DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sinh Hoạt Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng
Chương 17


Trì gia rốt cuộc cũng có chút thủ đoạn, ít nhất ở tại thời điểm Lục Hòa Ngọc trở về đến thành phố A, ảnh hưởng đều mau bị áp xuống đi.

Duy độc người của Lục gia đừng nói ngày thường muốn lọt vào ánh mắt khác thường của người khác, liền công ty Lục gia đều đã chịu cực đại ảnh hưởng, thị trường chứng khoán liên tục hạ ngã, cổ đông bên trong cũng có chút nhân cơ hội bán tháo cổ phần, đúng là loạn thành một đoàn.

Lục Hoa Sinh lúc này mới phát hiện chính mình lúc trước tùy ý để hai mẹ con đuổi Lục Hòa Ngọc đi ra ngoài là cỡ nào không sáng suốt, nhưng lại là biết vậy chẳng làm.
Hiện tại ai mà không lén giễu cợt ông ngốc, một đứa con gái tốt như vậy thế nhưng đuổi ra khỏi nhà, thậm chí hờ hững, liền chút tiền đều luyến tiếc cho cô tiêu dùng.
Lục Hoa Sinh nghe xong lại nhíu mày, câu trước nói ông ngốc đem một đứa con gái tốt như vậy đẩy ra bên ngoài ông thừa nhận, nhưng lại sẽ không thừa nhận chính mình chưa cho tiền, rốt cuộc ông mỗi tháng đều đưa 5000 cho vợ mình để đưa đi cho Lục Hòa Ngọc, nhưng mà những cổ đông kia khi nghe thì cười lạnh làm chính ông lên mạng tìm xem video phỏng vấn của Lục Hòa Ngọc.
Lục Hòa Ngọc chờ phòng ở trang hoàng xong xuôi mới trở về, lại không ngốc đến mức trước khi trở về không tìm hiểu tình huống một chút, đương nhiên cô chậm lại mấy ngày cũng có một ít cố ý, sau khi nhìn đến tình huống của Lục gia cùng Trì gia lúc này mới khoan thai, chậm rãi tới muộn, hoàn toàn quên mất bởi vì nơi cô ở cách Nhị Trung rất gần, bởi vậy mới vừa trở lại thành phố A liền bị phóng viên bắt được điên cuồng phỏng vấn.
Phóng viên hỏi, cô cũng không có toàn đáp, chỉ là khi phóng viên hỏi trong một năm này Lục gia vẫn luôn đều có đưa tiền cô sinh hoạt bên ngoài, cô làm như vậy có phải hay không quá mức.

Lục Hòa Ngọc trong lòng cảm thấy buồn cười, liền nói ngay, "Tôi rất cảm ơn vì Trì lão gia đã cho tiền, bằng không hiện tại sinh hoạt sẽ không nhẹ nhàng như vậy, tiền cũng thừa đủ để tôi học xong đại học, đến nỗi Lục gia trong lời nói của mấy người, tôi cùng bọn họ cũng không phải rất thân quen."
Sau khi xem qua video này, cuối cùng ấn tượng của mọi người đối với Trì gia cũng không kém như vậy, cảm thấy bọn họ còn rất phúc hậu, liền tính đưa cô trở về Lục gia, ít nhất còn cho một số tiền, vô luận hành động Trì gia đưa tiền là cái gì, ít nhất để cho Lục Hòa Ngọc có thể bảo đảm sinh hoạt, nhưng Lục gia chính là không có số mệnh tốt như vậy, Lục Hoa Sinh tuy rằng để vợ mình lấy tiền cho Lục Hòa Ngọc, lại không biết vợ mình đã đem tiền giấu diếm đi, Lục Hoa Sinh sau khi biết được chân tướng thiếu chút nữa giận đến đến trúng gió.
Ông đã sớm nên biết vợ con của mình đều không thích Lục Hòa Ngọc, ông còn tưởng rằng không thích thì không thích, liền tính cô rời đi Lục gia, ông cũng chính miệng nói qua không nuôi cô, trên thực tế đó cũng bất quá chỉ là muốn cho cô chịu thua, vẫn là sẽ lấy tiền ra tới để vợ mình đưa cho cô dùng, ông hối hận chính là lúc trước vì sao không tự mình lấy tiền cho Lục Hòa Ngọc, cũng hối hận chính mình liền con gái ruột của mình cũng có thể đối xử như vậy..
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Đặc biệt câu kia của Lục Hòa Ngọc, tôi cùng bọn họ cũng không phải rất thân quen! Khiến cho Lục Hoa Sinh cảm thấy yết hầu nghẹn lại nửa vời, cực kỳ khó chịu.
Đối với việc bọn họ bên kia như thế nào Lục Hòa Ngọc một chút hứng thú đều không có, bởi vì bị phóng viên vây quanh, lại không thể cái gì đều có thể nói bậy, Lục Hòa Ngọc trốn đến một thân chật vật mới trở lại được trong trường học.
Trở lại trường học nhìn thấy vài chỗ bên trong Nhị Trung đều có băng rôn viết "nhiệt liệt chúc mừng bạn học Lục Hòa Ngọc trường ta thi thủ được khoa đại học năm 2020" cùng với "nhiệt liệt chúc mừng bạn học Lục Hòa Ngọc trường ta thuận lợi trúng tuyển đại học thủ đô".

Sau đó cô cùng lão sư gặp mặt, rồi lại bị ban lãnh đạo trường an bài một buổi phỏng vấn.
Đương nhiên, phóng viên đưa ra vấn đề trên cơ bản đều rất bình thường, hỏi cô ngày thường học tập có kế hoạch linh tinh gì đó.

