DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khôn Ninh
Chương 112: Nỗi lòng

Biếm thành thứ dân, gia sản sung công, đi đày Hoàng Châu.

Còn kiếp trước thì sao?

Ở kiếp trước không chỉ biếm thành thứ dân, cả gia tộc nữ thành quan kỹ, nam thành tiện nô, ai dám kháng chỉ thì xử tử. Thân tộc đi đày đến Bách Việt sương mù khói độc, đày đi cách bốn ngàn dặm. Cả chặng đường đầy cực khổ, Dũng Nghị hầu Yến Mục đến đó không bao lâu, gặp thời tiết nóng ẩm, dẫn tới vết thương cũ tái phát, nằm triền miên trên giường bệnh không bao lâu sau thì qua đời.

Đời này so với ở kiếp trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Nhưng rốt cuộc vẫn phải đi đày sao?

Hoàng Châu.

Hoàng Châu là nơi nào chứ?

Khương Tuyết Ninh sống hai đời nhưng vẫn chưa từng rời kinh thành đi đâu quá xa, cho dù từng thấy nhắc tới trong sách vở, nhưng cũng rất khó tưởng tượng nơi đó rốt cuộc là một nơi như thế nào, có người ở hay không, rốt cuộc cách kinh thành bao xa.

Khương Bá Du cảm thấy cực kỳ may mắn, thấy nữ nhi này của mình hoảng hốt lo lắng trong phút chốc, rất sợ nàng buồn lo cho hoàn cảnh của Dũng Nghị hầu phủ, nên mới vội vàng an ủi: “Hoàng Châu ở Hồ Bắc, tuy là nơi hai mươi năm trước Bình Nam vương xua binh lên phía bắc đã từng tàn phá, đến mức bây giờ nơi đây thành một tòa thành hoang phế, nhưng so với những nơi thường lưu đày khác như Tây Bắc, Liêu Đông, Bách Việt, đã tốt hơn rất nhiều rồi. Cùng lắm thì cuộc sống kham khổ hơn chút ít, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ coi như một dân chúng bình thường. Nếu chịu đựng được, tương lai chưa chắc đã không có ngày trở lại.”

Khương Tuyết Ninh lặng im không nói.

Khương Bá Du lại nói: “Có được kết quả như vậy đã là Thánh thượng khai ân ngoài luật rồi, ngoài mặt nói nể tình công lao của Hầu phủ, chứ thực ra vẫn là suy nghĩ cho hài tử còn chưa ra đời trong bụng Ôn Chiêu Nghi, không muốn đổ máu, sẵn sàng buông tha cho Hầu phủ, tích phúc cho đứa trẻ kia. Bằng không thì chỉ với chuyện Hầu phủ dám liên lạc với nghịch đảng Bình Nam vương, chỉ sợ cả Hầu phủ đã không còn đường sống rồi.”

Khương Tuyết Ninh hiểu đạo lý này, nhưng mà chỉ nghĩ tới cả Dũng Nghị hầu phủ phải gánh oan khuất, rời khỏi kinh thành – nơi bao nhiêu thế hệ đã sinh sống, đi Hoàng Châu, kể cả thiếu niên kia cũng phải chịu khổ, khiến sự phiền muộn dâng lên cuồn cuộn từ đáy lòng nàng. Nàng rất đau lòng.

Nàng ấy hỏi: “Vậy khi nào thì phải đi?”

Khương Bá Du suy nghĩ một chút nói: “Gần đây thời tiết rét lạnh, cũng đã sắp cuối năm rồi, có tội vạ gì cũng chắc phải để qua năm sau.”

Khương Tuyết Ninh như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.

Nàng lại ngồi nghe Khương Bá Du nói chuyện một hồi, rốt cuộc mới trở về phòng mình.

Đồ trang trí trong phòng nàng đã đơn giản hơn trước đó không ít.

Cổ cầm Tiêu Am bọc trong túi đàn, treo nghiêng nghiêng trên tường. Thanh kiếm mà hôm quan lễ Yến Lâm nhờ nàng cất giữ giúp, cũng đang nằm im lìm trong hộp kiếm. Đi đến trước gương, mở một cái hộp nhỏ ra, một vòng hoa nhài đã khô héo cũng lẳng lặng nằm trong đó.

Sâu trong thiên lao, ngày cũng như đêm.

