DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khôn Ninh
Chương 153: Cắt rau hẹ

Mua chuộc miệng lưỡi người ta không phải chuyện khó, nhưng cùng một câu, so với từ cái miệng thối của ăn mày nơi chợ búa nói ra, thì từ miệng lưỡi sắc bén của bác học tài cao tầng lớp trí thức nói ra, có trọng lượng hoàn toàn khác biệt.

Đạo lý đơn giản như vậy, đương nhiên Khương Tuyết Ninh hiểu.

Chỉ là giá tiền để mua tiếng nói của loại người ở vế sau cũng không rẻ. Hơn nữa chỉ mua mỗi tiếng nói thì không được, trong tay phải có hai lá bài có cứng có mềm, dù sao văn nhân xương cốt mềm, không lấy chút thủ đoạn “Cứng rắn” để phòng bị, sao biết trong một đêm sẽ không đổi giọng?

Tính một lượt, tiêu phí không phải con số nhỏ.

Sau khi lấy được tiền từ chỗ Tạ Nguy, nàng lập tức cho Tiêu Định Phi hai vạn lượng tiêu trước. Sau khi Tiêu Định Phi đến kinh thành cũng coi như đã trải được sự đời, nhưng thấy cô nương khuê các như Khương Tuyết Ninh vung tay liền bỏ ra hai vạn lượng, nghiễm nhiên là điệu bộ hào phóng “Dùng hết thì tới chỗ ta lấy thêm”, vẫn bị dọa sợ một phen không nhẹ. Tự nhiên cũng cảm thấy chỗ dựa mình đang ôm lấy này toát ra cảm giác sâu không lường được, lúc làm việc cũng nào dám không tận tâm tận lực.

Bản thân Khương Tuyết Ninh thì bắt đầu lăn qua lộn lại chuyện ngân cổ.

Theo phía Thục Trung, mọi công việc của ruộng muối Nhậm thị đều tiến triển thuận lợi, thông tin truyền về kinh thành không ngơi nghỉ, giá ngân cổ ruộng muối đã tăng lên không ngừng. Ba ngày trước một người phi ngựa rất nhanh đến khách điếm Thục Hương, nói rằng mẻ muối đầu tiên giống như bông tuyết đã ra lò, còn mang theo một túi nhỏ đến kinh thành cho chư vị đông gia mua ngân cổ nhìn xem. Lúc ấy Khương Tuyết Ninh đang ở trong cung, đương nhiên không thể nhìn thấy. Nhưng trước khi nàng vào cung làm thư đồng, giá ngân cổ là một ngàn hai trăm văn tiền một cổ, đến khi nàng được hưu mộc xuất cung, giá tiền đã tăng lên đến một ngàn năm trăm văn tiền một cổ, mà có tiền còn chưa chắc đã mua được.

So với giá năm trăm văn tiền lúc trước, trước mắt giá ngân cổ của ruộng muối Nhậm thị đã tăng vọt lên gấp ba!

Vì sự kiện lúc Dũng Nghị Hầu phủ bị tịch biên, phần lớn thuộc hai vạn ngân cổ trong tay Khương Tuyết Ninh đã bán đi, bị Lữ Hiển “nhân lúc cháy nhà đi hôi của” lấy đi không ít, còn lại trong tay chỉ có hai ngàn cổ.

Trông thấy giờ phút này giá cả đang cao, chính là thời điểm tốt để ra tay.

Nếu muốn thực hiện “Cắt rau hẹ”, theo lời Vưu Phương Ngâm kiếp trước, thì thật ra không được phúc hậu cho lắm. Vả lại nàng là người trùng sinh, vốn đã biết nhiều tin tức hơn người khác, nếu so với những người mua bán ngân cổ khác trên thị trường, là chiếm hết ưu thế, hết sức không công bằng. Cho nên thời điểm nàng quyết định, trong lòng Khương Tuyết Ninh cũng không phải không do dự và chột dạ, nhưng nghĩ đến hôm sinh thần của nàng trong cung, Thẩm Chỉ Y tốt với nàng đủ mọi bề, sao có thể để chút do dự đó của nàng làm hỏng đại sự?

