DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 16: Chương 16


Hoa Dương tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, biết được rằng phụ thân cử Trần Kính Tông đi kiểm tra phía sau núi, để xem có dấu hiệu sạt lở nào trong núi không, sau đó dẫn người tìm một khu vực bằng phẳng để dựng trước một số lán trú mưa, để người trong trấn nếu cần di chuyển cũng có chỗ trú mưa.
Không lâu sau, mẫu thân Tôn thị cũng đích thân đến thăm, giải thích với nàng rằng cả thị trấn phải chuẩn bị phòng chống lũ lụt, đồng thời yêu cầu Tứ Nghi đường cất những vật có giá trị vào hộp, để tiện mang đi khi di chuyển.

Những thứ không tiện mang đi cũng phải buộc một cách chắc chắn ở trên bàn để chúng không bị ngập trong nước.
"Công chúa đừng lo lắng.

Chúng ta chỉ đề phòng bất trắc thôi.

Chắc sẽ không có lũ thật đâu."
Tất cả những điều này đều giống với kiếp trước.
Hoa Dương biết trước kết quả nên không sợ, nhưng Triều Vân và Triều Nguyệt thì khác, hai thị nữ cũng lớn lên trong cung khi nghe đến hai chữ "lũ lụt" đều tái mặt.
"Công chúa, hay là chúng ta nhân cơ hội vẫn có thể qua sông mà đến Lăng Châu thành tránh lũ?"
Triều Vân đi qua đi lại trong phòng, lòng như lửa đốt, thực sự không có tâm trạng để thu dọn đồ đạc, vì vậy nàng ấy đến bên cạnh chủ nhân để đưa ra một ý tưởng.

Nàng ấy sợ chết, lại càng sợ công chúa xảy ra chuyện.
Hoa Dương dựa vào trên ghế tựa, trong tay cầm một cuốn truyện.
Nàng đã đọc xong mấy cuốn sách mà nàng mang từ kinh thành đến.

Những gì nàng đọc bây giờ đều là những cuốn sách mới mà Trần Kính Tông đã dùng thành quả đi săn được đổi lấy từ các thôn trấn khác cách đây không lâu.

Chủ yếu là những tác phẩm kém chất lượng, như câu chuyện của một người hầu cứu được đại tiểu thư và được ở rể, đến một trạng nguyên nghèo khổ có thể lấy công chúa làm thê tử.
Hoa Dương hoàn toàn coi đây là những cuốn truyện cười và sử dụng chúng để giết thời gian.
Thấy Triều Nguyệt và Triều Vân mang vẻ mặt lo lắng như nhau, Hoa Dương giải thích: "Thôn trấn chỉ đề phòng lũ, có lẽ lũ lụt sẽ không đến thật, nếu chúng ta rời đi vào lúc này, mọi người chắc chắn sẽ rối loạn, một khi hoảng loạn sẽ dễ dẫn đến hỗn loạn."
Triều Vân nhẹ giọng hỏi: "Lũ lụt đến thật thì sao?"
Hoa Dương cười nói: "Phía sau không phải còn có một ngọn núi sao, lũ lớn thế nào cũng không thể nhấn chìm được nó.


Các lão và dân chúng nơi đây có kinh nghiệm phong phú, chúng ta cứ nghe theo mệnh lệnh mà tiến hành đi, đừng gây rắc rối."
Bởi vì chủ tử của các nàng quá bình tĩnh, Triều Vân và Triều Nguyệt như có chỗ dựa vững chắc, vì thế cũng dần dần bình tĩnh lại.
"Công chúa thật lợi hại, dù cho núi Thái Sơn có sụp đổ, mặt cũng không đổi sắc chính là nói người đó."
Triều Vân thực sự rất ngưỡng mộ chủ tử của nàng ấy.
Hoa Dương cười mà không nói.
Kiếp trước nàng còn hoảng sợ hơn hai nha hoàn này, công công đề nghị nhân lúc trời chạng vạng tối, để nàng lặng lẽ đến Lăng Châu thành cách đó bốn mươi dặm để tránh lũ, nhưng Hoa Dương coi trọng mặt mũi, nàng sợ rằng lũ lụt không đến, thì sẽ bị mọi người trong Trần gia chế nhạo nên đã từ chối lòng tốt của công công.
"Mọi người mang theo y phục, giày và tất để thay, ngoài ra mang theo một số thứ để tắm rửa chải chuốt.