Trời đông lạnh lẽo, không khí lại ẩm thấp.

Nhấc tay lên liền chạm phải cái giường duy nhất trong phòng giam này, chăn mền cũng lạnh như băng. Những gì mà mắt thường có thể trông thấy được đều nhờ vào hai ngọn nến lờ mờ le lói trên tường phía xa xa. Yến Lâm ngồi quay lưng lại hành lang, cho dù sau lưng đều phủ đầy những vết máu loang lổ, tầm mắt lại nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng giam.

Thời tiết ngày hôm nay không tính là tốt, những gì nhìn thấy được cũng chỉ có một mảng tối tăm mờ mịt.

Thỉnh thoảng có chút mây khói lướt nhanh qua trên không trung.

Nhưng đến khi trời sẩm tối, dường như lại có trận gió lớn thổi qua phá tan tầng mây u ám nơi cuối chân trời, những ngôi sao thưa thớt sáng lên ở nền trời qua ô cửa sổ, vầng trăng lưỡi liềm lẳng lặng ngoi lên treo nơi đầu cành.

Đã rất lâu rồi, Yến Lâm không nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.

Trên môi hắn phủ lên ý cười nhàn nhạt.

Trong gương mặt góc cạnh ngây ngô của thiếu niên vẫn có nét sắc bén, không bị tiêu hao chút nào, ngược lại càng tăng lên, giống như cây tùng cắm rễ trên đá cứng giữa hẻm núi đón gió gào, không khom lưng uốn gối hay nhát gan lùi bước.

Khương Tuyết Ninh nhân lúc trời tối đến đây thăm hắn, lúc nhìn thấy chính là góc nghiêng kiên nghị như thế.

Trong từ ngắm trăng, cũng có nhã hứng lắm chứ?

Bước chân của nàng chợt ngừng lại, Chu Dần Chi đi theo phía sau nàng ấy tới, thấy thế nói khẽ: “Cô nương cố gắng nói ngắn gọn, nhanh chóng ra ngoài, hạ quan cáo lui trước.”

Lúc này Yến Lâm mới nghe thấy tiếng động.

Hắn quay đầu lại mới nhìn thấy một bóng người đứng bên tường dưới ánh đèn kia.

Có lẽ là tránh mặt người ngoài mà vào, nên nàng khoác trên người áo choàng đen, che phủ cả người rất kín đáo, nhưng một góc mặt trắng mịn vẫn nổi bật dưới ánh sáng mờ nhạt trong nhà giam.

Không cần nhìn thấy cả khuôn mặt, Yến Lâm cũng biết ngay là nàng ấy.

Chỉ trong chớp mắt đó, hắn liền cười lên khe khẽ: “Còn dám đến tận đây, nay giỏi giang quá nhỉ.”

Mắt Khương Tuyết Ninh ửng đỏ, thật lâu sau mới biết hắn nhận ra mình, lúc bước chân tiến về phía trước nàng cảm thấy như mình đang giẫm chân lên mây, từng bước nhẹ nhàng lơ lửng không chân thực.

Cũng là đi đến gần rồi, nàng mới nhìn thấy rõ vết máu sau lưng Yến Lâm.

Trong phòng giam lạnh lẽo ẩm ướt này ngoại trừ mùi bụi bặm và mục nát, còn thoảng chút mùi máu tươi và thuốc đắng nhàn nhạt.

Sau khi nghe nói bản án của Dũng Nghị hầu phủ đã được Tam ti thẩm xong, trong lòng nàng không thể nào yên tâm được, mới sai người gọi Chu Dần Chi tới hỏi, rốt cục vẫn phải mạo hiểm nhờ hắn ta dẫn theo vào thiên lao.

Cũng may tội Hầu phủ phạm không phải tội chết, nên trọng binh vốn dĩ trú đóng ở thiên lao đều đã rút lui cả.

Phòng vệ của cả thiên lao cũng nới lỏng ra không ít, Chu Dần Chi nói, đã có người âm thầm tới điều tra dò xét Hầu phủ rồi, có lẽ muốn lén lút ra tay gì đó, nên bọn họ mới có thể lọt qua được tầng tầng lớp lớp cửa ải mà vào đây.

Khương Tuyết Ninh đứng ở bên ngoài, càng không dám tới gần, sợ thấy dáng vẻ chật vật của thiếu niên, cũng khiến hắn khó xử, chỉ hỏi: “Những ngày qua, ngươi…”

Vẫn ổn chứ?