Nên nàng khẽ cắn môi, rốt cuộc vẫn thẳng tay tung hai ngàn cổ này ra ngoài.

*

Lúc tin tức trên thị trường có người bán tháo ngân cổ truyền đến, Vưu Nguyệt đang ở khuê phòng thử y phục do tú nương Nhàn Vân Phường vừa làm cho nàng ta.

Gấm Tứ Xuyên thượng hạng, màu xanh nhạt.

Trên váy thêu mấy cành trúc đào xinh đẹp, vóc người nàng tinh tế, lúc mặc vào hơi xoay người, vòng eo cũng có cảm giác nhỏ nhắn chẳng đầy một nắm tay, khiến nàng ta nhìn thấy rất hài lòng.

Nha hoàn bên cạnh nịnh hót lên đến tận trời: “Cô nương của chúng ta thật sự là thiên tiên hạ phàm, mặc y phục này đẹp nhất nhất nhất, làm nổi bật lên khí sắc vô cùng tốt. Đại cô nương Khương phủ gì kia, nào xinh đẹp, tài hoa được như cô nương chúng ta? Nghe nói Lâm Truy vương điện hạ là người văn nhã, Khương Tuyết Huệ kia nhạt nhẽo chán ngắt, há có thể lọt vào mắt xanh của điện hạ? Vị trí vương phi này, không phải cô nương thì không ai khác được nữa!”

Mấy ngày qua, Vưu Nguyệt quả thực xuân phong đắc ý.

Lúc đầu bởi vì chuyện bỏ tiền đón nàng ta từ trong nhà lao ra, Bá phủ đã có một phen oán hận với nàng ta, dù sao lúc bỏ ra cũng đều là vàng ròng bạc trắng, một vạn năm ngàn lượng bạc, đổi thành ai khác cũng phải ọc một ngụm máu. Nhưng sau chuyện này, lại kích thích tính khí nóng nảy của nàng ta, trong cơn nóng giận đã mang toàn bộ tiền dành dụm của mình đi mua ngân cổ ruộng muối Nhậm thị, bốn ngàn cổ nặng trịch trên tay.

Về sau Nhậm Vi Chí hỏi cưới tiện tì Vưu Phương Ngâm kia, sợ nàng ta ở giữa cản trở, trước sau đã âm thầm đưa nàng ta hồng bao hai ngàn lượng.

Trong tay nàng ta đương nhiên lại dư dả.

Ban đầu khi Bá gia và Bá phu nhân biết được nàng ta phá của như thế, mang hết tiền đi mua ngân cổ của ruộng muối, suýt chút thì tức đến mức đổ bệnh, lúc đó còn muốn lấy ngân cổ ra bán đi.

Cũng may nàng ta dùng cái chết uy hiếp cản lại.

Bây giờ giá cổ của ruộng muối Nhậm thị tăng lên không ngừng, Bá phủ (?) và Bá phu nhân gặp nàng ta đều mặt mày hớn hở, cả ngày lẫn đêm còn quan tâm giá cổ tăng hay giảm hơn cả nàng ta. Địa vị trong phủ của nàng ta đương nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.

Mà ngay từ đầu Bá phủ cũng không coi Nhậm Vi Chí – người tới hỏi cưới Vưu Phương Ngâm – ra gì. Chẳng qua chỉ là một tiểu tử nghèo lụn bại ở đất Thục Trung xa xôi, hoàn toàn nhờ sính lễ mới gả Vưu Phương Ngâm đi.

Dù sao cũng là nữ nhi thiếp sinh ra, ba ngàn lượng không lỗ.

Nhưng sau khi tình hình của ruộng muối Nhậm thị tốt lên, Thanh Viễn Bá và Bá phu nhân dần dần nảy sinh tâm tư.

