Tiếng bước chân đã đến ngay cửa.
Nhìn "thứ" cô gây ra cô càng hoảng" Chết rồi....à.."( 3s..)
Tiếng của mẹ cô vang lên
- Nguyệt Y...mau dậy đi, đi học!
- V..vâng con dậy ngay!
Thấy cô trả lời hơi ngắt ngứ, có lẽ theo bản năng người mẹ, mẹ cô liền không ngần ngại mở cửa đi vào...
- Nguyệt Y sao vậy vẫn đang mệt à.
Giọng nói vừa cất lên kèm theo cửa phòng đang dần được mở làm trên mặt cô càng ngày càng căng thẳng, đúng lúc mẹ cô bước vào.
- Mẹ ơi sao vậy...con dậy rồi đây!
- À...không có gì đâu mẹ nghĩ con còn mệt nên vào xem thế nào thôi!
Tuy nói thế nhưng thấy cô căng thẳng như vậy mẹ liền nhìn chằm chằm cô không dứt.
- Mẹ à... không phải mẹ nói con cần đi học sao!
Vừa nói chuyện hai mẹ con liền cùng nhau ngó bên trái ngó bên phải, nhưng thấy cô nói như vậy mẹ cô cũng không truy hỏi nhiều, căn dặn cô vài điều vừa đi lại cạnh bên tủ quần áo.
- Tóc con sao vậy?
- ..sao đâu mẹ... _ Cô làm như không có gì xoa xoa đầu của mình.
- Tóc trắng rồi!
- À...chắc chắc tác dụng phụ sau tai nạn thôi ạ..không sao ngắm cũng đẹp lắm mà.. hihi!
Nói là vậy nhưng ai yên tâm cho được chứ, mẹ cô vừa nói vừa lấy đồng phục đi học cho cô nhưng nghĩ thì bỗng chốc hành động đang làm lại.
- Hay nghỉ học đi khán thêm lần nữa đi!
- Không sao đâu mẹ...thôi đưa quần áo cho con nào.
Thấy không giữ được nữa cô liền dành lấy quần áo trong tay mẹ mình " Mẹ tinh quá ". Không cho mẹ mình phản bác cô đồng thời đẩy kéo mẹ ra khỏi phòng luôn cho chắc.
- Mẹ à thôi bây giờ không lo chuyện đó! Đi học xong buổi sáng này rồi mẹ con ta đi khán sau ha.
- Vậy thôi nha...con chuẩn bị đi học! "Tưởng chết chắc rồi chứ! Phù!"..
...----------------...
...Ở trường🏫...
Khung cảnh từ nhà đến trường với cô thật lạ nhưng không hiểu sao lại đi rất thuận. Mà thôi bây giờ không phải chuyện đáng lo cho cô, chỉ là bây giờ cô đang ở trường mà..." Quên bén mất...mình quên mất lớp mình ở đâu rồi."
- Chết mình thật chứ!
Vậy là cô lượn khắp trường vì cô sợ ở nhà lâu thêm một chút thì không biết giải thích chuyện màu tóc này thế nào thế nên lúc này mới có 5 giờ 45 phút. Quá sớm rồi!
Đi một vòng từ trên xuống dưới ngôi trường khá cũ rồi nhưng có rất nhiều cây xanh, đối với cô điều này là quan trọng nhất.
Loang quanh cả buổi không biết từ lúc nào phái sau cô xuất hiện một cái " Bộp" thẳng vào lưng đầy thân thương.
Quay lai cô mới thấy thì ra là một Dương Đỗ Quyên trong đám bạn thân với cô lúc trước tuy chỉ có chuyện học
"Vậy mà cũng tính thân sao!"
- Ê..Nguyệt Y khỏe rồi sao!
- Ừ...khỏe rồi..." Sao vụ này tớ yếu luôn rồi 😒"...hahaha.
- Sao không vào lớp đi!
- Ừm...
Lớp học cũng không có gì đặc biệt so với mấy trường kiếp trước cô học thì 1/10 cũng chưa đến
- " Mong rằng có gì đó hay hay"
Cô ngồi ở bàn thứ 3 từ dưới lên ( tổng cả có 6 bàn /dãy chia làm hai dãy bàn trong và ngoài).
Bạn cô thì theo lời nói của Dương Đỗ Quyên thì đang còn ba người nữa chưa đến. Mà theo kí ức mơ hồ không hoàn chỉnh của bản thân thì lần lượt là:
An Thủy Tinh thân hình nhỏ nhắn nhưng tính khí không nhỏ chút nào, Tần Cẩm Ly nhìn qua là người dễ tính nhưng suy nghĩ sâu xa mà hình như Thất Nguyệt Y cô cũng không thân lắm có vài kí ức vụn vặt thì riêng cô bạn này cô nói chuyện khá khiên nhường, người cuối cùng là Bạch Trang Hi đến người này thì cô không nhớ rõ gì rồi.
Thôi ấn tượng mơ hồ không xấu may nhớ được mặt nhau...thì chắc vẫn chơi được...dù sao theo kí ức thì trước kia cô khá là lạnh nhạt với mọi người nên dù sao thì " Đỡ phiền ".
...----------------...
...Bảy giờ sáng🕖...
- " Óa.." Cô ngáp một cái tiện thể vươn vai dù sao " tham quan " trường mới cũng đã đi rồi chỉ là chưa đủ người trong lớp thôi thì cô ngủ vậy. Thế mà có một giấc thôi mà ai náy đều đủ cả rồi.
Chỉ là hình như ánh mắt họ hình cô hơi kì thì phải lướt qua cả lớp một lần quả thật bị bạn học nhìn không chớp mắt, quay thế nào lại gặp phải ánh mắt bạn thân...
- Haha...sao nhìn tớ kinh vậy!
Lúc này theo câu nói mọi người mới tỉnh
" hồn" không nói không rằng quay lại vị trí ban đầu người nói chuyện, người học bài...hay lại để ý vào điện thoại lướt facebook haha.. trường học kiểu này thật vui.
Bỗng nhiên cô giáo bước vào lớp theo quy định thì phải chào giáo viên vậy là cô cũng làm theo nhưng sao cô giáo cũng nhìn cô một cách kì lạ...chẳng lẽ cô giống động vật quý hiếm. Hôm nay một ngày của cô sẽ trôi về đâu đây....