DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ
Chương 74-75

Chương 74:


Chờ đến khi Đường Ngọc Phỉ phát hiện mình bị bỏ lại thì chiếc giường lớn màu hồng kia đã có mấy cô nương xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên đó, mỗi một người đều bị chuốc say đến mê man, tiếng ngáy lại to, trong phòng thì tràn ngập mùi rượu ngột ngạt khó chịu.
Không cần phải nói, thằng nhóc Hách Liên Ngọc Thư này sau khi vui đùa xong thì để lại đây mà, lại một lần nữa bỏ quên cô ở sau đầu rồi.
Buồn bực trong giây lát, sau đó Đường Ngọc Phỉ bỗng nhiên phản ứng lại —— Cô được tự do rồi!
Nghĩ đến chuyện sẽ không còn bị Hách Liên Ngọc Thư uy hiếp nữa, đáy lòng Đường Ngọc liền hoan hô nhảy nhót, dự định sẽ tìm một nơi thích hợp để tu hành, ngoan ngoãn tu luyện hình người.

Nói cho cùng thì bây giờ cô thật sự vẫn còn quá yếu, căn bản là không có năng lực để thu phục nam phụ, dù sao Hách Liên Ngọc Thư cũng sống thọ mà, cô có tu luyện mấy trăm năm hay mấy ngàn năm đi nữa cũng chả sao cả.
Cửa phòng khép hờ, Đường Ngọc Phỉ kích động chạy ra ngoài.

Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện bản thân đúng là quá ngây thơ rồi, cô vừa mới nhảy qua cửa đã đụng đến một đôi chân nhỏ nhắn, chủ nhân của đôi chân nhỏ ấy lập tức sợ hãi hét lên: “Thỏ ở đâu ra vậy!”
Một tiếng kêu này cũng không biết đã làm bao nhiêu người chú ý tới, Đường Ngọc Phỉ đau buồn phát hiện chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã có rất nhiều người vây lấy cô, tràn đầy ác ý đối với một con thỏ trắng đáng thương như cô, cô chỉ có thể nhảy tới nhảy lui, liều mạng tránh né, bốn cái chân thỏ phóng thật nhanh.
“Mau bắt con thỏ này lại!”
“Nó chạy vào phòng của Niễu Niễu rồi!”
“Đừng để con súc sinh này làm các lão gia mất hứng! Còn không mau đi bắt lại?” Tú bà của Vạn Hoa Lâu mang theo một nhóm người hầu hùng hổ chạy đến, ra lệnh cho bọn họ đi bắt thỏ.
“Ai da, các người bình tĩnh một chút đi! Đây hình như là con thỏ của Hách Liên công tử nha!”
Không biết là ai đã hô lên một tiếng, người của Vạn Hoa Lâu do dự một lát, sau đó còn nhiệt tình hơn với danh xưng “ Thỏ của Hách Liên công tử” này.

Trong lòng Đường Ngọc Phỉ rất muốn chửi tục, cô tập trung lựa chọn con đường dưới tà váy của mấy cô nương để chạy, trăm khó ngàn khó trốn khỏi Vạn Hoa Lâu.
Cô cho rằng chỉ cần rời xa Hách Liên Ngọc Thư thì có thể sống tốt một chút, lại quên rằng với một con thỏ ngoan ngoãn vô hại, dù là ai cũng sẽ muốn đi bắt nạt nó một trận.


Cô tránh né hòn đá của mấy đứa nhóc bên đường, tránh né sự đuổi bắt của ăn mày, lại bị đầu bếp của tửu lầu món cay Tứ Xuyên ở đầu đường tóm được cái tai thỏ, không thương tiếc ném vào cái lồng sắt ở hậu viện.
Bên cạnh lại có vô số cái chân thỏ ấm nóng thối thối chen chúc, đẩy tới đẩy lui, Đường Ngọc Phỉ khóc không ra nước mắt, rút ra được bài học xương máu —— Thỏ không xứng có được tự do.
Đầu bếp của tửu lầu món cay Tứ Xuyên này một ngày phải làm thịt mười mấy con thỏ, có thể thấy được việc buôn bán rất tốt, cuối cùng thì cái vận mệnh bị đem lên bàn ăn này rất nhanh đã đến lượt Đường Ngọc Phỉ.

Khi ông ta mở lồng chiếc sắt ra muốn bắt Đường Ngọc Phỉ, cô liền trái tránh phải tránh, chính là không để ông ta bắt được, đáng tiếc cái lồng sắt này cũng chỉ lớn như vậy, ông ta chỉ cần một phát là bắt được cái tai thỏ của Đường Ngọc Phỉ.
Mẹ nó, tốt xấu gì thì cô cũng là một con thỏ đang tu luyện, chết trong tay của Hách Liên Ngọc Thư cũng đỡ ấm ức hơn chết ở quán ăn Tứ Xuyên.