Có một vài vấn đề đặc biệt bén nhọn, tỷ như cô có phải hay không đang trả thù Trì gia đem cô đưa về Lục gia, Trì gia dưỡng cô mười mấy năm chẳng lẽ đối với Trì gia không có một chút cảm tình nào sao? Cha mẹ ruột ít nhất đã cho cô sinh mệnh, cha mẹ nuôi lại đem cô dưỡng lớn như vậy, cô vì cái gì làm tuyệt tình như vậy? Lại hỏi Trì lão gia tử đưa tiền có phải hay không cô đòi hỏi Trì lão gia tử, thậm chí nói cô trước kia ở thành phố D thành tích nghe nói rất kém cỏi, căn bản là không thể nào có thành tích tốt như vậy, có phải cô lấy tiền của Trì lão gia tử để mua đáp án hay không? Vân vân.
Tóm lại có bao nhiêu bén nhọn liền bấy nhiêu bén nhọn, Lục Hòa Ngọc nếu thật sự chỉ có 18 tuổi, khả năng thật đúng là bị vấn đề như vậy trấn trụ, đặc biệt là bọn họ thế nhưng nói cô có phải hay không sớm đã biết đáp án bài thi, đây đúng thật là vu hãm.
Nhưng những gì cô trải qua không giống với những người khác, vững vàng, bình tĩnh trả lời từng cái một, thậm chí hỏi lại phóng viên nói chẳng lẽ không có Trì gia cùng Lục gia, chính mình liền không thể thông qua chính mình nỗ lực sống được càng tốt? Hay là nên sống không còn gì luyến tiếc cam chịu bị vứt bỏ?
"Vị phóng viên này, cô nếu không có chứng cứ, tôi có thể kiện cô tội vu hãm, đồng thời tôi cũng muốn hỏi cô có phải đang nghi ngờ có người tiết lộ tài liệu tuyệt mật của quốc gia không?"
Lời này vừa nói ra đã tăng lên đến vấn đề độ bảo mật tài liệu tuyệt mật của quốc gia không được an toàn, phóng viên ở đây đều nhịn không được rùng mình, đều nhịn không được nhìn về phía cái con người đưa ra vấn đề thiểu năng trí tuệ kia.
Cái kia phóng viên lúc này cũng ngốc, cô ta cũng xác thật tra được Lục Hòa Ngọc trước kia ở trường trọng điểm thành phố D có thành tích chẳng ra gì, cho nên mới hỏi ra vấn đề như vậy.
Nhưng người khác lại không cho rằng như vậy, hơn nữa cảnh sát duy trì trật tự cũng tiến lên đem cô ta mang đi.
Rốt cuộc vấn đề này rất là nhạy cảm.

Cũng không phải sao? Không có Trì gia, không có Lục gia, chẳng lẽ một người liền không có dũng khí tiếp tục sống? Không thể sống được càng xuất sắc?
Sống được tốt còn bị công kích, còn nói cô vô tâm vô tình? Vậy nếu sống quá kém, thành tích thi kém, đó có phải hay không liền nói cô là cái bùn nhão trét không lên tường? Vẫn là nói cô rời khỏi Trì gia Lục gia liền không sống nổi?
Lòng người a, hâm mộ ghen tị hận đều có, nhìn đến người khác sống đến tốt đẹp liền cũng phải muốn vặn vẹo thế giới quan.
Buổi phỏng vấn này, đặc biệt là phản kích cuối cùng của Lục Hòa Ngọc, không chỉ có làm cho ban lãnh đạo trường Nhị Trung phun ra một ngụm ác khí, còn làm cho học sinh Nhị Trung điên cuồng hô Lục Hòa Ngọc khí phách, nên dỗi chết những người này, thi được cao nên bị nghi ngờ? Vậy nếu là người khác thi được thủ khoa toàn quốc không phảo là bị oan chết.
Huống chi bài thi đại học từ trước đến nay là thần bí nhất, độ bảo mật tối cao, sao có thể dễ dàng tiết lộ ra.
Phóng viên sau khi chứng kiến lão sư đưa giấy báo trúng tuyển đại học thủ đô cho Lục Hòa Ngọc liền nhanh chóng rời đi.
Điều Lục Hòa Ngọc trăm triệu không nghĩ tới chính là trường học thế nhưng cho cô mười vạn tiền thưởng, còn có thành phố tỉnh đưa tiền thưởng nữa, cô ước chừng cầm gần hai mươi vạn nguyên, trong lúc nhất thời cảm thấy làm cái thủ khoa này thật đúng là không tồi.
Lại không biết trường học đưa mười vạn tiền thưởng là có người mượn tay trường học đưa cho cô, để tránh cô về sau sinh hoạt bôn ba mệt nhọc.
Thậm chí trường học còn vì cô làm một hồi yến tiệc, Lục Hòa Ngọc ngay từ đầu chỉ có chút suy nghĩ, lãnh đạo Nhị Trung có tiền như vậy? Còn có thể bao toàn bộ khách sạn cũng chỉ để cho cô làm tiệc mừng? Còn có tiền thưởng kia chính là mười vạn nguyên đâu.
Chờ hồi phục tinh thần lại Lục Hòa Ngọc rốt cuộc mới cảm thấy được có điểm không ổn, mấy phen thử hỏi chủ nhiệm lớp nhưng lại không có được bất luận cái tin tức gì, Lục Hòa Ngọc âm thầm mà nhíu mày, sẽ không phải là Trì gia hoặc Lục gia làm đi? Bất quá Lục Hòa Ngọc chỉ liền hoài nghi một cái mà thôi, cảm thấy cách làm như vậy nếu Trì gia thật muốn làm cái gì khẳng định sẽ trực tiếp tìm tới cửa, Trì lão gia tử sẽ không ngây ngốc thay người làm áo cưới, Lục gia liền càng không thể, như vậy cô có điểm nghĩ không ra, đến tột cùng là ai đang giúp mình đâu?
Xa ở thủ đô Chung Cảnh Tri nếu biết chính mình làm chuyện tốt, tên tuổi cuối cùng rơi xuống Lục gia cùng Trì gia trong tay mà nói, cũng không biết có thể hay không tức đến hộc máu.
Yến hội qua đi, thời điểm mọi người cùng nhau ngồi xuống uống trà, Cao Ninh liền kéo Lục Hòa Ngọc muốn cô đến nhà mình chơi, nói cái gì nếu không phải cô hỗ trợ, cô khẳng định thi không được điểm cao như vậy để tiến vào A đại, lần thi đại học này thành tích có thể nói là điểm cao nhất từ trước tới nay mà cô thi được, thế nhưng thi ra hạng thứ hai mươi toàn trường, có thể nói là hắc mã là đột nhiên toát ra tới.
