DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học
Chương 45: Chương 45


Trần Nhất Khả nghe Cố Khanh kêu lên thì hỏi: “Sao vậy?”Cố Khanh cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, trên thực tế trộm lén nháy mắt với Trần Nhất Khả: “Có gì đâu, tại tớ cảm thấy mấy cái tượng gỗ này cũng đẹp.”Quầy hàng này bày đầy tượng gỗ, có đủ kích cỡ hình dạng.Cố Khanh có hứng thú với tượng gỗ Quan Âm này, cô nhớ viện trưởng của cô nhi viện mẹ Viên rất tin Phật, vừa lúc thỉnh Quan Âm Bồ Tát về cho mẹ Viên vui, cũng có thể phù hộ cô nhi viện mọi thứ tốt lành.Trần Nhất Khả và Cố Khanh rất có ăn ý, hai người cùng ngồi xổm xuống nhìn từng bức tượng gỗ trên quầy hàng.Người phụ nữ trung niên sắc mặt vàng vọt thấy có khách thì mỉm cười nói: “Hai cô gái, những thứ này đều là gỗ tốt, cái lớn có thể đặt trong nhà làm vật trang trí, nhỏ thì làm móc đeo cũng hay.”Cố Khanh chọn tới chọn lui, chỉ vào một vật trang trí chim ưng: “Cái này bao nhiêu tiền?"Vật trang trí chim ưng to nhất trong quầy hàng, cao cỡ bắp chân người.Người phụ nữ trung niên vươn ra năm ngón tay: “Năm nghìn."A!Cố Khanh và Trần Nhất Khả giật nảy mình, đắt thế sao?!Trần Nhất Khả nói thẳng: “Dì này, chẳng lẽ vì thấy chúng tôi trẻ tuổi nên ra giá lên mây lừa người sao? Nhìn điêu khắc này đi, không phải từ nhà điêu khắc nổi tiếng nào làm, cũng không dùng chất liệu gỗ quý báu gì, thậm chí không tinh tế chút nào mà dì báo ra giá năm nghìn cao ngất ngưởng?!”Trần Nhất Khả nói xong kéo Cố Khanh muốn đi: “Khanh Khanh, chúng ta đi."Cố Khanh cũng đi theo vài bước.

Hai người đếm thầm trong bụng, một giây, hai giây, ba giây.

.


.Người phụ nữ trung niên ở phía sau nhanh chóng nói: "Giá tiền có thể bàn lại, trả giá được mà!”Người phụ nữ trung niên chợt nhận ra hai cô gái trẻ không biết cách mua đồ ở đây, thấy giá cao liền rời đi.Cái gọi là thét giá cao ngất trời trả giá xuống từ từ, bà ta chỉ nâng giá cao thăm dò, thế mà người ta bỏ đi luôn.

Nếu không phải gần đây khó buôn bán, mấy ngày trời chỉ bán được vài vật đeo nhỏ thì bà ta lười để ý hai người.Trần Nhất Khả và Cố Khanh do dự một chút lại trở về.Cố Khanh nói: “Dì hãy cho giá thực đi.”Người phụ nữ trung niên cũng lười nói nhiều: “Mấy cái nhỏ mười tệ một cái, cỡ vừa thì một trăm tệ một cái, lớn một chút thì tùy, như chim ưng kia, không cho một nghìn là tôi tuyệt đối không bán."Thật ra người phụ nữ trung niên vẫn báo giá hơi cao.

Những tượng gỗ này đa số là bà ta mua từ trong thôn, cái nhỏ chỉ cần năm cái mười tệ, rẻ mạt.Cố Khanh giả vờ lựa chọn thật lâu mới cầm pho tượng Quan Âm to cỡ bàn tay lên.

Trần Nhất Khả ở bên cạnh thấy thú vị nên cũng mua móc đeo hình cá chép nhỏ, hai người mua tổng cộng là mười tệ.Người phụ nữ trung niên cười lấy tiền, chờ Cố Khanh và Trần Nhất Khả đi xa mới phun nước miếng: “Không có tiền mà lề mề như vậy!”.


.

.Từ Hạo Hoa ở bên này thì thở hổn hển đi từng bước trên đường núi, rốt cuộc đến chùa Tích Vân ở giữa sườn núi.Còn chưa vào cửa đã nghe tiếng niệm Phật từ bên trong, nghe kỹ thì dường như một đám người cùng tụng kinh.

Xem ra là phương trượng Từ Vân đang giảng giải kinh Phật đúng như trên Weibo tuyên truyền.Nói cũng kỳ lạ, Từ Hạo Hoa rõ ràng nghe không hiểu, nhưng nghe một lúc thì cảm giác nỗi lòng nôn nóng vì kiếp hoa đào bỗng chốc bình tĩnh hơn nhiều.

Như vậy xem ra phương trượng của chùa Tích Vân có bản lĩnh thật, trong lòng Từ Hạo Hoa càng mong đợi hơn..


Đọc truyện chữ Full