DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật
Chương 133: Chương 133

Liễu Ngân Tuyết ngẩn ra, nàng bừng tỉnh, cảm thấy mình hình như sai rồi, nàng đã hòa li với Lâu Duẫn thì từ nay từ biệt đôi đàng, không còn liên quan gì nữa, gặp lại thì có ý nghĩa gì, chỉ là càng tăng thêm ràng buộc. y, chính mình giống như sai rồi, nàng nếu đã cùng Lâu Duẫn hòa li, liền từ đây từ biệt đôi đàng, lại không liên quan, gặp lại, lại có gì ý nghĩa, bất quá là đồ tăng ràng buộc thôi. Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng là điều tối kỵ, nếu đã muốn rời đi thì đương nhiên phải đoạn tuyệt sạch sẽ.

Nàng nhắm mắt lại, cười khổ: "Thôi bỏ đi, không cần hỏi thăm, cũng không có gì phải hỏi nữa."

Nam Sơn biệt viện của Kỳ vương phủ nằm trên núi Chung Nam, ở đây trừ bỏ biệt viện của Kỳ vương phủ còn vài biệt viện của các nhà khác, cái ở đỉnh núi, cái ở chân núi, sườn núi cũng có ba cái gần nhau, chỉ riêng biệt viện Kỳ vương phủ nằm độc lập. Trước nay ở đây cũng không nhiều người hầu hạ lắm nhưng từ khi Lâu Duẫn chuyển đến, biệt viện liền trở nên đông đúc hơn hắn.

Lâu Duẫn trước kia là lâu chủ Trích Tinh Lâu, Trích Tinh Lâu kết thù vô số, hiện giờ Lâu Duẫn thân bị trọng thương, Độc Lang Trung sợ có người tới trả thù nên an bài vô số thị vệ bảo hộ an toàn cho biệt viện.

Lai Phúc bưng chén thuốc mới sắc xong đi vào phòng, Lâu Duẫn còn đang nằm trên giường, chưa tỉnh.

Lai Bảo lắc đầu nói: "Vương gia còn chưa tỉnh, chờ lát nữa Vương gia dậy rồi tính."

"Nhưng mà tới giờ uống thuốc rồi, Độc Lang Trung phân phó phải uống thuốc đúng giờ." Lai Phúc có chút sốt ruột, Lâu Duẫn sau khi dùng hổ lang chi dược do Độc Lang Trung đưa, tuy là đứng lên được nhưng chỉ trong vòng hai canh giờ, đêm đó sau khi gặp Liễu Ngân Tuyết ở đình hóng gió, hắn trực tiếp ngất luôn trong đình, đến khi tỉnh lại thì nhất quyết phải rời vương phủ.

Hắn trọng thương cả người, lại không nghỉ ngơi mà ngồi xe ngựa cả đêm chạy tới đây, thương thế càng thêm nặng, vừa tới đã vào phòng ngủ, nằm trên giường.

Một lần nằm này Lâu Duẫn nằm tới ba ngày không xuống được.

Mỗi ngày mười hai canh giờ, hắn ngủ tới mười canh giờ, còn lại hai canh giờ không phải châm cứu thì là uống thuốc, căn bản không có tinh lực ngồi dậy, cũng không nói với ai được lời nào.

Trong suốt ba ngày, vấn đề duy nhất mà hắn hỏi là: "Vương phi sao rồi?"

Liễu Ngân Tuyết đã dọn ra khỏi vương phủ, giờ đã đến ở Tây Sơn biệt viện, Lai Phúc với Lai Bảo đoán Lâu Duẫn tỉnh lại sẽ hỏi nên trước đó đã sai người đi thăm dò, Lâu Duẫn nghe xong không có phản ứng gì đặt biệt, uống thuốc rồi nằm xuống ngủ tiếp.

"Nhưng Vương gia còn đang ngủ, ngươi dám đánh thức Vương gia không?" Lai Bảo hỏi.