Chuyển những vật có giá trị khác đến chiếc bàn ở gian phòng phía đông, khóa chặt cửa và cầm chìa khóa đi."
Hoa Dương ra lệnh cho bọn họ thu dọn.
Triều Nguyệt giật mình nói: "Ngay cả bạc, tiền giấy, châu báu người cũng không mang theo?"
Hoa Dương nhớ tới kiếp trước Tứ Nghi Đường đã chiếm mất bốn chiếc hòm, để thị vệ khiêng lên núi, thật là lãng phí nhân lực, cuối cùng lại uổng công khiêng xuống.
"Không cần, cất tất cả thứ đó vào sương phòng phía đông."
Chiều mai cả nhà mới bắt đầu rời đi, nếu bây giờ chất đống đồ đạc ở trên phòng sẽ rất chướng mắt và gây cản trở.
Triều Vân và Triều Nguyệt gọi thêm cả Trân Nhi và Châu Nhi bận tới bận lui, còn Hoa Dương nhàn nhã ngồi bên cửa sổ đã đọc xong một cuốn truyện dở khóc dở cười khác.
Trời tối dần, Trần Kính Tông cuối cùng cũng trở về, cả người ướt sũng vì mưa, đến áo mưa cũng không mặc, lớp vải mỏng mùa hè bó sát vào người, tôn lên thân hình cao lớn cường tráng như một tướng quân trong quân đội.
Từng giọt nước mưa rơi xuống theo bước chân của hắn, Triều Vân nhanh chóng lùi ra ngoài.
Toàn thân Trần Kính Tông lạnh toát, hắn cũng không phải là người quá coi trọng lễ tiết, Triều Vân vừa rời đi, thì đóng cửa phòng trong lại, bắt đầu cởi quần áo, mặc kệ Hoa Dương ở bên cạnh quan sát.
Hoa Dương quay mặt đi, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất liếc Trần Kính Tông một cái khi hắn đi về phía tủ quần áo.
Ngâm nước mưa quá lâu, da thịt màu lúa mạch của hắn tựa hồ trắng hơn một chút.
Sau khi Trần Kính Tông lau người, mặc lên bộ đồ ngủ màu trắng, ngồi trên ghế lấy khăn lau đầu, Hoa Dương cau mày hỏi: "Sao chàng không mặc áo mưa?"
Trần Kính Tông: "Mưa to quá, áo mưa cũng vô dụng, ngược lại còn cản trở tay chân."
Hắn phải dẫn người vận chuyển gỗ lên núi, dù là lên núi hay dựng lán tị nạn, chân tay không có gì cản trở mới có thể làm được.
Hoa Dương nhìn y phục treo ở trên giá rửa mặt của mình vẫn còn đang nhỏ giọt hỏi: "Phụ thân còn giao phó việc gì cho đại ca và tam ca phải không?"