Diệp Hàm cũng không cam lòng lạc hậu kéo Lục Hòa Ngọc muốn về nhà cô trước, cô tuy rằng đã thi trúng tuyển học viện nghệ thuật của đại học A nhưng khóa văn hóa từ trước đến nay đều rất yếu, thế nhưng cũng có thể đạt tới mức sàn trúng tuyển.
"Nếu không, gia đình các cậu cùng nhau ở bên ngoài mời tớ ăn bữa cơm là được?" Lục Hòa Ngọc kỳ thật cũng không phải rất thích đến nhà người khác, luôn cảm giác đi nhà người khác có điểm ngại ngùng, đặc biệt là còn có trưởng bối ở nhà, như vậy càng thêm không được tự nhiên.
Cao Ninh cùng Diệp Hàm nhìn nhau, nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có thể, liền nói "Cũng được, vậy khi nào cậu có thời gian? Chúng tớ bên này đặt tốt vị trí là được."
"Buổi tối ngày mai đi, mấy ngày nay tớ có một số việc yêu cầu xử lý một chút." Lục Hòa Ngọc cười nói.
"Haizz, nghỉ hè cậu muốn cùng chúng tớ cùng đi du lịch hay không? Anh trai tớ nói mang tớ đi biển Aegean chơi đó, miễn phí." Diệp Hàm nháy mắt hỏi Lục Hòa Ngọc.
"Tớ khả năng sẽ đi nhà bà ngoại tớ ở thủ đô chơi một khoảng thời gian, Hòa Ngọc cậu có phải đi thủ đô hay không? Đến lúc đó tớ đi tìm cậu chơi có được không?" Cao Ninh cũng đi theo hỏi.
"Cậu nữa nha, đi du lịch chụp nhiều ảnh chụp gửi lại đây cho tớ xem cảm nhận một chút, tớ liền không đi, anh em bọn cậu chơi vui vẻ là được." Lục Hòa Ngọc duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu Diệp Hàm, người nhà người ta đi du lịch sao cô có thể đi theo đâu, nhưng thật ra chuyện của Cao Ninh rất dễ giải quyết, liền nói với cô "Được nha, có cơ hội cùng đi lên trường thành."
"Không được, tớ cũng phải gọi cho anh tớ cũng mang tớ đi thủ đô, tớ cũng chưa có đi Vạn Lý Trường Thành đâu." Diệp Hàm đại khái là bởi vì sau khi thi đại học xong, lại thi đậu A đại, tâm tình đặc biệt tốt, nhất thời liền hưng phấn mà chụp bàn đứng lên, thanh âm có chút lớn, ở an tĩnh trà lâu thanh âm này liền có vẻ quá lớn, này liền xấu hổ.
Nháy mắt, những người khách hàng khác đều nhịn không được ghé mắt nhìn qua, bởi vì đột nhiên bị quấy rầy đến nhịn không được trợn trắng mắt liếc các cô một cái.
Diệp Hàm mặt đỏ lên, vội ngồi xuống che mặt không dám gặp người.
Lục Hòa Ngọc cùng Cao Ninh cũng cảm thấy có điểm xấu hổ, đều tưởng che mặt nói không quen biết gia hỏa này, bất quá ở những người đó nhìn qua thời điểm, Lục Hòa Ngọc cùng Cao Ninh vẫn là ngượng ngùng mà cười một chút, tỏ vẻ quấy rầy.
Đại khái bởi vì như vậy, vài người cũng có chút ngồi không được, liền thanh toán tiền cùng đi dạo phố, rốt cuộc hôm nay tụ lại cũng không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại, Lục Hòa Ngọc tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của bạn tốt.
Chính là không nghĩ tới lần đi dạo phố này, còn gặp hai nữ sinh lúc trước ở thư viện kia, Lục Hòa Ngọc trí nhớ rất tốt, Cao Ninh đương nhiên cũng là nhận ra hai người kia, bởi vậy vừa thấy đến hai người bọn họ, hai người bọn họ cũng thấy được Lục Hòa Ngọc các cô, biết Lục Hòa Ngọc thật đúng là thi được thủ khoa, trên mặt đúng là nóng rát đau a, không nghĩ tới đi dạo phố cũng gặp phải.
Bọn họ nhưng thật ra muốn tránh khai Lục Hòa Ngọc các cô, đáng tiếc Cao Ninh cùng Diệp Hàm đã sớm muốn phun ra khẩu ác khí sao có thể dễ dàng làm bọn họ tránh đi, còn cố ý đem hai người đó chắn ở một góc.
Cao Ninh liếc xéo nhìn bọn họ một cái, lại làm bộ không thấy được giống nhau cùng Diệp Hàm nói, "Ai, Hòa Ngọc nha, đi thi cũng không giống chúng ta, tùy tiện liền thi liền được cái thủ khoa của tỉnh, kém cũng chỉ có vài điểm, bằng không chính là thủ khoa cả nước."
"Đúng nha, thủ khoa cả nước nghe nói chỉ cao hơn Hòa Ngọc ba điểm." Diệp Hàm cũng nhếch lên cái đuôi tới, gật gật đầu nói theo.
"Thủ khoa ghê gớm a." Giang Tiểu Tiểu nhịn không được phỉ nhổ một tiếng.

"Thủ khoa đương nhiên ghê gớm, đâu giống người nào đó liền A đại đều thi không đậu." Cao Ninh cười nhạo, nếu thủ khoa không có gì ghê gớm, vậy những người khác liền không đáng giá nhắc tới.
Hoàng Hà sắc mặt khó coi kéo Giang Tiểu Tiểu muốn rời đi, bởi vì cô ta như thế nào cũng không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc lợi hại như vậy, thật đúng là thi được tốt như vậy, nhưng thật ra thành tích của chính mình, đừng nói tiến A đại, chính là vào đại học đều miễn cưỡng, lời nói lúc đầu năm nói qua, lúc này chính là bạch bạch bạch vả mặt, đều phải sưng lên.
