DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 43

Hậu trạch của nha môn Tri phủ.

Trong gian chính kê một cái bàn vuông làm từ gỗ Hoàng Lê, Trần Bá Tông ngồi ở ghế chủ vị, Du Tú ngồi bên phải hắn ta.

Năm thứ hai Du Tú gả cho hắn ta thì sinh nữ nhi đầu lòng, kể từ đó, phu thê hai người dường như rất hiếm khi cùng nhau ăn cơm như vậy.

Ăn ngủ không nói chuyện, Du Tú cúi đầu, yên tĩnh gắp thức ăn trước mặt.

Trần Bá Tông nhìn nàng ấy vài lần.

Lát nữa nàng ấy phải đến Ninh Viên của Công chúa làm khách, cùng với Công chúa chiêu đãi nhóm Tương Vương phi, để không làm mất thể diện, người vốn ít khi trang điểm như nàng ấy thế nhưng hôm nay lại cố ý mặc một bộ bối tử thêu hoa, tóc cài kim trâm, đội kim điền khảm hồng ngọc, đeo hoa tai trân châu. Làn da Du Tú vốn đã trắng nõn, nay lại có thêm những thứ này tôn lên lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Tính tình Du Tú vốn tiết kiệm, sau khi gả vào Trần gia, mỗi tháng đều có năm lượng bạc, nhưng dường như nàng ấy chưa từng mua sắm thứ gì cho mình, mộc mạc đến mức mẫu thân cũng bảo hắn ta giữ lại chút tiền riêng từ bổng lộc trước khi ghi vào sổ sách chung để mua trang sức cho nàng ấy. Hắn ta không giữ lại, trước sinh thần của nàng ấy, mẫu thân còn cố ý đưa cho hắn ta hai mươi lượng bạc để mua lễ vật cho nàng ấy, nói nếu như không mang được lễ vật về thì sẽ không cho hắn ta vào nhà.

Hoặc là mỗi khi Hoàng Thượng ban thưởng, phụ thân mang về, mẫu thân phân chia, bà giữ lại một phần lăng la tơ lụa, còn một phần để mọi người may xiêm y, nhờ đó mà nàng ấy có quần áo mới và mấy loại trang sức tốt.

Đây đều là vì mẫu thân thương nàng ấy, nếu mẫu thân là người keo kiệt, thứ gì tốt cũng muốn giữ trong tay, không nỡ cho tức phụ thì với tính tình của nàng ấy, ngay cả quần áo trang sức này cũng không có đủ.

Cơm nước xong xuôi, sau khi súc miệng, nha hoàn đi lấy mũ quan của Trần Bá Tông đến.

Du Tú nhận lấy, tự tay đội lên giúp trượng phu.

Áo của quan Tri phủ tứ phẩm có màu đỏ thẫm, ở giữa thêu chim nhạn và mây, Du Tú nhanh chóng liếc nhìn trượng phu một cái, lại nhìn con nhạn đang giương cánh bay lên, lập tức cảm thấy trượng phu của mình anh tuấn cao quý như chim nhạn kia.

"Sau khi đến đó, mọi việc đều nghe theo Công chúa, đừng quá câu nệ."

Khi Du Tú lui ra sau, Trần Bá Tông ngẫm nghĩ một chút, sau đó dặn dò.

Du Tú vốn đang căng thẳng, nghe hắn ta nói vậy thì càng căng thẳng hơn, nàng ấy vô thức cúi đầu xuống, chợt nhớ ra trượng phu đã nói không được làm vậy nên nhất thời cúi đầu cũng không được mà ngẩng lên nhìn hắn ta cũng không xong.

Trần Bá Tông khẽ lắc đầu, đi ra ngoài, lúc bước qua bậc cửa, hắn ta lại dừng lại, nhìn Du Tú nói: "Nếu Công chúa giữ nàng lại dùng cơm tối thì không cần từ chối. Ta xong việc sẽ đến đón nàng, vừa lúc ta có chuyện cần nói với lão Tứ."

Du Tú nghe hắn ta nói có chuyện tìm tiểu thúc thì không từ chối, hỏi: "Nếu Công chúa giữ lại dùng cơm thì ta sẽ nói buổi tối chàng cũng tới?"

Trần Bá Tông: "Không cần, ta ăn trước rồi mới qua."

