn buông ra.

Trình độ bay trên không của cô chỉ như gà mờ thôi, lỡ như giữa đường xảy ra sơ xót gì đó mà Hách Liên Ngọc Thư lại không kịp giữ chặt cô, vậy thì cô sẽ ngã thành một đống thịt nát rồi bị đưa ra khỏi thế giới nhiệm vụ.

Thật sự quá mất mặt rồi!
“Sao bổn đại nhân lại thu nhận một người hầu vô dụng như ngươi chứ!” Hách Liên Ngọc Thư không chút khách khí chọc vào cái trán của cô rồi chỉ trích: “Ngươi như vậy bổn đại nhân không tiện di chuyển, mau biến thành thỏ đi.”
Đường Ngọc Phỉ rưng rưng nước mắt: “Đại nhân, ngài nhất định phải bắt được tiểu nhân, nếu không ngài sẽ mất đi một người hầu trung thành hết mực và yêu ngài tha thiết.

Đây sẽ là mất mát của cuộc đời ngài.”
Sau khi đã dặn dò kỹ càng, Đường Ngọc Phỉ mới biến trở về hình dáng con thỏ.

May mắn thay trước khi cô rơi xuống đã được Hách Liên Ngọc Thư dùng tay đón lấy, vững vàng chụp được cô, sau đó mới vung ống tay áo nhẹ nhàng bước đi.

“Đại nhân, chúng ta sẽ đi đâu vậy?” Đường Ngọc Phỉ biến về hình dáng con thỏ đang nằm im trong lòng Hách Liên Ngọc thì cảm thấy vô cùng an toàn, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
Đôi môi của Hách Liên Ngọc Thư cong lên: “Đông Hải.”
Đông… Đông… Đông… Đông Hải? Đường Ngọc Phỉ cảm thấy chuyển biến của cốt truyện thật sự quá đột ngột rồi, vì vậy lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị nhét một viên Tị Thủy Châu* vào miệng, sau đó cùng với Hách Liên Ngọc Thư từ trên không rơi xuống, trực tiếp chui vào dòng nước biển lạnh băng.
(*Uống vào đi dưới nước vẫn thở được.)
Dưới đáy biển không hề đen, trên đỉnh của Long Cung cao lớn nguy nga tráng lệ là một viên dạ minh châu vô cùng lớn, phát ra ánh sáng mờ ảo.


Những bậc thang bằng cẩm thạch trắng có ngước nhìn cũng không thấy điểm dừng kia dẫn đến cửa lớn của Long Cung, cách một khoảng sẽ thấy một cột đá cao ngất sừng sững, phía trên cột đá là những bức phù điêu được điêu khắc vô cùng tinh tế, ghi lại ngàn năm lịch sử của Long Cung.

Hình dạng của san hô vô cùng phong phú và đầy màu sắc, còn có những loài cá biển đang tung tăng bơi lội nô đùa bên những khóm hoa kỳ lạ, hiếm có, chỉ có thể thấy ở dưới đại dương sâu thẳm.

Đường Ngọc Phỉ chưa từng ra khỏi Vạn Loan Sơn nên đã gấp đến nổi tự mình nhảy khỏi vòng tay của Hách Liên Ngọc Thư, sau đó hóa thành hình người, lần đầu tiên nhìn thấy một Long Cung chân thật dưới đáy biển, cô đúng là rất kinh ngạc.
Chỉ là không biết vì sao Hách Liên Ngọc Thư lại đột nhiên tới Đông Hải, chẳng lẽ hắn sắp gặp phải nữ chủ sao? Đường Ngọc Phỉ nghĩ đến đây, lúc đầu còn hơi hưng phấn nhưng sau đó lại có chút buồn phiền.

Cô vô cùng mong chờ, không biết dáng vẻ bị nữ nhân đá của một tên bay bướm như Hách Liên Ngọc Thư sẽ ra sao, nhưng mà nhiệm vụ của cô lại chính là ngăn cản bi kịch Hách Liên Ngọc Thư bị đá xảy ra.

Đúng là một cái nhiệm vụ làm cô không nói nên lời.

“Đại nhân, sao lại không đi tiếp?” Đường Ngọc Phỉ bước vài bước trên bậc thang bằng cẩm thạch trắng, nhưng lại thấy Hách Liên Ngọc Thư vẫn đứng ở dưới nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.

Vừa dứt lời, “vèo” một cái có người bay ngang đỉnh đầu, để lại một chuỗi bọt nước.
……
Sau khi đưa thư mời cho mấy tên lính tôm cua ở cửa, Đường Ngọc Phỉ đã hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Thì ra lão Long Vương của Đông Hải có được một món bảo vật quý hiếm, nên đã mời các vị thần tiên tới xem bộ sưu tập bảo vật của mình, vì vậy mới có buổi tiệc thưởng lãm bảo vật này.

