A Cẩn cảm thấy người sống lại như Thôi Mẫn còn không lạ lùng bằng Phó Thời Hàn. Thật, ta không lừa ngươi, thật sự không bằng! Có ai sẽ linh như hắn không? Tuyệt đối không!
A Cẩn nhìn Thời Hàn, hỏi: “Huynh đoán được tất cả chuyện này sao?”
Thời Hàn bước đến bên tai A Cẩn, trầm giọng nói: “Ta đoán người đẩy nàng ta xuống là Triệu Minh Ngọc.”
A Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, nhanh chân vọt ra ngoài boong thuyền. Lúc này đã có gã sai vặt xuống cứu người, nhưng Triệu Minh Ngọc đứng ở một bên, liên tục nói: “Ta không cố ý, ta không cố ý…”
A Cẩn: Đậu má!
Nàng lập tức quay đầu, thấy Phó Thời Hàn mỉm cười nhìn nàng. Ánh mắt nàng nhìn Thời Hàn trở nên cung kính hơn, thằng nhãi này tuyệt đối không phải là người bình thường, trâu bò nha!
Nàng bước đến bên cạnh Thời Hàn, hỏi: “Sao huynh biết?”
Phó Thời Hàn mỉm cười, thì thầm với A Cẩn: “Thật ra, nếu muội quan sát hành vi của Tề Vương gia thì có thể đoán được hắn ta muốn làm cái gì.” Cũng không khó đoán lắm, A Cẩn ít hiểu biết, đương nhiên là không đoán được. Nhưng cả ngày hắn đều nhìn chằm chằm những người này, đương nhiên một chút chuyện nhỏ sẽ khiến hắn phát hiện được mánh khóe.
A Cẩn vẫn bày ra biểu cảm mông lung…
Thời Hàn lén lút nói: “Gần đây thuộc hạ của ta tra xét được một tin tức thú vị, Tề Vương gia và Ngũ Vương phi lén lút gặp mặt nhau mấy lần. Sau khi Tô gia xảy ra chuyện, số lần Ngũ Vương phi đi thắp hương bái Phật ở chùa miếu hằng ngày đã tăng thêm. Mà lần tăng thêm này chính là để gặp Tề Vương gia.”
A Cẩn lập tức hiểu ngay: “Cho nên Tề Vương gia đến gặp Hoàng gia gia, cầu xin buông tha cho người của Tô gia, cho nên hắn ta mới có thể đưa ra ý muốn cưới Tô Nhu?”
Thời Hàn gật đầu: “Người tình cũ luôn khó mà quên được. Nếu như ta không đoán sai, là Tô Thanh Mi yêu cầu Tề Vương gia cưới Tô Nhu, mà Tề Vương gia cũng không muốn. Tuy không muốn, nhưng hắn ta lại không đành lòng làm trái mong muốn của Tô Thanh Mi. Cách tốt nhất chính là để cho Tô Nhu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Muội cảm thấy trong những người có mặt hiện nay thì ai dễ bị lợi dụng nhất? Đương nhiên là Triệu Minh Ngọc, nếu không thì hắn ta cũng không đưa thiệp mời cho Tứ Vương phủ. Nếu như cái thiệp mời đó không phải do Tề Vương gia gửi, muội cảm thấy Tứ Vương gia sẽ để cho Triệu Minh Ngọc đến không? Cẩn thận nhớ lại người được hắn ta mời đi, muội sẽ hiểu được một phần.”
A Cẩn nghe xong, quả thật cảm thấy chuyện này mắc ói đến nỗi có thể ói bữa cơm đêm qua ra: “Tuy ta không thích Tô Nhu, nhưng Tô Thanh Mi thế này còn buồn nôn hơn nha! Nàng ta sẽ cầu xin nam nhân thích mình cưới muội muội mình sao? Huynh có chắc… suy nghĩ của mình đúng không?”
Thời Hàn: “Muội có chú ý biểu cảm của Tề Vương gia lúc nói muốn cưới Tô Nhu không? Sát khí, mơ hồ có sát khí.”
Tuy A Cẩn không phát hiện được sát khí Thời Hàn đã nói, nhưng cũng cảm giác được sự quỷ dị và không được bình thường ngay lúc đó. Nàng nhíu mày, nói: “Không đồng ý thì nói thẳng là được rồi, đều là người kỳ ba.”