Nghĩ đến chuyện này, lòng hận thù của Đường Ngọc Phỉ đã thúc đẩy một chút linh lực ít ỏi đến đáng thương của cô, toàn bộ dồn vào hai cái tai thỏ.
Ngay sau đó cô được như ý nguyện bất ngờ bị đầu bếp quán ăn Tứ Xuyên ném đi, còn bị mắng: “Yêu quái, cái tai thỏ này sao có thể nóng bỏng tay như vậy?”
Đường Ngọc Phỉ phịch một tiếng đập vào vách tường, cảm thấy bản thân bị va đập đến mức bị nội thương rồi, nhưng cô vẫn ngoan cường chống đỡ dùng sức lực cuối cùng để tìm cơ hội chạy thoát.

Nhưng chỉ mới vừa động đậy, lại bị đá một cước vào bụng, mạnh đến nổi miệng cô phun ra máu tươi, dạ dày co thắt.

Đầu bếp quán ăn Tứ Xuyên còn đang hung hăng mắng chửi, còn Đường Ngọc Phỉ thì đang tựa vào góc tường lạnh băng chẳng thể nhúc nhích, cảnh tượng trước mắt đều biến thành màu đen, ý thức mơ hồ, hơi thở dần trở nên mong manh, cô có thể cảm giác được bên trong cơ thể mình đang xuất huyết, xem ra cái mạng nhỏ này chống đỡ không nổi rồi.

Đợi khi cô trở về thế giới hiện thực, nhất định phải khiếu nại thật nặng tay cái hệ thống ngẫu nhiên lừa gạt này!
Nhưng vào lúc này, trong hậu viện bẩn thiểu đột nhiên lại lóe lên một tia sáng, không trung lại hiện ra một nam nhân dung nhan tuyệt thế trên người mặc một chiếc áo bào màu tím, nam nhân kia chỉ nhẹ nhàng vung tay, tên đầu bếp hung ác sát kia đã bị hất bay ra ngoài, đập mạnh vào vách tường lập tức ngất đi.

Đường Ngọc Phỉ còn tưởng rằng là do bản thân xuất hiện ảo giác, nhưng nam nhân kia không chút khách khí mà đem con thỏ đang bị thương nặng đe dọa tính mạng là cô nhấc lên, ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ cùng khinh thường: “Bổn đại nhân cũng chưa từng thu nhận món đồ chơi nào yếu ớt như vậy, nếu để người ta biết được chẳng phải là mặt mũi đều mất hết.”
Đồ xấu xa chết tiệt! Đường Ngọc Phỉ tức đến nội thương, hai chân vừa nhấc, đã hoàn toàn ngất đi.
Chờ khi lấy lại ý thức, thứ cô cảm nhận được không phải là âm thanh máy móc của hệ thống, cũng không phải tiếng gọi của thư ký nhỏ, mà là cảm giác nóng bỏng khó chịu trong cơ thể còn có đau đớn, Đường Ngọc Phỉ thậm chí có thể cảm giác được từng thớ thịt trên người cô đang nứt ra để thay mới, các đốt xương trên người còn phát ra những tiếng vang răng rắc, mỗi tế bào bên trong cơ thể đều đau đớn kêu gào.

