DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật
Chương 42: Chương 42


Hộ vệ kia khá cao to, người phía sau đẩy đẩy hắn, hắn ta không tự chủ bước về phía trước, đi đến cạnh linh đường, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâu Duẫn, Lâu Duẫn lại không nhìn hắn.
Hộ vệ kia thấy Lâu Duẫn căn bản không chú ý tới hắn, lá gan lớn hơn vài phần, nơm nớp lo sợ tiến lên giơ tay ra định lục soát người Lâu Duẫn nhưng ngay khi hắn vừa giơ tay ra, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy hắn bay từ linh đường ra ngoài.
Thân thể nặng nề của hộ vệ kia đập vào xà nhà rồi lăn xuống, rơi xuống đất phát ra một tiếng "Rầm" cực lớn, cũng không biết thương thế của hắn thế nào, mãi chưa thấy ngồi dậy.
Mọi người đều hoảng hốt, nhịn không được lui về phía sau vài bước.
Lời đồn đều nói Lâu Duẫn võ công cao thâm khó đoán, mọi người nhìn tình trạng thảm hại của hộ vệ kia, cũng không dám lỗ mãng nữa.
Tần Hội Nguyên nói: "Lão Vương gia sinh thời không có sửa lập Thế tử, ngươi muốn kế thừa tước vị ta không có lời nào để nói, nhưng còn Kỳ vương lệnh lão Vương gia căn bản không có khả năng truyền cho ngươi, trong các nhi tử, lão Vương gia không thích nhất chính là Lâu Duẫn ngươi, ngươi có tư cách gì kế thừa Kỳ vương lệnh?"
"Lâu Duẫn, chỉ cần ngươi giao Kỳ vương lệnh ra, ta với Lâu Yến sẽ dọn ra khỏi Kỳ vương phủ, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi đi ngươi đường quan lộ của ngươi, chúng ta đi cầu độc mộc của chúng ta, được không?"
Lâu Yến vội la lên: "Sao chúng ta phải dọn ra khỏi Kỳ vương phủ? Con không đi, con là người Kỳ vương phủ, sao con phải đi?"
Tần Hội Nguyên hận rèn sắt không thành thép: "Con câm miệng cho ta, con không dọn đi, chẳng lẽ muốn đợi hắn dày vò con đến chết hay sao?"
Lâu Yến biện giải nói: "Không đâu, sao Tứ ca lại muốn dày vò con chứ? Đó là Tứ ca của con, không phải kẻ thù của con, Mẫu phi, người muốn đi thì đi, con sẽ không rời Kỳ vương phủ đâu."
Tần Hội Nguyên véo tai hắn: "Con thì biết cái gì? Con câm miệng đi."
Lâu Yến đỏ mắt, bị Tần Hội Nguyên véo tai đến mức la oai oái.
Liễu Ngân Tuyết nghe đầy cả lỗ tai một đống thị thị phi phi tranh đoạt Kỳ vương lệnh, nàng cũng chẳng rõ rốt cuộc Kỳ vương lệnh có tác dụng gì, nàng nói: "Có phải chỉ cần chứng minh Kỳ vương lệnh là chính Phụ vương tự nguyện truyền cho Lâu Duẫn là Mẫu phi sẽ ngừng lại đúng không?"
"Ngươi có thể chứng minh?" Tần Hội Nguyên cười lạnh, "Ngươi chứng minh kiểu gì?"
Liễu Ngân Tuyết nói: "Chờ hừng đông đi, đến khi trời sáng, ta sẽ chứng minh cho các người xem."
Tần Hội Nguyên bối rối.
Lâu Khải Minh trước khi chết mang theo Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn tới thư phòng ngoại viện, cũng không biết rốt cuộc thương lượng chuyện gì, Liễu Ngân Tuyết nói mạnh mồm như vậy, không chừng thực sự có thể chứng minh.
Không thể, quyết không thể để Liễu Ngân Tuyết lấy chứng cứ ra được.

Tần Hội Nguyên hung tợn trừng mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết, lại nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.