Lai Phúc lắc đầu, Lâu Duẫn tính tình đại, khi ngủ không thích bị làm phiền, điều này bọn họ đều biết, nếu vì chuyện uống thuốc mà đánh thức hắn, khi tỉnh dậy chắc chắn hắn sẽ tức giận.


Lai Phúc than ngắn thở dài: "Nếu Vương phi ở đây thì tốt rồi, không có gì là Vương phi không dám làm."

Lai Bảo sắc mặt phát khổ: "Về sau đừng tự tiện nhắc tới Vương phi trước mặt Vương gia, cẩn thận chọc Vương gia thương tâm, bọn họ đã hòa li, sau này là những người không liên quan, tránh được nên tránh."

"Ngươi nghĩ thật chu toàn, nhưng sao ngươi biết Vương gia không muốn nghe tin tức của Vương phi?"

Lai Bảo ngẩn ra, hắn bực bội gãi gãi đầu: "Ngươi nói cũng có lý."

Lai Phúc bưng chén thuốc vào phòng, thấy Lâu Duẫn chưa tỉnh, hắn đặt chén thuốc lên bàn, trong phòng dày đặc mùi thuốc, Lai Phúc ngửi cũng đã quen, đột nhiên hắn nghe được phía sau có động tĩnh, lập tức quay đầu lại.

Lâu Duẫn đã tỉnh, chỉ là vẫn chưa mở to mắt, hắn hỏi: "Giờ nào rồi?"

"Vừa đến buổi trưa, đến giờ uống thuốc rồi ạ, nô tài vừa sắc xong đây." Lai Phúc bưng chén thuốc đến trước mặt Lâu Duẫn, Lâu Duẫn giơ tay ra tiếp, bàn tay hắn dừng giữa không trung, ngón tay lại chưa chạm đến chén thuốc.

Lai Phúc chua xót, cầm chén thuốc đặt vào tay Lâu Duẫn, Lâu Duẫn bưng chén thuốc, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.

Chén thuốc rất đắng, nhưng hắn cũng hoàn toàn không cảm nhận được.

"Có kẹo không?" Lâu Duẫn đột nhiên hỏi.

"Không có kẹo nhưng ở phòng bếp có ít mứt hoa quả, người muốn ăn ạ?" Lai Phúc khẩn trương hỏi, hắn biết Lâu Duẫn đã mất đi vị giác, chén thuốc có đắng thế nào hắn cũng không nếm được, vậy còn muốn ăn kẹo làm gì?

"Vương phi uống thuốc xong đều thích ăn ít đồ ngọt, về sau ta uống thuốc xong cũng cho ta một chút đồ ngọt đi." Lâu Duẫn nói.

Lai Phúc ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy chóp mũi càng thêm chua xót, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, hắn không dám khóc thành tiếng, tự mình chịu đựng, hít hít cái mũi, nghẹn ngào nói: "Nô tài tuân mệnh."


Lai Bảo bưng bữa trưa vào, gần đây Lâu Duẫn chỉ có thể ăn ít đồ lỏng, bữa trưa là một chén cháo thịt nạc, Lai Bảo thấy mắt Lai Phúc hồng hồng, nhưng vì trước mặt Lâu Duẫn nên không dám hỏi nhiều, hầu hạ Lâu Duẫn dùng bữa trưa, thẳng đến Lâu Duẫn khi nằm xuống ngủ tiếp, cả hai mới nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.

Hai tên nô tài đi ra ngoài phòng, Lai Phúc lau lau khóe mắt: "Vương gia quá khổ."

"Ai chả biết Vương gia khổ nhưng biết làm sao bây giờ?" Lai Bảo thở dài, "Vương gia khổ mấy cũng không cần đám nô tài chúng ta thương hại, người Vương gia cần chính là Vương phi."