Du Tú hiểu rõ hắn ta cũng không dám xem Công chúa như đệ muội bình thường mà thoải mái cùng nhau ăn cơm.

Du Tú đưa mắt nhìn Trần Bá Tông đi ra cổng, nhớ tới trước đó Công chúa đã dặn nàng ấy qua sớm nên Du Tú cũng không trì hoãn lâu, mang theo nha hoàn Bích Đào đi ra từ cửa hông, bước lên xe ngựa.

Hai nhà chỉ cách nhau ba con phố nên rất nhanh đã đến.

Du Tú xuống xe, chỉ thấy trước cổng Ninh Viên có bốn thị vệ canh gác, tường viện bên ngoài to lớn, cứ cách một khoảng lại có thị vệ đứng thẳng tắp, canh phòng nghiêm ngặt.

Lúc này, Triều Nguyệt từ bên trong đi ra, bên cạnh còn có một công công nho nhã.

"Đại phu nhân tới rồi. Từ sáng sớm Công chúa đã ngóng trông người đấy."

Triều Nguyệt tươi cười hành lễ.

Nhìn thấy gương mặt quen, Du Tú hơi trấn định lại.

Triều Nguyệt giới thiệu Ngô Nhuận với nàng ấy.

Du Tú biết rõ bên cạnh Hoàng tử và Công chúa đều có thái giám hầu hạ, nhưng nàng ấy không ngờ một thái giám lại có vẻ ngoài xuất chúng như thế. Nhưng ngẫm lại, Công chúa mỹ mạo như vậy, hạ nhân cũng phải như bọn Ngô Nhuận, Triều Vân mới không làm Công chúa mất mặt.

Tê Phượng điện có sảnh chuyên dùng để tiếp khách, thời tiết này hoa mai, hoa đào vẫn chưa hé nụ nhưng hoa trà đã nở rộ, đóa nào đóa nấy to như cái chén ăn cơm, kiều diễm rực rỡ.

Đập vào mắt Du Tú đầu tiên là Hoa Dương ngồi trên giường quý phi, mỹ nhân sắc nước hương trời khoác trang phục vàng rực xa hoa lộng lẫy, khiến người khác khó có thể rời mắt.

Sau đó, mỹ nhân nở nụ cười, gọi nàng ấy: "Chẳng lẽ mới hai ngày ngắn ngủn không gặp mà đại tẩu đã không nhận ra ta rồi ư?"

Du Tú hồi thần lại, bước vào trong như người say rượu.

Mỹ nhân trên đời này đúng là người này còn đẹp hơn người kia. Hàng xóm láng giềng đều khen Du Tú xinh đẹp, đến lúc tam đệ muội La Ngọc Yến gả tới, nàng ấy mới có cảm giác được mở rộng tầm mắt, đối với Công chúa lá ngọc cành vàng được gả tới đây, Du Tú thầm nghĩ tầm mắt của mình ắt hẳn đã được mở rộng hết mức rồi, trên đời này không còn người nào có thể đẹp hơn Công chúa.

Du Tú bị phục sức của Hoa Dương làm cho kinh diễm, Hoa Dương cũng chú ý đến y phục của nàng ấy, trang sức trên người Du Tú nhìn có hơi quen mắt, vào tháng giêng năm trước, khi tin tức lão thái thái Trần gia qua đời vẫn chưa truyền vào kinh thành, dường như nàng từng thấy Du Tú mặc qua.

Hoa Dương có rất nhiều trang sức không dùng đến, lăng la tơ lụa chất thành rương trong kho, nhưng nếu nàng đưa cho Du Tú thì chỉ sợ Du Tú lại nghĩ là nàng bố thí, trong lòng không dễ chịu.

"Đại tẩu ngồi đây đi. Ở đây chỉ có hai chúng ta, ngồi xa như vậy làm gì."

Hoa Dương chỉ chỗ trống bên kia giường quý phi, thân mật nói.

Du Tú đỏ mặt đi qua.

Triều Vân dâng trà, Hoa Dương tươi cười nói chuyện phiếm với nàng: "Bên đại tẩu sắp xếp thế nào rồi? Nha hoàn trong nha môn có nghe lời không?"