Thời Hàn: “Mỗi người đều có suy nghĩ của mình. Ngay khi Tề Vương gia vì đỡ eo Tô Nhu mà nói muốn cưới Tô Nhu, ta đã nhìn ra hướng đi cụ thể của chiêu này.” Thời Hàn cười lạnh: “Đầu tiên là cần lừa gạt tất cả mọi người ở đây. Triệu Minh Ngọc là quan trọng nhất, hắn ta dùng nam tử độc thân để hấp dẫn Tứ Vương gia, Tứ Vương gia muốn gả Triệu Minh Ngọc đi như vậy, đương nhiên sẽ bỏ lệnh cấm của nàng ta. Bước thứ hai, dùng chuyện chúng ta ngồi cùng một chỗ để kích thích Triệu Minh Ngọc, Triệu Minh Ngọc vốn ghen ghét muội, lại ham muốn vẻ ngoài của ta, đương nhiên là càng giận dữ hơn. Thứ Triệu Mộc muốn chính là Triệu Minh Ngọc nổi giận, tuy chưa chắc hắn ta đã nghĩ đến việc muội sẽ đốt lửa đến người hắn ta, nhưng thứ hắn ta muốn chính là cảm xúc lên xuống liên tục của Triệu Minh Ngọc. Chỉ có loại người như thế thì khi đẩy Tô Nhu xuống nước mới càng đáng tin hơn. Không chỉ như vậy, hắn ta còn sẽ thả một quân cờ dự bị thứ hai, đó chính là Thôi Mẫn. Thôi Mẫn vẫn luôn ngưỡng mộ hắn ta, nàng làm ra chuyện này cũng vô cùng có khả năng. Bây giờ chỉ xem ai xui xẻo hơn thôi.”
“Ta không hiểu, hắn ta không muốn thì không đồng ý là được, vì sao phải đồng ý rồi làm ra nhiều chuyện như vậy.” Quả thật A Cẩn không hiểu, rốt cuộc những người này muốn làm cái gì.
“Có lẽ sau này chúng ta sẽ hiểu.” Thời Hàn nhìn quanh, cuối cùng cũng có người bắt được cánh tay Tô Nhu: “Ta nghĩ muội cũng không cần ra tay, muội không làm gì cả, đương nhiên sẽ có người làm giúp muội. Lần này, Tô Nhu hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.”
A Cẩn: “Ai nói ta muốn ra tay chứ?”
Thời Hàn mỉm cười: “Không phải muội nói với A Điệp muốn đối phó với Tô Nhu sao? Lần này Tô Nhu chết rồi, chắc là A Điệp nhà muội sẽ bị dọa điên mất.”
A Cẩn vô tội nhìn trời: “Ta vô tội nha!”
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy cuối cùng Tô Nhu cũng được người ta cứu lên. A Cẩn không nói thêm gì, nhưng cũng không lại gần, chỉ đứng xa xa nhìn.
“Tô tiểu thư, Tô tiểu thư…” Tề Vương gia ngồi xuống, liên tục kêu tên, nhưng lại không hề sơ cứu.
Thôi Mẫn nói: “Vương gia, ngài gọi gã sai vặt nhấn ngực, để Tô tiểu thư phun nước biển ra sẽ tốt hơn nhiều.” Nàng bày ra bộ dạng có lòng tốt.
Tề Vương gia ngẩng đầu nhìn nàng, “À” một tiếng rồi gọi người. Không bao lâu sau đã có gã sai vặt đi tới, Thôi Mẫn im lặng lùi sang một bên.
“Ta không cố ý, ta thật sự không cố ý. Nàng ta… nàng ta sẽ không chết chứ?” Tuy Minh Ngọc ác độc, nhưng khi thật sự nhìn thấy một người chết vì nàng ta thì ba hồn cũng bị dọa rớt mất bảy phách.
“Tỷ tỷ, tỷ hại chết Tô tiểu thư, tỷ hại chết Tô tiểu thư rồi!” Minh Y đứng bên cạnh kêu khóc, giống như sợ người khác không biết Triệu Minh Ngọc làm chuyện này. Minh Ngọc nhìn chằm chằm Minh Y, giận dữ nói: “Ta không có, ta không có.”
“Nhưng mà, nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn thấy nha. Tỷ tỷ, tỷ không hợp cũng không thể đẩy người ta chứ!” Minh Y co rúm lại lùi về sau, biểu cảm kia dường như cực kỳ sợ Minh Ngọc.