Cô lại muốn ngất đi, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng.
Giằng co với sự tra tấn suốt nửa canh giờ, đợi đến lúc Đường Ngọc Phỉ mở mắt ra, cảm thấy bản thân như đã lên thiên đường rồi.
“Ngươi tỉnh rồi?” Một gương mặt to tròn tiến đến trước mặt cô, đôi mắt nhỏ của con gấu mèo thành tinh chớp chớp.
Đường Ngọc Phỉ yếu ớt mở miệng hỏi: “Ta còn sống sao?”
Sau đó cô kinh hãi: “Sao ta lại có thể nói chuyện rồi?”
“Đại nhân đã ban cho ngươi một quả linh quả, hiện tại linh lực của ngươi đã tăng lên 500 năm, đã tu thành hình người rồi.” Gấu mèo tinh giải thích, sau cùng còn lộ ra gương mặt vô cùng hâm mộ nói: “Ngươi cũng coi như là nhờ họa mà được phúc, linh quả kia với tiểu yêu tinh như chúng ta mà nói chính là ngàn vàng khó cầu được, một lát nhất định phải thành kính cảm tạ đại nhân đó.”
Con gấu mèo tinh này cực kỳ nhiều lời, nói cả nửa ngày Đường Ngọc Phỉ chỉ nghe được rõ được một chuyện: Cô có hình người rồi!
Chẳng lẽ sự tra tấn vừa rồi đều là do linh quả kia sao? Đường Ngọc Phỉ lại không rảnh để tâm thân thể khó chịu, gắng gượng ngồi dậy, lúc nhìn thấy đôi tay đôi chân đã lâu không gặp thì vô cùng phấn khích, hô to gọi nhỏ nhờ con gấu mèo tinh lấy gương tới.
Nhưng con gấu mèo tinh lại lộ ra vẻ mặt khó xử, rối rắm mà nói: “Ngươi xác định muốn soi gương sao?”
“Đương nhiên.” Đường Ngọc Phỉ gật đầu, cô chính là nữ yêu tinh nha, cho nên vô cùng để ý đến dung mạo của mình rồi.
“Vậy một lát người nhìn đến gương mặt của mình trong gương thì nhất định phải giữ bình tĩnh đó.”
Gấu mèo tinh dứt lời liền nâng cái gương tròn đến trước mặt Đường Ngọc Phỉ, Đường Ngọc Phỉ hưng phấn nhìn vào, trong gương rất rõ rõ ràng mà hiện ra một gương mặt nữ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần đáng yêu, đôi mắt to tròn ôn nhu dịu dàng, giống hệt với gương mặt ngày đó cô đã thấy ở hàn trì, điểm khác biệt duy nhất chính là……
Đường Ngọc Phỉ nhìn đến đỉnh đầu của mình lộ ra hai cái lỗ tai thỏ trắng trắng hồng hồng, cứ như tạo hình của một nàng thỏ* đã làm biểu cảm trên gương mặt cô như bị sét đánh.
(* Là kiểu cosplay sẹc xi với hai cái tay thỏ trên đỉnh đầu ý.)

“Đây là cái gì?” Cô run rẩy giơ tay kéo kéo lỗ tai của mình.

Gấu mèo tinh có chút thương hại nói: “Có lẽ là do một phần linh lực đã được đem đi để trị thương cho ngươi, nên khi hóa thành hình người mới không thành công cho lắm, tai thỏ vẫn chưa biến mất.”
Đường Ngọc Phỉ lập tức nắm lấy vạt áo của gấu mèo tinh, nước mắt lưng tròng: “Có biện pháp nào làm cho nó biến mất không?” Chẳng lẽ muốn cô sau này phải mang theo cái món đồ chơi này sống tiếp sao?!
“Đừng lo lắng, tu hành thêm khoảng tám mươi đến một trăm năm, đợi đến khi ngươi đem toàn bộ linh lực trong cơ thể luyện hóa xong là có thể làm lỗ tai biến mất rồi, dù sao đối với yêu tinh như chúng ta mà nói vài chục năm chẳng qua cũng chỉ như một cái búng tay.” Gấu mèo tinh tốt bụng an ủi Đường Ngọc Phỉ, nào biết được sắc mặt Đường Ngọc Phỉ càng thêm tuyệt vọng, chẳng lẽ cô còn phải mang theo cái tay thỏ này vài chục năm nữa sao? Vô cùng xấu hổ……
Cô cắn răng: “Có cách nào nhanh hơn nữa hay không?”
“Có thì có đó.” Gấu mèo tinh bị cô phiền đến không còn cách nào, vì thế nói: “Ngươi có thể tìm một người có tu vi cao thâm giúp ngươi biến mất cái lỗ tai này, ví như đại nhân của chúng ta, chuyện này với ngài ấy mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Hách Liên Ngọc Thư? Đường Ngọc Phỉ cảm thấy cuộc sống vô vọng rồi, Hách Liên Ngọc Thư nào có lòng dạ từ bi đến vậy, còn không đáng tin bằng cô chăm chỉ ngoan ngoãn tu luyện.
Cũng may Đường Ngọc Phỉ là một người lạc quan, nghĩ lại tốt xấu gì thì mình cũng đã có hình người, cuối cùng cũng không cần phải làm một con thỏ yếu ớt.
Gấu mèo tinh thấy cô nghĩ thông suốt, liền vỗ vai cô cổ vũ: “Linh khí trên Vạn Loan sơn rất dồi dào, nếu ngươi chăm chỉ tu hành một chút nhất định không cần lâu như vậy.