Nhưng là Giang Tiểu Tiểu lại không muốn cứ như vậy rời đi, hơn nữa khi nghe được lời này của Cao Ninh, cô ta tức khắc điên lên, "Liền tính tôi thi không đậu, cậu còn tưởng rằng cậu có thể thi đậu sao?"
"Thật ngượng ngùng, tôi thật đúng là thi đậu A đại, vẫn là lấy thành tích ưu tú!" Cao Ninh nâng cằm lên, khoe khoang mà nói.
Lục Hòa Ngọc nhìn đến Cao Ninh giống như một con cao ngạo khổng tước, nhấp môi cười trộm, cũng không ngăn cản, ăn tết khi đó bởi vì giữ chặt không cho cô nói, cô đều nghẹn đến tàn nhẫn, hiện giờ có cơ hội dương mi thổ khí, sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy?
"..

Ưu tú cái rắm, các cậu là gian lận mới được đến thành tích đó." Giang Tiểu Tiểu nhìn biểu tình sung sướng của Cao Ninh bọn họ, thật sự ghen ghét.
"Nói chúng tôi gian lận thi cử, vậy mời cậu lấy chứng cứ ra tới, nếu cậu không có bằng chứng ba hoa chích choè như vậy, chúng tôi có thể kiện cậu vu hãm, tội vu hãm nghe nói sẽ bị giam dưới ba năm tù, giam giữ ngắn hạn hoặc là quản chế, nếu tình tiết nghiêm trọng chính là ngồi tù ba năm trở lên." Lục Hòa Ngọc cười như không cười nhìn cô ta, không nhanh không chậm mà nói.
"Cậu, cậu lừa ai đâu." Giang Tiểu Tiểu trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn là mạnh miệng mà nói.
Hoàng Hà nghe xong có chút hoảng, bọn họ đối với điều lệ pháp luật thật sự một chút cũng không biết, rốt cuộc trong nhà không có luật sư, cũng không ai đi học luật, lúc này bị Lục Hòa Ngọc nói, trên mặt huyết sắc đều rút đi, tay chân lạnh cả người, ai biết Lục Hòa Ngọc nói chính là thật hay giả, vạn nhất là thật sự đâu.
"Không, không liên quan chuyện của tôi, là Giang Tiểu Tiểu, tôi không có nói qua." Lúc này, Hoàng Hà nơi nào còn lo lắng bạn khuê mật của mình, chỉ vào Giang Tiểu Tiểu bật thốt lên.
"Cậu.." Giang Tiểu Tiểu bị hành động ấy của Hoàng Hà làm cho tức đến mắt đều đỏ, không nghĩ tới chị em ngày thường chơi với mình thế nhưng ở ngay lúc này phản bội mình.
Cao Ninh cùng Diệp Hàm sùng bái nhìn Lục Hòa Ngọc, không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc còn biết luật pháp, lúc trước trong buổi phỏng vấn đều có thể mạnh mẽ đáp trả lại phóng viên, hai người này căn bản chính là không đáng giá nhắc tới, nhẹ nhàng nói hai câu khiến cho thuyền hữu nghị nhỏ của bọn họ nói lật liền lật, tâm tình nguyên bản tức giận nháy mắt tốt lên.
Lục Hòa Ngọc nhìn bọn họ chó cắn chó, tâm tình tức khắc rất tốt, chủ yếu là cô có tra xét một chút người phóng viên kia, phát hiện thế nhưng cùng Lục Như Y có quan hệ, nhịn không được mà suy nghĩ Lục Như Y như thế nghĩ nào lại nghĩ được đến những việc này đâu? Rốt cuộc cô ở thành phố A lâu như vậy, ở trung học Hải Thành cô ta khẳng định nghe qua không ít tin tức của mình, lần trước lại đây gây sự, thái độ của lãnh đạo trường học liền đủ để thuyết minh thành tích của cô.
Cô cảm thấy Lục Hoa Sinh thậm chí Trì lão gia tử bọn họ căn bản là sẽ không cảm thấy chính mình gian lận, rốt cuộc bài thi thi đại học kia chính là quốc gia tuyệt mật, căn bản là không phải một người bình thường như cô có thể có được, liền tính Trì gia cũng chưa chắc dám đối với bài thi thi đại học động tay chân, huống chi Lục gia đâu.
Cũng chỉ có Trì Lam cùng Lục Như Y hai người phá rối, Lục Như Y nhiều nhất chính là không muốn tin tưởng, ghen ghét, nhưng Trì Lam, Lục Hòa Ngọc thật sự nhìn không thấu ý nghĩ của cô ta, dựa theo trong nguyên tác co ta chính là phi thường thông minh, nhưng trước mắt, cô cảm thấy có phải hay không Trì Lam bị người đổi hồn giống như cô?
Bất quá lần này cô nhưng thật ra đã đoán sai, chân chính bán thông tin cho phóng viên ở dưới tình huống như vậy chính là có một người khác đứng sau.
Lại không nghĩ tới ở xa thành phố D, lúc này liền tính Lục Hòa Ngọc gây ra hiệu ứng cánh bướm thay đổi không ít cốt truyện, nhưng rốt cuộc có chút cốt truyện là bị thay đổi, cũng có một chút lệch lạc, nhưng cốt truyện ban đầu vẫn tồn tại, Trì Lam vẫn là cứu được Địch Phàm bị người đuổi giết.
Cũng giống như cốt truyện ban đầu, Địch Phàm ngoài ý muốn phát hiện chính mình cư nhiên có thể đem Trì Lam nhớ kỹ, chỉ là lúc này Trì Lam còn không có được đến Địch Tư Khải thích, Địch Phàm tuy rằng nhớ kỹ cô, nhưng Trì Lam không có trong nguyên tác là cô gái hạnh phúc ngây thơ đáng yêu như vậy, bởi vậy Địch Phàm cũng không có đối với cô như trong nguyên tác nhất kiến chung tình, Trì Lam lại là phương tâm ám hứa, rốt cuộc Địch Phàm cũng bất quá mới 30 tuổi, thành thục, cơ trí lại có chính mình sự nghiệp, huống chi anh ta nổi tiếng là người đàn ông độc thân chi nhất của D thị.