Có chuyện để nói, Du Tú cũng bình tĩnh lại, đáp: "Bên cạnh ta còn có Bích Đào, Bích Hà hầu hạ, những nha hoàn khác cũng chỉ làm việc nặng, trước mắt xem ra vẫn giữ bổn phận."

Hoa Dương gật đầu: "Đại ca đâu rồi? Công việc ở nha môn rất bận sao?"

Du Tú thở dài: "Đúng là có rất nhiều việc. Ngày hôm qua trời tối chàng mới về đến nhà."

Dù có quan mới đến nhậm chức, Trần Kính Tông không phải người đứng đầu Vệ sở, nhưng cũng vẫn có rất nhiều chuyện phải làm. Trần Bá Tông chưởng quản một phủ sự vụ, chắc chắn càng bận rộn hơn. Nhưng Trần Bá Tông đã làm ở Đại Lý Tự sáu bảy năm, kinh nghiệm làm quan phong phú, là người khiến người khác không phải lo lắng nhất trong ba huynh đệ Trần gia.

Hoa Dương lại hỏi Du Tú: "Ngoại trừ Tương Vương phi, đại tẩu có biết lai lịch của hai vị khách khác mà hôm nay ta tiếp đãi không?"

Du Tú cười nói: "Ta vốn không rõ lắm, sau khi đưa thiếp mời cho Trần Kính Tông nhìn, nhờ chàng nói một chút ta mới biết Bạch gia là vọng tộc ở đây, Huyện quân Lăng Nguyên mặc dù mới ngoài ba mươi nhưng lại có bối phận lớn, hình như Tương Vương gia còn phải gọi nàng một tiếng tổ cô."

Tổ cô là tỷ muội của tổ phụ, tổ phụ này có thể là tổ phụ ruột, cũng có thể đường tổ phụ của chi khác, tỷ muội cũng bao gồm đường tỷ muội. Triều đại này có nhiều gia tộc đông đúc, được trải rộng nhiều nơi, chẳng hạn như Hoa Dương nên gọi Tương Vương là thúc phụ, nhưng thật ra quan hệ thân thích của hai người rất xa, Huyện quân Lăng Nguyên và Tương Vương cũng như thế.

Thấy vẫn còn sớm, Hoa Dương mời Du Tú đi dạo trong vườn.

Giữa trưa, Tương Vương phi, Huyện quân Lăng Nguyên, Kỷ lão phu nhân của Bạch gia mang theo lễ vật lần lượt đến.

Sau khi chào hỏi xong, Hoa Dương ngồi trên ghế chủ vị, Tương Vương phi, Huyện quân Lăng Nguyên ngồi phía bên trái trên bàn tiệc, Du Tú và Kỷ lão phu nhân ngồi bên phải.

Sau một canh giờ trò chuyện thân thiết với Hoa Dương, Du Tú thấy Tương Vương phi kém xa Hoa Dương nên nàng ấy cũng không còn cảm thấy căng thẳng nữa.

Hoa Dương không phải lo lắng cho nàng ấy nên lực chú ý lập tức chuyển sang Tương Vương phi và Huyện quân Lăng Nguyên.

Hai người này, một người là thê tử của Tương Vương, một người là nữ nhân đáng thương bị Tương Vương hại chết kiếp trước.

Tương Vương phi đã bốn mươi sáu, bốn mươi bảy, tầm tuổi bà bà Tôn thị, nhưng thân hình Tôn thị đầy đặn, vừa phúc hậu vừa dịu dàng dễ gần, còn Tương Vương phi lại rất gầy, mi tâm hiện ra mấy phần lạnh lùng. Khuôn mặt như vậy khiến dáng vẻ tươi cười của nàng ta với Hoa Dương càng lộ rõ ý lấy lòng.

Huyện quân Lăng Nguyên trẻ hơn Tương Vương phi gần mười tuổi.

Nàng ấy không quá xinh đẹp, ít nhất là không phải kiểu người vừa liếc qua đã lập tức khiến người khác kinh diễm, nhưng nhiều năm góa bụa khiến giữa mi tâm của Huyện quân Lăng Nguyên vương có chút u sầu, lúc vô tình cúi đầu trông như một đóa bạch ngọc lan bị mưa gió vùi dập sắp lìa cành, khiến người ta có chút thương tiếc.

