DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị
Chương 23: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình 23


Editor: Cà Chua
Hãy ủng hộ mình tại wattpad cachuajoojoo nhé.
Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!
- -----------------------------
Khúc Yên hai tay hai chân bị trói ngồi ở ghế sau, nghe được bọn cướp cùng người gọi điện thoại, liền kêu trợ thủ hệ thống tiểu Thất tra một chút.
“Kí chủ, người cùng bọn cướp gọi điện thoại là Mộ Du Du.”
“Quả nhiên a.”
Khúc Yên ở trong lòng cùng tiểu Thất nói, “Ngươi xâm lấn tên điện thoại bắt cóc, dùng số của hắn phát định vị thời gian thực cho Mộ Du Du.

Lại bịa đặt một tin tức, nói tình huống có biến để Mộ Du Du lập tức căn cứ vào định vị chạy tới.”
Khúc Yên nghĩ nghĩ, lại bù một câu, “Sau khi phát xong thì chặn Mộ Du Du, để cho cô ta không cách nào gọi điện thoại cùng bọn cướp xác nhận.”
“Được, kí chủ.”

Khúc Yên an bài tốt sự tình, lười biếng tựa ở trên cửa sổ xe, nhìn qua cảnh sắc bên ngoài.
Xuất diễn đêm nay không có “nhân vật nữ chính” Mộ Du Du lên sân khấu thì làm sao diễn được?
Mộ Du Du nhất định phải có mặt, trò hay mới có thể bắt đầu.
Xe taxi càng lái càng xa, đến một chỗ xưởng sửa xe vứt bỏ liền dừng lại.
Bọn cướp Phương Kỳ một mặt thô bỉ cười: “Tiểu mỹ nhân mau xuống xe a, chúng ta ở đây làm chuyện tốt.”
Khúc Yên bị trói, không có cách nào đi xuống.
Bọn cướp đem nàng ôm xuống, bỏ vào hoang xưởng sửa xe, đem nàng đặt ở trên một cái bàn.
“Tiểu mỹ nhân, ta tới đây!”
Bọn cướp vội vã không nhịn nổi, đưa tay liền muốn xé quần áo nàng.
“Ưm ưm! Ưm ưm ưm!” Khúc Yên bị bịt miệng, không có cách nào nói chuyện, nàng không giãy dụa cơ thể, cũng chỉ là liều mạng lên tiếng, biểu đạt muốn được nói chuyện.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn nói gì?”
Bọn cướp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ kiều nộn trắng nõn của nàng, híp cặp mắt hí cười, phách lối nói, “Coi như ngươi la rách cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi.

Nơi này đã sớm bỏ xó.”
Hắn không lo ngại gì xé toang băng dính trên miệng, “Ngươi muốn gọi thì kêu to hơn một tí, cho lão tử tăng thêm tình thú.”
Khúc Yên cuối cùng có thể nói chuyện.
Nàng không có chút nào hốt hoảng, chậm rãi nói: “Người sai ngươi bắt cóc tôi có phải họ Mộ không? Tên là Mộ Du Du?”
Bọn cướp xùy âm thanh: “Muốn lừa ta nói ra? Ngươi nằm mơ!”
Khúc Yên cong môi nở nụ cười: “Tôi đều biết chân tướng, nơi nào còn cần ngươi làm bộ.

Tôi chỉ là muốn nhắc nhở, nhanh xem điện thoại di động của mình.

Nữ nhân Mộ Du Du kia cài thiết bị theo dõi trong điện thoại di động ngươi.”

“Không có khả năng!”
Bọn cướp không tin, do dự nhưng vẫn lấy điện thoại kiểm tra.
Hắn tra một cái, phát hiện quả nhiên có tin tức phát ra ngoài, lại cũng không phải hắn làm.
“Tại sao có thể như vậy?!” Bọn cướp mắng, “Nữ nhân Mộ không tín nhiệm lão tử!”
“Không phải không tín nhiệm ngươi, mà là nàng muốn một mũi tên trúng hai mục đích.

Ngươi thay nàng làm xong việc, nàng lại để cảnh sát tới bắt ngươi.

Tiền thuê đều tiết kiệm được, thật hoàn mỹ a.”
Khúc Yên kỳ thực là đang kéo dài thời gian, thuận tiện khích bác ly gián một chút.
Bọn cướp bị nàng nói đến khó chịu, phiền não một cái xé mở cổ áo của nàng: “Lão tử trước tiên sướng rồi lại tìm nữ nhân họ Mộ tính sổ!”
Khúc Yên xem chừng chênh lệch thời gian không nhiều lắm, nàng hỏi tiểu Thất: “Mộ Du đến chưa?”
Tiểu Thất: “Đã đến cửa xưởng sửa xe.”
Khúc Yên cười khẽ: “Rất tốt, trò hay mở màn!”
Bọn cướp thấy nàng còn cười được, nhịn không được kinh ngạc, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm, cười dâm nói: “Tiểu mỹ nhân rất thông minh a.


Ngươi không giãy dụa làm loạn, lão tử tận lực không làm đau ngươi.”
Khúc Yên mặc kệ hắn, nàng liếc qua trông thấy cửa xưởng sửa xe có một nữ nhân vội vàng chạy vào.
Mộ Du Du trên mặt deo khăn lụa, lén lutd nhìn quanh hai bên, xác định không có dị trạng mới mở miệng: “Phương Kỳ, ngươi làm cái gì? Bảo tôi tới làm gì?”
Bọn cướp Phương Kỳ mặt đầy mộng bức: “Chết tiệt! Ngươi con mẹ nó tới đây làm gì?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, riêng phần mình trong lòng lộp bộp một chút.
Tình huống không thích hợp a.
“Là tôi gọi cô tới, Mộ đại tiểu thư.”
Khúc Yên từ trên bàn gỗ ngồi xuống, nụ cười thân thiết vô hại, “Cô không phải rất quan tâm tôi sao? Mỗi ngày đều phái người theo dõi tôi.

Đã như vậy, tôi cũng muốn quan tâm một chút cô, như vậy mới tính có qua có lại.”
Mộ Du Du sắc mặt đại biến: “Cô, cô --”.


Đọc truyện chữ Full