DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khôn Ninh
Chương 189: Thực hiện lời hứa

Dù Tạ Nguy đã khoác áo, thậm chí cũng đã rửa mặt qua loa, nhưng y phục màu trắng mỏng manh đơn giản trên người, thanh trâm gỗ cài đầu tóc lỏng lẻo, thần sắc cũng nhàn nhạt, nên nhiều thêm mấy phần hiền hoà thả lỏng hơn so với lúc y quan chỉnh tề ngày thường.

Khương Tuyết Ninh nhìn cũng biết hắn vừa thức dậy.

Dù sao bình thường từ lọn tóc đến vạt áo, Tạ Nguy cũng khiến người ta không tìm được lỗi sai.

Lúc nàng đối mặt với Tạ Nguy, suy cho cùng đa số vẫn là kiêng kỵ, nên so với sự buông thả lộng hành như dĩ vãng, hiện tại lộ vẻ rất câu nệ, suy nghĩ một lúc, đáp lại: “Thưa tiên sinh, đã dùng cơm rồi. Chỉ trách học sinh suy nghĩ không chu toàn, chưa sau người đi trước thông truyền đã tới quấy rầy tiên sinh. Nếu tiên sinh không tiện, ngày khác học sinh trở lại.”

Cuối cùng Tạ Nguy cũng nhìn nàng.

Trong ánh mắt có vẻ tĩnh mặc thoáng qua, lúc bờ môi mím chặt liền có thêm một phần mất kiên nhẫn, nhưng chỉ nhìn nàng, chỉ về vị trí đối diện hắn, ra hiệu nàng ngồi xuống, đồng thời gọi: “Đao Cầm, thêm một bộ bát đũa.”

Lúc Khương Tuyết Ninh đi vào đã không dám đến quá gần, lúc này người hơi cứng đờ lại, đứng yên không nhúc nhích.

Tạ Nguy cười nhạt: “Ngươi muốn đứng đó nhìn ta ăn xong?”

Rốt cuộc Khương Tuyết Ninh cũng tỉnh ngộ ra.

Hai năm qua, trong triều Tạ Nguy có thể nói là giấu tài, chuyến này rời kinh đến Kim Lăng, rõ ràng là có việc muốn trao đổi cùng nàng, nhưng thời gian ít ỏi, cần phải giữ nàng lại nói chuyện. Nếu nàng không ngồi xuống, mà ở bên cạnh chờ đến khi Tạ Nguy ăn xong, chẳng phải rất lúng túng sao? Dù nàng không lúng túng, đối phương cũng chưa chắc có thể thản nhiên ăn được.

Là nàng hồ đồ rồi.

Những năm gần đây cũng coi như xử lý không ít chuyện, giao tế với rất nhiều người, sao lại vừa gặp mặt đã căng thẳng phạm sai lầm, chỉ chút chuyện nhỏ đó cũng không nghĩ tới?

Trong lòng không khỏi bực mình mấy phần, Khương Tuyết Ninh thầm mắng mình một câu, vội nói: “Vậy đa tạ tiên sinh, cung kính không bằng tuân mệnh”, sau đó do dự một chút, vẫn đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Vị trí này vừa khéo đối diện Tạ Nguy.

Giữa hai người cách nhau vỏn vẹn một cái bàn.

Bên ngoài Đao Cầm đến mang thêm bát đũa vào, cầm bát, muốn lấy cháo cho nàng.

Tạ Nguy còn không nhìn lên, ngón tay thon dài cầm đôi đũa ngà, gắp một miếng củ sen vào bát, nói: “Nàng ấy không có tay à?”

Khương Tuyết Ninh nghe vậy mi mắt giật lên.

Da đầu Đao Cầm càng căng lên, mắt cũng không dám nhìn loạn chút nào, thật nhỏ giọng nói một tiếng “Vâng”, nhanh chóng buông bát đũa xuống lui ra ngoài.

Điệu bộ này quả thật giống như Diêm Vương vậy.

Trước kia tính tình Tạ Nguy luôn tốt, trên đời này ít có chuyện gì khiến hắn đanh mặt lại, dù là kiếp trước lãnh binh mưu phản, tàn sát Hoàng tộc, hắn cũng mang dáng vẻ ôn hòa điềm đạm, không thấy bao nhiêu sát khí.

Nhưng nay…

Nếu đổi thành hai năm trước khi còn chưa phát giác ra, chỉ sợ Khương Tuyết Ninh đã mang lên gương mặt cười dỗ vị thiếu sư đại nhân này nguôi giận, nhưng hiện tại nàng hoàn toàn không dám vượt khuôn phép.

Nàng chỉ làm như không nghe thấy gì, trong lòng tự trấn an có lẽ Tạ Nguy vừa tỉnh ngủ tính khí hơi khó chịu, vội vã tự lấy non nửa bát cháo, ăn từng ngụm nhỏ.

Tạ Nguy cũng không nói gì nữa.

Người như hắn, dù mang gương mặt lãnh đạm, cử chỉ cũng mười phần thỏa đáng, cảnh đẹp ý vui, lại khiến Khương Tuyết Ninh nhớ lại năm đó, khi cùng lên kinh.