Chính bởi vì nàng ấy mỏng manh như thế mới bị Tương Vương lăng nhục, sau đó không thiết sống, treo cổ tự sát.

Nghĩ đến kết cục bi thảm của Huyện quân Lăng Nguyên, cảm giác của Hoa Dương với Tương Vương phi càng tệ hơn.

Đúng là Tương Vương mới là đầu sỏ gây ra chuyện này, nhưng Tương Vương phi cũng là người nối giáo cho giặc. Nếu không phải nàng ta ra mặt mời Huyện quân Lăng Nguyên thì sao một quả phụ ở sâu trong nội viện lại mạo muội đi bái phỏng một người họ hàng không thể nào quen biết? Nếu Tương Vương phi đã mời, sao lại để cho Huyện quân Lăng Nguyên bị lạc? Hiển nhiên là Tương Vương đã sớm nói với nàng ta, hai phu thê bọn họ liên thủ dụ Huyện quân Lăng Nguyên rơi vào tấm lưới đã giăng sẵn.

Dù trong lòng chán ghét nhưng Hoa Dương không hề biểu hiện ra ngoài, nàng vẫn đóng vai một nàng Công chúa được sủng ái đến từ kinh thành ôn hòa tiếp đãi hai người họ hàng xa.

Kỷ lão phu nhân cáo từ trước tiên.

Hoa Dương cũng không giữ bà ấy ở lại, mời tẩu tử, Tương Vương phi và Huyện quân Lăng Nguyên cùng dùng cơm trưa ở Ninh Viên.

Sau khi ăn xong, Huyện quân Lăng Nguyên cũng cáo từ, Tương Vương phi tiếp tục uống trà.

Hoa Dương nhìn ra nàng ta có chuyện muốn nói: "Đại tẩu chắc hẳn cũng đã mệt rồi, tẩu đến tiền sảnh nghỉ ngơi trước đi. Ta muốn trò chuyện với Vương phi thêm một lúc."

Du Tú hiểu ý, theo Triều Vân rời đi.

Nàng ấy vừa đi, Tương Vương phi cười nói với Hoa Dương: "Công chúa đường xa đến đây, ta và Vương gia đã cố ý chuẩn bị hai phần lễ vật cho người để bày tỏ tấm lòng."

Hoa Dương cười nói: "Người và Hoàng thúc quá khách khí rồi."

Trước đây, nàng gọi phu thê hai người là "Vương gia", "Vương phi", nhưng cứ nghe thấy có lễ vật thì sẽ lập tức thay đổi xưng hô.

Tương Vương phi thầm nghĩ, Công chúa xinh đẹp này hóa ra cũng tham tài.

Làm gì có ai chê bạc, Hoàng đế còn tham tài nữa là huống chi là Công chúa.

Tương Vương phi đã nắm chắc mọi chuyện, nha hoàn chờ bên cạnh xe ngựa đưa quà tới, Tương Vương phi tự mình giới thiệu cho Hoa Dương: "Đây là 《 Trúc Điểu Đồ 》 của Huy Tông tiền triều, là do lão Vương gia vô tình có được. Vương gia nói mình là tục nhân, không biết thưởng thức tranh chữ nên nếu tiếp tục đặt bức tranh này ở Vương phủ cũng chỉ lãng phí của trời. Nghe nói Công chúa thích hội họa, không bằng đưa cho Công chúa bình phẩm."

Lúc Tương Vương phi chậm rãi mở《 Trúc Điểu Đồ 》ra, Hoa Dương hít vào một hơi nhẹ đến mức khó có thể phát hiện ra.

Tương Vương phi vờ như không nghe thấy, một khắc sau Hoa Dương mới khó khăn thu hồi ánh mắt từ trên bức tranh, Tương Vương phi lại mở phần lễ vật thứ hai ra.

Đây là một cái hộp hai tầng, tầng trên là gỗ tử đàn được điêu khắc tỉ mỉ, tầng dưới là một bức tượng Quan Âm làm từ ngọc mỡ dê cao một thước.

Đối với Hoa Dương mà nói, khối ngọc mỡ dê lớn như vậy không tính là quý hiếm, nhưng tượng Quan Âm này được chạm trổ cực tinh xảo, trông rất sống động, khiến người khác không nỡ chạm vào.

Hai món quà này đều là bảo vật khó có được, có thể chiếm một chỗ trong bảo khố của hoàng gia.