Lục Hòa Ngọc đối với việc này cũng không biết, đương nhiên liền tính cô đã biết cũng chỉ cảm thấy không có gì, có đôi khi có chút duyên phận là chú định, còn trong nguyên tác những người đó cùng những chuyện đó đều cùng cô không có quan hệ.
Bởi vì cha mẹ Cao Ninh cùng Diệp Hàm muốn mời cô ăn cơm, cô không thể cứ như vậy đi tay không, cho nên ngày hôm sau Lục Hòa Ngọc lại ra ngoài đi mua quà tặng, đối với phụ nữ cô sản phẩm mua thêu thùa, đều là khăn hoa tơ lụa thêu thùa, phân biệt là hoa mai cùng hoa mẫu đơn, đối với đàn ông liền tương đối phiền toái, cô chọn tới chọn lui, chỉ đành mua hai chiếc bút máy, thật sự là quà tặng cho nam không dễ chọn.
Chờ đến ngày đó, Lục Hòa Ngọc ở cửa tiệm cơm liền nhìn đến Cao Ninh cùng Diệp Hàm đang chờ cô, hai người đều ăn mặc thục nữ váy, xách theo một cái túi xách hàng hiệu, dưới chân đi một đôi xăng đan, trên mặt cũng trang điểm nhẹ, cùng ngày thường so sánh với ngày thường chính là trang trọng hơn rất nhiều.
Lục Hòa Ngọc thầm than một tiếng, cũng may kiếp trước cô từng có mấy năm kinh nghiệm, muốn cho người khác một cái ấn tượng tốt, mặc quần áo cũng là rất quan trọng.
"Hòa Ngọc, cậu rốt cuộc tới rồi." Cao Ninh vừa thấy Lục Hòa Ngọc xuất hiện, nhịn không được mỉm cười, lúc này cô tự nhiên nhớ rõ chính mình ăn mặc như thế nào.
"Các cậu như thế nào ở bên ngoài đứng không đi vào, nóng như vậy." Lục Hòa Ngọc nhìn trên trán các cô đều thấm đẫm mồ hôi, thế nhưng còn không đi vào bên trong.
"Thôi, đừng nói nữa, không nghĩ tới tiểu cữu* bỗng nhiên ở thành phố A cũng đi theo lại đây, tớ sợ cậu không biết xưng hô như thế nào, đành phải ra tới chờ cậu." Cao Ninh nhịn không được thở dài, kỳ thật cô ai đều không sợ, liền sợ tiểu cữu của cô, đôi mắt kia vừa trừng, cô liền lúng túng.

* tiểu cữu = chú
"Tiểu cữu của cậu ấy nhìn nghiêm túc tựa như giáo viên chủ nhiệm, tớ cũng không dám nhìn thẳng đôi mắt của chú ấy, cảm giác rất sắc bén." Diệp Hàm cũng gật đầu phụ họa.
Lục Hòa Ngọc vừa nghe nhịn không được cười, giáo viên chủ nhiệm kia chính là lão nhân đã 5-60 tuổi, có thể làm được vị trí giáo viên chủ nhiệm này, đương nhiên là nghiêm túc, bất quá nghe vậy hẳn là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi? Chưa từng tiếp xúc qua thân thích hoặc bà con của cô ấy nên Lục Hòa Ngọc tự nhiên cũng không biết cái chữ tiểu này, cũng đại biểu cho tuổi là nhỏ.
"Không có việc gì, chúng ta vào đi thôi, để cho ba mẹ các cậu chờ lâu không tốt lắm."
Cho nên, Lục Hòa Ngọc không nghĩ tới Cao Ninh tiểu cữu cũng không phải người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, là người lúc trước ở trên máy bay gặp được kia, có chút ngoài ý muốn nhưng nghĩ lại một chút lại cảm thấy thực bình thường, mẹ Cao Ninh tuy rằng hơn bốn mươi tuổi gần 50, nhưng gia đình lớn lâu đời ai cũng sẽ không ngại nhiều đứa trẻ, tự nhiên cũng có anh chị em kém rất nhiều tuổi.
Bất quá Diệp Hàm nói giống giáo chủ nhiệm, kia đại khái vấn đề là do khí chất toát ra, không nghĩ tới anh ta lại là Cao Ninh tiểu cữu, thật đúng là trùng hợp.
Cha mẹ Diệp nhìn thấy Lục Hòa Ngọc tiến vào, ánh mắt đồng thời hơi hơi xẹt qua một tia thưởng thức, thái độ của đứa bé này rất tốt, cũng chẳng trách không có đứa nhỏ nào không muốn cùng cô trở thành bạn tốt.
Lục Hòa Ngọc khi nhìn cha mẹ Cao mới đột nhiên có chút cảm giác quen thuộc, suy nghĩ lại một hồi, nguyên lai Cao gia cùng Trì gia cũng là có chút giao tình, nguyên chủ Trì Tiểu Vãn cũng là từng gặp qua bọn họ, chẳng qua sau đó lại do công việc yêu cầu, 5 năm trước liền đi tới thành phố A, nhưng thật ra Cao Ninh là từ cao nhất mới chuyển tới thành phố A học tập.
"Thật ngại quá, làm cô chú đợi lâu, con tới muộn." Tuy rằng thời điểm Lục Hòa Ngọc đến vẫn trước giờ hẹn, nhưng cha mẹ người ta đều đến trước chờ chính mình, đương nhiên phải lễ phép một chút.
"Không, không, là chúng ta tới sớm, con chính là Hòa Ngọc đi, Hàm Hàm chính là mỗi ngày đều nhắc tới, cuối cùng cũng được gặp mặt trực tiếp, thật là một đứa trẻ ngoan." Mẹ Diệp đứng lên kéo tay Lục Hòa Ngọc qua, thuận tiện đem cô đưa tới bên người mình ngồi xuống.
