Thôi Mẫn đúng hẹn đi đến Lục Vương phủ, thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên nàng đến đây, có điều đây là lần thứ hai nàng đến đây sau khi sống lại, vì đã đưa thiệp trước nên có nha hoàn đứng chờ ở đây từ sớm rồi, thấy Thôi Mẫn đến thì dẫn nàng vào trong.
Thôi Mẫn đi đến sân của A Cẩn, nhắc đến đây thì nơi này cũng không có gì xa lạ cả, lúc ấy nàng trở thành thị thiếp của Triệu Cẩn Ngôn thì được ở sân này.
Hôm nay là ngày mùa thu, mặc dù gió thu không lớn nhưng A Cẩn lại không thích cảm giác như thế này. Chờ Thôi Mẫn vào nhà, chỉ thấy A Cẩn đang tự mình pha trà, nàng ấy thi lễ nói: “Thôi Mẫn bái kiến Gia Hòa Quận chúa.”
A Cẩn mỉm cười: “Thôi tiểu thư đừng khách sáo, gọi ta là Gia Hòa đi. Nhanh ngồi xuống nào.”
Thôi Mẫn gật đầu ngồi xuống, A Cẩn đợi Thôi Mẫn ngồi vào chỗ rồi thì rót trà cho nàng ấy, Thôi Mẫn lập tức đứng lên đáp lễ: “Đa tạ Quận chúa, hay là… Để tiểu nữ làm?”
A Cẩn cười: “Không sao. Ta luôn thích tự mình pha trà. Thôi tiểu thư không cần câu nệ quá mức như thế, nếm thử tay nghề của ta xem thế nào.”
A Cẩn không thèm để ý, Thôi Mẫn cũng không để ý nhiều những chuyện kia nữa, nàng lại ngồi vào chỗ của mình, tinh tế thưởng trà, Gia Hòa Quận chúa pha trà có phong cách riêng của mình, nhưng mà Thôi Mẫn thưởng thức thì cảm thấy rất ngon!
“Quận chúa quả là người tài giỏi. Trà này pha thật khéo. Ta tự nhận thấy mình không bằng Quận chúa.” Thôi Mẫn mỉm cười, như đang tâng bốc nhưng trong đó lại vô cùng chân thành.
A Cẩn nhíu mày: “Khi mọi người thích thì ta cũng cảm thấy mình làm rất tốt. Thật ra thì suy cho cùng, pha trà cũng là việc của tâm tính. Pha trà cũng vậy, mà làm người cũng vậy.”
Thôi Mẫn: “Đương nhiên là có một đạo lý như thế. Ta nghĩ ta và Quận chúa rất hợp ý nhau, dù sao cũng chưa từng chào hỏi qua, lần này dùng hết dũng khí để gửi thiệp, nhưng trong lòng vẫn rất thấp thỏm và lo âu, rất sợ Quận chúa đã quên mất người tên Thôi Mẫn này. Nếu như thế ta chính là trò cười trong thiên hạ này rồi.”
A Cẩn không ngẩng đầu nhìn Thôi Mẫn, vẫn tiếp tục động tác của mình, tự rót cho mình một ly trà, phất tay áo uống một ngụm, sau đó mỉm cười nói: “Thôi tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều. Dù ta không nhớ những người khác nhưng vẫn nhớ Thôi tiểu thư, mỹ nhân đệ nhất Kinh thành. Ta vừa nhìn thấy cô nương như ngươi đã cảm thấy đẹp không chịu được, không muốn rời mắt luôn đấy!”
Thôi Mẫn: “Quận chúa khách sáo quá rồi.”
Hai người đều nở nụ cười.
A Bích thấy hai người nói chuyện vui vẻ nên nàng ấy gọi Tiểu Thúy - nha hoàn của Thôi Mẫn đi ra phòng ngoài. Thôi Mẫn thấy người đi rồi nên không nói những chuyện khác nữa, nàng cúi đầu vuốt ve mép ly, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
A Cẩn ngây thơ hỏi: “Thôi tiểu thư, ly trà này có gì không ổn sao?”
