DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Sáng Là Em Thâm Tình Là Anh
Chương 17: 17: Học Viện Nghệ Thuật Quốc Tế_ Lyn


Cứ ngỡ là Hoắc Kinh Vũ gọi đến, làm Lạc Anh được một phen mừng hụt, lúc đầu cô thấy số lạ liền không muốn nghe mà tắt máy quay lại nhà tắm vừa mở vòi nước điện thoại lại reo lên, cô lại chạy vội ra cũng là dãy số lạ đó, cô quyết định nghe máy thử.
“ Alo, cho hỏi là ai “
“ Chào cô Lạc, tôi là hiệu trưởng Học viện Nghệ Thuật Quốc Tế_LYN, tôi có thể hẹn gặp cô khôn, chúng tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô “
Giọng người phụ nữ vừa vui mừng lại vừa cao, có vẻ rất mong đợi được gặp Lạc Anh.
“ Được, một tiếng nữa tôi sẽ đến đó “, Lạc Anh nhìn lại đồn hồ đã tám giờ mười lăm, cô thư thả vệ sinh cá nhân, ăn bữa sáng thay một bộ đồ lịch sử cũng không kém phần tinh tế, trước khi đi còn nhắn cho Hoắc Kinh Vũ một tin nhắn.
“ Chồng à, khi nào anh rãnh hãy gọi cho em nhé “.
...

Học viện Nghệ Thuật Quốc Tế_LYN, là học viện về lĩnh vực đứng tóp ba thế giới, bất kỳ ai có đam mê với nghệ thuật luôn có một mong muốn to lớn là được bước chân vào học viện LYN này.

Đây là ngôi trường mà trước đây Lạc Anh đã có học qua nhưng chỉ học được hai năm, sau đó cô quyết định dùng tiền tiết kiệm sang Ý du học từ đó trở thành một nghệ sĩ dương cầm chuyện nghiệp.

Giáo trinh đầy đủ gồm bảy môn nghệ thuật là kiến trúc, điêu khắc, văn học, hội họa, âm nhạc, biểu diện và điện ảnh.

Cơ sở vật chất thì khỏi phải nói toàn bộ đều là đồ nhập khẩu theo phong cách nước ngoài, hơn nữa học viện này còn là nơi dành cho giới siêu giàu nên vô cùng sang trọng và xa hoa, mọi thứ được trang trí trong trường từ thứ nhỏ nhất cũng đã vô cùng đắt đỏ.
Học viện đã hoạt động hơn một thập kỉ, đa số sinh vien nơi đây đều là người nước ngoài, là du học sinh cũng được nhận nhiều đãi ngộ vô cùng tốt, người có thể nhận được học bổng toàn phần thì hoàn toàn không phải lo một đồng nào chỉ việc ngày ngày chăm chí học tập còn những chuyện khác như ăn uống, đi lại, nhà ở đều do học viện một tay lo liệu, một nơi như vậy ai ai cũng ao ước là chuyện dễ hiểu nhưng không phải ai cũng có thể vào được, tuy là trường dành cho con nhà giàu nhưng không phải có tiền là có thể vào được, để được học ở đây hoàn toàn là dựa vào năng lực và tố chất, dù có là con ông cháu cha lớn thế nào nhưng không khả năng kém thì cũng chỉ như bao sinh viên nghèo khác.
Lạc Anh hôm nay biết rõ A Lưu cũng rất bận bịu việc ở Hoắc thị nên đã tự mình bắt taxi đi đến, tuy cô đã có bằng lái xe nhưng vẫn chưa có cơ hội mua xe hơn nữa là vì trước đây bị Hoắc Kinh Vũ quản quá chặt hắn không cho cô mua xe sợ cô đi lung tung bên ngoài rồi gặp gỡ nhiều đàn ông, Lạc Anh thường ngày nếu không có việc quan trong thì chỉ ở mãi trong phòng, nếu có việc cần ra ngoài cũng chỉ có thể để A Lưu đưa đi hoặc đích thân Hoắc Kinh Vũ đưa đi.
Ba năm rồi mới trở lại nơi này, thiết kế bên ngoài vẫn như vậy không khác gì một tòa lâu đài, Lạc Anh đứng trước cổng lớn nhìn hồi lâu cảnh những sinh viên đi với nhau trò chuyện, ăn uống vừa cười vừa nói đi vào trường cô cũng nhớ lại mình và An Nhiên trước kia.

Năm đó cô học ở đây được một tháng thì quen biết với An Nhiên từ đó đã trở thành đôi bạn thân hoàn hảo về cả tài năng lẫn ngoại hình, đôi bạn thân xinh đẹp nhất nơi này, cũng là tài giỏi nhất.
Lạc Anh được bảo vệ đích thân đưa đến phòng hiệu trưởng, căn phòng to nằm ở trên tầng cao nhất, chỉ nhìn cánh cửa thôi cũng biết quyền uy thế nào.
Lạc Anh kính cẩn đi vào, bên trong đã có bốn người ngồi sẵn ở bộ sofa lớn, một người phụ nữ thấy cô cười tươi đứng lên đi lại tuy không quá kính nhường nhưng cũng không quá hời hợt.