A Cẩn nhìn màn kịch của nàng ta, thầm nghĩ “giỏi”. Trong đám hài tử các phủ bọn họ, người có kỹ thuật diễn tốt nhất chắc chắn là Minh Y. Cái hình tượng nhóc đáng thương bị chèn ép nặng nề này nha!
Thật ra lúc trước A Cẩn cũng có hơi đồng tình với nàng ta, không riêng nàng, Lục Vương phi và đám Oánh Nguyệt đều có suy nghĩ giống nhau. Chỉ là làm sao bọn họ có thể can thiệp chuyện của Tứ Vương phủ người ta được? Hơn nữa, A Cẩn vẫn luôn cảm thấy hiện đại có một câu tục ngữ nói rất đúng: Bản thân ngươi là cái bánh bao thì cũng đừng trách chó đi theo.
Nhưng lâu rồi, bọn họ cũng nhìn ra điểm không đúng. Minh Y… dường như nàng ta cũng không đáng thương như vậy. Hoặc là nói, nàng ta thuộc kiểu im lặng chịu đựng không bộc phát mà trở nên biến thái. Nhìn những việc nàng ta làm gần đây, thật sự là càng lúc càng điên cuồng. Thậm chí, A Cẩn còn thấp thoáng cảm giác Minh Y không giết chết Minh Ngọc thì thề không bỏ qua.
Gã sai vặt Tề Vương phủ liên tục nhấn ngực của Tô Nhu, động tác cực kỳ lưu loát. Nhưng Tô Nhu ở lâu trong nước, vẫn không có phản ứng gì. Gã sai vặt ngẩng đầu: “Vương gia, ngài xem…”
Tề Vương gia: “Nhất định phải cứu sống Tô tiểu thư, nếu như không cứu được Tô tiểu thư thì ngươi cũng không cần sống nữa.” Vừa nói như vậy, gã sai vặt lập tức dùng miệng phủ lên miệng Tô Nhu.
Hiện trường lập tức xôn xao, A Cẩn biết hô hấp nhân tạo thế này là để cứu người, nhưng ở trong mắt những người này thì đó chính là chuyện lớn, là tội ác tày trời!
Minh Ngọc nhìn Tô Nhu bị một người thô bỉ đối xử như thế này, trong lòng sinh ra một cảm giác sảng khoái. Lúc đó bọn họ cùng nhau tính kế A Cẩn, người khác đều không sao cả, chỉ có một mình nàng ta, chỉ có nàng ta mất trinh, rơi vào tình cảnh như thế. Hôm nay đương nhiên nàng ta không cố ý, nhưng trong lòng lại thầm hi vọng thật sự có thể đụng vào Tô Nhu, hi vọng nàng ta thật sự có thể rơi xuống nước. Không ngờ, ông trời lại để cho nàng ta được như ý thật.
Nàng ta mất trinh, không thể gả cho người trong sạch, Tô Nhu cũng đừng mong sống tốt, làm Trắc phi Tề Vương phủ! Ả ta đừng hòng, vừa rồi chẳng qua chỉ mới ôm eo đã muốn lấy chồng, vậy thì bây giờ ả ta càng nên gả. Nghĩ đến đây, Minh Ngọc lộ ra nụ cười thâm trầm.
Bản thân nàng ta cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không biết có rất nhiều người chú ý đến hành động của nàng ta. Thấy nàng ta lộ ra nụ cười như thế thì lập tức hiểu ngay nàng ta không giống như lời bản thân đã nói.
Thật ra nghĩ lại cũng đúng, Triệu Minh Ngọc mất trong sạch vì phụ thân của Tô Nhu, làm sao nàng ta có thể để cho Tô Nhu sống tốt được? Đây chính là có thù trả thù.
Có lẽ do gã sai vặt sơ cứu đúng, mọi người nhìn thấy cuối cùng Tô Nhu cũng bắt đầu ho nước ra ngoài.
A Cẩn thấy mạng Tô Nhu lớn, thế mà lại tỉnh thì lộ ra nụ cười. Tứ Vương phủ và Tô gia sẽ không chết không ngừng sao? Còn Hoàng thúc không được như ý thì sẽ làm thế nào đây?
Vì đoạn nhạc đệm này mà chuyến dạo chơi du thuyền xem như mất hứng mà đi về, nhưng ngoài mấy người trong cuộc ra, A Cẩn lại cảm thấy hẳn là những người khác sẽ cảm thấy oanh oanh liệt liệt nhỉ?
