DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn
Chương 43: 43: Lần Đầu Thấy Cô Đàn Hát


Trương Minh Nguyệt ngồi một góc trong quán cà phê, đôi mày không ngừng nhíu lại khi thấy người phụ nữ có vết bớt trên mặt cứ liên tục bám lấy Lưu Lan, bạn thân cô đi tới đâu bà ta cũng sẽ đi theo bên cạnh, miệng cứ không ngừng lấy lòng, nịnh nọt.

Theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong cái giới giải trí đầy cạm bẫy, Trương Minh Nguyệt dám khẳng định người phụ nữ này có vấn đề, rất có vấn đề.
Trương Minh Nguyệt mím môi đợi khi Lưu Lan đến gần mình liền đứng dậy kéo tay lại: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Cô đoạt lấy đĩa bánh ngọt trên tay của Lưu Lan sau đó đưa cho người phụ nữ ấy, cười như không nói: “Phiền dì mang bánh này ra cho khách.”
Người phụ nữ trung niên cười gượng miễn cưỡng cầm lấy mang ra cho khách, Trương đại minh tinh ấn vai của bạn thân xuống ghế, sau đó quay về chỗ ngồi của mình nghiêm mặt cất tiếng: “Cậu đấy, thuê nhân viên để trưng à? Có nhân viên mà còn phải chạy tới chạy lui, quán cũng đâu có đông lắm hơn nữa phía sau cậu có một nhân viên rảnh rỗi đến mức đi theo cậu như một cái đuôi, sao cậu không để bà ta làm?”
“Dì ấy phụ trách rửa đĩa, rửa ly ở bên trong mà, bảo dì ấy mang đồ ra cho khách chỉ sợ khách hoảng sợ, dì ấy lại tủi thân, tự ti hơn.” Lưu Lan cảm thấy hôm nay Trương Minh Nguyệt có gì đó rất lạ, từ lúc đến thấy bà Xuân liền bày ra bộ mặt khó chịu, bài xích với bà, trước giờ bạn thân cô đâu có như thế: “Minh Nguyệt! Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Sao đột nhiên cậu lại khó chịu với dì Xuân?”
Trương Minh Nguyệt cố gắng điều chỉnh giọng nói làm sao cho vừa đủ hai người các cô nghe, không để cho bà Xuân nghe được: “Cậu không thấy bà ta rất kỳ lạ sao? Cứ đi theo cậu, miệng thì cứ nịnh nọt, lấy lòng, trực giác mách bảo cho tớ biết người phụ nữ này không bình thường chút nào.”

Lưu Lan khẽ cười, vươn tay nhéo mặt của Trương đại minh tinh một cái: “Cậu quá đa nghi rồi đấy, tớ thấy dì ấy rất bình thường có gì đâu chứ, cậu nói mấy cái này với tớ thì không sao nhưng nhớ đừng có tỏ thái độ hay nói gì với dì Xuân, dì ấy sẽ bị tổn thương đó.”
“Tớ không có đa nghi, tớ là chắc chắn một trăm phần trăm người này có vấn đề.

Cậu còn quá ngây thơ, quá tốt, ngoại trừ Đào Cẩm Xuân, Lưu Bội Linh và Thái Bách Trung thì ai cậu cũng đối xử tốt, tuy cậu đã sống hai kiếp nhưng trước giờ cũng chỉ ở ẩn sáng tác, ít giao lưu tiếp xúc nhiều với người khác, đối với cậu người xấu cũng chỉ lẩn quẩn có mấy người.

Cậu phải tin vào con mắt của tớ, tớ lăn lộn trong cái giới giải trí lâu rồi, hạng người gì cũng đã từng gặp qua cả, không qua mắt được tớ đâu.” Trương Minh Nguyệt cau mày, cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với Lưu Lan.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của bạn thân, Lưu Lan cũng dần trở nên nghiêm túc, không đùa giỡn nữa, cô liếc mắt nhìn bà Xuân, thấy bà đang ngồi nhìn mình chăm chú, cô hơi cau mày: “Thật sự có vấn đề sao? Vậy dì ấy tiếp cận tớ với mục đích gì chứ?”
Trương đại tiểu thư gật đầu khẳng định chắc chắn người phụ nữ trung niên đó có vấn đề, thấy bạn mình vẫn chưa thật sự tin thì tức đến muốn bốc hỏa: “Nếu cậu không tin thì có thể gọi điện bảo Tống Tranh tới đây, tớ tin Tống Tranh cũng có suy nghĩ giống tớ, cảm thấy bà ta có vấn đề.