Còn nữa, nếu như ngươi hầu hạ đại nhân thật tốt, khi ngài vui vẻ nói không chừng cũng sẽ giúp ngươi, tiền đồ đúng là rộng mở.”
“Đợi đã, hầu hạ? Ta sao lại phải đi hầu hạ con hồ ly kia chứ?” Đường Ngọc Phỉ khiếp sợ.
“Cái gì mà hồ ly, phải gọi là đại nhân.

Ngươi có biết ở Vạn Loan sơn này có biết bao nhiêu tiểu yêu tinh thấy vinh hạnh khi được hầu hạ đại nhân không? Ngươi nên vui vẻ mới đúng.” Gấu mèo tinh bất mãn nói, biểu tình trẻ nhỏ khó dạy bảo: “Hơn nữa đại nhân đã ban cho ngươi một ân tình lớn như vậy, ngươi đương nhiên phải tận lực báo đáp, ghi nhớ ân tình chứ.”
Nghe xong một bài phê bình cùng dạy bảo dài dòng xong, lúc này Đường Ngọc Phỉ đang không cam tâm tình nguyện bưng một bình rượu mật đưa đến rừng đào, Gấu mèo tinh đã đưa cho cô một tấm bản đồ, muốn cô nhanh chóng quen thuộc với địa hình của núi Vạn Loan, như vậy mới có đủ tư cách làm một người hầu.

Nghĩ đến chuyện một quả linh quả đã có thể mua đứt sự tự do nửa đời sau của mình, Đường Ngọc Phỉ cũng không biết sống tiếp là chuyện vui hay chuyện buồn nữa.
Oan nghiệt quá mà!
Suốt chặng đường cô đều nhớ lại vài điểm quan trọng mà con gấu mèo tinh kia đã dặn dò, ví dụ như khi nhìn thấy đại nhân thì thái độ phải vô cùng cung kính, không thể nhìn thẳng vào đại nhân, không thể nói năng lỗ mãng, đại nhân vĩnh viễn đúng, nếu đại nhân sai vậy thì tham khảo câu phía trước, vân vân.

Đồng thời, Đường Ngọc Phỉ còn bị bắt học hết rất nhiều hoạt động yêu thích của Hách Liên Ngọc Thư, ví như hắn ta thích ngủ nướng, giữa trữa mỗi ngày sau khi rời giường sẽ đến ôn trì* tắm gội thay quần áo, lúc nhàn rỗi không có việc gì thỉnh thoảng cũng sẽ đi quan sát tình hình trên núi Vạn Loan, khi có nhã hứng sẽ ngồi ở rừng đào uống rượu, trước khi dùng cơm tối sẽ muốn nhìn sủng vật ăn no.

Đáng tiếc hắn đã giết con hổ kia rồi, cho nên gần đây Hách Liên Ngọc Thư đã ít đi một phần thú vui này.
(* Hồ nước nóng nhé, tại có hàn trì là hồ nước lạnh rùi nên tui để ôn trì cho hay.)
Đường Ngọc Phỉ nghe rồi nghe, cảm giác con gấu mèo tinh này thật sự là đã bị Hách Liên Ngọc Thư tẩy não quá sâu rồi.

Càng đáng sợ chính là, mỗi khi nó nhắc tới Hách Liên Ngọc Thư thì trong ánh liền phát ra ánh sáng sùng bái không một chút giả dối nào, điểm này làm Đường Ngọc Phỉ cảm thấy Hách Liên Ngọc Thư không đi làm người đứng đầu hệ thống bán hàng đa cấp đúng là đáng tiếc.
Nhưng linh quả kia lại là bảo bối hàng thật giá thật, cô có thể cảm giác được rất rõ ràng linh lực tràn đây trong cơ thể, thể lực, thị lực còn có thính lực còn tốt hơn trước đây.

Chỉ tiếc cô chưa từng luyện công bao giờ, uổng cho một thân linh lực cũng chẳng để làm gì, xem ra sau này cô phải cố gắng ôm chặt cái chân hồ ly chết bầm này, dù gì thì người ta cũng là một tiên nhân không thể giả được, khẳng định có không ít đồ tốt.

Vừa bước vào rừng đào, Đường Ngọc Phỉ đã nghe được âm thanh cười duyên của nữ nhân, còn là không chỉ của một người.

Cũng may nàng đã biết rõ tính xấu của con hồ ly này, tâm tình rất bình tĩnh.
Dưới một cây đào to cách đó không xa, Hách Liên Ngọc Thư nhàn hạ ngồi đó, bên người là mấy nữ yêu tinh đang vây quanh, đang cùng hắn ríu rít nói chuyện.