Lâu Lan cũng thực sự sốt ruột, kéo Liễu Ngân Tuyết ra bên ngoài linh đường, tới một góc yên ắng, thấp giọng hỏi nàng: "Phụ vương thật sự tự nguyện giao Kỳ vương lệnh cho Lâu Duẫn?"
Khó trách Tần Hội Nguyên không tin lão Vương gia tự nguyện, đến cả Lâu Lan cũng không tin.
Liễu Ngân Tuyết nhếch nhếch mi: "Trưởng tỷ tin muội không?"
Lâu Lan đón nhận ánh mắt của Liễu Ngân Tuyết, cặp mắt kia trầm ổn đến mức khiến nàng không tự chủ chỉ có thể gật gật đầu: "Ta tin."
"Thật sự là Phụ vương tự nguyện."
"Vậy muội cũng thật sự có chứng cứ?"
"Có." Liễu Ngân Tuyết không chút do dự gật gật đầu, "Phụ vương viết một phong thư tay để lại, đó chính là chứng cứ."
Thư tay Lâu Khải Minh để lại cho nàng, nội dung trong đó Liễu Ngân Tuyết đã lặng lẽ xem qua, nó có liên quan đến vấn đề ai thừa kế Kỳ vương lệnh, lão Vương gia dường như đã sớm đoán được Tần Hội Nguyên sẽ gây chuyện, cho nên trước khi chết cũng đã chuẩn bị rõ ràng.

Mặt khác, trong thư tay còn lưu lại chuyện phân chia tài sản của ông.

Mọi thứ đều được viết rõ ràng.
Lâu Lan nhẹ nhàng thở ra: "Vẫn là Phụ vương thông suốt, đưa thư tay cho muội cất giữ, nếu giao cho Tứ đệ, dựa vào tính tình của Tứ đệ, dù thế nào cũng sẽ không đem ra làm chứng cứ."
Nàng lại nghe Liễu Ngân Tuyết nói: "Ta cảm thấy, Phụ vương tính toán chu đáo không sót chỗ nào, chứng cứ hẳn là không......"
Hai người thấp giọng nói chuyện, không chú ý tới phía sau bỗng nhiên có người xuất hiện, người đó dùng tay nhẹ nhàng điểm hai phát lên cổ Liễu Ngân Tuyết với Lâu Lan, hai người lặng yên không tiếng động xỉu tại chỗ.
Người nọ cúi xuống, lấy phong thư từ trong ống tay áo Liễu Ngân Tuyết ra, lộ ra một nụ cười nham hiểm.

"Ai đó?!" Có nha hoàn lớn tiếng kêu lên.
Ngay sau đó, Lâu Duẫn đã phi thân đến cạnh nha hoàn kia, nhưng mà rốt cuộc vẫn chậm một bước, chỉ nhìn thấy một bóng đen vọt lên trên mái nhà.

Thủ vệ Vương phủ đồng thời tề tựu, người đứng đầu Tiêu Hạ chắp tay nói: "Thế tử, thuộc hạ vô năng, không đuổi theo được."
Sắc mặt Lâu Duẫn âm trầm đến mức có thể chích ra nước: "Tiêu thống lĩnh, ngươi thủ vệ an nguy của Vương phủ đã nhiều năm mà giờ một tên thích khách cũng không bắt được, ta thật sự không biết mấy năm nay ta sống trong hoàn cảnh thiếu an toàn đấy."
Tiêu Hạ hổ thẹn cúi đầu: "Thuộc hạ nguyện ý nhận trừng phạt ạ."
Cố Quân Trị cũng chạy tới, Lâu Duẫn bế Liễu Ngân Tuyết lên, giao Lâu Lan cho Cố Quân Trị, lạnh lùng nói: "Bố trí lại phòng vệ của Vương phủ, nếu còn một lần nữa, mang đầu đến gặp ta."
Tiêu Hạ ngạc nhiên, tiện đà chắp tay nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Mà bên kia, Tần Thích nhìn Tần Hội Nguyên gật gật đầu.
Tần Hội Nguyên đắc ý cười.
Khi Liễu Ngân Tuyết tỉnh lại đã là nửa đêm, nàng mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ Thanh Sơn Viện, nàng cả kinh ngồi bật dậy, dọa Trầm Ngư nhảy dựng lên.
"Thế tử phi, người hù chết nô tỳ." Trầm Ngư vuốt ngực, kinh hồn chưa định.
Liễu Ngân Tuyết giữ chặt tay Trần Ngư: "Trưởng tỷ đâu? Trưởng tỷ có sao không?"
"Người yên tâm đi, đại cô không có việc gì, nàng đã tỉnh."
Trầm Ngư vừa nói xong, Lâu Lan từ ngoài đi vào, thấy Liễu Ngân Tuyết không có việc gì, cũng nhẹ nhàng thở ra: "Ta đi tới cửa liền nghe thấy tiếng muội, cũng may là muội không có việc gì, nếu không ta không thể thoái thác tội của mình."
"Có người trăm phương nghìn kế muốn làm xằng làm bậy, sao có thể là lỗi của tỷ được?" Liễu Ngân Tuyết xuống giường đeo giày.
Lâu Lan thở dài: "Thứ kia mất rồi?"