Thôi Mẫn lắc đầu: “Không có, chẳng qua hiếm khi thấy nhiều loại tách trà như thế nên cảm thấy mới lạ.” Nói xong, nàng quay đầu nhìn sang hướng khác, chỉ thấy bên cửa sổ một màu xanh biếc, tràn trề sức sống, không hề bởi vì mùa thu mà suy tàn.
“Ta thích trồng hoa cỏ, nhưng không biết vì sao, hễ loại hoa cỏ nào được ta nuôi cũng không thể sống quá ba tháng. Mỗi lần muốn thấy nó dồi dào sức sống thì nó lại nhanh chóng suy tàn.” Thôi Mẫn che giấu vẻ cô đơn trong mắt.
A Cẩn bật cười thành tiếng: “Ta thật sự không biết, Thôi tỷ tỷ lại là người đa sầu đa cảm như thế, chẳng lẽ, Thôi tỷ tỷ nghĩ mình không nuôi nổi hoa nên đau lòng muốn khóc một trận thật lớn ư?”
Thôi Mẫn lắc đầu: “Chỉ là ta hơi liên tưởng đến vài thứ thôi. Có vài người, mặc dù còn sống nhưng cũng chẳng khác gì đã chết. Ngươi nhìn đi. Những vật còn sống kia khi đến bên cạnh ta sẽ bị lây xu hướng suy tàn. Thật sự khiến người ta không thích nổi.”
A Cẩn nghiêng đầu, cau mày nhìn Thôi Mẫn, nghiêm túc nói: “Thật ra ta cảm thấy, không phải thế đâu.”
Thôi Mẫn ngẩng đầu nhìn Gia Hòa Quận chúa, không hiểu ý nàng. A Cẩn mỉm cười nhưng cực kỳ nghiêm túc: “Rất nhiều người sẽ hối tiếc quá khứ của mình, nhưng họ lại không có cơ hội nên họ chỉ có thể tiến về phía trước, cho dù phía sau đầy vết thương nhưng cũng không có cơ hội quay đầu. Nếu như tiền bạc có thể mua thuốc hối hận, ta nghĩ, e là rất nhiều người sẽ tình nguyện dùng hết gia tài của mình chỉ để mua một viên.” Dừng lại một chút, A Cẩn tiếp tục nói: “Thôi tiểu thư không cần tiền bạc, thậm chí không cần trao đổi cái gì để đổi lấy cơ hội thế này, ta nghĩ, tất nhiên trời cao rất thiên vị ngươi, người bình thường hiếm có cơ hội thế này. Thôi tiểu thư đã có cơ hội thế này, cần phải nắm thật chặt mới được.”
Thôi Mẫn ngẩn người, sau đó bật cười: “Gia Hòa Quận chúa nói rất đúng, ta bị che mắt rồi.”
A Cẩn lắc đầu: “Thôi tiểu thư đâu có bị che mắt đâu, Thôi tiểu thư là tức cảnh sinh tình đó chứ? Chắc hẳn, Thôi tiểu thư đã từng ở nơi này đúng không?” A Cẩn thử dò xét hỏi.
Thôi Mẫn ngập ngừng một chút, hỏi: “Vì sao người lại không sợ thế?”
A Cẩn đầy vẻ nghi ngờ: “Ta thì có gì phải sợ chứ?”
Thôi Mẫn: “Nếu là ai khi biết người chết sống lại, còn trở về quá khứ biết được chuyện chưa xảy ra, đương nhiên sẽ thấy sợ chứ? Tại sao người lại không sợ? Từ lúc bắt đầu người đã không hề thấy sợ ta, ta thật sự không hiểu được.”
A Cẩn càng nghi ngờ hơn: “Vậy vì sao ngươi không hỏi, sao Phó Thời Hàn không sợ chứ?”
Thôi Mẫn: “Phó công tử là kiểu người gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật đương nhiên sẽ không sợ, nhưng Gia Hòa Quận chúa là tiểu Quận chúa nũng nịu đấy!” Nói xong, Thôi Mẫn bỗng phát hiện mình nói sai rồi, nàng có chút đau đầu nhưng vẫn nói: “Quận chúa biết… Phó đại nhân từng tiếp xúc với ta không?”
A Cẩn tinh nghịch cười: “Ta còn có thể không biết à?”
