DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Sáng Là Em Thâm Tình Là Anh
Chương 48: 48: Hôm Nay Người Đàn Ông Này Thật Lạ


Tối qua ở nhà của An Nhiên đến tận hơn mười một giờ mới về, Lạc Anh về đến nhà là lăn ra ngủ không màng tắm rửa, lại tự tay Hoắc Kinh Vũ bế cô vào nhà tắm tự tay mình tắm cho cô, còn lựa cho người phụ nữ một chiếc váy ngủ vô cùng quyến rủ, là cái váy ngủ đầu tiên hắn mua cho cô.

Hơn mười một giờ sáng Lạc Anh mới tỉnh giấc, cô mơ màng mở mắt đã thấy bên ngoài mặt trời lên đến đỉnh rồi, cả căn phòng ngập tràn ánh nắng.

Cô ngồi phốc dậy dụi dụi mắt mình, ưỡn người vươn vai một cái thật mạnh bên ngoài liền có người đi vào, người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề trên tay mà mâm đồ ăn cùng một ly sữa đi vào đặt lên bàn, giọng không to cũng không nhỏ: “ Dậy rồi? “
Lạc Anh ngẩn người hỏi lại: “ Sao giờ này anh còn ở nhà, anh không đi làm sao? “
“ Không vội “
Lạc Anh dứt câu Hoắc Kinh Vũ đã ngồi ngay trước mặt cô, còn dịu dàng xoa lấy đầu cô, còn cười tươi với cô, hôm nay người đàn ông này thật lạ.


Hoắc Kinh Vũ sau khi cho Lạc Anh ăn xong liền đến công ty ngay nhưng không phải đi một mình mà còn mang cả cô theo, đôi nam nữ tay trong tay bước vào công ty dưới bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ cùng ganh tị, bọn họ như một đôi tiên đồng ngọc nữ giáng trần, thật đẹp đôi, thật hạnh phúc.

Ở một góc nào đó lại có một ánh mắt căm ghét khác cũng đang nhìn đến hia người, Đường Tuyết An siết chặt ly café như thể muốn vỡ ra.

Lạc Anh cũng có đưa mắt xung quanh tìm cô ta nhưng lại không nhìn ra được.


Một lát sau Hoắc Kinh Vũ vào phòng làm việc, Lạc Anh thì đi khắp nơi trong công ty bắt chuyện với tất cả mọi người, cô đây là muốn cho bọn họ thấy bà chủ của bọn họ cũng là một người thân thiện, dễ gần thế nào.

Bọn họ ai nấy thấy cô là cứ như thấy mẹ vừa đi chợ về, hớn hở còn mừng rở nà nói chuyện không còn quan tâm đ ến công việc hay đống giấy tờ kia nữa.

Hoắc Kinh Vũ thấy cảnh này không biết sẽ thế nào.

“ Bà chủ, cô thật xinh đẹp, da thật trắng “, một người phụ nữ dùng hết sự tang bốc mình có được cho cô.

Xung quanh những người phụ nữ khác nghe thấy cũng gật gật đầu đồng ý, bọn họ vốn biết Lạc Anh rõ là xinh đẹp nhưng đây là lần đầu được nhìn thấy cô ở cự li gần nên ai nấy cứ như bị trúng tà mà đưa mắt nhìn ngắm, có người còn bị sặc nước vì vẻ đẹp có một không hai này.

Lạc Anh được khen cũng rất ngượng, rất xấu hổ đương nhiên cũng rất là thích nhưng cũng chỉ có thể tỏ ra khiêm tốn một chút.

“ Lạc Lạc, em qua đây “, một giọng lạnh buốt còn mang sát khi vang lên làm hỏng đi bầu không khí vui vẻ nơi đây, bọn nhân viên ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Kinh Vũ là hoảng hồn phần ai nấy chạy đi hết.

Lạc Anh quay đầu nhìn sau nở một nụ cười ngờ ngệch rồi đi đến nắm lấy cánh tay hắn.

“ Anh còn tưởng em đi đâu thì ra là ở đây dạy hư nhân viên của anh à “, Hoắc Kinh Vũ nhéo nhẹ vành tai cô, khiến ai nhìn thấy cũng phì cười, bà chủ của bọn họ đang bị ông chủ trách phạt.

“ Em xin lỗi mà “
Lạc Anh dứt câu cũng bị hắn keo tay đi nhanh, vào văn phòng Hoắc Kinh Vũ khóa kín cửa lôi cô đến đè ra bàn, đến cả cái bàn làm việc cũng được hắn dọn dẹp gọn gang từ bao giờ, Lạc Anh trố mắt nhìn người đàn ông đang hậm hực mà bật cười.