Liễu Ngân Tuyết gật đầu: "Mất rồi."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Đến khi trời sáng, Tần Hội Nguyên chắc chắn sẽ hùng hổ dọa người bắt muội lấy chứng cứ ra, nếu không lấy ra được, Tứ đệ sẽ không thể danh chính ngôn thuận cầm Kỳ vương lệnh." Lâu Lan lo lắng sốt ruột.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, trưởng tỷ không cần quá mức lo lắng." Liễu Ngân Tuyết trấn an nói.
Lâu Lan không biết rốt cuộc Liễu Ngân Tuyết lấy đâu ra tự tin như vậy, nàng không thể bình tĩnh như Liễu Ngân Tuyết, giống như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay, nàng thở dài nói: "Sốt ruột cũng vô dụng, chúng ta tới linh đường đi."
Hai người còn chưa bước vào Phù Vân Viện, đã nghe được tiếng ầm ĩ bên trong.
"Lão Vương gia chết không nhắm mắt, ông đem Kỳ vương lệnh truyền cho nhi tử ta Lâu Yến, lại bị Lâu Duẫn đoạt mất, hiện giờ Lâu Duẫn bá chiếm Kỳ vương lệnh không muốn giao ra, lão Vương gia dưới suối vàng mà biết được, sao có thể nhắm mắt?!"
Là tiếng Tần Hội Nguyên đang gào khóc.
Trời đã sáng, người đến tế bái lão Vương gia cũng lục tục tới, đều đang vây quanh linh đường nhìn Tần Hội Nguyên khóc rung trời rung đất.
Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, sôi nổi nghị luận, có người nói Lâu Duẫn sai, có người bất bình thay cho Lâu Yến, còn có người khuyên Tần Hội Nguyên nén bi thương, nghĩ thoáng một chút, chú ý đến sức khỏe.

Tuyệt nhiên không có ai nói giúp cho Lâu Duẫn.
Hắn thẳng lưng đứng trước linh đường, tựa như một cây tùng, mặt không biểu tình, ánh mắt thản nhiên.
Liễu Ngân Tuyết với Lâu Lan vừa đi vào, ánh mắt Tần Hội Nguyên dừng trên người các nàng, Tần Hội Nguyên nói: "Lâu Lan, ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi là đích trưởng nữ, ngươi mau bảo Lẫu Duẫn đem Kỳ vương lệnh giao ra đây, đó là đồ của Lâu Yến."
Lâu Yến kéo ống tay áo Tần Hội Nguyên: "Mẫu phi, con nói rồi, con không cần Kỳ vương lệnh, Tứ ca cần thì cứ cho Tứ ca đi, con với Tứ ca là thân huynh đệ, huynh đệ sao phải tranh chấp?"
Tần Hội Nguyên dùng sức gỡ tay Lâu Yến ra: "Con câm miệng cho ta!"
Lâu Yến bị Tần Hội Nguyên đẩy ngã ngồi trên mặt đất, mặt đầy ủy khuất.
Liễu Ngân Tuyết bị tình huống hỗn loạn này nháo đến đau đầu, ghét tai Lâu Lan nhỏ giọng nói vài câu, Lâu Lan nghe xong, mắt mở to, sau đó gật gật đầu: "Hảo."
Lâu Lan đứng cạnh Lâu Duẫn: "Phụ vương trước khi lâm chung đã đem Kỳ vương lệnh truyền cho Lâu Duẫn, Mẫu phi, người nói Phụ vương không truyền Kỳ vương lệnh cho Lâu Duẫn, thế người có chứng cứ không? Người nói Phụ vương truyền Kỳ vương lệnh cho Lâu Yến, có chứng cứ không?"
Tần Hội Nguyên: "......"
Bà bị Lâu Lan dăm ba câu đã nói cho cứng họng không nói được gì.
Lâu Lan tiếp tục nói: "Người nói Phụ vương chán ghét Lâu Duẫn, thế sao Phụ vương không sửa lập Lâu Yến làm Thế tử? Nếu Phụ vương đã nguyện ý để Lâu Duẫn kế thừa vương tước, đương nhiên cũng nguyện ý giao Kỳ vương lệnh cho Lâu Duẫn, trước khi lâm chung Phụ vương chỉ để cho Lâu Duẫn với Tứ đệ muội bồi bên người, chẳng lẽ còn không đủ chứng minh Phụ vương tin trọng Lâu Duẫn hay sao?"