"Ừm, đại ca phụ trách kiểm tra các gia đình trong trấn gặp khó khăn trong việc di chuyển, tam ca phụ trách đi kiếm củi khô và đồ ăn, nếu thật sự phải lên núi tránh lũ, nhất định phải nhóm lửa nấu cơm, sắc thuốc."
Trên mặt Hoa Dương hiện lên một tia cười lạnh.
Mặc dù ba huynh đệ đều nhận lệnh làm việc, nhưng Trần Kính Tông, người em út, lại làm công việc nguy hiểm và vất vả nhất.
Cả nhà đều ghét bỏ Trần Kính Tông là võ phu thô lỗ, đến lúc cần dùng sao lại không tận dụng hết sức chứ?
Ánh mắt hắn sáng ngời, Hoa Dương áy náy tránh hắn đi, dù sao ở đời trước, trước khi Trần Kính Tông tử trận, nàng mới là người không thích hắn nhất.
"Ta kêu phòng bếp nấu cho chàng một bát canh gừng."
Không cho Trần Kính Tông cơ hội truy hỏi, Hoa Dương xoay người đi vào phòng ngủ.
Trần Kính Tông nhìn bức màn treo hạ xuống, hắn dừng lại trong chốc lát sau đó tiếp tục lau đầu.
Một khắc sau, Trần Kính Tông buộc tóc lên, Triều Nguyệt cũng nấu xong một bát canh gừng lớn đầy hơi nóng rồi mang đến cho hắn.
Canh phải để nguội một lúc, Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương: "Các viện đều đang thu dọn đồ đạc, vì sao bên nàng lại không có động tĩnh gì?"
Hoa Dương: "Đã thu dọn xong rồi, ta cất hết ở gian phòng phía đông, ta chỉ mang theo chìa khóa, với danh tiếng của phụ thân ở đây, chắc sẽ không có kẻ nào dám nhân cơ hội trộm đâu?"
Trần Kính Tông: "Sẽ không có ai dám đến, ngoại trừ những người nghĩ rằng họ đã sống quá lâu."
Dương Hoa mỉm cười.
Mới là xế chiều, trời đã lờ mờ tối, các nha hoàn nhanh chóng thắp đèn lên.
Ánh sáng dịu nhẹ, phản chiếu gương mặt mỹ nhân tựa như khung cảnh trong mộng.
Nhưng cho dù trước đây Trần Kính Tông có nằm mơ cũng chưa bao giờ mơ thấy một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
"Nàng không sợ sao?" Trần Kính Tông vẫn cảm thấy nàng quá bình tĩnh, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hoa Dương thoải mái nói: "Sợ cái gì, không phải còn có phụ thân chống đỡ sao."
Trần Kính Tông: "..."
Kể từ khi nàng gả đến đây, hắn phát hiện ra rằng nàng không thích hắn bao nhiêu thì nàng lại ngưỡng mộ và tin tưởng lão nhân đó bấy nhiêu!
Trong truyện, có rất nhiều công chúa sẽ gả cho trạng nguyên, Trần Kính Tông rất hoài nghi, nếu Hoa Dương và lão già là người cùng thế hệ, có lẽ khi lão già đỗ Trạng nguyên đã bị Hoa Dương cướp đi làm phò mã rồi!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Trân Nhi cầm ô chạy vào, nói rằng lão gia và lão phu nhân đến đây.
Hoa Dương đã dự đoán từ trước, đứng dậy đi ra cửa chờ.

Trần Kính Tông không nhúc nhích, dùng đầu ngón tay xoa xoa bát canh, còn rất nóng.
"Phụ thân, mụ thân, sao hai người lại tới đây vào lúc này?"
Hoa Dương bước sang một bên, mời hai vị trưởng bối tiến vào.
Trần Đình Giám xua tay, chỉ vào chiếc áo mưa và nói: "Cởi ra mặc vào phiền phức quá, thần chỉ đứng đây nói chuyện thôi."
Hoa Dương rửa tai lắng nghe.
Trần Đình Giám liếc nhìn nhi tử út vẫn đang ngồi bên trong, khịt mũi, rồi cung kính nói với Hoa Dương về việc đến Lăng Châu thành tránh lũ.
Dù lũ lụt có đến thật hay không, có nghiêm trọng hay không, Trần Đình Giám và gia nhân sẽ không bỏ mặc dân chúng để trốn thoát, nhưng công chúa thì khác, ông không thể để công chúa gặp nguy hiểm.
Hoa Dương cười nói: "Phụ thân yêu dân như con, nguyện tiến lùi với dân chúng, chẳng lẽ một công chúa như ta khi gặp chuyện thì bỏ chạy sao?"
"Hơn nữa, bây giờ con cũng là nàng dâu của Trần gia, nên con không có lý do gì để bỏ lại gia đình của mình.