Ngươi xem, trước có Triệu Minh Ngọc đại chiến Gia Hòa Quận chúa, giữa có màn cầu hôn đột ngột, cuối cùng lại kết thúc bằng sự kiện lớn rơi xuống nước. Còn không phải là một màn kịch hay lên xuống trập trùng sao?
Quả thật giống như A Cẩn đã nghĩ, mọi người không hề cảm thấy mất hứng. Ngược lại, đúng là khó có thể nhìn thấy khung cảnh như thế. Mọi người nghĩ là Tô Nhu bị người ta hôn và sờ soạng như vậy, tuy là vì cứu người, nhưng Tề Vương gia sẽ còn tiến cung xin chỉ cưới nàng ta sao? Nghĩ lại đã cảm thấy hết sức kích động.
Tô Nhu được đưa về Tô gia, mà Tô Thanh Mi đang ở Ngũ Vương phủ nghe được tin này thì lập tức ngất đi. Làm thế nào nàng ta cũng không ngờ lại có kết quả như thế.
Đợi đến khi tỉnh lại, Tô Thanh Mi lập tức lén lút đưa tin ra ngoài, hẹn Triệu Mộc gặp nhau ở chùa miếu.
Mấy ngày nay Ngũ Vương gia ra ngoài giải quyết việc công, Ngũ Vương phi cũng không cần lo lắng quá nhiều. Hôm sau, mới sáng sớm nàng ta đã rời khỏi Vương phủ.
Mỗi lần Tô Thanh Mi đến am ni cô đều ở lại cả ngày, nói là cầu phúc, thật ra là có liên quan đến Triệu Mộc. Nơi mà nàng ta chọn cũng không xa, chẳng mấy chốc đã đến, đợi đến khi sai người ra ngoài, nàng im lặng đóng kỹ cửa.
“Thanh Mi.” Giọng nam tử vang lên, Tô Thanh Mi ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Mộc, lập tức đấm qua.
“Ngươi đã nói giúp ta, ngươi đã nói mà, tại sao bây giờ lại biến thành thế này, ngươi nói xem, tại sao lại biến thành thế này? Như thế, như thế thì Nhu Nhi còn gả ra ngoài thế nào nữa, ta hận ngươi, ta hận ngươi hận ngươi.”
Triệu Mộc để cho nàng ta đánh thoải mái, đau khổ nói: “Đều trách ta, đều trách ta, được không?”
Tô Thanh Mi vừa khóc vừa đánh, nhưng lại không dám phát ra tiếng động lớn hơn, nàng ta chỉ có thể che miệng của mình, lặng lẽ thút thít: “Muội muội của ta, Nhu Nhi của ta nên làm thế nào bây giờ đây…”
Triệu Mộc ôm nàng ta, nhỏ giọng an ủi: “Ta đã làm như ý của nàng, muốn cưới muội ấy làm Trắc phi. Nhưng mà Thanh Mi, muội đã thấy rồi chứ? Muội thấy rồi chứ? Ngay cả ông trời cũng không đồng ý. Có đôi khi, có một số chuyện chính là ý trời, không ai trong chúng ta có thể vi phạm ý trời.”
Mắt Tô Thanh Mi ngập nước, đau khổ nhìn Triệu Mộc: “Không thể vi phạm ý trời? Cái gì gọi là ý trời? Ý trời chính là không cho chúng ta ở bên nhau, nhưng chúng ta đã vượt giới hạn. Cho nên ông trời mới trừng phạt ta, ca ca ta chết rồi, đệ đệ ta xảy ra chuyện, cha ta xảy ra chuyện, bây giờ ngay cả muội muội ta cũng xảy ra chuyện rồi. Nhất định là như thế, nhất định là như thế. Là ta đã sai khi thích ngươi, cho nên ông trời muốn trừng phạt ta…”
Triệu Mộc không đành lòng, che kín miệng Tô Thanh Mi: “Ta không cho phép nàng nói như vậy.”
