DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh
Chương 76: 76: Cô Cho Hắn Cơ Hội!


Cả một buổi tối Dương Tư loay hoay tới lui, cơn sốt của Bạch Nhược làm cho hắn bị dọa.

Hắn phải gọi về Lan Hi để hỏi cách hạ sốt, lại thức một đêm thay khăn để đặt lên trán cho cô.

Cô nói mớ, hắn dỗ dành!
Cô cựa quậy, hắn liền không yên tâm!
Đến gần sáng, Dương Tư đo lại nhiệt độ.

Có vẻ khả quan hơn hắn mới dám chợp mắt một chút, quần thăm dưới mắt trông thấy rõ.

Còn muốn mắng một trận cho ra lẽ, sáng ra Bạch Nhược có vẻ không nhớ gì hết.

Cũng phải thôi, sốt đến mơ màng thì nhớ cái gì.

Dương Tư đi làm bữa sáng cho cô, Bạch Nhược đột nhiên hét toáng lên.

Mặc kệ là đang nấu cái gì, hắn liền chạy vào xem.

Dương Tư mặt hớt ha hớt hải, ba phần nóng vội bảy phần lo lắng.

Nhưng miệng vẫn không quên nói lớn: “Tôi vào mà thấy con gián, người tôi đập chết là cô đấy!”
Bạch Nhược chưa tỉnh ngủ nên hét lớn như vậy, trên bồn rửa mặt là máu vươn vãi.

Nó đã bị khô, để lại một mùi tanh thoang thoảng.

Bạch Nhược bước vào phòng mắt nhắm mắt mở ban đầu không để ý, nhìn xuống thì bị dọa cho bay hồn.

Cô không thường hay hét lớn như vậy, bị đánh thì chịu đừng.

Cùng lắm là nhỏ giọng van xin, Bạch Nhược nhập vai của kẻ ăn vạ không tốt, càng không đề bản thân thất thố hét lên như vậy.

Dương Tư mắt thấy màu đỏ đã căng cứng cả người, hắn không nhìn rõ vết máu nên nghĩ đó là của Bạch Nhược, vội bắt lấy vai cô.

“Chưa hết sốt phải đi đứng cẩn thận, cô bị ngu hay sao?” Hắn lo lắng hỏi “Bị va đập ở chỗ nào?”
Bạch Nhược càng bàng hoàng hơn lúc nãy, cô tưởng máu đó là của Dương Tư.

“Không phải của tôi! Cũng không phải của anh sao?”
Dương Tư giờ đây mới quan sát vết máu trên bồn rửa mặt, vết máu đã khô lại rồi.

Đương nhiên đó không phải là của cô, hắn vừa rồi đã quá nóng vội.


“Người của tôi không có vết thương.” Bạch Nhược xoay một vòng “Anh xem!”
“Được rồi, một lát nữa nói sau.

Cô đi ra ngoài đi, tôi dọn dẹp một chút.” Dương Tư tháo tạp dề ra đưa cho Bạch Nhược.

Cô đứng ngoài phòng cứ đi tới đi lui.

Sợ chết cô rồi!
Căn nhà này, không có đồ giá trị.

Cùng lắm là một số vật dụng thường này như tủ lạnh, máy giặt, máy hút bụi, mấy cây sen đá.

Tiền mặt rất ít, đồ trang sức chỉ lác đác vài món.

“Tôi vẫn chưa tắt bếp.” Dương Tư nói vọng ra.

Bạch Nhược hiểu ý, liền đeo tạp dề lên chạy vào phòng bếp.

Dương Tư giữ lại một mẫu máu kia, vẫn là nên đưa đến đồn cảnh sát.

Hiện trường hắn cũng chụp lại vài tấm, gửi cho Dương Chi Minh và Lan Hi.

Xong chuyện cả hai dùng bữa với nhau, đều không có tâm trạng để ăn.

Chuyện vết máu cộng với việc cửa không khóa, tối hôm qua đã có người đột nhập vào nhà của cô.

Bạch Nhược đem suy đoán của mình ra nói với Dương Tư: “Tôi nghĩ là trộm!”
“Không phải trộm, trong nhà rất gọn gàng, không giống!”
“Là do anh về đột xuất nên không tiện ra tay.”
“Cũng có thể!” Lời nói ra cho cô yên tâm, Dương Tư lại không có lối suy nghĩ đơn giản như vậy “Cô tạm thời đừng ở đây nữa, an ninh không tốt!”
“Vậy tôi sẽ dọn đến tòa chung cư cũ kia để ở.”
“Cô ngốc vừa thôi, ở đó thì cô chết lúc nào cũng không hay.”
Bạch Nhược vừa rồi chỉ nói đùa, cô muốn thay đổi không khí một chút.