Nếu phụ thân thuyết phục con một lần nữa, sợ rằng phụ thân đã buộc con phải trở thành kẻ xấu xa ham sống sợ chết đó."
Chỉ bằng hai câu, thành công bịt miệng Trần Định Giám.
Trần Các lão đã chìm nổi trong quan trường hơn ba mươi năm, ông tôn trọng công chúa chỉ vì thân phận của nàng, ông không bao giờ nghĩ rằng nàng công chúa mới mười tám tuổi lại có thể nói ra những lời như vậy.
Ông xấu hổ cúi cúi người: "Công chúa rất hiểu lẽ ​​phải, là thần tự cho là mình thông minh."
Hoa Dương đỡ ông, nhìn Tôn thị nói: "Nghe Phò mã nói phụ thân chạy đông chạy tây suốt một ngày ở bên ngoài, mẫu thân hãy đỡ người trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta đều chuẩn bị xong rồi, hai người không cần phải lo lắng cho hai người chúng ta nữa."
Trái tim của Trần Đình Giám khẽ động, chẳng lẽ lão tứ đã đề cập đến những việc ông đã làm trước mặt công chúa sao?
Ông bất ngờ nhìn về phía chủ tọa.
Nhưng Trần Đình Tông lại cho rằng những lời Hoa Dương nói là dùng một cách nói gián tiếp để khen ngợi phụ thân hắn, hắn khịt mũi, phớt lờ đôi phu thê đang lấy lòng Hoa Dương ở trước cửa, hắn cầm bát canh lên và nhấp một ngụm.
Miệng hơi nóng, nhưng không muốn người khác chế giễu, Trần Kính Tông lại bày sắc mặt hưởng thụ mà nhấp thêm một ngụm.
Lông mày của Trần Đình Giám sắp vặn thành hình chữ "xuyên", công chúa càng hiểu lễ nghĩa bao nhiêu thì lão Tứ càng thô tục vô lễ bấy nhiêu!
"Không còn sớm nữa, thần xin phép trước đi."
Ở trước mặt công chúa không tiện nổi giận, Trần Đình Giám chỉ có thể kìm nén cơn tức giận, rời đi với thê tử.
Vừa bước ra khỏi Tứ Nghi đường, Trần Đình Giám không khỏi trách cứ về sự thất lễ của nhi tử với thê thử: "Hắn bất kính với ta thì thôi nhưng cũng phải tôn kính nàng chứ? Đến công chúa còn đứng ở cửa đón tiếp hai ta còn hắn thì hay rồi, có mắt như mù, còn thoải mái mà ngồi đó uống canh!"
Tôn thị giả vờ nghi ngờ: "Đúng vậy, hắn lấy canh gừng ở đâu ra vậy?"
Trần Đình Giám tự cho là bản thân thông minh, bước chân dừng một chút rồi nói: "Chắc là đám nha hoàn cẩn thận, mưa to như vậy sợ Phò mã bị cảm, nấu một bát canh gừng cũng là chuyện bình thường, hoàn toàn không có nghĩa là công chúa thực sự quan tâm đến lão Tứ.
Tôn thị: "Chàng có lý lẽ của chàng, ta có đôi mắt của ta, ngược lại ta cảm thấy rằng công chúa và lão Tứ hiện giờ cũng không giống với lúc vừa thành thân nữa." Trần Đình Giám khịt mũi đáp lại.
Nếu nói công chúa là phượng hoàng, vậy lão Tứ chính là một con lợn rừng trên núi, liệu phượng hoàng có thể yêu một con lợn rừng sao?
Tại Tứ Nghi đường, Hoa Dương cũng đang giáo huấn Trần Kính Tông một trận: "Hai vị trưởng bối đội mưa đến đây, sao chàng không ra hành lễ?"
Huống chi hắn ít nhất cũng có học thức, cho dù là người bình thường không đọc được chữ to cũng không đối đãi cha mẹ như vậy.