Thanh Viễn Bá nói: “Nói thế nào nó cũng là nữ nhi Bá phủ chúng ta gả ra ngoài, không lý nào sau khi tới Thục Trung thì cắt đứt liên lạc với trong nhà. Sở dĩ tiểu tử họ Nhậm kia có thể vực dậy ruộng muối, chẳng phải nhờ vào thanh danh Bá phủ sao? Thương nhân cưới nữ nhi quan gia, hắn được hời quá đi chứ! Ruộng muối Nhậm thị lớn như thế, còn liên quan đến giá ngân cổ trong tay Nguyệt Nhi, dù sao chăng nữa cũng không thể tùy ý bọn chúng làm loạn. Chúng ta chọn một quản sự làm việc nhanh nhẹn qua đó, dạy dỗ bọn chúng cho tốt, cũng theo sát tình hình ruộng muối một chút. Ở kinh thành hắn cũng chỉ mới phát bốn vạn ngân cổ, chiếm bốn phần lợi tức của ruộng muối, còn sáu phần nữa. Thế nào cũng nên lấy ra thêm một chút nữa, hiếu kính nhà nhạc phụ chứ!”

Cho nên đón tết xong, Bá phủ đã phái người đi đến Thục Trung.

Một nơi như ruộng muối Nhậm thị, một khi bắt đầu làm ra muối, giếng muối như bông tuyết kia chính là bạc trắng như tuyết, ai mà không động lòng?

Vưu Nguyệt thật sự không ngờ kẻ tiện nhân sinh ra như Vưu Phương Ngâm còn có thể gặp được vận tốt như thế.

Chỉ là nàng ta cũng không ghen ghét.

Hễ là đồ của Vưu Phương Ngâm, chỉ cần nàng ta muốn, đều có thể giành lấy. Người khác may áo cưới xong, nàng ta tới mặc, chẳng phải bớt việc sao? Cho nên những ngày này Vưu Nguyệt rất là thả lỏng, chỉ ở nhà chơi đùa mua son phấn phục sức, chuẩn bị để ngày tuyển Lâm Truy vương phi tỏa ra hào quang.

Nghe thấy nha hoàn bên ngoài vào nói, khách điếm Thục Hương có người bắt đầu bán tháo ngân cổ, nhất thời nàng ta ngây người ra, sau đó cười lên: “Giờ tình hình ruộng muối Nhậm thị đang rất tốt, nghĩ cũng biết trác đồng tỉnh này có thể thu bạc cuồn cuộn không ngừng, người khác muốn làm theo cũng cần có thời gian rất dài. Có ngân cổ trong tay lại vứt ra sớm như thế, không phải thiếu tiền thì là tầm nhìn hạn hẹp!”

Bọn nha hoàn đều có chút nghi hoặc: “Vậy còn cô nương thì sao?”

Con ngươi Vưu Nguyệt vừa xoay chuyển, lại đột nhiên cười lên, từ đáy mắt toát ra ánh sáng kỳ lạ, lấy chìa khóa mở hộp đựng ngân lượng của mình ra, có chút hưng phấn không thể nào kiềm chế được, nói: “Người khác có tầm nhìn hạn hẹp như thế là cơ hội rất tốt cho bổn tiểu thư! Giờ còn đang lo không có chỗ nào mua ngân cổ vào đây, khắp nơi có tiền mà không mua được! Nhân cơ hội đến, ta nhất định phải lấy được số ngân cổ này!”

Kế đến, nàng ta mang ngân phiếu và con dấu đi đến khách điếm Thục Hương.

Chỉ là những ngày này, giá cả ngân cổ ruộng muối Nhậm thị nóng bỏng đến mức nào?

Hai ngàn ngân cổ bán ra kia chia thành bốn nhóm tung ra, lúc Vưu Nguyệt đến, hai nhóm trước đã sớm bị người ta đoạt đi, nàng ta dùng giá cao một ngàn sáu trăm văn tiền, cũng chỉ kịp giành hai nhóm sau, tổng cộng là một ngàn cổ. Thêm trong tay nàng ta đang có bốn ngàn cổ nữa, là đã năm ngàn cổ rồi.

Ngàn ngân cổ còn lại thực ra là bị Lữ Hiển phái người mua về tay trước đó. Bởi vì nhóm ngân cổ này có số lượng nhỏ, cũng không thể xác định rốt cuộc là bên nào bán ra, hắn cũng không để ý cho lắm. Sau khi ngân cổ đã vào sổ, Lữ Hiển liền đi Tạ phủ tìm Tạ Nguy uống trà.