Gia Hòa Quận chúa trả lời như thế, Thôi Mẫn lại thở phào nhẹ nhõm, nếu không nàng còn nghĩ nói thế nào mới có thể khiến Gia Hòa Quận chúa chuyển tin tức này cho Phó Thời Hàn, bây giờ xem ra cứ nói thẳng là được.
“Đương nhiên Gia Hòa Quận chúa có thể biết. Quan hệ của Phó công tử và Gia Hòa Quận chúa tốt như thế, đương nhiên sẽ không có bí mật gì.” Thôi Mẫn mỉm cười nói.
A Cẩn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Thật ra là ta lén nghe được. Nếu như ta nói hết mọi thứ đều là ta nghe lén, Phó Thời Hàn không biết gì cả, Thôi Mẫn tiểu thư, ngươi sẽ làm thế nào đây?”
Thôi Mẫn nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nàng, nở nụ cười trả lời: “Ta nghĩ, có lẽ ta phản bội Phó công tử, bởi vì ta cảm thấy, Gia Hòa Quận chúa giống như cây vậy, ta là chim khôn, chim khôn sẽ lựa cây tốt mà đậu.”
A Cẩn cười hì hì: “Ta đoán chắc phải viết vào sổ tay của ta, ta muốn nói cho Phó Thời Hàn biết, ta giỏi hơn hắn nhiều.”
Thôi Mẫn thấy nàng vui vẻ như thế cũng bật cười. Có vài người chính là như vậy, luôn mang đến cho người ta cảm giác rất lạc quan, khi tiếp xúc với những người như thế khiến tâm trạng trở nên rất vui vẻ. Dường như tất cả mọi phiền não đều tan biến không còn dấu vết.
“Câu nói người vừa nói khi nãy đã gián tiếp nói cho ta rằng người biết hết mọi thứ.” Thôi Mẫn cũng không phải đang nói đùa.
A Cẩn: “Có à?”
Thôi Mẫn cũng cười, không nói thêm nữa, nhưng mà sau khi bình tĩnh một lúc nàng lại nói tiếp: “Có một chuyện còn phải làm phiền Quận chúa.”
A Cẩn ngẩng đầu: “Hả? Chuyện gì?”
“Thật ra thì chuyện này, Thôi Mẫn muốn phiền Quận chúa thông báo một tiếng với chủ tử.” Sau khi phát hiện mình nói không đúng, Thôi Mẫn ngừng một chút, nói: “Ý của ta là… Phó công tử.”
A Cẩn: “Ngươi nói đi!”
“Gần đây, ta phát hiện có người theo dõi ta, mặc dù không biết là ai nhưng vẫn luôn cảm thấy bất an, ta hy vọng, mấy ngày nay Phó công tử đừng liên lạc với ta, hơn nữa, ta cũng hy vọng hắn có thể giúp ta dò xét một chút xem người đó là người nào. Ta là một nữ tử khuê các, nếu như làm việc có gì bất trắc sẽ khiến người khác nghi ngờ.” Nếu như không phải Thôi Mẫn bất đắc dĩ thì sẽ không nói chuyện này với A Cẩn. Thật ra nói chuyện này cho Gia Hòa Quận chúa biết cũng không tốt lắm, nhưng Thôi Mẫn chọn tin tưởng Gia Hòa Quận chúa.
Nàng biết, vẻ bề ngoài càng ngây thơ, dễ thương càng dễ lừa gạt người khác. Nàng đánh cược không phải việc Gia Hòa Quận chúa có giống như nàng hay không, mà đánh cược vào mắt nhìn của Phó Thời Hàn. Thôi Mẫn đã ở bên cạnh Phó Thời Hàn nhiều năm nên đối với Phó Thời Hàn cũng có chút tin tưởng, tin tưởng đến mức dù không tin mình, nàng cũng phải tin hắn.
A Cẩn hơi cau mày: “Có người theo dõi ngươi à?”
Thôi Mẫn gật đầu: “Đúng thế, ta chắc chắn có người theo dõi ta, chắc đã kéo dài năm ba ngày rồi. Nhưng mà người này ẩn nấp cực kỳ tốt, ta đã dò xét rất nhiều lần nhưng vẫn chưa phát hiện được gì, Quận chúa cần phải biết là nếu ta làm rõ ràng chuyện này sẽ khiến người ngoài nghi ngờ.”