Chung quy thì rồng đều là loài rất thích sưu tầm bảo bối, đặc biệt lại là con rồng tuổi cao, địa vị cũng cao như lão Long Vương đây! Không chỉ thích sưu tầm mà còn thích khoe khoang thì Đường Ngọc Phỉ cũng có thể hiểu được.

Tiệc thưởng lãm bảo vật sẽ bắt đầu vào ba ngày sau, những thần tiên ở phương xa vẫn đang trên đường đến, vì vậy những người hầu trong Long Cung đã dẫn hai người đến phòng khách để nghỉ ngơi.

Cung điện ở dưới đáy biển cũng không có gì đặc biệt hơn cung điện ở trên mặt đất.

Điểm cộng duy nhất chính là dưới đáy biển này chỗ nào cũng có dạ minh châu chiếu rọi nơi đây sáng như ban ngày ở trên mặt đất.
Điểm làm Đường Ngọc Phỉ thích nhất đó là người ở dưới đáy biển này rất nhiệt tình và hiếu khách.


Chưa nói đến việc sắp xếp cho cô một gian phòng riêng, đến cả việc muốn ăn gì cũng chỉ cần gõ cái vỏ sò truyền âm ở trên bàn là lập tức được đem đến tận phòng rồi, tiện lợi hơn cái Hồ tộc kia nhiều.
Chỉ tiếc là phòng của Hách Liên Ngọc Thư ở ngay bên cạnh phòng cô, cô cũng không thể làm gì quá đáng.

Đường Ngọc Phỉ vừa mới ăn uống no nê xong, đang nằm liệt ở trên giường thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị người ta thô lỗ đẩy ra.

Hách Liên Ngọc Thư đi đến phía trước giường, có chút ghét bỏ nhìn dáng vẻ này của cô: “Sao ngươi không làm heo tinh chứ?”
“Đại nhân, mời ngài gõ cửa trước khi vào.” Đường Ngọc Phỉ mỉm cười chỉ vào cánh cửa đang mở rộng, con hồ ly chết tiệt này đúng là không có ý thức riêng tư cá nhân gì cả.

“Ngươi là người hầu của bổn đại nhân, bổn đại nhân vào phòng của ngươi còn cần phải gõ cửa?” Hách Liên Ngọc Thư đá cái chân đang gác trên chiếc giường vỏ sò của Đường Ngọc Phỉ: “Ngồi dậy đi dạo cùng bổn đại nhân.”
Ngươi không có chân sao? Trong lòng Đường Ngọc Phỉ ghét bỏ nhưng lại không dám phản kháng, đành phải không tình nguyện đứng dậy, xoa xoa cái bụng căng tròn chậm rãi đi theo sau hắn, lặng lẽ an ủi bản thân cứ xem như là vận động tiêu hóa sau khi ăn no vậy.

Hách Liên Ngọc Thư nói đi dạo đúng thật là chỉ đi dạo, suốt quãng đường dẫn theo Đường Ngọc Phỉ đi thang thang khắp nơi.

Nếu gặp phải thần tiên hay yêu quái có quen biết đều sẽ mỉm cười chào hỏi, thái độ rất thoải mái và thân thiết, cứ như đang đi dạo ở hậu hoa viên của nhà mình vậy.

Chỉ có Đường Ngọc Phỉ cảm thấy rất buồn bực, vì người nào khi nhìn thấy cô đều sẽ rất kinh ngạc, dáng vẻ muốn nói lại thôi nhìn vào cái tai thỏ của cô!
“Đại nhân, ngài anh minh thần võ như vậy, có phải là có biện pháp biến mất cái tai thỏ này hay không?” Đường Ngọc Phỉ thấy xung quanh không một bóng người, bước lên hỏi Hách Liên Ngọc Thư.

“Chuyện nhỏ.” Hách Liên Ngọc Thư thuận miệng đáp.

“Vậy đại nhân, ngài có thể…”
Hách Liên Ngọc Thư giơ tay nhéo cái tai thỏ mềm mại của cô, nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, lời nói ra lại rất tàn khốc: “Không thể, cứ để như vậy cũng tốt lắm.”
Đường Ngọc Phỉ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Đại nhân, thân là người hầu bên cạnh ngài, tiểu nhân cho rằng để hai cái tai thỏ này thật sự là hạ thấp tiêu chuẩn của ngài.

