DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ
Chương 27: 27: Giành Người


Ta muốn nàng ấy
- Không được, con hồ ly tinh này thì có gì tốt đâu, công tử ngươi tránh ra, ta khuyên ngươi đừng nên lo chuyện bao đồng
- Nhưng ta lại thích lo chuyện bao đồng đó thì sao ? - Nàng khoanh tay nhìn về phía phụ nhân béo, nàng thích nhất là mấy chuyện náo nhiệt này đó
- Vậy thì đừng trách ta, người đâu, xông lên bắt tiểu công tử đó lại đem về phủ cho bổn phu nhân
Phu nhân béo kia ra lệnh cho đám gia đinh, bọn họ xông đến bắt nàng, hai bên giằng co làm dây buộc tóc của nàng bung ra, đám gia đinh và mọi người ở đó sững người một lúc, tiểu công tử lục y lúc nãy đã biến thành một tiểu cô nương rồi
- Ha, dám nắm tóc lão nương sao, tưởng lão nương đây dễ bắt nạt lắm à
- Tiểu nha đầu kia, mau tránh sang một bên, ngươi có biết ta là ai không mà dám cản ta
- Nói nghe thử xem
- Ta là phu nhân của An gia, An gia của ta là giàu có nhất cái hoàng thành này đó, một tiểu nha đầu như ngươi không đấu lại ta đâu
Bà ta đắc ý nhìn nàng, gương mặt hống hách của bà ta thật khiến Sở Lan ngứa tay muốn tát cho bà ta một cái

- Ui da, ta sợ quá a, bà có giỏi thử động vào ta xem nào
Muốn đấu với nàng? Bà ta còn chưa phải là đối thủ của nàng đâu, đừng quên nàng là ai, nàng là Lăng Dương Sở Lan trăm trận trăm thắng, trừ hắn ra nàng đấu võ mồm không thua trận nào, huống hồ có phu quân nàng ở đây,nàng có gì mà phải sợ
- Hừ, bắt nha đầu đó lại
Đám gia đinh xông về phía nàng lần thứ hai, Sở Lan nhanh nhẹn tránh thoát, bọn họ vồ hụt nên mất đà ngã sấp mặt
- A! haha! các ngươi đang đi bắt ếch sao, chỉ có như vậy mà cũng có can đảm xông lên
- Đáng ghét, hừ, lần này ta đích thân ra tay, để xem ngươi còn chạy được bao lâu
Bà ta thả Tiểu Lệ ra xông đến tóm lấy nàng, đương nhiên nàng không có ngu mà đứng yên một chỗ cho bà ta bắt, nàng hết chạy sang bên này rồi lại né sang bên kia, An phu nhân thân hình tròn vo không đuổi kịp nàng, mới có một chút mà đã thở phì phò
- Sao rồi, mệt chưa, chơi tiếp không
- Thôi, ta giao! giao người cho ngươi là! là được, ta không còn! sức nữa rồi
Bà ta vừa thở gấp vừa nói, câu nói ngắt quãng của An phu nhân đó nàng nghe thật giống mấy người sắp trút hơi thở cuối cùng mà đi gặp tổ tiên vậy
- Như vậy từ đầu có phải là khỏe hơn không, đi giành người với ta làm gì cho mệt vậy
- Không thèm đôi co với ngươi, còn các ngươi nữa, đứng đó nhìn cái gì, còn không mau đến đây cõng ta về
Mấy tên gia đinh nghe An phu nhân gọi mà gương mặt như có gì đó đang đè nén, nhìn sang thân hình tròn vo như trái bóng của An phu nhân rồi nhìn sang bản thân gầy như que củi, bọn họ thật khổ a
Bọn họ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, do dự không biết nên tiến lên hay không, cuối cùng bọn họ cũng đồng lòng mà xúm lại khiêng bà ta đi
- Cách cõng người của An phủ thật mới lạ nha, ta còn tưởng là đang khiêng lợn đó chứ
Mọi người ở đó cười rộ lên, nàng cũng chẳng thèm để ý bọn họ, Sở Lan đi đến trước mặt Tiểu Lệ
- Ngươi có nguyện ý theo ta không?
Tiểu Lệ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn nàng, lúc trước Tiểu Lệ là vì bị bọn người xấu bắt cóc nên mới bị bán vào nơi này, hôm nay có người hỏi nàng ấy có muốn đi theo nàng hay không, Tiểu Lệ có hơi không biết phải phản ứng ra sao, nàng chỉ là một kĩ nữ thấp kém, tuy chưa thất thân nhưng cũng mang danh kĩ nữ, nay nếu nàng chuộc nàng ấy ra, cho dù làm trâu làm ngựa Tiểu Lệ cũng cam lòng
- Tiểu Lệ nguyện ý, đa tạ chủ nhân
- Đứng lên đi, nhưng ta nói trước, ở bên cạnh ta nhất định không được hai lòng, nếu ta phát hiện ngươi có tâm tư làm hại đến chủ nhân, ta sẽ không tha thứ đâu, hiểu chưa