Về nguyên nhân tiếp cận thì có rất nhiều chẳng hạn như bà ta là nội gián của ai đó cài vào.”
Lưu Lan càng nghe càng cảm thấy có lý, thật sự không thể cãi được, cô gật gù nói: “Tớ hiểu rồi, cậu yên tâm tớ sẽ để ý đến bà ấy nhiều hơn.”
Trương đại tiểu thư gật đầu hài lòng, như vậy mới được chứ, bạn thân mà còn không chịu tin cô là cô giận không nói chuyện luôn.
Hai người các cô vui vẻ nói sang chuyện khác, bỗng điện thoại của Trương Minh Nguyệt reo lên, khóe môi của Lưu Lan ngay tức khắc cong cong mỉm cười thích thú khi thấy người gọi đến là Lê Trọng Hưng, cô không nhịn được mở miệng trêu chọc: “Bạn trai tương lai của cậu gọi đến kìa, mau nghe máy đi chứ.”
“Bớt trêu tớ lại đi, bà Tống.” Trương Minh Nguyệt chun mũi, bĩu môi một cái mới nhận điện thoại: “Alo!”

Đầu dây bên kia, Lê Trọng Hưng im lặng không nói gì, Trương đại minh tinh nhíu mày nhìn lại điện thoại, không kiên nhẫn nói: “Sao anh lại không nói gì? Anh đùa với tôi đó à? Anh không nói gì thì tôi cúp máy đây.”
Lúc này Lê Trọng Hưng mới lên tiếng, ngữ điệu có chút âm u, khó chịu: “Cô chưa xem tin tức à?”
“Hả? Tin tức? Tin tức gì?” Trương Minh Nguyệt ra hiệu bảo Lưu Lan mở điện thoại lên xem thử.
Lưu tiểu thư mở điện thoại lên xem, vừa mở lên đã khiến cô suýt nữa rơi tròng mắt ra ngoài khi đập vào mắt là dòng tiêu đề ‘Nam ca sĩ Thái Bách Trung tuyên bố sẽ theo đuổi nữ diễn viên Trương Minh Nguyệt’, cô vội giơ điện thoại cho bạn thân mình xem.
Trương tiểu thư mở to hai mắt kinh ngạc, cái quái gì đang diễn ra vậy? Tên khốn Thái Bách Trung bị điên rồi à? Cô mím môi nói với Lê Trọng Hưng: “Tôi đã thấy tin tức rồi, tôi phải cúp máy để xử lý cái tin này đây.”
Dứt tiếng, Trương Minh Nguyệt ngắt máy sau đó gọi cho quản lý xử lý chuyện này.

Nhìn thấy có hàng tá bình luận ủng hộ Thái Bách Trung, đẩy thuyền cô và hắn, gương mặt của cô không thể khó coi hơn, chỉ cần nghĩ đến Thái Bách Trung cô liền muốn nôn mửa thì làm sao có chuyện cô đồng ý lời tỏ tình của hắn?
“Thái Bách Trung lại muốn bày trò gì đây? Muốn tạo nhiệt với cậu hay có âm mưu gì khác? Ai có thể tin hắn thích và muốn theo đuổi cậu còn tớ thì không, hắn không bao giờ làm chuyện gì mà không có lợi cho mình.” Lưu Lan trề môi chê cái dòng tiêu đề, cô quá hiểu rõ con người của Thái Bách Trung, hắn không điên khùng mà đột nhiên công khai theo đuổi bạn cô mà không có mục đích.
Trương Minh Nguyệt gật gật đầu, cô cũng biết rõ điều này: “Chúng ta cứ mặc kệ hắn đi, tớ đã nhờ quản lý xử lý vụ này rồi.”

Một nữ nhân viên bất ngờ tiến đến chỗ hai người các cô với gương mặt tươi rói: “Chị chủ Lan Lan xinh đẹp của em! Em nghe nói chị biết đàn guitar còn biết hát nữa, hôm nay ca sĩ chúng ta mời không có đến được, chị có thể đích thân biểu diễn tài nghệ cho mọi người xem không?”
Không đợi Lưu Lan trả lời, Trương Minh Nguyệt đã phấn khích, thích thú đồng ý thay: “Tất nhiên là được rồi.” Sau đó cô kéo Lưu Lan về phía sân khấu, đưa đàn cho bạn thân: “Cậu mau biểu diễn cho mọi người coi đi, đã lâu lắm rồi tớ không thấy cậu đàn và hát nữa.”
Lưu Lan do dự, chần chừ một lúc mới chịu nhận lấy đàn ngồi xuống ghế bắt đầu biểu diễn.

Giọng hát ngọt ngào lại mang đầy nội lực cất lên cùng tiếng đàn guitar nhẹ nhàng, du dương khiến mọi người dần đắm chìm vào bài hát.
Bài hát mà Lưu Lan biểu diễn là bài hát do cô tự sáng tác, một bài hát khá vui vẻ được cô sáng tác khi nhớ nhung đến Tống Tranh.
Tống Tranh đã đến từ lúc Lưu Lan bắt đầu hát, tất cả đều đã được anh thu vào tầm mắt, đây là lần đầu tiên anh thấy cô đàn hát, hình ảnh này thật sự rất đẹp khiến anh đứng ngắm mãi, mắt cũng không thèm chớp..


Đọc truyện chữ Full