Cứ coi như là vì hình tượng của ngài, ngài cũng không thể làm chút chuyện dễ như trở bàn tay này sao?”
“Ai bảo ngươi như ngốc như vậy! Đây là lần đầu tiên bổn đại nhân thấy một con yêu tinh biến hình thành cái dáng vẻ như ngươi đấy.” Hách Liên Ngọc Thư không biết thương hoa tiếc ngọc đâm chọt.

Chuyện này là do cô muốn sao? Đường Ngọc Phỉ tức giận nhưng lại không giám nói, lúc đó sinh mệnh của cô đang bị đe dọa, tỉnh lại thì mình đã biến thành nàng thỏ rồi.
Thấy không thể trông cậy vào Hách Liên Ngọc Thư, cô cũng không nói gì nữa, cuối đầu đi theo sau phía bên phải của Hách Liên Ngọc Thư.

Hách Liên Ngọc Thư không nghe thấy tiếng của cô, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

Phát hiện con thỏ tinh này ủ rũ bước theo, đôi tai thỏ cũng vì thất vọng rũ xuống, dáng vẻ vừa đáng thương lại vừa buồn cười, làm cho hắn cảm thấy có chút muốn cười.


Linh lực ẩn chứa bên trong linh quả rất lớn, ăn xong chỉ có hai khả năng: Một là mất đi mấy trăm năm tu hành, hai là không chịu nổi nổ tung mà chết.

Lúc trước hắn chỉ tiện tay cho cô ăn linh quả, cho dù kết quả là sống hay chết hắn cũng không quan tâm lắm.

Chỉ bởi vì tốt xấu gì thì con thỏ này cũng là sủng vật của mình, chết ở trong tay của một người phàm đúng là mất mặt.

Nhưng con thỏ này lại thú vị ngoài dự đoán của hắn, bây giờ hắn thật sự cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút đáng thương và tủi thân.

Tuy rằng lúc sờ vào hai cái tai thỏ có cảm giác rất tốt, nhưng lời cô nói cũng có đạo lý.

Người hầu bên cạnh là một con thỏ ngốc đến cả biến hình cũng không xong, thật sự không phải là một chuyện đẹp đẽ gì.

Tốt hơn là đợi đến khi trở về Vạn Loan Sơn thì giúp cô biến mất hai cái tai thỏ này.

Hách Liên Ngọc Thư hạ quyết tâm, đang muốn mở miệng thì cách đó không xa lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo của một cô gái.

Tuy đã cố tình hạ thấp giọng nói nhưng vẫn không tránh được thính giác nhạy cảm của hắn.

Đi lên thêm vài bước thì ngay cả Đường Ngọc Phỉ cũng nghe thấy được, hai người kia đứng phía sau một cây san hô to lớn như cổ thụ, thấy cách đó không xa có một cô gái mặc chiếc áo vảy cá bảy mày đang lôi kéo một nam nhân áo đen, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Nam nhân kia quay lưng về phía bọn họ, Đường Ngọc Phỉ không thể nhìn được khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy thân hình hắn cao lớn cường tráng, nhan sắc của cô gái kia lại thuộc hàng khuynh quốc khuynh thành, một đôi mắt xanh thẳm còn sâu lắng mê người hơn cả màu nước biển trong xanh.

“Chàng đừng đi, những thần tiên đến đây lần này đều không tầm thường, chàng sao có thể trộm được Kim Đan dưới mí mắt phụ hoàng của thiếp và bọn người đó? Chuyện này thật sự rất nguy hiểm!” Cô gái mặc chiếc áo vảy cá kia rất kích động, gắt gao nắm chặt cánh tay của nam nhân áo đen không chịu buông ra.

Hai cái lỗ tai thỏ của Đường Ngọc Phỉ dựng thẳng lên.

Tên nam nhân áo đen này đúng là to gan thật, nghe như có vẻ muốn đi trộm món gì đó trong hội thưởng lãm bảo vật.
“Thanh Bích, ta chỉ có một cơ hội này thôi, nếu như nàng không muốn giúp ta thì đừng cản ta.” Giọng nói của nam nhân áo đen kia rất khàn đặc, thật sự được tính là êm tai, nếu so sánh với giọng nói của cô gái kia thì đúng là thô ráp khó nghe.

Từ từ, hắn mới vừa rồi gọi cô gái này là gì? Thanh Bích?
Đây không phải là tên của nữ chính sao, chẳng lẽ cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo vảy cá ở trước mắt chính là cô con gái nhỏ của Đông Hải Long Vương, là cô gái mà cả đời này Hách Liên Ngọc Thư đều không chiếm được?.


Đọc truyện chữ Full