Nhưng Dương Tư vẫn còn căng thẳng rất nhiều, nhìn hắn bây giờ rất nghiêm trọng, cô không quen.

Dùng bữa xong hắn lôi đâu ra một đống thuốc, còn rất cẩn thận phân chia dặn dò Bạch Nhược.

Uống như thế nào, vào giờ nào, có phải chăng thuốc sốt của cô hắn luôn đem bên người?
Cùng nhau xem lại camera, nhưng không thu được gì nhiều.

Một người trùm kín từ trên xuống dưới, đến một cộng tóc cũng không thấy được, dáng người thon gọn, Dương nói rằng đó là phụ nữ.


“Người kia trèo từ cửa sổ để vào, rồi thoát ra từ cửa chính nên cửa mới để mở như thế.” Dương Tư vừa chăm chú xem vừa nói.

Người kia rời đi không bao lâu thì Dương Tư trở về.

Bạch Nhược ngủ say, trong khi có người đi lăng tăng trong nhà, bây giờ cô mới cảm thấy sởn gay ốc, nhưng nghe Dương Tư nói là phụ nữ nên yên tâm đôi chút.

Ít nhất là cái loại chuyện xấu xa kia không có khả năng.

“Dọn đồ đi!”
“À!”
“Nhưng gấp như vậy sao tìm được chỗ ở thích hợp, còn có cây cảnh của tôi như thế nào?” Bạch Nhược tuy bị sốt nhẹ nhưng lại rất thanh tỉnh, thanh tỉnh đến nỗi không lo cho bản thân còn nghĩ đến chuyện cây cảnh.

Dương Tư muốn đấm bản thân mình một cái, tại sao lại đi thích cái người ngốc như vậy chứ?
“Sẽ có người chăm sóc thôi.”
Bạch Nhược lại rối như tơ vò, chẳng lẽ cái tên đột nhập nhà cô vào tối hôm qua sẽ đến đây chăm sóc cây cảnh.

Cô hỏi: “Ai?”
“Tôi thuê người đến chăm sóc cây.

Thu dọn đồ đi!” Dương Tư với giọng điệu hối thúc Bạch Nhược, làm cho cô rối càng thêm rối.

Ngồi lên chiếc xe mà Dương Tư từng chở cô đi thi, dạo này không biết hắn nghĩ gì đã không còn thấy chiếc moto đen nữa.

Bạch Nhược đang chọn thời cơ thích hợp để hỏi chuyện đó, những chuyện vặt vãnh làm cô quen bén đi mất.

Hắn thế mà chở Bạch Nhược đến vách đá ven bờ biển, cái nơi mà cô và hắn đứng ngắm hoàng hôn.

Cô không hỏi hắn muốn gì.

Bởi vì Bạch Nhược biết hắn đang có chuyện muốn nói.

Cả hai mặt hướng ra biển.

“Tôi biết anh có chuyện cần nói bây giờ, nhưng không xem thời tiết đã đi thì rất rất không hợp.” Bạch Nhược muốn nói là sắp mưa rồi, trời cả một mảng mây đen kia kìa.

Giữa trưa nhưng không lấy một chút nắng, nửa năm nay thành phố cô ở đều là mưa nhiều hơn nắng.

Ông trời cũng rất chiều theo sở thích của cô, gần đây Bạch Nhược không có nhiều tâm sự như lúc trước.


Vì thế cũng không cần mưa thường xuyên như vậy.

Đôi mắt Dương Tư phản chiếu sóng biển, hắn từ lúc trên xe đến giờ đang đấu tranh tâm lí dữ dội.

Bí mật càng giữ lâu, khi bị phát hiện hậu quả càng khôn lường, con người hắn không chịu nỗi dày vò.

Dương Tư quyết định đem thân phận của mình ra để nói, chỉ mong Bạch Nhược không giận hắn.

“Trời không nắng! Tốt quá rồi còn gì.” Dương Tư nhìn thẳng ra biển lớn, không dám đối mặt với Bạch Nhược.

“Nhưng một lát nữa sẽ mưa.”
“Cô đừng phá hỏng tâm trạng của tôi." Dương Tư chậm rãi nói "Tôi không như cô nghĩ!”
“Tôi nghĩ anh thế nào, anh biết được sao?” Bạch Nhược hỏi ngược lại hắn.

“Cô không nói người ta không nói cô câm.”
“Tôi đi về xe, muốn ngắm biển thì tự mình ngắm cho đã đi!”
Bạch Nhược giận vì câu nói kia, hắn thế mà lại mắng cô.

Lời nói của Dương Tư rất có sức sát thương.