Mà dáng vẻ hắn lại không chút để ý, khóe môi là ý cười như có như không, ánh mắt nhìn như chuyên tâm, nhưng càng giống như đang thất thần, đương nhiên là không nghe người ta đang nói cái gì.
Đường Ngọc Phỉ vừa đi đến gần, những nữ yêu tinh đó liền im lặng không còn nói chuyện nữa, ánh mắt như có gai nhọn nhìn cô chằm chằm, sắc mặt rất không tốt.

.

Chương 75:


Đường Ngọc Phỉ thể hiện bản thân không hề có hứng thú cùng bầy oanh oanh yến yến của Hách Liên Ngọc Thư tranh sủng. Vì thế cô đi đến trước mặt Hách Liên Ngọc Thư học theo dánh vẻ của người hầu cúi người xuống, thái độ vô cùng cung kính: “Đại nhân, rượu ngài cần đây.”


Sau đó cô lại nghe thấy có người xuỵt một tiếng bật cười, giọng điệu vô cùng khinh thường: “Đại nhân, tiểu yêu tinh vừa biến hình này là ai vậy? Sao lại không giấu kỹ hai cái lỗ tai đi?”


“Thật làm mất mặt thỏ tinh của chúng ta mà, đại nhân sao lại thu nhận người hầu như vậy chứ?”


……


Giọng điệu ác ý một câu rồi lại một câu, Đường Ngọc Phỉ tự biết muốn ở bên cạnh Hách Liên Ngọc Thư thì sau này sẽ không thiếu những lời châm chọc như vậy, vì thế cô nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống.


Chờ đến khi đám nữ yêu tinh này đem toàn bộ thân thể cô cười nhạo một lượt xong thì âm thanh lười biếng của Hách Liên Ngọc Thư lười biếng mới vang lên: “Ngươi chính là con thỏ kia? Ngẩng đầu lên để bổn đại nhân nhìn xem.”




Vì thế Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu, dũng cảm đón nhận đôi mắt màu lục trầm kia của Hách Liên Ngọc Thư, sau đó lại thấy khóe môi hắn hơi cong lên, giọng điệu ghét bỏ giống hệt như lúc ở hậu viện của quán ăn Tứ Xuyên: “Bổn đại nhân cũng chư từng thu nhận người hầu nào ngốc như vậy, ăn linh quả rồi mà cả biến thân cũng không thể biến hóa hoàn toàn.


Vốn dĩ trái tim nhỏ bé của Đường Ngọc Phỉ đã vỡ nát lại phải chịu thêm đả kích, cố nén lại kích động muốn ném bầu rượu vào đầu hắn, lại cung kính cúi đầu giả vờ vô cùng hổ thẹn áy náy nói: “Là tiểu nhân quá ngốc, làm đại nhân mất mặt.”


“Rót rượu cho bổn đại nhân.” Hách Liên Ngọc Thư có chút hài lòng với dáng vẻ tự biết của cô, sai sử nói.


Rót rượu? Sao rót rượu được chứ? Gấu mèo tinh cũng không có kêu cô mang chén rượu nha, Đường Ngọc Phỉ sửng sốt, nâng mắt khó hiểu nhìn hắn.


Hách Liên Ngọc Thư thấy cô chậm chạp không có động tác, sắc mặt tối sầm: “Ngươi đừng nói với bổn đại nhân, cả cái ly ngươi cũng không biết biến ra.”


“……”


Đường Ngọc Phỉ đỏ mặt, không biết là do xấu hổ hay là tức giận, cô mới hóa hình người không bao lâu, sao mà biết được thuật biến hóa đồ vật chứ? Mà mấy nữ yêu tinh bên người Hách Liên Ngọc Thư nhìn thấy biểu tình này của cô không cần nói cũng biết có bao nhiêu khinh thường.


Thấy cô thật sự là không biết, giọng điệu Hách Liên Ngọc Thư lạnh lạnh: “Bổn đại nhân không bao giờ nuôi dưỡng phế vật, tốt hơn là nên đem đi làm thịt cho xong.”


“Đại nhân, tiểu nhân không phải phế vật, ngoại trừ duy nhất chuyện tu hành không được hiểu biết cho lắm, thì những chuyện khác như nấu cơm, quét nhà, đấm bóp, chuẩn bị nước tắm, mọi thứ tiểu nhân đều có thể làm!” Đáy lòng Đường Ngọc Phỉ hoảng hốt, sợ thằng nhóc này làm thật, lập tức nói ra còn cộng thêm một nụ cười chân chó nịnh hót.


“Hửm? Vậy thì nhảy một điệu cho bổn đại nhân xem đi.”