"Mẫu phi, nói miệng không bằng chứng cứ, người nói Lâu Duẫn đoạt Kỳ vương lệnh, người có chứng cứ không? Thế nào là "đoạt"? Phụ thân người chính là Lễ Bộ thượng thư, ca ca người cũng làm quan ở Lễ Bộ, người là quý nữ thư hương thế gia, không có bằng chứng chỉ dựa vào suy đoán của bản thân mà đã nói Lâu Duẫn đoạt, Mẫu phi, người phải cẩn thận lời nói nha." Lâu Lan nói.
Tần Hội Nguyên ngây ngẩn cả người.
Không, đây không phải Lâu Lan, Lâu Lan không nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
Ánh mắt sắc bén của Tần Hội Nguyên nhìn về phía Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết đón nhận ánh mắt của bà ta, mặt không biểu tình.
Dám sai người đánh ngất nàng, trộm đồ của nàng, đối với loại người này, Liễu Ngân Tuyết trước nay đều sẽ không khách khí, là Lâu Duẫn đồng ý với lão Vương gia sẽ đối xử tử tế Tần Hội Nguyên với Lâu Yến, không phải là nàng.
Người tới tế bái nghe dăm ba câu của Lâu Lan bắt đầu dao động, tiếng nghị luận bắt đầu đổi gió.

Lâu Lan quay lại nói với Lâu Duẫn: "Có phải một đêm rồi chưa ngủ không?"
Lâu Duẫn không hé răng.
Lâu Lan thở dài: "Sao đệ không giải thích một câu, cứ để cho người khác hiểu lầm đệ vậy?"
"Có cái gì mà phải giải thích, người tin thì chẳng cần giải thích cũng sẽ tin, người không tin thì giải thích cũng vô dụng, hắn sẽ chỉ cho rằng ta đang giảo biện," Lâu Duẫn làm bộ không sao, "Những lời này ta cũng đã nghe nhiều rồi, chẳng thấm vào đâu."
Lâu Lan đỏ mắt: "Phụ vương vừa đi, còn chưa hạ táng, trong nhà lại nháo thành như vậy, làm trò trước mặt Phụ vương, bà ta cũng dám nháo, bà ấy không nghĩ lại xem mấy năm nay Phụ vương có từng bạc đãi mẫu tử bọn họ không."
"Còn đệ thì......"
Lâu Lan nói tới đây, giọng nói như bị nghẹn lại, cuối cùng không nói thêm nữa.

Nhưng Tần Hội Nguyên còn chưa buông tha: "Lão Vương gia thương nhất là Lâu Yến, sao đã để Lâu Duẫn kế thừa tước vị lại còn cho Lâu Duẫn Kỳ vương lệnh, điều này căn bản không có khả năng, lão Vương gia sẽ không bất công như vậy."
Người xung quanh thấy Tần Hội Nguyên nói cũng có lý, sôi nổi phụ họa theo.

Lâu Duẫn sắc mặt nhạt nhẽo, Lâu Lan âm thầm sốt ruột.
Liễu Ngân Tuyết đi tới linh đường, đốt một nén nhang cắm vào lư hương, không chút để ý nói: "Phụ vương vừa ra đi, Mẫu phi đã tụ tập người ở đây làm náo loạn, làm trò trước mặt Phụ vương, người muốn người khác chê cười Kỳ vương phủ chúng ta hay sao, người muốn Phụ vương ra đi không thanh thản, chết không nhắm mắt hay sao?".


Đọc truyện chữ Full