A Cẩn cúi đầu, suy nghĩ một hồi nói: “Có thể là bốn nhóm người.”
“Hả?” Thôi Mẫn không ngờ A Cẩn sẽ nói như thế, nhưng A Cẩn vẫn tiếp tục nói: “Có thể có bốn nhóm người. Nhóm đầu tiên là thuộc hạ của Hoàng gia gia, gần đây Hoàng gia gia có ý muốn ban hôn cho ngươi nên có thể sẽ sai người điều tra hoạt động của ngươi; nhóm người thứ hai là người của Tề Vương phủ, ứng cử viên được Hoàng gia gia chọn chính là Tề Vương gia, Hoàng thúc của ta là Tề Vương gia có khả năng sẽ điều tra hết mọi thứ về ngươi; nhóm người thứ ba là nhóm người của Ngu Quý phi, ngươi cũng biết, lúc trước những hành động ở Hội Bách Hoa của ngươi rất không có chừng mực nên Quý phi nương nương không thích ngươi, vì thế có thể bà ấy sẽ điều tra xem ngươi có vấn đề gì không, dù sao, đều là người của Hoàng gia cả; nhóm người thứ tư là nhóm người không thể đoán trước được, họ có thể là những người đã biết trước được những chuyện này và cũng đã lên kế hoạch cho chuyện này.” Nói xong, A Cẩn ngẩng đầu, cười thành tiếng: “Thật ra chỉ cần Thôi Mẫn tiểu thư suy nghĩ thật kỹ, là có thể tìm ra ngay.”
Thôi Mẫn nhìn chằm chằm A Cẩn, chỉ cảm thấy giống như từ trước đến giờ mình chưa từng quen biết tiểu cô nương này.
A Cẩn cười hì hì hỏi tiếp: “Sao thế? Ta nói có gì không ổn à?”
Thôi Mẫn lắc đầu, nàng nghiêm túc nói: Vậy kính xin Gia Hòa Quận chúa dạy bảo vài điều. Ta muốn biết, làm thế nào để phán đoán cuối cùng người là do ai phái đến.”
A Cẩn suy nghĩ một chút, nói: “Một vài điều.” Nhưng còn chưa nói hết câu A Cẩn đã bắt đầu cười nói: “Thôi Mẫn tiểu thư còn cần ta chỉ dạy sao? Nếu như ngươi thật sự đã từng được Phó Thời Hàn huấn luyện qua chắc sẽ không thể nào không biết những cái này chứ? Thật ra thì ta nghĩ, chẳng qua là do người ở trong cuộc nên mơ hồ, chỉ cần bình tĩnh lại sẽ dễ dàng nhận ra nhóm người này là ai, mà ngươi cũng chẳng cần ta phải chỉ dạy điều gì cả. Hơn nữa ta cũng không biết gì, ta chỉ là một tiểu cô nương, ngươi nói ta dạy ngươi không phải rất buồn cười à? Người ta không biết cái gì đâu đấy!”
Thôi Mẫn bị nàng chọc cười, nói: “Thật sự chỉ là một tiểu cô nương không biết gì hết à? Gia Hòa Quận chúa biết nói đùa thật đấy.”
A Cẩn buông tay: “Ta nói đều là sự thật. Ta rất mong đợi Thôi tiểu thư nói những tiến triển mới cho ta, ta nghĩ, Thời Hàn ca ca chắc là rất muốn biết.” Nói xong, A Cẩn suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà ta cũng sẽ nói chuyện cẩn thận với Thời Hàn ca ca, Thôi tiểu thư cứ yên tâm nhé!.”
Thôi Mẫn gật đầu, nàng ngơ ngác nói: “Chẳng qua là chuyện ta gả cho Tề Vương gia…” Thôi Mẫn không muốn nghĩ đến chuyện này, khả năng này khiến nàng vô cùng khiếp sợ.
A Cẩn hỏi: “Thôi tiểu thư là tiểu thư của Thượng thư phủ, gia thế của ngươi ở trong vòng nữ quyến trẻ tuổi cũng xem như rất tốt, chẳng lẽ, ngươi cảm thấy mình không thể được Hoàng thượng chọn trúng à? Hoặc là nói, kiếp trước không phải giống như thế này?”