“Cái…… Cái gì? Nhảy múa?” Gương mặt Đường Ngọc Phỉ lộ ra chút ngạc nhiên, trong lúc nhất thời đầu óc không kịp phản ứng. Lại nhìn đến Hách Liên Ngọc Thư cũng đang ung dung mà nhìn cô, biểu tình trên mặt một chút cũng không giống như là đang đùa.


Cô cố gắng mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi: “Đại nhân, chuyện nhảy múa này……”


“Không biết?” Hách Liên Ngọc Thư tươi cười xán lạn, bàn tay như ngọc nâng lên, hai ngón tay ngón tay điểm quyết, Đường Ngọc Phỉ không chút nghi ngờ, nếu mình lại nói ra một chữ không, thì kết cục sẽ giống như con hổ đen kia.





Vì thế cô hít sâu một hơi, chấp nhận số mệnh đi lên phía trước mấy bước. Không phải là nhảy múa hay sao, lúc học cấp ba cô từng tham gia hội nhảy múa đường phố nha, lớp học vũ điệu Jazz cô toàn đứng nhất, còn nhận được không ít giải thưởng. Thật ra cô có thể nhảy, chỉ sợ mấy con yêu tinh này không biết thưởng thức thôi!


Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ cũng lấy hết can đảm, nở một nụ cười tươi tắn với Hách Liên Ngọc Thư, còn nhìn thấy vẻ mặt hắn hơi giật mình.


Nhắm mắt, trong đầu Đường Ngọc Phỉ đang đánh nhịp, giai điệu vang lên, trước tiên ưỡn lưng ngã người về sau, thành công làm cho đám nữ yêu tinh kia thay đổi sắc mặt. Tiếp theo cô lại đứng dậy, dang cánh tay, đá chân, vặn eo, lắc hông, trong sự bùng nổ của năng lượng lại mang theo vẻ đẹp hoang dại, sức mạnh trong mỗi một động tác của cô đều được tính toán vô cùng tốt, nói cho cùng khi ở câu lạc bộ, cô hoàn toàn xứng đáng múa dẫn đầu.


Đường Ngọc Phỉ nhảy tới cảm xúc dâng trào, cũng mặc kệ Hách Liên Ngọc Thư là có biểu tình gì, càng ngày càng nhập tâm, còn cho hắn xem một đoạn nhảy lên không trung, cuối cùng mới vui sướng tràn trề kết thúc.


“Đại nhân, ngài có vừa lòng với màn nhảy múa vừa rồi không?” Đường Ngọc Phỉ lau lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cái trán, gương mặt mỉm cười, đáy lòng kỳ thực chất cực kỳ khinh thường. Nhóc con, bà đây nhảy một đoạn vừa rồi chỉ sợ đã lóe mù mắt các người rồi!


Vẻ mặt của đám nữ yêu tinh kia thay đổi thất thường, ngay cả Hách Liên Ngọc Thư cũng khó khăn lắm mới hoàn hồn, vẻ mặt lại mang chút bất mãn mà nói: “Ngươi đang múa cái gì, nhảy múa vốn nên phô bày ra dáng người yểu điệu thướt tha của nữ nhi, bổn đại nhân chính là thích cách múa như vậy.” Hắn không muốn thừa nhận, vừa rồi bản thân đã xem đến mức ngây người, điệu múa này tuy rằng cổ quái, nhưng lại ngoài ý muốn không khó coi. Chỉ là thấy vẻ mặt đắc ý của con thỏ này, theo bản năng hắn lại chê bai.


Đường Ngọc Phỉ ha hả cười: “Điệu nhảy đại nhân thích, tiểu nhân cũng biết.”


Sau đó, dưới ánh mắt chờ mong của Hách Liên Ngọc Thư cô nhảy một bài thể dục theo đài phát thanh của học sinh cấp ba.


Cuối cùng một tiết sắp xếp lại động tác cũng kết thúc, Đường Ngọc Phỉ thấy đôi môi mỏng của Hách Liên Ngọc Thư mím chặt, thầm vui sướng trong lòng, nụ cười càng thêm thuần lương vô tội: “Đại nhân, nhảy cũng nhảy xong rồi, ngài còn có gì phân phó không?”


“…… Không có, ngươi lui ra đi.” Hắn cảm thấy con thỏ này đang cố ý chơi hắn, nhưng hắn lại không có chứng cứ.


Trên đường trở về Đường Ngọc Phỉ chạy nhanh như bay, sợ chậm một bước bản thân sẽ nhịn không nổi mà cười ra tiếng, kết quả chạy mấy bước đã chạy ra chuyện rồi, đụng phải một nam đồng áo đen đang đi tới trước mặt mình. Đối phương đương nhiên không nghĩ tới sẽ có người chạy như điên ở chỗ này, bị đụng một cái đến lảo đảo, sau đó sắc mặt âm trầm, đặc biệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Đường Ngọc Phỉ phát hiện không quen biết cô, liền giơ tay theo bản năng thi pháp.