Nghĩ cũng biết là không hề ổn, thì hỏi có nghĩa lý gì đâu?

Mới nói được nửa câu, nàng chợt im lặng, cảm giác cái miệng xưa nay nói gì cũng được, nay cũng không biết nên nói sao.

Yên Lâm lại nhìn nàng, nói: “Cũng ổn lắm.”

Khương Tuyết Ninh liền thấy lòng chua sót.

Yến Lâm lại không nhịn được mà mỉm cười, nhưng có lẽ cũng vì vậy mà động tới vết thương phía sau, làm cho hắn bị đau, lập tức hít một hơi khí lạnh, lại ho khan mấy tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt, nói: “Đừng đứng ở bên ngoài, vào đây đi.”

Khương Tuyết Ninh sửng sốt.

Nơi này là thiên lao, giữa hai người còn cách một cánh cửa nhà lao thật dày, làm sao vào được?

Lại không ngờ rằng, thiếu niên kia vịn vào bờ tường lạnh buốt bên cạnh, nhọc nhằn đứng dậy, tới cửa nhà lao, tháo từng vòng dây xích, giống như trong nhà mình vậy, kéo cửa nhà giam ra, vẫy tay đón nàng.

Khương Tuyết Ninh trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này nàng mới chợt nhớ ra, ở kiếp trước, sau khi Yến thị nhất tộc xảy ra chuyện, Yến Lâm đã từng thực sự tới tìm nàng. Về sau nàng mới biết được Dũng Nghị Hầu phủ xảy ra chuyện.

Thử ngẫm lại, tội nặng như vậy, sao Yến Lâm thoát được?

Bây giờ, cánh cửa nhà lao lại khóa xích lỏng lẻo như vậy, dường như trong nháy mắt đánh thức lại ký ức kiếp trước của nàng, nhận ra chỗ khác thường: Nhìn như bị lưu vong, nhưng lại âm thầm được hưởng tự do như vậy, tình cảnh của Dũng Nghị Hầu phủ lúc đó, thực sự kém như những gì mọi người nhận định sao?

Dường như Yến Lâm đã đoán ra được nàng đang nghĩ gì, thấy nàng cứ đứng bên ngoài bất động thật lâu, rốt cục không nhịn được vươn tay ra túm nàng vào, nói: “Nhìn ngươi như vậy liền biết những ngày qua lo lắng sắp điên lên rồi, lại không chịu nghĩ tới Hầu phủ chúng ta dù sao cũng là một trong hai đại vọng tộc trong kinh, có căn cơ vững chắc trong triều, còn có một người lanh lợi như ngươi mật báo từ sớm, để chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, đâu thể thật sự rơi vào cảnh khốn cùng không làm gì được chứ?”

Khương Tuyết Ninh chớp chớp mắt, vẫn chưa phản ứng kịp.

Bị Yến Lâm kéo một cái, nàng không để ý nên bước chân lảo đảo, cũng may Yến Lâm phản ứng nhanh, đỡ lấy nàng, mới không bị ngã sấp xuống.

Dáng vẻ hơi ngốc ngốc ngơ ngơ của nàng, quả thực khiến Yến Lâm thở dài: “Nhìn người như vậy, ít lâu nữa ta đi Hoàng Châu rồi, chỉ sợ cũng không yên tâm nổi.”

Khương Tuyết Ninh nói: “Ta cũng đâu đến nỗi ngốc như vậy.”

Yến Lâm ngồi ở góc tường kia, thậm chí có thể nói là một cái giường đơn sơ, vỗ vỗ bên cạnh mình bảo nàng tới ngồi xuống, nói: “Ta biết, nếu như ngốc thật sẽ không biết dùng Chu Dần Chi âm thầm báo tin. Lần này cũng là hắn giúp ngươi vào đây sao?”

Khương Tuyết Ninh nhẹ gật đầu.

Vì vậy Yến Lâm mới nói: “Người này dã tâm bừng bừng, có điều cũng không quá đáng ngại. Cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào xuôi theo chiều ấy, chỉ cần ngươi là ngọn gió thổi mạnh nhất, bọn hắn sẽ không rời khỏi ngươi. Chỉ là nếu ngươi không có ý định làm ngọn gió thổi mạnh kia, thì phải cẩn thận với hắn ta một chút mới được.”