Thôi Mẫn lắc đầu, nàng rất nghiêm túc nói với A Cẩn: “Không phải, kiếp trước vào lúc này, Hoàng thượng đã lâm trọng bệnh, nhưng bây giờ thì vẫn không có. Khi đó Hoàng thượng đã lâm trọng bệnh, làm gì còn tâm tư nào chọn lang quân cho ta chứ. Thậm chí ngay cả việc lập gia đình, ta cũng không có cơ hội.”
A Cẩn truy hỏi: “Vậy ngươi muốn gả cho Tề Vương gia à?”
Dường như Thôi Mẫn đang nghĩ về tất cả mọi chuyện diễn ra trong kiếp trước, nàng kiên định lắc đầu: “Nếu như được lựa chọn, ta không muốn.” Nàng cắn môi nói: “Thật ra thì Triệu Mộc là một tên biến thái. Hắn ta thật sự là một tên biến thái, hắn ta để các phi tần trong hậu cung mặc những bộ y phục mà người trong lòng hắn ta thích mặc, hắn ta sẽ cho chúng ta mặc những màu sắc yêu thích của nàng ấy, cài các phụ kiện mà nàng ấy thích, đeo những món trang sức nàng ấy thích. Thậm chí về mặt ăn uống hắn cũng hạn chế chúng ta. Mà bây giờ ta đã biết, người trong lòng hắn đã chết, cho dù thành Vương phi của hắn, ta cũng có thể đoán được tình trạng bi thảm của mình. Nếu đã sống lại, nếu như tất cả đều thay đổi thì ta không muốn mình sẽ liên quan gì đến hắn nữa.” Sau khi Tô Thanh Mi chết, chắc chắn Triệu Mộc cũng sẽ bị ảnh hưởng như kiếp trước, nàng không muốn ở bên hắn ta, dù chỉ một khắc cũng không muốn. Nàng không phải Tô Nhu, không thể giả vờ như không biết đang làm thế thân cho tỷ tỷ của mình, ngay cả phong hào cũng đều phải dùng “Uyển Mi” như là Tô Thanh Mi.
A Cẩn: “Nếu ngươi không muốn thì khi đó vì sao lại tiếp cận hắn như thế?”
“Khi đó ta vừa trở lại, không biết gì cả, ta rất sợ, thậm chí ta còn không thể một mình suy tính, chỉ muốn ôm chặt bắp đùi này, sau đó không buông. Nhưng chuyện ở Chùa Thanh Ẩn đã hoàn toàn giúp ta hiểu rõ. Quận chúa người nói đúng, mọi thứ đều đã thay đổi, nếu đã thay đổi thì Triệu Mộc cũng không có khả năng trở thành như thế nữa. Vậy đương nhiên ta cũng không cần để mình chịu thiệt, mặc dù Phó Thời Hàn lợi dụng ta, hại ta nhưng ta biết, Phó Thời Hàn thật sự có năng lực. Người có năng lực thật sự thì cho dù là lúc nào cũng sẽ không thua. Như thế, ta chỉ cần làm một thuộc hạ tốt.” Thôi Mẫn cười: “Ta buồn cười lắm đúng không? Ta có quyền gì từ chối chứ? Nhưng ta muốn nói ra rằng mình không muốn gả.”
A Cẩn chơi với ly trà, lo lắng nói: “Nếu như Hoàng gia gia biết ngươi không phải một thê tử tốt, chỉ muốn cậy thế cậy quyền, không hề thích Hoàng thúc, nhất định sẽ không để ngươi thành Tề Vương phi nữa. Cho dù Hoàng thúc có rất nhiều tật xấu nhưng dù sao cũng là cháu ruột của Hoàng gia gia. Còn ngươi dù có tốt thế nào cũng chỉ là người ngoài.”
Thôi Mẫn nghe thế thì bừng tỉnh.
Nàng biết, nếu như những người theo dõi kia thật sự là người của Hoàng thượng, họ đến điều tra nàng, thế thì hành vi của nàng chỉ cần khác người một chút thì sẽ đạt được những hiệu quả mà nàng mong muốn.
Không cần phải thật cẩn thận để không được phạm lỗi nào, mà phải liên tục phạm sai lầm!