Cô rời đi thì bị hắn kéo lại, Dương Tư nói: “Tôi là con một của Dương Gia, là một gia tộc cũng được xem là giàu có.”
“Thì?”
“Cô không giận khi tôi giấu thân phận của mình với cô sao?”
Phản ứng của Bạch Nhược không thể khiến Dương Tư yên tâm, trái lại còn bồn chồn hơn.

Thà rằng cứ quát mắng cái gì đó, hay là lợi dụng hắn cũng được, cô bình tĩnh như vậy hắn không đoán được cô đang nghĩ gì.

"Tại sao phải giận, tôi từng kể với anh, gia đình tôi rất bình thường.

Nhưng đó không phải là sự thật, tôi là nhị tiểu thư của Bạch Gia.” Cô bình thản nói “Danh phận đó đã mất đi từ khi tôi bước ra khỏi nhà.”
“Tôi biết lâu rồi! Ngày Dung Chỉ gây sự ở trước nhà hàng, bà ta có nói qua.”
“Có qua có lại!” Bạch Nhược thản nhiên buông lời.

Dương Tư cảm thấy không hợp lí.

Bạch Nhược mà đọc được suy nghĩ của hắn có mà tức chết.

“Đi thôi!”
“Đơn giản vậy sao?”
“Anh còn muốn gì?”
Có phải là cô không xem trọng hắn, nên chuyện hắn giấu bấy lâu đều cảm thấy thật bình thường.

Hay là cô xem hắn là một tên phiền phúc, đuổi không đi, đánh mãi mà vẫn đứng lì ở chỗ đó.

Trong tưởng tượng của hắn, Bạch Nhược phải cho một cái tát đau điếng, còn buông lời lạnh nhạt.

Phải từ mặt hắn một thời gian nữa cơ, Dương Tư tưởng chừng như bản thân phải đối mặt với mức án tử hình.


Có dễ dàng quá hay không?
“Tôi muốn ôm!”
Bạch Nhược dang rộng hai tay.

Hắn lại càng ngơ ngác, xong một lúc cũng bước đến tiến sát lại một chút.

Tay vòng qua eo nhỏ, cái ôm này khiến hắn gạt bỏ mọi thứ.

Thật yên lòng!
Tiếng sấm chớp, kèm theo vài tia điện kéo dài ở phía chân trời, làm cho Bạch Nhược giật mình, bất giác mà ôm hắn chặt hơn.

Vừa rồi còn định mắt trời cao không có mắt, trong một khắc Dương Tư liền sửa lời.

Như vậy cũng không tệ.

“Xong chưa?”
“Cô im lặng một chút, đừng phá hỏng bầu không khí này.” Qua một lúc Dương Tư hỏi “Gả cho tôi được không?”
Cơ thể Bạch Nhược cứng đờ, Dương Tư quá thẳng thừng rồi.

Không phải là câu nói “Tôi thích cô!”, càng không phải “Tôi yêu cô lâu rồi.” hắn nhảy một bước xa, muốn cưới Bạch Nhược vào Dương Gia.

Trước giờ chưa ai hỏi cô câu này, thật khó mà trả lời.

Lễ cưới mà cô làm nhân vật chính là do ép buộc, cảm giác của tình yêu cũng trở thành một thứ xấu xa.

Cô bây giờ như đang ở trong một cái kém, thứ trói buộc cô lại là cảm giác sợ phải yêu ai đó.

Đây là một cơ hội để cô xé kén chuôi ra, hoặc là tìm được hạnh phúc viên mãn, hoặc là mãi mãi không thể yêu nữa.

Thử không?
Cô có thừa can đảm mà?
Có dám thử không?
Bạch Nhược trong vòng tay của Dương Tư, đắn đo một lúc.

Trái tim của Dương Tư cũng vì thế mà treo lên đ ỉnh đầu.

Quen biết nhau chưa được một năm chỉ sắp được một nữa.

Người nam nhân nào lại dũng cảm nói đến chuyện cưới hỏi chứ? Vả lại hắn cũng còn rất trẻ, cô đủ tuổi để đăng kí kết hôn nhưng vẫn là quá sớm.

“Tôi…”
“Nếu từ chối thì đừng nói ra khỏi miệng, tôi không muốn cô xa lánh tôi, càng không muốn mất mối quan hệ của hiện tại, không muốn.”
Cô nghe thấy tiếng tim của hắn đập, nó đập rất nhanh!
“Anh không nói người ta không nói anh câm.”
Bạch Nhược dùng câu nói vừa rồi của Dương Tư, trả lại cho hắn!
“Tôi đã nói hết câu chưa? Vội cái gì? Tôi cần có thời gian để suy nghĩ, cơn sốt khiến đầu óc của tôi bị mụ mị.” Bạch Nhược ở trong lòng hắn nói từng chữ một, giọng điệu cũng không vừa gì..


Đọc truyện chữ Full