Khương Tuyết Ninh biết điều này.

Nàng ngồi xuống, rũ mắt xuống, lặng im không nói.

Trong nhà giam nhỏ hẹp, âm u, thiếu nữ ngồi cùng thiếu niên, giống như những buổi chiều dạo chơi nhàn nhã lười biếng rất nhiều năm trước, cùng nhau trèo lên tường viện, ngồi sóng đôi cùng bóc hạt khiếm thảo, cùng nhìn nhau cười, hai chân buông xuống bờ tường vung vẩy lắc lư; lại giống như lúc lén chạy tới ngôi chùa ở sau núi, ngồi tựa vào tượng phật to lớn, chụm tay đưa lên miệng, hô to về phía khe núi đối diện, dọa đàn chim nghỉ lại giật mình bay đi…

Thời gian trong quá khứ, vào khoảnh khắc này dường như đang yên lặng chảy qua.

Cái bóng của nàng và hắn đều đổ trên mặt tường ẩm ướt loang lổ, bị những khe nứt chằng chịt trên tường như nối lại với nhau.

Bỗng nhiên Yến Lâm rất luyến tiếc tòa thành này.

Bởi vì nơi này có người mà hắn nhớ nhung.

Hắn quay đầu qua nhìn gương mặt thiếu nữ điềm tĩnh, đột nhiên hỏi: “Không có lời nào muốn nói với ta sao?”

Khương Tuyết Ninh nói: “Chỉ là muốn tới ở cạnh ngươi thôi.”

Nói gì cũng không biết, nhưng chỉ ngồi cạnh thế này, dường như đã rất an tâm rồi.

Đôi mắt thiếu niên như phủ thêm một tầng sương dày mờ mịt, nở cụ cười liền có phần khiến người ta động lòng, chỉ nói: “Ngươi tốt với ta như vậy, ta cũng tốt với ngươi không kém, nhưng vì sao ngươi không thích ta?”

Khương Tuyết Ninh gục đầu xuống, không nói gì.

Qua thật lâu sau, trong ánh sáng chập chờn mờ nhạt, giọng nói của nàng mới cất lên: “Không liên quan tới ngươi. Ta cũng nói rồi, ta là người xấu.”

Yến Lâm lại vẫn nhìn nàng, không dời đi: “Là xấu theo nghĩa nào?”

Ký ức của Khương Tuyết Ninh chợt như sông dài chảy xiết, quay về kiếp trước.

Đời này, Yến Lâm thật sự không có chỗ nào không tốt.

Chỉ là vết thương khắc vào trong trí nhớ của nàng quá sâu, đến mức dù thế nào cũng không thể xóa được, đành phải tránh xa, lại phải cố hết sức đền bù…

“Ta đã từng mơ một giấc mơ. Trong mơ, ta khờ dại nới với ngươi là ta muốn làm hoàng hậu. Ngươi liền nổi giận. Về sau ta làm hoàng hậu, ngươi cũng quay về, sau đó cùng người khác nhốt ta lại, đối xử rất tệ rất tệ với ta,…”

Giọng nói của Khương Tuyết Ninh hơi mờ mịt như sương khói, đoạn trước còn khe khẽ, đoạn sau như dây đàn khẽ run, nhưng rất nhanh sau đó lại ổn định, chỉ là chớp mắt nhìn về phía trước, một giọt nước mắt nóng hổi bỗng chảy dài.

Nàng nghĩ, khoảnh khắc này là chính nàng yếu đuối, đưa tay lên lau đi nước mắt, như không có chuyện gì, nàng còn cười: “Ta là con quỷ nhỏ nhát gan, trong mộng ngươi rất đáng sợ, nên ta mới không thích, vậy còn chưa đủ xấu sao?”

Rõ ràng nói là trong mộng, nhưng trong nháy mắt kia nước mắt nàng lăn xuống, Yến Lâm lại cảm thấy trái tim mình như thắt lại, thậm chí có phần không thở nổi.

Giống như có chuyện gì đó đã thật sự xảy ra vậy.

Tại sao trên đời lại có thể có người chỉ vì một giấc mộng mà không thích người khác chứ?