Nghĩ đến đây, Thôi Mẫn mỉm cười: “Thật sự nghe lời người nói còn tốt hơn mười năm đọc sách, đa tạ Gia Hòa Quận chúa.”
A Cẩn khoát tay: “Ta cũng chẳng làm gì cả. Ta chỉ nói nhảm thôi!”
Thôi Mẫn: “Nói nhảm, thật sự là một thói quen rất tốt đó!”
A Cẩn cười híp mắt, không nói thêm gì nữa.
“Đúng rồi, nghe nói… Nghe nói Thế tử phi có tin vui, chúc mừng Thế tử gia, cũng chút mừng Quận chúa sắp làm cô cô.” Do dự một hồi lâu, cuối cùng Thôi Mẫn cũng nói ra lời này, mặc dù là nói chúc mừng nhưng trong mắt là vẻ bi thương vô bờ bến.
A Cẩn lập tức phòng bị nhìn chằm chằm Thôi Mẫn: “Không cần khách sáo.” Nàng không muốn nói nữa, nàng sẵn lòng nói chuyện về nhiều đề tài khác nhau với Thôi Mẫn nhưng không bao gồm chuyện của ca ca và tẩu tử.
Thôi Mẫn cũng nhìn ra A Cẩn cảnh giác, mỉm cười lắc đầu: “Quận chúa… Quận chúa đừng lo. Triệu Cẩn Ngôn này căn bản không phải Triệu Cẩn Ngôn ta đã từng yêu.” Một giọt nước mắt rơi xuống, nàng buồn bã nói: “Sống lại một đời, mọi chuyện đã không còn giống như trước nữa. Hắn không trải qua những việc bi thảm đau xót đó, hắn và Triệu Cẩn Ngôn ta quen cách nhau càng lúc càng xa, ngoại trừ đều tên là Triệu Cẩn Ngôn, ngoại trừ vẻ bề ngoài giống nhau, thì tính cách đã không còn giống nhau nữa. Ta đau khổ vì người ta yêu đã không còn tồn tại do nhiều chuyện khác nhau. Ta đau khổ nhưng ta cũng rất vui, thật sự rất vui, Triệu Cẩn Ngôn bất hạnh và yếu ớt kia đã không còn tồn tại nữa, thật tốt!”
A Cẩn: “Ngươi có thể nghĩ thoáng như thế là rất tốt.”
Thôi Mẫn nói: “Ta nuôi thực vật không sống được quá ba tháng, mà chính ta cũng không biết cuối cùng có thể sống được mấy cái ba tháng, ta sẽ không hại người ta yêu. Càng không hại người giúp người ta yêu. Quận chúa, người yên tâm, Thôi Mẫn ta chỉ muốn báo ơn thôi.”
“Mong ngươi mọi thứ đều tốt lành.” A Cẩn chân thành.
“Ta cũng hy vọng Quận chúa mọi thứ đều tốt!”
…
Lúc chạng vạng tối Thôi Mẫn rời đi, Thời Hàn đến, hắn thấy A Cẩn ngồi trong sân ngắm hoa, trong lòng thầm cảm thấy người còn đẹp hơn hoa.
“A Cẩn làm gì thế? Hoa này trông cũng sắp héo rồi, cho dù A Cẩn muốn ngắm hoa cũng không nên nhìn cái này!” Thời Hàn mỉm cười.
A Cẩn chống cằm đầy sầu não: “Ta đang nghĩ, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mọi người thế?”
Thời Hàn phì cười thành tiếng: “Hiếm khi thấy A Cẩn muốn nói đề tài cao siêu thế này, hơn nữa, muội thật sự có thể nghĩ ra à?”
A Cẩn chống hông: “Huynh có ý gì? Sao ta lại không nghĩ ra chứ, ta là người như thế à, rõ ràng ta thông minh thế mà!”
Thời Hàn tiến đến bên cạnh nàng, ngồi trên ghế đá, nói: “Nếu có thể nghĩ ra, thì muội nói với Thời Hàn ca ca một chút xem nào. Thời Hàn ca ca tự cảm thấy mình vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện đâu!”