- Tiểu Lệ đã hiểu, xin chủ nhân yên tâm, Tiểu Lệ thề trung thành với người
- Ừm, Tiểu Cẩn, mau đưa tiền chuộc Tiểu Lệ cho tú bà đi
- Được, Hắc Ảnh, ngươi đi đưa tiền chuộc đi
- Vâng
Nàng cùng hắn trở về phủ thì trời cũng đã khuya, hai người còn dẫn theo cả Tiểu Lệ cùng về phủ
- Tham kiến vương gia, vương phi
- Ừm, đứng dậy hết đi
Hắn phất tay cho đám nha hoàn lui xuống hết chỉ còn lại hắn, nàng, Tiểu Lệ và Tử Cúc
- Tử Cúc ngươi sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Lệ đi
- Vâng, vương phi, Tiểu Lệ đi theo ta
Tiểu Lệ theo Tử Cúc đi đến phòng của mình, do quay lưng lại cộng thêm trời tối nên không ai thấy được, đáy mắt Tiểu Lệ lóe qua một tia thù hận khó hiểu
- Lan nhi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi a, trời đã khuya lắm rồi
- Ngươi nhắc làm ta thấy buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi

Vừa nhắc đến ngủ thì Sở Lan cũng rất phối hợp mà đánh một cái ngáp dài, nàng phải đi ngủ lấy lại sức mới được a
- Vương phi, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, người mau đi tắm rửa thôi ạ
- Ừm, vất vả cho muội rồi Tử Cúc - Nàng vốn định đi ngủ nhưng chợt nhớ ra còn chưa tắm, lúc nãy chạy nhảy nhiều nên mồ hôi rất khó chịu
- Không vất vả đâu a, người nói gì vậy chứ, người đừng khách sáo với muội như vậy
- Vẫn là Tử Cúc của ta chu đáo, hiểu chuyện nhất
Sở Lan nhéo hai má của Tử Cúc, bình thường nàng rất thiên vị Tử Cúc, món ngon đều sẽ chia sẻ với nàng ấy, cộng thêm Hắc Ảnh ngày nào cũng đem thức ăn cho Tử Cúc nên nàng ấy có phần hơi mũm mĩm
- Mà vương phi, sao muội lại cứ thấy Tiểu Lệ có gì đó kì lạ a
- Kì lạ ở điểm nào?
- Muội cũng không rõ, lúc nãy muội thấy ánh mắt nàng ấy có phần kì lạ nhưng còn kì lạ ở điểm nào thì! a muội biết rồi, ánh mắt nàng ấy lúc nhìn lén vương gia thật giống như nhìn kẻ thù vậy
- Vậy sao, không thể nào đâu, chắc là trời tối muội nhìn không rõ đó thôi.


Đọc truyện chữ Full