Lúc ấy còn không phải Tạ tiên sinh, Tạ thiếu sư gì.

Chỉ tưởng là thiếu gia bệnh tật, thân thích xa của Khương phủ, xa đến nỗi không thể xa hơn. Ôm cây đàn, nửa đường thì lên xe ngựa, dù ít nói kiệm lời, nhất cử nhất động lại khác hoàn toàn những bằng hữu chơi cùng nàng trong thôn trang trước kia, tựa như trăng sáng trên ngọn cây tùng trong núi có gió thổi thoảng qua.

Nàng vốn đã thấp thỏm vì lên kinh.

Những gia nhân phú quý trong kinh có khinh thường nàng – một kẻ lớn lên nơi hương dã không?

Nàng chưa bao giờ học lễ nghi thi thư gì, nghe bà tử đi cùng nói rất nhiều, nhưng hoàn toàn không hiểu chút nào…

Gặp được người như vậy, khiến nàng không khỏi cúi đầu nhìn lại mình.

Thế là lo sợ và tự ti dâng lên trùng trùng, trái lại khiến nàng ép mình phải gồng mình lên, hếch cằm, chống lại hắn, miệt thị hắn, biểu hiện ra địch ý mãnh liệt với một người như thế.

Nàng cố ý hất đổ chén trà của hắn, xé hỏng nhạc phổ của hắn…

Chỉ là sau lưng, lại không khắc chế được sự tự ti, lặng lẽ bắt chước hắn, muốn học được chút gì, chờ sau khi đến kinh thành, khiến người ta coi trọng mấy phần.

Còn nhớ lúc nàng thừa dịp Tạ Nguy không có trong xe, lén xé hỏng nhạc phổ của hắn, con ma bệnh suốt dọc đường chẳng nói gì mấy, lần đầu cầm quyển nhạc phổ không được mấy trang kia, hỏi nàng: “Là ngươi làm?”

Nàng giả ngu: “Cái gì?”

Đối phương nghe vậy, vẻ mặt dần lạnh đi, gân xanh trên bàn tay hắn đang nắm chặt quyển nhạc phổ, hơi nổi lên, lại chợt cười khẽ với nàng: “Lần này ta xem như ngươi tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, nếu còn có lần sau, ngươi thử xem.”

Thẳng thắn mà nói, dù thần sắc mang đầy vẻ bệnh tật, thần thái có chút mỏi mệt, nhưng dù sao bề ngoài đẹp đẽ, cười lên trông rất đẹp, nàng đang nhỏ tuổi cũng khó tránh khỏi thất thần trong phút chốc, đồng thời sau lưng cũng hơi lạnh toát, có chút bị dọa sợ.

Nhưng đối phương nói xong quay người về lại trong xe.

Khương Tuyết Ninh cũng không để tâm đến câu nói này, chỉ cho là người này dọa nàng thế thôi. Một thân thích phương xa ăn nhờ ở đậu thôi, nàng là nữ nhi của đại quan trong kinh đó, hắn dám làm gì nàng?

Cho nên không chỉ dám xé nhạc phổ của hắn, về sau lúc gặp rủi ro nổi giận còn đập đàn của hắn, cũng không thấy người này thật sự làm gì nàng.

Mãi đến rất lâu sau khi về kinh, ngẫu nhiên biết được thân phận Tạ Nguy.

Trong chớp mắt ấy, thật sự có một luồng khí lạnh từ bàn chân vọt tới đỉnh đầu, khiến nàng sợ rùng mình, sinh ra mấy phần nghĩ mà sợ.

Người không biết không có tội mà.

Khương Tuyết Ninh im lặng không lên tiếng húp cháo, lúc nghĩ tới đây, đang cắn thìa trong miệng, cười lên một tiếng.

Tạ Nguy nghe thấy ngẩng đầu nhìn nàng.

Khương Tuyết Ninh là nhất thời thất thần, sơ hở lộ ra chút bản tính, vừa bắt gặp ánh mắt Tạ Nguy, cơ thể lập tức cứng ngắc.

Ánh mắt Tạ Nguy rơi vào chiếc thìa nàng đang cắn.

Khương Tuyết Ninh ngượng ngùng bỏ thìa ra.

Tạ Nguy hỏi: “Cười gì?”

Khương Tuyết Ninh vốn muốn nói qua loa cho xong, nhưng thấy khuôn mặt lạnh như băng của Tạ Nguy, cũng không mang lên nụ cười ấm áp gió xuân như dĩ vãng, không biết tại sao cảm thấy không quen, cũng không dễ chịu lắm, càng nhớ tới khốn cảnh Thẩm Chỉ Y đang có thể gặp phải, trong lòng đầy lo sợ, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy, vật không phải, người cũng không…”

Dù lớp trang điểm của nàng rất nhạt, nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp nổi bật.

Ngũ quan xinh xắn, sau hai năm, đã giống như hoa đào sáng rực đầu cành, nẩy nở hoàn toàn. Khi hàng mi dày nhẹ nhàng rũ xuống, trong mấy phần bóng dáng mỏng manh có chút ưu tư không yên.