“ Chào cô Lạc, tôi là Ella, hiệu trưởng học viện LYN "
Ella người phụ nữ mang nét mặt điển hình của người phương Tây, chắc chắn là người nước ngoài nhưng không ngờ tiếng Trung lại giỏi như vậy.

Lạc Anh hơi cúi đầu rồi ngồi xuống cái ghế nhìn qua một lượt ba người khác, một đàn ông và hai phụ nữ, dường cô có nhận ra một người phụ nữ cũng đã lớn tuổi hình như còn lớn tuổi hơn cả Ella, nhìn một hồi lâu Lạc Anh liền nhớ ra bà ta chính là hiệu trưởng cũ, năm xưa cô còn học bà ta chính là hiệu trưởng học viện cũng là người thường xuyên cùng cô trò chuyện về những buổi trình diễn piano, năm xưa lúc còn họ Lạc Anh luôn là gương mặt đại diện cho học viện đi thi quốc tế lần nào cũng mang về danh hiệu lớn cho học viện nên hiệu trưởng vô cùng yêu mến cô, cũng rất xem trọng cô .
“ Lạc Anh, đã lâu không gặp em “, Lưu Nhiễm, hiệu trưởng năm xưa.
Bây giờ trông bà ta cũng đã gần bảy mươi tuổi có khi là hơn rồi nhưng thần thái vẫn như ngày nào, hơn nữa vẫn còn rất khỏe mạnh.
“ Chào cô Lưu, đúng là lâu rồi mới có cơ hội gặp lại cô ạ “, Lạc Anh cười thật tươi, năm xưa cô cũng rất quý bà ta, còn được bà ta xem như con gái trong nhà vậy nên đối với cô Lưu Nhiễm cũng chính là một người mẹ mà cô trân quý.
“ Tôi đã nghe qua về nặng lực của cô từ chỗ cô Lưu, nên tôi và hội đồng trường đã quyết định với nhau muốn mời cô đến học viện làm giảng viên piano, cô thấy đề nghị này thế nào “.
Lạc Anh hơi nhướng mày, cô không nghĩ mình còn được đích thân hiệu trưởng học viện này mởi về làm giảng viên nếu là người khác thì phải cố gắng thế nào mới có thể xin vào trường để dạy, Lạc Anh rất vui mừng gương mặt cô hiện rõ sự yêu thích thế nào, cô vốn rất đam mê piano hơn nữa bây giờ còn là nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp đạt bằng cử nhân của học viện nghệ thuật Ý, cô hoàn toàn tự tin vào khả năng của mình và có thể hoàn thanh tốt nhiệm vụ dạy học.


Vốn đã có suy nghĩ muốn ra ngoài làm việc dù sao mỗi ngày chỉ ở nhà ăn rồi ngủ cũng rất lãng phí, đây đúng là một cơ hội tốt vừa được mỗi ngày tiếp xúc với đam mê còn có thể kiếm ra tiền.
“ Thật sao ạ, tôi có thể trở thành giảng viên piano của trường sao “, Lạc Anh vui đến mức sắp mất kiểm soát.
“ Lạc Anh cô hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của em, hãy nhận lời đi, em sẽ là một đóng góp to lớn cho trường “, Lưu Nhiễm nhìn cô dùng tất cả sự tự hào của mình dành cho cô mà khuyến khích, cổ vũ.
Lạc Anh gật đầu như thể chưa bao giờ được gật, vì quá vui mà cô không biết nói thêm gì nữa, thấy cô đồng ý bọn họ liền thở phào vui sướng, một tài năng như Lạc Anh thì ngôi trường nào mà không muốn có, nếu cô có thể trở thành giảng viên piano độc quyền cho học viện vậy chẳng phải sẽ giúp nơi này đã nổi tiếng càng trở nên chỉ có duy nhất.
Lạc Anh ngồi lại cùng bọn họ uống trà, ăn vặt được Ella đưa đi dạo lại một vòng trong trường, tuy mọi thứ vẫn như xưa nhưng cô có thể cảm nhận nó lại rộng hơn xưa nhiều chỉ là nhìn mãi vẫn không thấy điểm khác biệt, phải mất thêm hơn một tiếng sau đó cô mới tạm biệt mọi người rồi quay về.
Cả đêm đó vui đến mức không ngủ được, ngồi trên giường cô tượng tượng vô só hình ảnh khi mình trở thành một giảng viên đứng trước hàng chục con người dạy bảo họ sẽ như thế nào .


Đọc truyện chữ Full