Lúc đó Tạ Nguy đang nghe Kiếm Thư bẩm báo tình hình phía Khương Tuyết Ninh. Sau khi nghe xong, chân mày liền cau chặt lại.

Kiếm Thư cân nhắc dù sao Lữ tiên sinh đã quen biết tiên sinh nhà mình nhiều năm rồi, lại dốc sức vì tiên sinh, chuyện tiền nong hắn luôn luôn mười phần lưu tâm, coi tiền như mạng, cho nên do dự một chút, mới hỏi: “Khương Nhị cô nương động đến ngân cổ, giống như có mưu tính. Có nên báo trước chuyện này với Lữ tiên sinh không?”

Lúc này Lữ Hiển mặc một thân trường sam văn nhân đi từ đầu hành lang tới, bước chân nhàn nhã tự nhiên như đang đi ở nhà mình vậy, toát ra dáng vẻ tươi tắn như gió xuân. Tạ Nguy nhìn lên liền trông thấy hắn. Chốc lát đã thu hồi ánh mắt, hàng mi dài nhẹ nhàng hất lên, vậy mà lại nói: “Thông báo gì?” Kiếm Thư lập tức kinh ngạc. Nét mặt Tạ Nguy nhàn nhạt, không có chút bất thường nào: “Trên phương diện làm ăn, Lữ Chiếu Ẩn tự nắm chắc, cần ngươi phải nhúng tay?”

Kiếm Thư: “…”

Đạo lý hình như là thế, nhưng sao lại cảm thấy đâu đó sai sai nhỉ?

*

Hai ngàn ngân cổ, trong đó một ngàn ngân cổ thành giao với giá một ngàn năm trăm văn tiền, một ngàn còn lại giá một ngàn sáu trăm văn tiền. Trong tay Khương Tuyết Ninh lập tức có thêm ba ngàn một trăm lượng bạc. Lúc trước đưa Tiêu Định Phi hai vạn, cộng thêm hai ngàn lượng bạc tiền riêng của nàng, lại thêm bán tháo ngân cổ được hơn ba ngàn lượng, tổng cộng còn trong tay ba vạn ba ngàn lượng bạc.

Sau khi nàng tung ngân cổ trong tay ra, giá ngân cổ trong khách điếm Thục Hương lên thêm mấy chục văn nữa. Liên Nhi và Đường Nhi nghe nói vậy đều nói thẳng ra là bán lỗ rồi. Với chuyện này, Khương Tuyết Ninh lại thờ ơ, không để ý chút nào, chỉ không ngừng nhấn mạnh với các nàng, một khi có tin Vưu Phương Ngâm đưa về, hoặc phía khách điếm Thục Hương có tin mới, cần lập tức nghĩ cách sai người đưa tin đến cho nàng.

Thời gian tiếp theo đó, đương nhiên lại vào cung làm thư đồng rồi.

Chỉ là mười sáu tháng hai là ngày Lâm Truy vương Thẩm Giới tuyển phi, trong cung khó tránh khỏi lòng người dao động. Ngày Nhạc Dương Trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y đi Thát Đát hòa thân cũng đã quyết định, là ngày hai mươi mốt tháng ba, trong cung không ít người đều chúc mừng Minh Phượng cung.

Ôn chiêu nghi đang mang thai thì đón sinh thần long trọng vào cuối tháng giêng. Khắp cung điện trên dưới đều vui mừng hân hoan.

Chỉ là dần dần, bắt đầu có người phát hiện, hình như nơi phố xá có thêm rất nhiều lời đồn đãi.

Tỉ như, sứ thần Thát Đát ngang ngược hống hách ở kinh thành, thật sự xem kinh thành như trường đua ngựa của mình vậy.

Tỉ như, nếu Dũng Nghị Hầu phủ vẫn còn, sao đến mức phải đưa công chúa đi hòa thân?