"Cứ như vậy cũng không phải cách hay, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn Vương gia tự mình từ bỏ sao?" Lai Phúc nhịn không được nói, "Vừa nãy Vương gia còn nói muốn ăn đồ ngọt sau khi uống thuốc, đò là thói quen của Vương phi, Vương gia còn luyến tiếc Vương phi đó."

"Vương gia luyến tiếc Vương phi nhưng Vương phi lại bỏ được Vương gia, chuyện của chủ từ, nô tài chúng ta có thể làm gì?" Lai Bảo mặt ủ mày ê, "Nếu có thể chủ trương thay cho chủ tử thì bây giờ ta đã đi tìm Vương phi."

"Nhưng Vương phi có quyền biết chân tướng mọi chuyện." Lai Phúc nói.

Độc Lang Trung đứng dựa lưng trên hành lang, nghe hai tên nô tài nói chuyện, lắc lắc đầu nói: "Ta khuyên các ngươi đừng tự chủ trương."

Lai Phúc cùng Lai Bảo đồng thời nhìn về phía Độc Lang Trung.

Độc Lang Trung nói: "Vương gia cao ngạo, hắn để Vương phi rời đi, nguyên nhân chủ yếu là vì thị giác của hắn đã mất, hơn nữa sau này rất khó hồi phục, hắn không cần bất luận kẻ nào thương hại, đặc biệt là Vương phi, hiểu chưa?"

Lai Phúc Lai Bảo ủ rũ cụp đuôi đáp lại: "Đã biết."

"Mắt của Vương gia thật sự không trị được sao?" Lai Bảo lo lắng sốt ruột hỏi.

Độc Lang Trung chau mày, hắn lắc lắc tay áo nói: "Không phải ta còn đang nghĩ cách đây sao, chỉ là còn chưa nghĩ ra thôi."


Bọn họ đang nói chuyện thì một nữ tử mặc hoa phục vội vàng bước về phía này, kim thoa trên đầu nữ tử nhẹ đong đưa dưới ánh mặt trời, nàng một bộ nóng lòng, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.

Phía sau nữ tử còn có mấy nha hoàn đi theo, bước chân cũng rất vội vàng.

Lai Phúc cùng Lai Bảo giật mình, kinh ngạc trong chốc lát rồi lập tức đi tới, quỳ xuống hành lễ với nàng: "Quận chúa vạn an."

Lâu Lan không quan tâm, gấp gáp hỏi: "Vương gia đâu?"

"Vương gia thân thể không khoẻ, mới vừa uống thuốc, đang ngủ rồi ạ." Lai Phúc trả lời.

Lâu Lan vào nhà, ngồi xuống ghế, nói với bọn họ: "Đi gọi Vương gia dậy, ta muốn gặp nó."

Lai Phúc với Lai Bảo nhìn nhau, Lai Bảo nói: "Bẩm quận chúa, Vương gia bị trọng thương, thương thế trên người còn chưa hồi phục, không phải bọn nô tài không muốn gọi Vương gia tới mà sợ là Vương gia căn bản không dậy được ạ."

"Không dậy được? Bị thương nặng đến mức nào?" Lâu Lan đột nhiên cao giọng.

Lai Phúc nuốt một ngụm nước miếng: "Bị thương thực... thực sự rất nặng ạ."

Lâu Lan giật mình, không hỏi nhiều, lập tức đi về phía phòng ngủ, Lai Phúc cùng Lai Bảo song song theo sau, cùng đi vào phòng, phát hiện Lâu Duẫn đã dậy, đang ngồi trên giường, dựa lưng vào gối.

Lai Phúc cùng Lai Bảo liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Lâu Duẫn kéo kéo khóe miệng nói: "Tỷ tỷ, sao đột nhiên lại đến đây?"

Lâu Lan tức giận đến mức tim phổi đau đớn, nàng đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâu Duẫn, những lời chất vấn trước đó không thể thốt ra được, nàng nói: "Thương thế của đệ thế nào?"