"Cô Diệp khách khí." Lục Hòa Ngọc cũng không quen cùng người khác tiếp xúc, thời điểm ngồi xuống thuận thế không dấu vết rút tay về, mỉm cười mà trả lời.
"Hẳn là, hẳn là, nếu không phải con hỗ trợ, Hàm Hàm nhà cô còn không nhất định có thể thi ra được thành tích tốt như vậy." Mẹ Diệp tự nhiên cảm thấy được cô khác thường, không khỏi gật đầu, cô gái được Trì gia dưỡng ra tới rất có khí độ, đáng tiếc Trì gia thật đúng là ngu ngốc, thế nhưng đem cô đưa về Lục gia.
"Nhìn, mẹ tớ thật là có niềm vui mới đã quên cũ." Diệp Hàm ra vẻ không vui, nói lời oán than.
"Đã là tình cũ rồi, còn muốn tới làm gì đâu?" Mẹ Diệp nhéo khuôn mặt Diệp Hàm một chút cười nói.
Tức khắc những người khác cũng nhịn không được cười lớn.
Mẹ Cao Ninh cũng từng cùng Trì gia có lui tới, bởi vậy cũng nhận thức Lục Hòa Ngọc, chỉ là bà sớm tại 5 năm trước liền cùng chồng bị công việc điều động tới rồi thành phố A, sau lại cũng cực ít cơ hội trở lại D thị, không nghĩ tới nhiều năm không thấy, cô gái nhỏ đều đã lớn như vậy, nguyên bản muốn duỗi tay sờ sờ đầu cô, nhưng nhớ tới Lục Hòa Ngọc cũng không thích người khác chạm vào cô, cũng liền dứt khoát cầm ấm trà lên rót cho cô một ly trà, ôn nhu hỏi "Hòa Ngọc còn có nhớ Chung dì hay không?"
"Cảm ơn, đã lâu không gặp, Chung dì nhìn vẫn tuổi trẻ như vậy." Lục Hòa Ngọc ánh mắt xẹt qua trên mặt bà, mỉm cười gật gật đầu, thoạt nhìn xác thật tuổi trẻ, hơn bốn mươi tuổi nhìn giống như mới đầu 30, thầm nghĩ phụ nữ nên sống được xuất sắc như vậy.
"Thật có thể nói, bất quá như vậy xác thật trầm ổn so với trước kia." Mẹ Cao nghe lời này của cô gật gật đầu, thời điểm trước kia ở Trì gia, Lục Hòa Ngọc ngoan ngoãn thì ngoan ngoãn nhưng tính cách thật đúng là không ổn trọng như vậy, đại khái khi xảy ra việc khác thường người đều sẽ thay đổi trở nên càng thêm thành thục đi.
"Cái người phóng viên kia đã điều tra ra, là đối thủ của Trì gia làm, tưởng lấy chuyện này đem Trì gia kéo xuống, bất quá con phản kích rất xinh đẹp." Cha Cao bỗng nhiên nói.
"Có cái gì khó khăn, cũng có thể tới tìm ta cùng Cao thúc thúc bọn họ." Cha Diệp cũng gật đầu theo nói.
"Con hiểu rõ, cảm ơn Cao thúc thúc, Diệp thúc thúc." Lục Hòa Ngọc trong lòng có chút kinh ngạc nhưng trên mặt bất động thanh sắc gật gật đầu nói.
Xác thật có chút kinh ngạc, theo đạo lý, những việc này cha Cao thật đúng là không cần cùng cô nhắc tới, bất quá cô cảm thấy có thể là không hy vọng chính mình đối với Trì gia có cái gì oán hận, rốt cuộc người kéo ra việc này cũng không phải người Trì gia mà là Trì gia đối thủ, rốt cuộc trước kia Lục Hòa Ngọc ở Trì gia sinh hoạt lâu như vậy, kết quả bị phơi bày thân thế, sau đó lại nhanh chóng bị đưa về Lục gia.

Trì gia lúc trước cũng không như thế nào giấu xuống, còn những người khác cũng sẽ cố kỵ thế lực Trì gia, đương nhiên sẽ không tùy tiện lấy trứng gà chạm vào cục đá.
Đối thủ Trì gia liền tính biết lúc trước Trì gia đưa Lục Hòa Ngọc trở về Lục gia, lại có thể như thế nào, rốt cuộc đứa trẻ dưỡng lớn như vậy, lại chưa từng ngược đãi qua, đưa về cô về bên người cha mẹ thân sinh không phải rất bình thường sao, cho nên điều này thật đúng là không có gì để mà nói, thẳng đến khi sau khi biết được Lục Hòa Ngọc được thi thủ khoa đại học, lại cho người đi tra xét một chút tình huống của cô, lúc này mới gắt gao bắt được điểm này công kích Trì gia, nếu không lấy thế lực Trì gia còn có thể áp không được chút tin tức này? Cũng chỉ có đối thủ cùng thế lực Trì gia ngang nhau mới có năng lực như vậy.
Hơn nữa người Trì gia liền tính có ngốc cũng không có khả năng xuống tay với một cô gái nhỏ, cũng chỉ có một chút oán trách cũng sẽ bị Trì lão gia tử trấn áp xuống dưới.
Đến nỗi hai người Trì Lam cùng Lục Như Y cũng chỉ là cô gái nhỏ ghen ghét nhau, cũng chỉ dám ở trong lòng hoặc trước mặt người nhà nói, rốt cuộc không có can đảm đi ra bên ngoài tản lời đồn, đặc biệt là Lục Như Y chính là cảm nhận được thủ đoạn của Lục Hòa Ngọc, liền càng thêm không dám đi ra bên ngoài nói.
Đương nhiên, Lục Hòa Ngọc tuy rằng không thích Trì Lam, nhưng cũng không có khả năng bởi vậy đi oán trách người Trì gia, người oán trách Trì gia đã sớm không còn nữa, bọn họ giúp hay không giúp chính mình đều không sao cả.