Đường Ngọc Phỉ nghiêng đầu nghiêng mặt né khỏi một đạo pháp thuật, vội vội vàng vàng giải thích: “Hiểu lầm là hiểu lầm, ta là người hầu của Hách Liên đại nhân.”


Nam đồng áo đen không trả lời, lại giơ tay điểm một cái quyết, may mắn Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy gấu mèo tinh cách đó không xa, hô to kêu cứu: “Tiểu Cán! Tiểu Cán*!”


(*Con gấu mèo tiếng hán việt là Cán Hùng nên ĐNP mới gọi là Tiểu Cán)


Gấu mèo tinh vội vàng chạy tới, sợ sẽ mất mạng con thỏ tinh kia nên vội vội vàng vàng ngăn nam đồng áo đen lại, khuyên can mãi cũng xem như làm hắn tin Đường Ngọc Phỉ thật sự là người hầu mới của Hách Liên Ngọc Thư.


Chỉ có điều khi hắn ngẩng đầu nhìn đến hai cái tai thỏ trên đầu Đường Ngọc Phỉ, thì biểu cảm trên mặt muốn có bao nhiêu khinh thường thì có bấy nhiêu khinh thường, so với mấy nữ yêu tinh kia thì chỉ có hơn chứ không có kém.


“Chạy nhảy lung tung trong rừng đào, đụng trúng đại nhân thì phải làm sao bây giờ?” Nam đồng áo đen lạnh lùng nói, ném một cái lệnh bài trong tay cho Đường Ngọc Phỉ: “Nếu là người hầu mới thì đừng có nhàn rỗi như vậy, xuống núi đi vào Xà tộc lấy Ngọc đan đại nhân cần về đây.”


Vì bảo vệ cái mạng thỏ này, Đường Ngọc Phỉ đành phải cầm theo lệnh bài xuống núi, sau khi bị lạc đường vòng cả mấy vòng mới ra khỏi kết giới của động hồ ly.





Sào huyệt của xà tộc nằm ở sau lưng núi, vừa ẩm ướt lại vừa âm u, lúc Đường Ngọc Phỉ mang theo cái tai thỏ đi vào cả quá trình chỉ nghe thấy âm thanh tê tê của lưỡi rắn thè ra. Cô cảm thấy nếu không phải do đối phương nghi kị sức mạnh của Hách Liên Ngọc Thư thì lần này mình có đi mà không có về rồi. Vì vậy sau khi lấy được Ngọc đan trở ra, hai chân cô đều mềm nhũn, âm thầm quyết định lần sau nếu có gặp nam đồng áo đen kia thì nhất định sẽ tránh đi chỗ khác.


Cô nóng lòng muốn trở về động hồ ly, vội vàng chạy bước nhở ở trên đường núi, lại bị một nữ tử áo xanh ngăn lại.


Cô gái này có dáng người yểu điệu, nét quyến rũ trời ban, mái tóc đen óng như thác nước chỉ dùng một cây trâm gỗ búi lên, vẻ mặt xinh đẹp lại quyến rũ, chỉ là nàng ta có một đôi đồng tử dẹp, hai bên má còn khảm một ít vảy xanh, vừa thấy đã biết là người của Xà tộc.




Vừa rồi ở trong động không ăn được, nên không phải là muốn ăn cô ở chỗ này chứ? Đường Ngọc Phỉ cảm thấy đây là di chứng khi bản thân làm một con thỏ, bây giờ nhìn thấy rắn là sợ đến sắp ngất luôn, kiên cường chống đỡ nói: “Hách Liên đại nhân còn đang chờ ta trở về, nếu như ngươi làm ta bị thương, ngài sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”


Cô gái áo xanh liền ngẩn người, xua xua tay nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ác ý, chỉ là muốn nhờ ngươi giúp một việc.” Dứt lời, trên mặt cô ta lại hiện lên hai đám mây đỏ khả nghi, ngượng ngùng xoắn xít lấy ra một một phiến lá dâu tằm từ trong tay áo đưa cho Đường Ngọc Phỉ.




“Ngươi đã là người hầu của Hách Liên đại nhân, vậy ngươi có thể …… Giúp ta đem cái này giao cho Hách Liên đại nhân không?”


