DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn
Chương 39: 39: Ngăn Cản


Từ Bảo Hoa bị tức đến hóa cười, ông ta chẳng thể nghĩ đến sẽ có một ngày đứa con gái nuôi từ trước đến nay nhìn thấy ông ta đều như chuột thấy mèo mà hiện giờ lại có thể phản kháng mình.

Quả nhiên là một đứa bạch nhãn lang, gả cho người khác liền phản bội người trong nhà.

Ít nhất còn lĩnh được công điểm cùng lương thực của nó nếu không thì liền phải nuôi không công.“Cô cho rằng cô kêu người ngăn không cho người của tôi đi báo cảnh sát thì tôi liền không có cách tìm người đi báo cảnh sát sao?” Tô Cẩn Ngôn dứt khoát không nói nhiều, tính toán tự mình đi.Người trong thôn đều đến khuyên hắn.“Thanh niên trí thức Tô, tính tình đừng lớn như vậy, từ từ mà nói chuyện, mọi chuyện đều có thể giải quyết.”“Không phải Bảo Hoa đều nói là muốn bồi thường cho cậu rồi sao, không cần làm ĩ lớn như thế, không tốt…”Trong lúc tất cả mọi người đều đang giằng co, anh cả của Từ Bảo Hoa mang theo người đi báo cảnh sát đi lại đây.Anh cả của Từ Bảo Hoa tên là Từ Bảo Trung, gương mặt ông ta là mặt dài hình chữ điền đầy chính trực, thoạt nhìn rất có uy nghiêm.


Lúc này gương mặt của ông ta tràn đầy bất thiện.Ông ta tràn đầy khí thế đi đến.., đến hiện trường liền dùng ánh mắt tràn đầy áp bức nhìn Tô Cẩn Ngôn, không kiên nhẫn hỏi: “Là cậu kêu người đi báo cảnh sát sao? Cậu không biết ở trong thôn chúng ta không cho báo cảnh sát sao?”Mọi chuyện ở đại đội này tuy rằng không phải đều do Từ Bảo Trung quyết định, nhưng uy tín của ông ta vẫn rất cao.

Ông ta đến , tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.

Lúc nãy còn do dự không biết có nên báo cảnh sát không, bây giờ đều ngậm chặt miệng mình lại.

Thậm chí có người nhát gan đều đã rời đi, không muốn ở lại xem náo nhiệt nữa.Từ Bảo Hoa vừa thấy anh cả của mình đến, lập tức cảm giác được người chống lưng của mình đã đến, cao ngọa đắc ý nói: “Anh cả, Tô Cẩn Ngôn tên nhóc này là một người vong ơn phụ nghĩa, rõ ràng là cưới con gái của Từ gia chúng ta nhưng lại không vừa ý với Từ gia chúng ta.

Em thấy nếu không thì để Tiểu Hoa nhà chúng ta cùng tên này ly hôn sau đó lại tìm cho Tiểu Hoa một người tốt hơn.”Từ Bảo Trung cũng không quan tâm đến em trai của mình, theo ông ta thấy em trai của ông ta là một tên không có đầu óc.

Chỉ là một người ỷ lại vào ông ta, bất quá ở trong thôn ông ta vẫn có khả năng bảo vệ được em trai mình, cho nên mọi chuyện đều không sao.Bất quá Tô Cẩn Ngôn là một cứng đầu, bộ dàng đều thật khó quản lý.Tô Cẩn Ngôn quả thực bị giận quá hóa cười, Từ Bảo Hoa cùng lắm chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, người chân chính khó đối phó là anh trai ông ta Từ Bảo Trung.“Bí thư Từ ngược lại là một người thật uy phong, không cho người trong trong đi báo cảnh sát, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy? Hay nên nói là, bí thư Từ ở trong thôn là một bá vương, tất cả mọi người đều phải nghe lời ông? So với địa chủ những năm đó còn muốn uy phong hơn rất nhiều nha, cũng không biết là công xã có biết dáng vẻ làm ra vẻ ta đây của bí thư Từ hay không?”Từ Bảo Trung còn chưa nói gì, Từ Bảo Hoa đã nhảy dựng lên : “Cậu thì tính là cái thứ gì? Bất quá chỉ là một thanh niên trí thức đến tham gia đội sản xuất ở thôn chúng tôi, cho dù có chết ở đây đi nữa, cũng sẽ không có ai quan tâm.

Cậu còn làm ra vẻ uy hiếp anh cả của tôi, tin hay không tôi đây liền gi3t chết cậu, sau đó lại nói thành chuyện trong nhà?”Từ Bảo Trung mí mắt giật giật, ông ta biết em trai của mình ngu xuẩn nhưng không ngờ lại có thể ngu xuẩn đến mức độ này, dám ngay ở trước mặt mọi người mà uy hiếp người khác.Ông ta một tay kéo lấy em trai mình về phía sau, đối với Tô Cẩn Ngôn khó khăn nở một nụ cười cứng ngắc: “Thanh niên trí thức Tô làm sao lại tức giận lớn đến như vậy? Tôi là khi nào nói trong thôn lời nói của tôi là lớn nhất đâu? Tôi chẳng qua chỉ là cảm thấy, sự việc hôm nay bất quá là việc nhà ở trong thôn chúng ta mà thôi.


Có cần thiết phải huy động đến cảnh sát sao? Vạn nhất ảnh hưởng đến bình xét cuối năm của đội chúng ta không phải sao, vậy thì chuyện này là tôi không đúng rồi, cậu nói xem có phải không?”“Mọi người đều bớt giận, nghỉ ngơi hạ hỏa một chút, sau đó lại ngồi xuống nói chuyện một chút.

Cậu nói chuyện này là do Kiều Kiều làm, tôi cảm thấy không đúng.

Kiều Kiều là một đồng chí nữ ốm yếu, làm sao lại có sức lực lớn như vậy đem mọi thứ đều đạp thành như vậy? Tôi thấy là do một tên du thủ du thực ở thôn khác làm, cậu nói xem có phải hay không?”“Rõ ràng là có nhân chứng, các người lại cũng không tin, tôi xem như hiểu, trong thôn này quả nhiên lời nói của ông là lớn nhất.

Ông muốn đem trắng nói thành đen, liền muốn tất cả mọi người thật sự cho là đen.


Trung Quốc đã thành lập, ông nhanh chóng tỉnh dậy đi, chuyện này tôi sẽ không nhẫn nhịn, hôm nay coi như không ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ đi báo cảnh sát.

Trừ khi ông có thể nhốt tôi lại ở trong thôn không cho tôi đi.

Chỉ là đáng tiếc, ông không có năng lực lớn đến như vậy.”Tô Cẩn Ngôn nói chắc như đinh đóng cột, anh cũng không tin, ở trước mặt mọi người ông ta có thể thật sự cho người ngăn cản anh..


Đọc truyện chữ Full