Đang nói, người phục vụ liền mang đồ ăn lên, cha Cao bọn họ liên tiếp hỏi Lục Hòa Ngọc thích ăn cái gì liền gắp cái đó, không cần khách khí.
Lục Hòa Ngọc cũng chỉ có liên tục nói lời cảm ơn.
Chờ sau khi ăn cơm xong lại tiếp tục hàn huyên vài câu, nhắc tới chuyện cô đi thủ đô học đại học, cha mẹ Cao gia cùng với cha mẹ Diệp gia tự nhiên sẽ không trở ngại tiền đồ của cô bắt cô đi học A đại, chỉ nói ra bên ngoài cửa, một cô gái nhỏ phải chú ý an toàn, trăm triệu không cần một mình một người ban đêm đi ra ngoài linh tinh, nói xong cũng nhân tiện đem Cao Ninh, Diệp Hàm hai người đều cảnh cáo một phen, rốt cuộc cũng là lòng cha mẹ.
Cao Ninh bị cha mẹ nói chỉ khổ sở cười ha ha, gật đầu, bỗng nhiên thời điểm nhìn đến tiểu cữu nhà mình liền bật thốt lên nói "Hòa Ngọc ở thủ đô, tiểu cữu không phải cũng ở thủ đô sao, tiểu cữu đến lúc đó nhiều chiếu cố Hòa Ngọc một chút thì tốt rồi."
Bất quá khi nói hết lời, cô lại có chút muốn tự vả miệng, tiểu bối như cô ai không sợ hãi tiểu cữu, vạn nhất hại Lục Hòa Ngọc làm sao bây giờ?
Nhưng lời cô vừa nói khiến cho ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn về phía Chung Cảnh Tri vẫn luôn chưa từng ra tiếng, Lục Hòa Ngọc lại cảm thấy cô lại không phải học sinh tiểu học, còn cần người chiếu cố, theo như cha Cao bọn họ biết Lục Hòa Ngọc trọ ở trường, chỉ có ngày thường mới ra ngoài, tức khắc cảm thấy này phương pháp có thể được.

"Cảnh Tri a, chị biết chú công tác rất vội, bất quá Hòa Ngọc còn nhỏ, đi thủ đô nếu có chuyện gì, chú liền tính không có thời gian tự mình ra mặt, cũng làm người phía dưới của chú đi giúp một chút đi." Mẹ Cao thấy anh còn không có ra tiếng, sợ anh không đồng ý, nói chặn lời của anh trước.
Chung Cảnh Tri nguyên bản toàn bộ quá trình đều biến mình thành người ngồi ở một bên làm người ẩn hình lắng nghe, cũng không có không kiên nhẫn, cũng không có nhìn chằm chằm vào Lục Hòa Ngọc, chỉ lẳng lặng mà ngồi, phảng phất ở suy tư nhân sinh.
Không nghĩ tới Cao Ninh một câu chuyển dời đến trên người mình nhưng lời nói cô nói thật ra làm anh cảm thấy sung sướng, anh còn đang suy nghĩ muốn thế nào mới có thể cùng Lục Hòa Ngọc có cơ hội tiếp xúc, đây thật đúng là muốn cái gì, cái đó liền đến.
Cho dù trong lòng xuân tâm nhộn nhạo, Chung Cảnh Tri còn phải vẫn duy trì bộ dáng vân đạm phong khinh trên mặt nói "Này cũng không phải cái gì việc khó, nếu gần đây có khó khăn liền cứ việc tìm tôi."
Lục Hòa Ngọc rối rắm không biết như thế nào trả lời, thật sự nếu cự tuyệt đi, bọn họ có thể hay không cảm thấy cô làm ra vẻ, nếu không cự tuyệt, có thể hay không cảm thấy cô..
Cuối cùng, Lục Hòa Ngọc nhấp môi khẽ cười một chút, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt nhưng trong nội tâm cô là cự tuyệt.
Không nghe được cô trả lời, Chung Cảnh Tri tuy rằng có điểm mất mát nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cô không phải là một cô gái chỉ biết dựa vào người khác.
Trước khi ra về, Lục Hòa Ngọc đem quà tặng mình mua đưa cho cha mẹ Cao và cha mẹ Diệp, bọn họ cũng vui lòng nhận lấy, mỗi người còn đều cho Lục Hòa Ngọc một cái đại hồng bao, cái này làm cho Lục Hòa Ngọc liền có chút ngượng ngùng, tặng lễ vật đi ra ngoài, không phải muốn nhận bao lì xì a.
Thậm chí Chung Cảnh Tri cũng đưa cho cô một cái bao lì xì, Lục Hòa Ngọc cảm thấy chính mình cùng anh cũng không quen thuộc, hơn nữa anh chỉ là Cao Ninh tiểu cữu, liền càng không có đạo lý lấy bao lì xì của anh, uyển chuyển từ chối.
Chung Cảnh Tri cũng không kiên trì, kỳ thật nếu không phải sợ chị anh bọn họ nghĩ nhiều, anh kỳ thật cũng không muốn lấy ra bao lì xì, đây là hành vi của trưởng bối, nhưng mà, anh cũng không muốn làm trưởng bối của cô.
Thấy Chung Cảnh Tri thu hồi, Lục Hòa Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, cô cự tuyệt không được vài người cha Cao, cha Diệp nhưng đối với Chung Cảnh Tri, tính lên bọn họ chỉ là người xa lạ gặp qua vài lần mà thôi, cô không có đạo lý tiếp thu lễ của anh.
Lục Hòa Ngọc sau khi cùng bọn họ từ biệt liền về nhà, sau khi nghỉ ngơi qua một đêm, liền đóng gói đồ đạc, tìm chủ nhà trả phòng ở mới đem đồ đạc gửi vận chuyển, chính mình cũng đi mua vé máy bay về thủ đô, không nghĩ tới lại một lần nữa ở trên máy bay gặp được Chung Cảnh Tri.
"Thật trùng hợp, Chung tiên sinh phải về thủ đô sao?" Lục Hòa Ngọc nhưng thật ra rất muốn làm bộ không nhìn thấy nhưng là hôm qua mới gặp mặt, người ta còn muốn cho chính mình cái bao lì xì, chính mình làm lơ anh tồn tại liền xấu hổ.