Trần Kính Tông nhàn nhạt nhìn nàng: "Hai người họ đến vì nàng, nàng đứng ở đó sẽ khiến họ vui hơn là ta đứng đó.

Ta ra đó làm gì để họ chướng mắt?"
Hoa Dương: "..."
Ngay cả tân trạng nguyên mới nhận chức và thám hoa của Trần gia đều không cãi thắng cái miệng của hắn, Dương Hoa thức thời ngậm miệng lại, không phí lời với hắn.
Buổi tối trời mưa rất to khiến người dân trong mỗi hộ gia đình trong thị trấn đều không thể ngủ ngon.
Hoa Dương ngủ rất ngon, nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm nhận được Trần Kính Tông thức dậy rất nhiều lần.
Giữa trưa ngày thứ hai, nước lũ tràn vào trấn như kiếp trước.
Trần Đình Giám dứt khoát đưa ra quyết định, lệnh cho Lí Chánh trợ giúp mọi người di chuyển lên núi.
Tứ Nghi đường.
Hoa Dương mang theo hai bộ áo mưa đem tới từ kinh thành, đây là loại áo mưa làm bằng lụa có bôi mỡ bên ngoài, mỏng nhẹ có thể che mưa, tiện lợi hơn nhiều so với áo mưa làm bằng rơm nặng nề.
Tất cả đều là kiểu dáng dành cho nữ nhân, Hoa Dương mặc một chiếc, chiếc còn lại nàng nhờ Châu Nhi đưa cho mẹ chồng.
Theo quan sát của nàng, cha chồng và mẹ chồng là những người khá tiết kiệm, họ ít dùng những thứ xa xỉ này.
"Thật sự là rất hiếu thuận,tốt hơn nhiều so với con trai của ta."
Khi Trần Kính Tông đi ra ngoài và quay lại, đúng lúc nghe thấy nàng dặn dò Châu Nhi.
Hoa Dương không thèm để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của hắn, kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ chàng đã tin là lão thái thái báo mộng cho ta chưa?" Trần Kính Tông không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn nàng.
Rõ ràng hắn là một người vô lương tâm và lỗ mãng, nhưng một khi hắn nghiêm túc nhìn ai đó, ánh mắt hắn sắc bén đến lạ thường, như có thể nhìn thấu lòng người.
Tim Hoa Dương đập thình thịch, sợ Trần Kính Tông nhất quyết không tin tưởng nàng, ngay cả bước đầu tiên cũng không tiến hành thuận lợi, thì sau này sao có thể lợi dụng lão thái thái để nhờ hắn làm chuyện khác?
"Lên núi trước đã."
Đây không phải là lúc để suy nghĩ một cách cẩn thận về điều này, Trần Kính Tông quả là thiên tài trong việc chuyển chủ đề.
Tứ Nghi đường không có nhiều thứ để mang đi, bốn nha hoàn mỗi người mang một tay nải được bao trùm trong giấy dầu, bọn họ đã sẵn sàng lên đường.
Hoa Dương chính là thứ quý giá nhất, cần được chăm sóc cẩn thận nhất.
Chiếc áo mưa dầu có thể giúp tóc và cơ thể nàng không bị ướt, nhưng chỉ cần nàng bước xuống đất thì giày, tất và ống quần của nàng nhất định sẽ bị thấm ướt.
Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông bước ra, đứng dưới bậc cửa, gọi nàng lại: "Lại đây, ta cõng nàng."
Một người thô bạo cứng rắn, ngữ khí không dịu dàng,đôi mắt nhìn nàng có chút chán ghét, dường như coi nàng là một gánh nặng.

Điều này giống như cuộc sống trong kiếp trước của nàng.
Ngày này cũng là ngày nàng nghĩ đến nhiều nhắn sau khi hắn qua đời..


Đọc truyện chữ Full