DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn
Chương 34: 34: Dị Ứng


Hồ Ý tuy nhục nhã nhưng vẫn mặt dày ngồi ở đó, cô ta nhìn Khương Triết ân ái với Bạch Ninh Kiều trong lòng vô cùng tức giận.
Anh gấp cho cô một ít thịt, một ít tôm, một ít đồ xào, thoáng chốc bát cơm của cô đã đầy ắp đồ ăn không thể chứa được nữa.
- Anh ăn đi, em ăn từng này là được rồi.
- Ăn xem có hợp khẩu vị không? Nếu không ngon thì lần sau anh sẽ đổi gia vị, học lại cách nêm nếm.
- Dạ.
Nhìn thấy người mình thích và cô học sinh kia vui vẻ như vậy Hồ Ý bèn lên tiếng xua tan bầu không khí ngọt ngào kia.
- Anh Triết, anh xem người anh trông gầy hơn trước.

Anh ăn đi, món này có vẻ anh sẽ thích.
Hồ Ý gắp miếng mực xào, món mà cô ghét nhất đặt vào bát của anh.

Khương Triết nhìn sơ qua anh có ý né tránh nhưng rồi lời thúc giục của cô giáo bên tai, anh chỉ lịch sự mà chấp nhận.
- Ninh Kiều, cô thấy em toàn ăn món mặn khác với anh Triết, khẩu vị của cả hai có vẻ không hợp nhau lắm.

- Vâng ạ, không hợp về khẩu vị nhưng hợp về tính cách và những thứ khác còn quan trọng hơn nhiều.
Khương Triết vô tình gắp cho cô món mực, cô đơ người ra nhìn vào con mực trong bát.

Nhìn thấy biểu cảm của Bạch Ninh Kiều, Hồ Ý cũng có chút tò mò.
- Em sao vậy?
- Em không sao?
- Đồ ăn của nam thần tự tay nấu đến cả tôi cho dù là ngon hay dở tôi cũng mãn nguyện ăn hết.

Ngay cả anh ấy gắp cho em cũng từ chối sao?
Lúc đưa mắt lên, Hồ Ý đang nhìn chằm chằm vào cô, Bạch Ninh Kiều chỉ dè dặt không thốt ra được câu nào.
- Chỉ là em không thích mực cho lắm, em xin lỗi.
- Không sao?
Khi cô nhìn vào ánh mắt có ý tự đắc của Hồ Ý Bạch Ninh Kiều lại không chịu đựng được, trước đây cô có dị ứng với mực phải nhập viện, bác sĩ nói nếu có lỡ lần hai thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Đã như vậy cô quyết làm liều, Bạch Ninh Kiều gắp lại miếng mực đó cho vào miệng.
- Anh đã tốn công sức nấu, em sẽ ăn hết.
Khương Triết mỉm cười nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, anh nhìn rõ biểu cảm đang cố gồng lên của Bạch Ninh Kiều.
Sau khi ăn xong Khương Triết tiễn Hồ Ý ra cửa, vừa bước vào trong nhà anh hốt hoảng chạy đến bên cạnh Bạch Ninh Kiều đang hôn mê dưới đất.
- Kiều Kiều, em làm sao vậy? Tỉnh lại đi...!tỉnh lại...!Kiều Kiều.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô anh dường như hiểu ra gì đó, ngay lập tức Khương Triết bế cô lên xe và đưa đến bệnh viện.
...!
Anh chờ ở bên ngoài, không biết qua bao lâu bác sĩ mới bước ra từ phòng cấp cứu.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
- Bệnh nhân bị dị ứng với mực, may mà đưa tới bệnh viện kịp lúc, hiện tại đã qua cơn nguy kịch rồi.


Cậu có thể vào trong, nếu như còn bị dị ứng như thế này nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Người nhà và bệnh nhân cũng nên chú ý một chút.
- Vâng.
Khương Triết nhẹ nhàng bước vào trong, thấy cô hôn mê trong lòng anh khó chịu vô cùng.

Nhưng bản thân lại tự an ủi với lòng, cô ấy chỉ đang ngủ thôi.
Anh nắm lấy bàn tay cô, khuôn mặt vẫn chưa vơi đi bớt mẩn đỏ, tuy trong bộ dạng này có hơi xấu xí nhưng có vẻ Khương Triết không mấy quan tâm.
Một lúc sau khi Bạch Ninh Kiều tỉnh lại, Khương Triết đã ngủ say ở bên cạnh, anh vẫn nắm chặt tay cô, khuôn mặt rất dịu dàng.
- Mấy giờ rồi nhỉ?
Cô nhìn điện thoại trên bàn, đã 8h sáng.
- Anh ấy ngủ như vậy suốt một đêm sao? Sẽ mỏi lắm.

Nhưng mà giờ này đáng lẽ là giờ học mà...
Bạch Ninh Kiều vội vàng thức anh dậy, khi Khương Triết đã tỉnh hẳn anh mới ý thức được.
- Bình thường thì giờ học đã bắt đầu từ lâu rồi nhưng mà hôm nay là ngày thành lập trường, được nghỉ mà, em không phải lo.
- Em quên mất, em xin lỗi, làm anh thức giấc rồi.

- Không sao đâu, nhưng mà khi tối em bị dị ứng với mực sao không nói với anh.

Phải nói để anh biết chứ, em liều như vậy có biết là nguy hiểm lắm không? Trên đường đưa em đến bệnh viện anh sốt ruột lắm đó.
Bạch Ninh Kiều chỉ có thể nhẹ nhàng chui vào lòng anh, cô nũng nịu như một đứa trẻ.
- Em vừa mới nhập viện tỉnh dậy anh đã mắng em rồi, không yêu em thì thôi chứ, sao nặng lời với em như vậy? Anh không thương em.
- Đừng nói như vậy.
Khương Triết nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại.
- Được chưa? Đủ yêu chưa?
- Đủ rồi.
- Nhưng mà là lỗi của em, em phải nói với anh, không mắng là không được.
- Lần sau em sẽ chú ý hơn mà.
????⬅⬅⬅⬅.


Đọc truyện chữ Full