Tỉ như, người chủ trương đưa Nhạc Dương Trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y đi hòa thân chính là mẫu tộc của Thái hậu nương nương – Tiêu thị, khuê nữ như hoa như ngọc mình nuôi thì ở nhà chuẩn bị sẵn dự tuyển Lâm Truy vương phi, muốn sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, Trưởng công chúa số khổ từ nhỏ bị phản tặc xẹt một đao trên mặt thì muốn đưa đi hòa thân.

Tỉ như, Nhạc Dương trưởng công chúa khi còn bé đã từng gặp bất hạnh, trong mệnh mang điềm dữ, đưa nàng đi hòa thân chưa biết chừng lại còn mang đến đại họa cho Đại Càn.



Vừa bắt đầu, đây chẳng qua chỉ là lời mọi người đồn đại linh tinh trong lúc trà dư tửu hậu. Ngay cả văn võ bá quan trên triều cũng không xem là chuyện lớn. Dù sao nơi chợ búa thường xuyên có lời chỉ trích đối với quốc gia đại sự, cũng chỉ là mọi người tùy tiện nói vậy thôi, chẳng thể gây nên sóng gió gì. Những tin đồn phỏng đoán thế này, chẳng bao lâu nữa, tự nhiên sẽ tan đi.

Nhưng lần này, chuyện hình như lại không giống lần nào trước đó. Mắt thấy đã vào tháng hai, những tin đồn và lời chê trách này nơi phố xá chẳng những không giảm, còn càng lúc càng có xu hướng dâng cao.

Hôm mồng hai tháng hai Rồng Ngẩng Đầu*, thậm chí có sĩ tử lên kinh đi thi, tên là Ông Ngang, khi đạp thanh say rượu nói thẳng ra mấy lời như “Tiêu thị lòng lang dạ thú, thì nên để cô nương nhà họ đi Thát Đát hòa thân”.

Khi ấy có không ít sĩ tử ở đó.

*Rồng Ngẩng Đầu (hán việt: Long Đài Đầu, mồng 2 tháng 2 âm lịch) là một ngày lễ truyền thống dân gian của Trung Quốc, còn gọi là tiết Xuân Canh, tiết Nông Sự, tiết Thanh Long, tiết Xuân Long,…

Ông Ngang lại là sĩ tử uyên bác, lời ấy nhất thời như một viên đá khơi lên ngàn cơn sóng, truyền ra khắp nơi.

Vốn dĩ người đồng ý và phản đối đều tương đương nhau.

Nhưng chẳng ai ngờ không rõ vì sao, truyền tới truyền lui vậy mà lại truyền đến tai người ở nhà dưỡng thương khó khăn lắm mới khá lên một chút là Nhị công tử Tiêu thị – Tiêu Diệp. Tiểu công tử Tiêu Diệp trong phủ đã chịu một ổ mắng chửi từ Tiêu Định Phi, thật vất vả mới ra khỏi cửa còn nghe đám người này chỉ trích, không khỏi nổi giận trong lòng. Sau khi hắn nghe được những lời này phát ra, liền thẳng tay vung bạc sai người âm thầm đi giáo huấn Ông Ngang một chút, để đối phương không dám nói hươu nói vượn nữa.

Chỉ là trận giáo huấn này đã gây nên đại sự.

Tính tình Ông Ngang cực kỳ phóng khoáng, trên người vốn chẳng cho mấy phân ngân lượng, mấy ngày qua cũng không biết kết giao bằng hữu gì, đưa hắn không ít bạc, thế là càng tuỳ ý tung hoành, suốt ngày ngâm mình trong hũ rượu.

Hôm đó mới từ Hoa Lâu đi ra, hắn đã bị một đám người phủ bao tải. Tay đấm chân đá, mắng nhiếc xỉ xả. Thân thể văn nhân đâu chịu nổi đánh đập, lập tức trọng thương, miệng thổ huyết. Cũng may lúc đó người của Cẩm Y Vệ đi tuần đêm đến ngõ tối, Thiên hộ đại nhân Chu Dần Chi võ nghệ cao cường, ngăn trở đạo tặc hành hung, còn bắt đám lưu manh này lại, áp giải về nha môn thẩm vấn.