Sau khi thưởng thức xong, Hoa Dương ý vị thâm trường nói với Tương Vương phi: "Hoàng thúc hào phóng như vậy, nếu không có việc gì thì ta cũng ngại nhận lấy."

Tương Vương phi cười làm lành: "Nếu Công chúa đã nói như vậy, ta đây cũng không che giấu nữa. Thật không dám giấu giếm, Vương gia đúng là gặp phải một chút chuyện phiền toái."

Uyển chuyển giải thích rằng Tương Vương gấp gáp muốn xây xong một khu vườn trước mùa mưa năm nay nên không thể không tạm thời mượn binh sĩ của Vệ sở.

"Chỉ cần dùng bọn họ thêm bốn tháng nữa thôi, mong Công chúa và Phò mã lên tiếng giúp đỡ."

Chuyện đã bàn bạc ổn thỏa, Tương Vương phi không ở lại nữa.

Xe ngựa từ trước cổng Ninh Viên rời đi, qua mấy con phố, cuối cùng dừng lại trước cổng Tương Vương phủ.

Chuyện đã bàn bạc ổn thỏa, Tương Vương phi không ở lại nữa.

Xe ngựa từ trước cổng Ninh Viên rời đi, qua mấy con phố, cuối cùng dừng lại trước cổng Tương Vương phủ.

Cả ngày nay Tương Vương chỉ nghĩ đến chuyện tặng quà.

Giá trị phần hậu lễ này của hắn ta vượt xa đám binh sĩ Vệ sở chỉ biết bán sức kia, thậm chí còn đủ mua thêm mấy khu vườn.

Tương Vương nhịn đau bỏ thứ yêu thích để thu mua vị Công chúa đến từ kinh thành kia, để cho dù nàng có nghe được hắn ta làm gì không hợp quy củ thì cũng đừng tới tìm hắn ta hỏi tội.

Quan viên địa phương sợ hắn ta nên không dám dâng sớ lên triều vạch tội, nhưng dù có dâng thì Cảnh Thuận Đế cũng sẽ nhìn vào thể diện hoàng gia mà tha thứ cho hắn ta, nhưng nếu Hoa Dương đối nghịch với hắn ta thì thực sự rất phiền phức.

"Thế nào? Công chúa có nhận không?"

Phu thê gặp mặt, Tương Vương gấp không thể chờ nổi, vội vàng hỏi.

Tương Vương phi cười nói: "Nhận rồi. Ánh mắt của Vương gia đúng là lợi hại, dường như Công chúa không thấy bức tượng Quan Âm có gì quý hiếm, nhưng khi nhìn thấy 《 Trúc Điểu Đồ 》 cũng phải hít hà một hơi."

Tương Vương đắc ý cười, hắn ta biết rõ 《 Trúc Điểu Đồ 》 quý giá, nhưng đúng thật là hắn ta không rành rọt mấy thứ phong nhã này, chỉ là một bức tranh chữ rách nát, tặng thì tặng thôi.

"Công chúa còn nói đêm nay sẽ mắng Phò mã một trận, không cho phép hắn xen vào chuyện người điều binh sĩ nữa."

Tương Vương nghe thấy chữ "mắng" này, tâm tình càng tốt hơn. Hắn ta biết Công chúa được sủng ái nhất đối xử với Phò mã cũng giống như hắn ta đối xử với người nhà của Vương phi, vốn dĩ chỉ là một món đồ chơi, tâm tình tốt thì chơi đùa một chút, tâm tình không tốt, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng.

Ánh mắt khinh miệt liếc qua khuôn mặt sớm đã không còn xinh đẹp của Tương Vương phi, Tương Vương ngồi xuống bên cạnh, hỏi một chuyện khác: "Nhan sắc của Công chúa thế nào? Có xinh đẹp tựa thiên tiên như lời đồn không?"

Tương Vương phi rũ mắt, cứng ngắc gật đầu.

Tương Vương thèm muốn trong chốc lát, lập tức tiếc hận thở dài, cho dù gan hắn ta có lớn hơn nữa cũng không dám duỗi tay đến chỗ Hoa Dương, trừ phi Hoa Dương phóng đãng, coi trọng hắn ta trước.

Đọc truyện chữ Full