"Ừm, em thủ đô đi sớm như vậy, tìm được nơi đặt chân sao?" Chung Cảnh Tri cũng không nghĩ tới trùng hợp lại một lần ở trên máy bay gặp được, hơn nữa hai người vẫn là ngồi ở cùng một hàng, thiếu chút nữa không nại đè lại được sự vui sướng của mình.
"Đã tìm được rồi." Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, liền tính không tìm được, cô còn có hai tháng thời gian, có tiền không thì không có đạo lý tìm không thấy phòng thuê để ở.
Bất quá hai người cũng không rất quen thân, Lục Hòa Ngọc cũng không cho rằng mình cùng anh sẽ có nhiều tiếp xúc, liền tính cha mẹ Cao Ninh nói cô có chuyện gì liền tìm Chung Cảnh Tri, cô cũng không cảm thấy mình có thể có chuyện gì cần nhờ vả anh, thấy cô không có ý định mở miệng trò chuyện, Chung Cảnh Tri trong lòng có chút buồn bực, nghĩ thầm muốn cùng cô nói chuyện với nhau, nhưng cô gái nhỏ lại không phối hợp nên có chút bất đắc dĩ.
Vì thế, mãi cho đến xuống máy bay, Lục Hòa Ngọc cũng chưa từng mở miệng, chỉ là chống cằm nhìn ngoài cửa sổ cũng không biết đến tột cùng đang xem cái gì.
Bất quá, chờ sau khi xuống máy bay, Chung Cảnh Tri rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mở miệng, nhìn đến xe của mình ở bên ngoài chờ, liền đối với Lục Hòa Ngọc nói, "Đi thôi, xe của tôi tới, tôi đưa em đi."
Lục Hòa Ngọc theo bản năng liền lắc đầu cự tuyệt nói "Không cần, em tự tìm xe được rồi."
Tuy rằng anh là tiểu cữu của Cao Ninh, nhưng cùng mình cũng không thân quen, cũng không phải là vấn đề có tín nhiệm hay không mà là cô hoàn toàn không nghĩ cùng những người này tiếp xúc quá nhiều.
"Tôi cũng không thể để một cô bé tự mình bắt xe được." Chung Cảnh Tri trong lòng bất đắc dĩ, lòng phòng bị của cô cũng quá nặng.
Lục Hòa Ngọc nhấp môi, rất muốn nói một cô bé ngồi xe làm sao vậy? Ở ngay giữa ban ngày, chẳng lẽ còn có thể đi lạc? Chỉ là đối diện với đôi mắt của anh liền biết anh thật sự sẽ không để chính mình đi ngồi tắc xi đành bất đắc dĩ gật gật đầu nói "Vậy, cảm ơn Chung tiên sinh."
Chung Cảnh Tri ánh mắt ám ám, cách xưng hô này anh thật đúng là muốn cô sửa lại, đáng tiếc hiện tại anh không có tư cách.
Lên xe, Lục Hòa Ngọc báo cái địa chỉ, thật đúng là giống đi nhờ xe, cũng không hé răng, an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ kia rũ mắt nhìn tay của mình, không nghĩ ra chuyện gì, cô cũng lười suy nghĩ, chỉ cho là Chung Cảnh Tri bởi vì mẹ Cao Ninh dặn dò, xuất phát từ hảo tâm đưa chính mình trở về.
Chung Cảnh Tri trong lòng đã rất sầu não, cô gái nhỏ có lòng phòng bị quá nặng a, anh cũng không cùng người nào nói qua chuyện yêu đương, đây đúng là thật sự sầu não.
Hai người các hoài tâm tư, mãi cho đến khi đến tiểu khu Lục Hòa Ngọc ở, bởi vì không phải xe của chủ nhân trong tiểu khu nên xe không thể tiến vào, Lục Hòa Ngọc ở ngoài tiểu khu liền xuống xe, lại một lần nữa nói lời cảm ơn với Chung Cảnh Tri.
Chung Cảnh Tri cũng xuống xe theo, từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, ngữ khí có chút đông cứng mà nói "Nhập số vào đi, có việc nhớ rõ tìm tôi, đem số điện thoại của em cho tôi."
Lục Hòa Ngọc nhấp môi dưới trong lòng có chút áy náy, người này thật đúng là có nề nếp, trách không được Diệp Hàm nói anh giống giáo viên chủ nhiệm, sau khi nhìn dãy số trên danh thiếp, cô móc di động ra nhập vào, chờ khi cô bấm gọi dãy số thấy liên lạc được liền cúp, nhìn phía anh rất nhanh nhẹn, dứt khoát hỏi "Hiện tại em có thể đi rồi sao?"
"Vào đi thôi." Chung Cảnh Tri trong mắt xẹt qua một tia ý cười, tính cách thật đúng là quyết đoán, nghĩ thôi cũng biết cô khẳng định sẽ không chủ động gọi điện thoại cho mình, nhưng hiện giờ anh đã biết số của cô, chắc chắn sẽ có cơ hội hẹn cô đi?
Lục Hòa Ngọc cũng không khách khí cầm lấy đồ vật liền xoay người tiến vào tiểu khu, nói thật, cô cũng không sợ Chung Cảnh Tri, người đàn ông như vậy làm việc đều có nề nếp, thực ra dễ hiểu hơn đây có thể là một lão xử nam chưa từng có bạn gái.
Tuy rằng Lục Hòa Ngọc phun tào như vậy, nhưng lại cảm thấy nam nhân như vậy cũng khá tốt, một khi yêu đương cũng rất nghiêm túc, tổng so với đàn ông trong nhà có một người, còn ở bên ngoài tìm mấy người khác khá hơn nhiều.
Chỉ là, khi Lục Hòa Ngọc trở lại chỗ ở, phát hiện có một thiếu niên đẹp trai đứng ở trước cửa nhà mình, điều này liền kỳ quái, chẳng lẽ là hàng xóm?.


Đọc truyện chữ Full