A Cẩn liếc hắn: “Trước khi ta nói, Thời Hàn ca ca có thể giải thích cho ta biết vì sao ngày nào cũng mặc y phục màu xanh đậm thế này không? Thật là kỳ lạ. Hình như từ khi còn nhỏ đã mặc! Huynh không chán à?”
Thời Hàn cúi đầu nhìn y phục của mình, nhớ đến tiểu nha đầu thắt bím nghiêm túc nói với hắn: “Ta thích y phục màu xanh đậm, nam nhân mặc vào trông rất uy nghiêm. Trong lòng ta nam nhân đẹp trai nhất chính là khi mặc y phục này.”
Hắn mím môi: “Ta mặc khó coi lắm à?”
A Cẩn gật đầu: “Đẹp lắm, Thời Hàn ca ca mặc rất đẹp, ta chỉ cảm thấy lạ vì sao huynh lại không thấy chán.”
Thời Hàn nghiêm túc: “Nếu thích, sao thấy chán được chứ? Cho dù y phục hay người đều như nhau cả.”
A Cẩn vui vẻ: “Ta nghĩ Thời Hàn ca ca là một người rất bảo thủ, hoặc là nói, huynh là một người không thích thay đổi, nếu không huynh sẽ không mặc mãi y phục giống nhau và thích cùng một món ăn như thế. À đúng rồi, Thời Hàn ca ca, ta có chuyện muốn nói với huynh này!”
Thời Hàn: “Hả?”
“Hôm nay không phải Thôi Mẫn đến đây à? Nàng ấy nhắc đến người Hoàng thúc thích, ta biết, người đó là Tô Thanh Mi, ta nghĩ, nàng ấy cũng biết đó là Tô Thanh Mi, chẳng qua là không nói trước mặt ta, vì thế nên nàng ấy thay bằng từ người trong lòng. Nàng ấy nói, nói Hoàng thúc muốn…” A Cẩn lắp bắp nói lại lời của Thôi Mẫn: “Huynh nói xem Hoàng thúc có giống như Thôi Mẫn nói không, bởi vì Tô Thanh Mi chết nên nổi điên?”
Thời Hàn: “Ta không biết nhưng bây giờ xem ra vẫn còn rất tốt.”
A Cẩn: “Không bùng nổ trong im lặng thì sẽ im lặng mà biến thái. Ta thấy chắc Hoàng thúc sẽ trở thành vế sau đó. Thật ra ta hy vọng cả nhà chúng ta sẽ hòa thuận với nhau. Ta không hy vọng Hoàng thúc sẽ nổi điên.”
“Muội không có cách nào ngăn cản hắn được.” Thời Hàn híp mắt nói: “Ta nghĩ, hắn càng kiềm chế thì khả năng bùng nổ sẽ càng cao. Cho dù không tranh ngôi Hoàng Đế nhưng hắn cũng sẽ cắn chết Ngũ bá phụ của muội. Mà Ngũ bá phụ muội cũng thế, ta điều tra được gần đây ông ta đang điều tra chuyện năm đó của Tô Thanh Mi, rõ ràng đã biết được nội tình trong chuyện của Tô Thanh Mi. Ông ta cũng biết không phải Tô phu nhân tự sát. Ta cảm thấy lý lẽ này không đáng tin. Chuyện này tuyệt đối không phải nguyên nhân trực tiếp dẫn đến chuyện bà ta tự sát.”
A Cẩn: “Cái Kinh thành này sao lại ngày càng hỗn loạn thế này? Không thể ngừng nghỉ một chút được à?”
Thời Hàn: “Có một số việc có tránh cũng không tránh được. Trước kia cũng có nhưng muội không cảm nhận được là do muội còn nhỏ tuổi, nhưng bây giờ muội đã lớn rồi, nghĩ nhiều rồi đương nhiên sẽ cảm thấy nhiều chuyện. Thật ra vẫn luôn không nhiều. Vẫn chỉ là những chuyện đó nhưng vì muội lớn lên nên mới cảm thấy nhiều phiền não hơn thôi.”
A Cẩn: “Huynh thì biết rồi.”
Hừ (ˉ(∞)ˉ) tức, lúc ngươi còn là một chàng thiếu niên thì tỷ tỷ đây đã có nội tâm của ngự tỷ rồi đó biết chưa? Đừng coi thường hạt đậu, có lẽ hạt đậu đã có trái tim của người trưởng thành rồi đó, lẩm bẩm!