"Có Độc Lang Trung rồi, tỷ lo cái gì?" Lâu Duẫn trấn an nói, "Dưỡng một thời gian là tốt thôi."

"Ta nghe nói đệ bị thương còn suốt đêm chuyển đến Nam Sơn biệt viện, trong lòng lo lắng, lại nghe nói Ngân Tuyết dọn tới Tây Sơn biệt viện ở, cảm thấy kỳ quái nên chạy tới đây xem thế nào, rốt cuộc sao lại thế này?" Lâu Lan hỏi.


Lâu Duẫn cười cười: "Thương thế của đệ tỷ không cần lo lắng, còn chuyện của đệ với Ngân Tuyết thì đệ đã cầu Hoàng thượng ban thư hòa li, đệ với nàng từ nay không còn là phu thê, không còn quan hệ gì nữa."

Lâu Lan vừa nghe, trợn tròn đôi mắt.

"Đệ hồ nháo!" Lâu Lan lạnh lùng nói, lời trách cứ rốt cuộc vẫn nhịn không được bật thốt ra, "Ngân Tuyết là thê tử phụ vương tốn bao tâm tư vì đệ mà cầu hôn, đệ lại không biết phải trái như vậy. Lúc trước Lạc Âm Phàm hãm hại muội ấy, trên Giao Thái Điện, Hoàng thượng vốn muốn hai người hòa li, khi đó đệ còn không muốn, sao bây giờ lại chủ động cầu?"

Lâu Duẫn cười khổ: "Hai người ở bên nhau, không có cảm tình, cần gì phải cưỡng cầu."

"Không cảm tình? Sao lại không có cảm tình?" Lâu Lan căn bản không tin, "Đệ mà không có cảm tình thì sẽ liều mạng đi cứu muội ấy không? Lâu Duẫn, đệ nói thật với tỷ, rốt cuộc có chuyện gì?"

"Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chính là không có cảm tình."

"Đệ đừng nghĩ dùng mấy lời qua loa lấy lệ ấy qua mặt ta, ta không phải tiểu hài tử ba tuổi," Lâu Lan nhìn Lâu Duẫn, "Sao đệ không nhìn ta? Từ lúc ta tiến vào đến giờ, đệ cũng không thèm nhìn ta, đệ nhìn vào mắt ta, nói thật đi, đệ thực sự không có cảm tình với Ngân Tuyết sao?"

Lâu Duẫn không nhúc nhích, hắn khẽ thở dài.

Lâu Lan tức giận tiến lên cầm mặt hắn xoay lại: "Đệ rốt cuộc làm sao? Nhìn ta nói chuyện!"

Lâu Lan bỗng nhiên cả người cứng đờ, bọn họ mặt đối mặt, ánh mắt nàng gắt gao khóa trên người Lâu Duẫn, nhưng Lâu Duẫn vẫn như cũ không nhìn nàng, ánh mắt hắn mơ hồ, giống như căn bản không nhìn vào một điểm, cặp mắt không hề có thần khí.

Đây không phải ánh mắt của một người bình thường.

Đầu ngón tay Lâu Lan phát run, nàng run rẩy vương tay ra quơ quơ trước mắt Lâu Duẫn, mắt hắn vẫn không hề có phản ứng gì, hắn tựa như một người chết, hay nói đúng hơn là hai mắt hắn đã chết.

Lâu Lan rơi lệ.

Nước mắt nàng mãnh liệt trào ra, khóc không thành tiếng: "Sao lại thế này? Sao lại ra nông nỗi này?"

Cảm giác chua xót lan tràn trong lòng, Lâu Duẫn gục đầu xuống, cười khổ: "Tỷ tỷ đừng khổ sở, đệ không sao, chỉ là đôi mắt không nhìn thấy mà thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm."


Đọc truyện chữ Full