Hình phạt của Cẩm Y Vệ cao minh thế nào? Chưa đến nửa canh giờ, đám hèn nhát này đã kêu cha gọi mẹ, khai sạch sẽ, người sai sử phía sau là Tiêu Diệp. Dĩ nhiên Quốc công phủ bỏ ra lượng lớn tiền tài công sức mua chuộc được những người thẩm vấn, để tránh tin tức truyền ra ngoài.

Nhưng trên đời, nào có bức tường không lọt gió? Cộng thêm người xảy ra chuyện lần này là Ông Ngang, vào kinh đi thi còn có công danh trong người, lập tức như chọc phải tổ ong vò vẽ, quần chúng kẻ sĩ trong kinh kích động phẫn nộ, bênh vực lẽ phải, gần như là chỉ thẳng vào mặt mũi từ trên xuống dưới Quốc Công phủ mà mắng!

Vốn dĩ cũng có vài người cảm thấy chuyện hòa thân không liên quan gì đến Tiêu thị, nhưng chẳng qua chỉ một câu Ông Ngang say rượu nói bậy, Tiêu thị Nhị công tử Tiêu Diệp đã muốn sai người âm thầm giết hắn, thiên hạ há có thể dung tha chuyện ỷ mạnh hiếp yếu như thế?

Mười phần có lý cũng thành vô lý!

Gió ấm từ phía nam thổi đến khiến đầu cành trổ ra mấy phần xanh mướt, trong vòng một đêm, khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành đều là tin “Tiêu thị chột dạ muốn bịt miệng Ông Ngang”, thật thật giả giả đều đã không còn trọng yếu nữa. Trọng yếu là hành vi của Tiêu thị đã khiến quần chúng phẫn nộ, đủ loại mũi nhọn lập tức chuyển hướng, đồng loạt chĩa về phía môn phủ tôn quý ngày trước!

Nhất thời, văn võ bá quan trong triều đều sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ lại tiến triển như thế!

Bên ngoài huyên náo lớn như thế, trong cung đương nhiên không thể thanh tịnh được. Tin tức ít nhiều gì cũng sẽ truyền vào một chút. Khương Tuyết Ninh bình chân như vại xem kịch. Người khác thì coi như chuyện không liên quan đến mình. Chỉ có Tiêu Xu, mấy ngày liên tiếp nhận tin tức từ bên ngoài truyền vào, trong lòng càng ngột ngạt, thỉnh thoảng trước mặt người khác cũng sẽ vì chút chuyện nhỏ mà để lộ cảm xúc, rõ ràng là bị những lời đồn đãi trong kinh ảnh hưởng tới.

Người khác có lẽ sẽ cảm thấy những chuyện này đều là trùng hợp. Nhưng theo Tiêu Xu thấy, chuyện xảy ra những ngày qua đều giống như đã được dày công mưu tính. Nếu không chuyện này nối tiếp chuyện kia, sao có thể trùng hợp đến mức này? Xưa nay là văn nhân hèn yếu nhu nhược sao lại dám gây ra chuyện lớn như vậy trước kỳ thi mùa xuân?

Trong bóng tối dường như có một bàn tay đang thao túng. Nàng ta chỉ cảm thấy, chuyện nào chuyện nấy đều hướng về phía nàng ta!

Mùng bảy tháng hai rời cung, ngay cả Trần Thục Nghi, Tiêu Xu cũng không đoái hoài, thẳng thừng lên xe ngựa xuất cung, về Quốc Công phủ, chuẩn bị tự mình đối phó với việc này.

Khương Tuyết Ninh lại chậm rãi ung dung.

Nàng cùng những người khác đều ở phía sau, trông thấy xe ngựa Tiêu thị tới đón đã rời đi cuốn lên bụi mù cuồn cuộn, bên môi còn treo lên ba phần ý cười.

Qua tám ngày nữa là Lâm Truy vương tuyển phi, cộng thêm khí trời bắt đầu ấm áp, những tiểu thư thư đồng xuất thân từ nhà quan trong Ngưỡng Chỉ Trai, phần lớn đều thay sang y phục mới.