Trong lòng A Cẩn đang oán thầm, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến đoạn đối thoại với Cẩn Ngôn trước đó, nàng chọc Thời Hàn, nói: “Thời Hàn ca ca, huynh nói xem, vì sao Hoàng gia gia cứ mãi không chịu lập Thái tử, vì sao chứ?”
Thời Hàn nhướng mày: “Muội hỏi ta hả?”
A Cẩn trợn trắng mắt, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ đáng yêu, cười: “Đúng thế, ta không hỏi Thời Hàn ca ca thì hỏi ai đây? Huynh nói cho ta biết đi được không?”
Phó Thời Hàn tỏ vẻ suy nghĩ, A Cẩn lập tức lắc tay của hắn: “Huynh nói đi mà!”
Phó Thời Hàn: “Nếu A Cẩn chịu gọi ta một tiếng ca ca tốt, có lẽ ta sẽ nói với muội đó.”
Mặt A Cẩn lập tức đen lại, nàng cảm thấy cả người mình nổi đầy da gà rồi, đây thật sự chẳng phải phong cách của Phó Thời Hàn mà là phong cách của Vi Tiểu Bảo đó! Đậu xanh rau má, ca ca tốt gì đó, quả thật cảm thấy xấu hổ play! Không thể nhịn!
“Thôi, muội đừng kêu. Ta cảm thấy lông tơ của mình đều đã dựng ngược lên hết cả rồi.” Nói xong lời này, Phó Thời Hàn đã thành công tự khiến mình cảm thấy ghê tởm, thật sự… Chẳng dễ dàng gì!
“Nếu huynh không cần ta kêu, thế nói thẳng cho ta biết đi!” A Cẩn ngẩng đầu cười ngọt ngào.
“Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Muội hỏi ta, là suy nghĩ của Hoàng thượng đó! Muội có biết suy đoán chuyện này, nếu như sai sẽ gặp phải vấn đề lớn không?” Thời Hàn như rất nghiêm túc nói!
A Cẩn mở to hai mắt nhìn: “Không phải chúng ta đang rảnh rỗi nói chuyện thường ngày sao? Huynh nghĩ nhiều thế làm gì? Hơn nữa, không lập Thái tử, không phải bởi vì Hoàng thượng còn đang lưỡng lự không biết chọn ai à? Có lẽ, người thừa kế ông ấy xem trọng còn bao gồm cả ca ca của ta đấy!” A Cẩn như đang nói đùa nhưng thật ra lại đang dùng lời nói dò hỏi Thời Hàn, tóm lại nơi này không ai khác, nàng cũng không quá lo lắng.
Thời Hàn lập tức nheo đôi mắt lại, hắn cười như không cười nhìn về phía A Cẩn, từ từ nói: “Nếu A Cẩn đã biết hết thì sao lại muốn hỏi Thời Hàn ca ca nữa thế! Chẳng lẽ muốn uống một viên thuốc an thần từ chỗ ta sao? Nhưng thật ra ta lại cảm thấy, chưa chắc Triệu Cẩn Ngôn đã cần điều này nhỉ?”
A Cẩn chống hông: “Huynh ấy có cần hay không, ta đều muốn biết rõ ràng. Đây là chuyện đại sự nhà ta mà. Quan hệ đến việc nhà chúng ta có thể tiếp tục bình yên sống tiếp hay không đấy, sao ta có thể không nghĩ nhiều được đây!”
Thời Hàn nghiêm túc: “Nếu… Nếu tiểu A Cẩn đồng ý với ta, tương lai muội phải gả cho Thời Hàn ca ca, thế thì Thời Hàn ca ca sẽ toàn tâm toàn ý giúp nhà muội, muội muốn thế nào thì cứ như thế ấy, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cho muội.”
A Cẩn trợn trắng mắt: “Huynh là thần tiên à? Muốn cái gì được cái đó!”
Thời Hàn cười sâu xa: “Cho dù có chuyện gì thì đều phải xem thử như thế nào, A Cẩn có thể thử một lần! Thử xem Thời Hàn ca ca có năng lực này hay không!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 120
Chương 120