Nhưng giờ phút này, hắn không đành lòng truy hỏi, chỉ nói: “Vậy sao có thể nói là ngươi xấu xa được? Rõ ràng là ta trong giấc mộng của ngươi quá xấu xa, nên mới khiến Ninh Ninh không dám thích ta mà.”

Giọng nói của thiếu niên quan tâm mà dịu dàng như thế.

So với lời nói của nàng, trái lại giống như đang cố tình gây sự.

Khương Tuyết Ninh chợt khóc lên, vành mắt đỏ ửng, muốn ngăn lại mà không được, làm cho Yến Lâm bất đắc dĩ đưa tay thay nàng lau nước mắt đi, hỏi nàng: “Ngươi muốn làm hoàng hậu sao?”

Trước khi đến Khương Tuyết Ninh đã nghĩ, bất kể ra sao cũng không được khóc.

Thế mà lúc nước mắt không kìm được rơi xuống, liền cảm thấy mất mặt.

Nàng lui lại, đưa tay áo lên lau lung tung trên mặt, cũng tránh né ánh mắt sáng tỏ của thiếu niên, buồn buồn nói: “Cũng đã nói là trong mộng rồi, bây giờ không muốn nữa. Nhưng dù sao cũng là hoàng hậu, có ai không muốn làm người trên vạn người, muốn thôi thì có sao?”

Yến Lâm bật cười, ánh mắt lại sâu thêm mấy phần: “Hoàng hậu thì có gì mà người trên vạn người.”

Dưới bầu trời này, “người trên vạn người” thực sự chỉ có một thôi.

Khương Tuyết Ninh không biết vì cớ gì mà hắn nói ra lời ấy, có chút hoang mang nhìn hắn, thiếu niên lại đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, đáy mắt mơ hồ xẹt qua gì đó: Không có ai biết, trong lao tù này, ở hoàn cảnh khốn cùng này, một thiếu niên vừa trưởng thành, bỗng lặng lẽ có một tâm nguyện to lớn, nhưng hắn không nói ra với ai cả.

Bên ngoài có tiếng gõ mõ.

Đêm đã qua giờ tý.

Vầng trăng bên ngoài ô cửa sổ tấc vuông kia cũng đã lên tới giữa bầu trời, không nhìn thấy được nữa, chỉ để lại ô vuông vài đốm sáng thưa thớt, cùng bầu trời đêm màu mực.

Yến Lâm cảm thấy thời gian trôi qua thật sự hơi nhanh, lại nghĩ tới chuyến đi này không biết bao lâu mới có thể trở về, liền hỏi nàng: “Có người thương rồi sao?”

Khương Tuyết Ninh cúi đầu nói: “Có.”

Yến Lâm cười hỏi: “Đó là ai?”

Khương Tuyết Ninh không lên tiếng, cũng không dám nói.

Yến Lâm liền nhớ tới tên quan Hình bộ mà hắn từng thấy hôm quan lễ, nói: “Là vị đại nhân Hình bộ Trương Già kia?”

Khương Tuyết Ninh lập tức kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn.

Yến Lâm lại có vẻ bình thản, nói: “Ánh mắt ngươi nhìn hắn, giống như lúc ta nhìn ngươi.”

Khương Tuyết Ninh không nói gì.

Yến Lâm chuyển tầm mắt sang nhìn nàng, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói với nàng: “Trong thời gian ta đi, ngươi phải cố gắng gả mình cho một người đáng tin cậy. Nếu không, chờ ta trở về, không cần biết ngươi có thích ta hay không, ta cũng sẽ giành lấy ngươi.”

Thiếu niên dùng giọng điệu đùa giỡn, thậm chí còn có ý cười, nhưng trong ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.

Khương Tuyết Ninh biết hắn không nói đùa.

Nhưng mà, gả cho Trương Già sao?

Vậy nàng thật sự phải nỗ lực rất nhiều, rất nỗ lực, mới có thể xứng với hắn.

Nàng hừ một tiếng khe khẽ, biết rõ thiếu niên nhìn mình có phần trêu đùa, cũng không chịu thua, chỉ nói: “Ta sẽ làm như vậy.”

Vũ: ta cần người giúp edit, vì một mình ta có hơi khó kham nổi, bạn đọc nào có thể giúp một tay, xin để lại comment hoặc mail nha, ta sẽ chủ động liên lạc. Đa tạ.

Đọc truyện chữ Full