DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn
Chương 51: 51: Quá Khứ


Tại biệt thự Khương gia, trước đây nhà ba mẹ anh ở chỉ là căn nhà bình thường và có chút khá giả nhưng gần đây dự án mà công sức ba anh đầu tư đã khấm khá.
Căn biệt thự này cũng đã mở tiệc tân gia vào 2 tháng trước.
Ở phòng ngủ, Lâm Tịnh người phụ nữ ngoài 40 cầm trên tay một bức ảnh cũ đã mờ đi không còn thấy rõ mặt.

Trong ánh mắt bà, đó như là tất cả hy vọng khiến bà có thêm sự sống đến tận bây giờ.
Mỗi lần nhìn lại Lâm Tịnh đều tự trách không thôi, bà có một người em trai, khi bà lên 16 tuổi ba mẹ mất vì đuối nước, bà chỉ còn một mình em trai nhưng một năm sau đó, đứa em trai chỉ mới 11 tuổi đã mất tích không thấy đâu.
Mặc dù đã tìm kiếm khắp nơi, Lâm Tịnh cũng đã bỏ ra số tiền không ít nhưng mãi vẫn không thấy gì chỉ là một chút tung tích.

Bà chờ mãi cho đến khi gặp Khương Bá Giang, ông là người đàn ông tiếp thêm hy vọng sống, sau này cả hai có tình cảm và đăng ký kết hôn, tuy vậy bà vẫn mỏi mòn chờ đợi em trai của mình.
" Cốc cốc cốc..."
- Mẹ, mẹ ở trong phòng không?
Bà lau đi nước mắt trên khuôn mặt của bà, bên ngoài đã che đậy hết nhưng bên trong vẫn thoáng chút buồn.
- Khương Triết, về rồi hả con.
- Con nhớ mẹ nên qua thăm mẹ, lại nhớ đồ ăn mẹ nấu rồi.

- Cái thằng này, lớn chừng này rồi còn nũng nịu kiểu đó.

Con chưa ăn uống gì đúng không?
- Tất nhiên là chưa ạ.
- Được rồi, chờ tôi một tí, tôi nấu ăn lấp đầy bụng cậu.

Đúng là sinh con trai không được tích sự gì, suốt ngày có một miệng ăn mà cứ tưởng như là hai vậy.
Lâm Tịnh lẩm bẩm, Khương Triết đứng trước cửa phòng chỉ mỉm cười, anh ngoảnh đầu nhìn vào bức ảnh mà bà còn để quên trên giường.
Khi còn nhỏ, Khương Triết đã nghe ba nói về cuộc đời đau khổ và sự mất mát của mẹ.

Lâm Tịnh chưa bao giờ nói chuyện này cho con của mình nghe, bà sợ hai đứa sẽ bị ánh ảm vì còn rất nhỏ.
Riêng Khương Bá Giang thì khác, ông muốn các con của mình hiểu được mọi vất vả mà Lâm Tịnh phải chịu suốt khoảng thời gian qua.

Cũng muốn các con yêu thương mẹ của mình nhiều hơn nữa.
...
- Đúng là làm bệnh nhân sướng thật mà, không những được ngồi một chỗ ăn sung mặc sướng, còn được người khác gọt trái cây và mua đồ ăn tới tận nơi.

Bệnh nhân như cậu thì tôi cũng rất muốn làm.
- Bớt lèm bèm đi, Lộ Lộ, cậu tới thăm bệnh hay tới xỉa xói tôi hả?
- Em yêu, anh nói em nghe, em như vậy là quá nhàn hạ thì anh nói quá nhàn hạ, có gì sai.
Bạch Ninh Kiều nhéo hai bên má của Quách Lộ, khuôn mặt cô trở nên phình to ra giống như cái bánh bao, chỉ muốn cắn một miếng.
- Chồng yêu, anh nói nhiều lắm rồi đó.

Cái miệng của cậu thật là hư đốn mà.
- Bỏ tay ra, đau chết đi được, cứ như bị ai đó đâm vào da mặt vậy.
Tin nhắn điện thoại vang lên, điện thoại của Bạch Ninh Kiều và Quách Lộ đặt gần nhau, cả hai bàn tay cùng nhau đưa ra lấy.


Cô nhìn lên nhìn xuống rồi nhìn trái nhìn phải, trên màn hình chẳng có dòng tin nhắn nào cả.

Cô chỉ bĩu môi rồi đặt điện thoại xuống, ánh mắt để ý vào cử chỉ của Quách Lộ.
- Hazzz....!Điệu bộ này xem ra...!là yêu rồi.
- Bạch Ninh Kiều, cậu biết gì mà nói, yêu...!yêu gì chứ? Bậy bạ.
- Vậy cậu nói đi, ai nhắn tin cho cậu.

Sao lại cười tủm tỉm như vậy, nhìn màn hình điện thoại như muốn ăn tươi nuốt sống nó luôn đó.

Không Khương Thịnh thì cũng là Vương Tử.
Quách Lộ đặt điện thoại xuống, mặc dù tin nhắn đang reo liên tục nhưng cô không quan tâm.

Cô đưa ngón trỏ nhéo vào eo của Bạch Ninh Kiều.
- Vương Tử hả? Khương Thịnh hả? Đầu óc cậu có bình thường không?
Trong phòng bệnh yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng cười giòn tan, một âm thanh tuy nhỏ nhưng lại mang một quyền lực lớn khiến hai cô gái im bặt.
" Cạch..."
- Hai người làm gì vậy? Lén hẹn hò sau lưng tôi sao?
Khương Triết mặt không biểu cảm bước vào, trên tay xách một túi đồ ăn khá lớn.

- Lần sau em sẽ chú ý, em về trước đây, chào thầy.

Kiều Kiều, tôi về nhé.
Quách Lộ một đi không quay đầu nhìn lại, Bạch Ninh Kiều không buông tha vẫn cố tình trêu ghẹo một câu.
- Là Khương Thịnh hay Vương Tử thì báo với tôi một tiếng đó.
Cô không biết rằng có một người, một chàng trai vẫn luôn nhìn cô đang say mê trong nụ cười tươi kia.
- Nhìn gì vậy?
- Vậy chứ em nhìn anh cái gì?
- Đẹp.
- Đẹp lắm sao?
- Rất đẹp trai.
- Ừm, anh biết mà, quá khen.
????⬅⬅⬅.


Đọc truyện chữ Full