Cô gái áo xanh kia ngượng ngùng e thẹn, giọng điệu thấp thỏm, làm Đường Ngọc Phỉ nhìn đến ngạc nhiên. Cô nghi ngờ tiến lên hai bước nhận lấy phiến lá, vừa nhìn đến đã thấy trên phiến lá dâu tằm vậy mà viết chật kín những dòng chữ. Mở đầu là: Hách Liên đại nhân người thiếp kính yêu và yêu thương nhất, thiếp là một người vô danh ở Xà tộc, chỉ là một con rắn nhỏ mới vừa tu thành hình người không lâu, tên của thiếp là A Thanh, không biết ngài còn có nhớ hay không, vào một ngày của 300 năm trước……


Kế tiếp là mùi mẫn mà viết về cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của 300 năm trước, cuối cùng lấy tình cảm sâu sắc và sự tưởng niệm của mình làm kết bài.


Khóe miệng Đường Ngọc Phỉ giật giât, sơ sơ cũng đã xem hiểu.


Năm đó, lúc con rắn này bị treo ở cành cây phơi nắng, Hách Liên Ngọc Thư sai người đốn ngã cái cây kia định làm một chiếc ghế, vừa đúng phát hiện trên cây còn có một con rắn nên tùy ý vứt sang một bên, mà sức tưởng tượng của con rắn này cũng vô cùng phong phú, cho rằng do Hách Liên Ngọc Thư đã động lòng thương tiếc với nàng, cảm động đến tột đỉnh, vì thế mấy trăm năm tiếp theo mới ngập tràn động lực tu hành cho tới bây giờ.


Đường Ngọc Phỉ thật vất vả mới từ trong lá thư tình này lấy lại tinh thần, ngẩng đầu phức tạp nhìn A Thanh đang bốc khói hồng, cô ngại phải phá vỡ ảo tưởng của cô ta, tránh cho người ta mất đi lý do nỗ lực. Hơn nữa thấy cô ta như vậy, chắc chắn là một fan não tàn của Hách Liên Ngọc Thư rồi, nếu mình là phá vỡ hình tượng của Hách Liên Ngọc Thư, nói không chừng cô ta thẹn quá hóa giận đánh nhau với mình thì sao.


Nhưng Hách Liên Ngọc Thư nào sẽ nhớ rõ 300 năm trước mình đã vứt một con rắn?


Cô nghĩ nghĩ, trong đầu lại nảy ra một kế hay.


“Giúp ngươi đưa thì không thành vấn đề, chỉ là ngươi viết bức thư này quá mức dài dòng hàm súc, đại nhân của chúng ta không thích xem, hay là để ta thay ngươi sửa một chút.” Đường Ngọc Phỉ lộ ra nụ cười cực kỳ hiền lành thân thiết, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của A Thanh đem những dòng chữ trên phiến lá sửa lại hết.


Biểu cảnh của nữ tử áo xanh từ hoài nghi đến trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng biến thành vô cùng sùng bái, cảm động rơi lệ: “Ngươi đúng là một người tốt.”


Vì thế người tốt Đường Ngọc Phỉ lại mang theo phiến lá dâu tằm, tâm tình cực kỳ tốt một đường chạy về động hồ ly, đem lá thư cùng Ngọc đan đều đưa cho Hách Liên Ngọc Thư.


Lúc đó thằng nhóc Hách Liên Ngọc Thư này đang đợi ăn cơm tối, Đường Ngọc Phỉ khom lưng cong gối đem đồ vật giao cho hắn, sau đó đơn giản tóm tắt rõ ràng lai lịch của bức thư tình này, Hách Liên Ngọc Thư rất không kiên nhẫn nhìn lướt qua, ngay sau đó đã bị này từ ngữ duyên dáng trau chuốt bên trên hấp dẫn, trong miệng tấm tắc khen ngợi một câu: “Lối hành văn đúng là không tồi, đưa A Thanh này đến cho bổn đại nhân nhìn xem.”


Nữ yêu tinh viết thư cho Hách Liên Ngọc Thư trên núi Vạn Loan nhiều vô số kể, lại chỉ có A Thanh nhận được vinh dự này, thật sự gặp được thần tượng, chuyện này gần như là được truyền khắp núi Vạn Loan, dẫn tới việc các nữ yêu tinh hâm mộ cùng ghen tị. A Thanh không còn cách nào, đành phải đem tác giả chân chính viết bức thư tình là Đường Ngọc Phỉ nói ra.


Chuyện này trực tiếp dẫn tới việc Đường Ngọc Phỉ phát triển thêm một công việc kinh doanh mới ở trên núi Vạn Loan —— Viết giùm thư tình.

Đọc truyện chữ Full