Vưu Nguyệt càng ăn mặc trang điểm lộng lẫy.

Sau khi Khương Tuyết Ninh không tham gia tuyển Lâm Truy vương phi, ở trong cung càng khiêm tốn hơn, không hiển sơn không lộ thủy, thêm nữa là vị Định Phi thế tử kia cũng không niềm nở vồn vã nữa, thế là khiến cho Vưu Nguyệt cảm thấy Khương Tuyết Ninh chỉ đến thế thôi.

Lúc đi ra cửa Thuận Trinh, nàng ta cố ý giành bước trước Khương Tuyết Ninh một bước, động nàng một cái. Khương Tuyết Ninh nhướng mày nhìn nàng ta. Vưu Nguyệt nhẹ nhàng che miệng, dáng vẻ ngại ngùng có lỗi, cười: “Có lỗi quá, Khương Nhị cô nương gần đây cúi đầu ủ rũ, cũng chẳng nói mấy câu, khiến ta cảm thấy hình như không có người này vậy. Bất cẩn đi qua, còn nói phía trước không có ai, thế là chẳng phải động đến đạp phải đây sao?”

Khương Tuyết Ninh dò xét nàng ta, lại không nổi giận, mà như có gì suy tư, nói: “Vưu cô nương gần đây hình như thay đổi rồi.”

Vưu Nguyệt giật mình: “Cái gì?”

Khương Tuyết Ninh cong môi, ý vị thâm trường cười một tiếng: “Mập lên một chút.”

Dù sao Đại Càn vẫn là mảnh mai mới đẹp. Vưu Nguyệt nghe lời này của nàng, lập tức đổi sắc mặt, vô thức đưa tay lên xoa mặt, thầm nghĩ những ngày này vì chuyện tuyển Lâm Truy vương phi đã chuẩn bị rất nhiều, da dẻ cũng tốt hơn nhiều, cũng chú ý không ăn thức ăn quá dầu mỡ, nhất định không mập được. Thế là cười khẩy một tiếng: “Hết chuyện tìm chuyện nói!”

Dứt lời liền phất tay áo bỏ Khương Tuyết Ninh lại đằng sau, đi sang hướng xe ngựa Thanh Viễn bá phủ tới đón nàng ta.

Chỉ là mới đi đến gần, trong lòng nàng ta đã chợt căng thẳng. Bởi vì nha hoàn ngày thường hầu hạ trong phủ, giờ phút này đang đứng cạnh xe ngựa, mang dáng vẻ vừa hốt hoảng luống cuống, lại vừa sợ hãi vừa hoang mang, lúc thấy nàng ta thì kêu “Cô nương”, nước mắt như hạt châu chảy dài xuống.

Đáy lòng Vưu Nguyệt dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt: “Sao rồi?”

Nha hoàn kia cực kỳ sợ, run rẩy nói: “Đất Thục, ruộng muối, ruộng muối cháy rồi, thiêu hết một vùng, giá ngân cổ…”

Trong đầu Vưu Nguyệt lập tức nổ tung “Ầm”. Sắc mặt nàng ta trở nên dữ tợn trong nháy mắt, tóm chặt cánh tay nha hoàn kia, lạnh lùng nói: “Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy, đang êm đẹp sao có thể xảy ra chuyện được?”

Giọng nói này hơi lớn, đứng ở cửa cung cũng có thể nghe thấy. Ánh mắt tò mò của đám đông đều chuyển sang đó.

Khương Tuyết Ninh đứng ở ngoài rìa, ánh mắt ung dung lướt qua người Vưu Nguyệt, nhìn về phía xa xăm mịt mờ: Dưới bầu trời xanh thẳm đã có vài bóng chim chóc bay lượn, băng kết trên mặt sông hồ ngoài thành đã tan đi kha khá, hơn một tháng nữa hoa sẽ nở khắp ngọn núi, là thời tiết tốt để đạp thanh ngắm cảnh. Đến lúc đó, lừa Thẩm Chỉ Y cùng đi, hẳn là không tệ đâu.

Đọc truyện chữ Full