“ Chồng à, anh làm sao vậy? “
“ Đang giận em, muốn phạt em “
Lạc Anh kinh ngạc nhìn hai bàn tay người đàn ông đang chầm chậm vé áo cô lên, còn lao đến hôn sâu, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa văn phòng của hắn là cửa thủy tinh, bên ngoài có thể nhìn trong cô liền mạnh tay đẩy Hoắc Kinh Vũ ra khỏi mình: “ Người ta sẽ thấy đó “
Hoắc Kinh Vũ nhìn ra một lúc rồi cười tà bế phăng cô vào phòng nghĩ không chút do dự ném người phụ nữ lên giường, ngắm nhìn cơ thể vạn người mê đó một lát rồi đè lên người cô vừa tính hôn đã bị Lạc Anh đẩy ra: “ Anh muốn làm gì đây?, đây là công ty đó “.

“ Mặc kệ “, Hoắc Kinh Vũ hời hợt đáp lại.



Lạc Anh cảm giác vật t0 lớn nóng rực ấy cứ cọ cọ bên ngoài cấm địa thăm dò.

Hoắc Kinh Vũ nào có thời gian nghỉ ngơi, phía dưới thăm dò bên trên chăm sóc từng tất da thịt mịn màng của cô không bỏ sót một chút nào.

Lạc Anh chỉ cảm giác khó chịu đến không biết cần làm gì, chỉ biết ôm chặt hắn, tay cào vào tấm lứng trần mà cố không phát ra những âm thanh xấu hổ, môi cô cắn chặt lại, không dám nhìn hắn.

“ Lạc Lạc, chỉ trách em quá xinh đẹp “
“ Chồng à…”, tâm cô sắp mềm nhũn ra rồi, cô vòng tay qua cổ hắn, Hoắc Kinh Vũ liền cúi người chiếm lấy môi cô, Lạc Anh đáp lại nụ hôn của hắn, hai cơ thể dáng chặt vào nhau không một kẻ hở nhỏ, Hoắc Kinh Vũ cảm giác thấy hơi huyền bí ấy đã ẩm ướt, th úc mạnh hông vào.

Cứ như thuốc phiện gây nghiện vừa một chút lại muốn thêm.

Cuộc h0an ái cứ tiếp tục mỗi lúc một dồn dập hơn hòa lẫn cùng âm thanh va chạm của cơ thể, tiếng r3n rỉ mị hoắc của cô gái cùng hơi thở dồn dập của người đàn ông tạo nên một khung cảnh hoàn mỹ.

Lạc Anh không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng cơ thể cô giờ rã rời mà thiếp đi mặc cho tền đàn ông làm gì thì làm.

Hoắc Kinh Vũ luyến tiếc dừng lại, ôm lấy cô.


Lạc Anh từ từ mở mắt không thấy Hoắc Kinh Vũ đâu chỉ thấy bản thân nằm tr@n trụi trên giường, người đàn ông này đến cả cái chăn cũng tiếc mà không đắp cho cô.


Lạc Anh đau đớn hạ th@n dưới khó khan ngồi dậy, hai tay ôm chặt mặt mình để tỉnh táo hơn một lát, đảo mắt khắp nơi lại không thấy quần áo của mình đâu, cô hơi giật mình nhanh chóng tìm điện thoại cũng phát hiện ra điện thoại cũng đang nơi nào, cô làm sao ra ngoài với dáng vẻ phong trền này chứ.

Lạc Anh đứng nép vào cửa ra vào, mở hé cửa thì thấy bên ngoài không chỉ có mỗi Hoắc Kinh Vũ mà còn có thêm hai người đàn ông khác, cô nhìn xuống cơ thể mình rồi lại nhìn bọn họ, tính mở miệng gọi Hoắc Kinh Vũ nhưng lại sợ gây sự chú ý với bọn người kia đành nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô trở về giường ngồi đợi trong vô vọng, không biết bọn đàn ông ngoài đó nói gì mà lâu như vậy, cô muốn ra ngoài không muốn bị nhốt ở đây nữa.

Hơn một tiếng sau đó Hoắc Kinh Vũ mới đi vào còn mang theo một bộ quần áo mới, vừa thấy bóng dáng hắn Lạc Anh xốc chăn nhảy khỏi giường nhào đến thút thít mà nói: “ Sao anh lại để em một mình chứ còn giấu quần áo em “.

“ Bộ đồ đó dơ rồi anh vứt đi rồi, tính bảo A Lưu đi lấy cho em một bộ mới không ngờ lại có báo cáo cần duyệt gấp, anh xin lỗi nhé “, Hoắc Kinh Vũ vừa cười vừa nói, rõ là đang chọc ghẹo cô.

Lạc Anh bĩu môi liền nhận ra bản thân đang không một mảnh vải mà ôm lấy hắn liền xấu hổ giật lấy túi đồ chạy nhanh vào phòng vệ sinh.

Hoắc Kinh Vũ nhìn theo bóng lưng còn mèo nhỏ bỏ trốn mà bật cười.

***


Đọc truyện chữ Full