Tạ Nguy thoáng nhớ đến ngày hè đó, quả hạnh xanh bên bệ cửa sổ.

Sự buồn bực cáu kỉnh mơ hồ nơi đáy lòng lần nữa cuồn cuộn dâng lên.

Hắn từng cảnh cáo Trương Già, có những vương vấn chớ nên động đến, nhưng những vương vấn của hắn nào ít hơn Trương Già? Thế mà rốt cuộc vẫn vượt giới hạn, lộ ra manh mối. Đây tuyệt đối không phải chuyện hắn nên làm.

Vốn cũng không có cảm giác thèm ăn, Tạ Nguy gác lại thìa sứ trắng nhỏ, dừng bên thành bát, phát ra một tràng âm thanh khe khẽ, hắn nói: “Mật hàm đưa cho ngươi đã xem chưa?”

Ngón tay Khương Tuyết Ninh run rẩy: “Đã xem rồi.”

Nàng hồi tưởng lại nội dung trong mật hàm, viền mắt chợt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Dù thế nào điện hạ cũng là công chúa một triều đại, huyết mạch Hoàng gia, Thánh thượng chính là chí thân huynh trưởng của nàng, sao lại bỏ đi thân tình, lạnh lùng tàn ác đến vậy?”

Mật hàm kia vốn là biên quan cấp báo, thuật lại chuyện ở vương đình Thát Đát.

Thứ nhất là tộc man di, lòng lang dạ thú, hai năm nghỉ ngơi dưỡng sức, đã bắt đầu âm thầm chỉnh đốn binh mã, sợ sẽ có dị động, bất lợi với Trung Nguyên; Thứ hai chính là Nhạc Dương trưởng công chúa có thai, đã mang cốt nhục của man di, bởi vì xem xét thấy chuyện Thát Đát sẽ có biến cố, bí mật truyền tin tức cầu cứu triều đình, hi vọng có thể thoát khỏi vương đình nguy khốn trước khi chiến sự xảy ra!

Đó là Thẩm Chỉ Y cầu cứu!

Ở kiếp trước nàng chỉ biết kết cục, nhưng lại không biết thân là công chúa hòa thân, Thẩm Chỉ Y từng gửi thư cầu cứu về triều đình trước khi xảy ra chuyện, lại càng không biết, Hoàng đế Thẩm Lang thân là huynh trưởng của Thẩm Chỉ Y, lại đưa ra lời hồi đáp như thế…

Ban thưởng ba thước lụa trắng, một chén rượu độc!

Trước khi Thát Đát hành động, kết thúc tính mạng của mình trước, tránh biến thành con tin, chịu nhục chịu ức hiếp, giữ gìn tôn nghiêm công chúa, vinh quang của gia quốc!

Tạ Nguy sớm đã đọc phong mật hàm kia, nhàn nhạt hỏi nàng: “Ngày mai ta sẽ lên đường đi biên quan, ngươi có cùng đi?”

Khương Tuyết Ninh nhìn hắn: “Tiên sinh đi làm gì?”

Tạ Nguy giấu đi ánh mắt, nói: “Nếu trong lòng ngươi chưa có tính toán, sao hôm nay lại đến?”

Khương Tuyết Ninh không nói.

Tạ Nguy nói: “Trưởng công chúa không chết, chờ đầu xuân năm sau khai chiến, sẽ thành con tin, khiến bản triều lâm vào thế lưỡng nan. Mà tiền tài lương thảo triều đình vừa bắt đầu xuất động, chuẩn bị chiến đấu còn gấp gáp, tuyệt đối sẽ không khai chiến sớm vì một người. Ngươi muốn đón công chúa về, hay quan tài của công chúa, đều trong một ý niệm này mà thôi.”

Cho dù quả thật đã dự liệu từ sớm, nhưng khi Tạ Nguy nói ra những lời ấy, Khương Tuyết Ninh vẫn cảm thấy trong lòng phát run, có một loại lo sợ bất an như bị cuốn vào dòng lũ…

Có biện pháp nào, có thể đón công chúa về, mà không phải quan tài của công chúa?

Nỗi lòng nàng dâng trào, nhắm mắt lại, nắm chặt tay.

Tạ Nguy chợt bật cười: “Sợ rồi?”

Khương Tuyết Ninh cắn răng: “Nào có!”

Tạ Nguy vốn là người chiến thắng sau cùng, bây giờ đôi cánh của Yến Lâm đã hoàn thiện, cho dù sớm khởi sự, cũng chưa chắc không có phần thắng! Huống hồ sao nàng có thể trơ mắt nhìn công chúa bị ban chết?

Nàng đã đồng ý.

Nâng nắm đất kia, đón nàng trở về cố quốc!

Chỉ là…

Khương Tuyết Ninh chậm rãi mở mắt ra: “Ta đã đồng ý với công chúa, đương nhiên sẽ không thất hứa. Nhưng tiên sinh thật sự đã nghĩ kỹ rồi?”

Ý cười của Tạ Nguy phai nhạt, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta cũng không thất tín với người khác.”

Đọc truyện chữ Full