Tô Thanh Mi liên tục lắc đầu rơi nước mắt, trước mặt những người khác, nàng ta là Ngũ Vương phi kiên cường, chưa từng thút thít. Nhưng làm sao mọi người biết được sự khó chịu của nàng ta chứ? Tất cả khổ sở của nàng ta đều chỉ cho một người nam nhân này thấy, nàng ta chỉ thích người này, nhưng bọn họ đã được định sẵn là không có kết quả…
“Thanh Mi, ông trời không trừng phạt nàng, chính là vì lòng tốt của nàng, ý trời mới khiến cho chúng ta cùng nhau bước tiếp một lần nữa, nàng hiểu không? Ý trời bảo chúng ta ở bên nhau. Nàng nói Tô gia bại rồi, nàng hi vọng ta cưới Tô Nhu để xây dựng lại Tô gia, nhưng nàng có biết không? Ta vốn không thích muội ấy, nàng chưa từng nghĩ đến sao, nếu đã cưới Tô Nhu, ta sẽ phải viên phòng với muội ấy, nàng có nỡ không? Nàng thật sự nỡ lòng sao?” Triệu Mộc lôi kéo Tô Thanh Mi, truy hỏi liên tục. Tô Thanh Mi vẫn luôn lắc đầu, dường như xoắn xuýt khó chịu không chấp nhận được.
“Ta yêu nàng như vậy, ta nguyện ý vì nàng cả đời không cưới vợ, nhưng nàng nhất định phải làm như thế sao? Nhất định phải để cho ta cưới muội muội của nàng? Cho dù ta cưới Tô Nhu thật, Tô gia của nàng cũng không còn khả năng đông sơn tái khởi. Nàng là Ngũ Vương phi, tướng công của nàng còn không thể để cho Hoàng Thượng buông tha Tô gia, làm sao ta làm được? Bây giờ thế này đã là kết quả tốt nhất, nàng không thể suy nghĩ cho bản thân một chút sao? Vì sao xưa nay chưa từng nghĩ cho bản thân? Vì sao chỉ biết nghĩ cho người nhà của nàng, bọn họ có từng nghĩ cho nàng chưa?” Triệu Mộc đau lòng nhức óc, thật sự đau lòng cho Tô Thanh Mi. Nàng ta trả giá tất cả vì Tô gia, nhưng những người đó lại không có chút tình thân nào với nàng ta. Bọn họ chỉ coi nàng ta là một bộ xương có thể hút liên tục, đợi ngày nào đó hút sạch cốt tủy bên trong, cũng chính là lúc nàng ta sẽ bị vứt bỏ.
“Nhưng ngươi không cưới Nhu Nhi, ngươi không cưới Nhu Nhi thì muội ấy không gả được nữa!” Tô Thanh Mi đau khổ than nhẹ.
Triệu Mộc nghiêm túc: “Vậy Triệu Minh Ngọc thì sao? Cha nàng bắt nạt Triệu Minh Ngọc, Minh Ngọc cũng không gả được. Cho nên nàng ta mới hận nhà nàng, cho nên nàng ta mới muốn hại muội muội nàng. Bây giờ chẳng qua chỉ mới là một thù trả một thù. Hơn nữa, Nhu Nhi cũng không sao cả, so với việc chết đuối thì còn sống chính là hi vọng mà!”
Đột nhiên Tô Thanh Mi tức giận ngẩng đầu: “Rõ ràng ngươi biết Minh Ngọc hận nhà chúng ta, còn để nàng ta đi cùng. Ngươi rắp tâm cái gì?”
Triệu Mộc khẽ giật mình, lập tức đau khổ nói: “Nàng cảm thấy là do ta hại nàng?”
Thanh Mi gật đầu, rồi lập tức lại lắc đầu: “Không phải ngươi hại ta, nhưng ngươi hận Tô gia. Ngươi hận Tô gia vì tham mộ quyền thế mà gả ta cho Ngũ Vương gia, có đúng không?”
Triệu Mộc: “Đúng, ta hận, nhưng ta sẽ không làm những chuyện đó. Chuyện của Minh Ngọc, nếu như nàng muốn oán ta, vậy thì nàng thật sự khiến ta quá đau lòng. Nếu như ta không muốn cưới muội ấy, cứ trả lời thẳng cho nàng là được, tại sao ta lại phải lợi dụng Minh Ngọc. Hai tỷ muội Minh Ngọc và Minh Y đều là nữ nhi của Tứ tẩu, làm sao ta chỉ mời người này mà không mời người kia? Hơn nữa, nàng không thể thông cảm cho tâm trạng của ta sao? Nàng có biết lúc nàng bảo ta cưới Tô Nhu, lòng ta đau nhức khó chịu biết bao nhiêu không? Nàng có biết không?”
Vành mắt Triệu Mộc đỏ ửng, nhìn chòng chọc vào Tô Thanh Mi. Lúc này dường như Tô Thanh Mi đã phản ứng lại, nàng ta rưng rưng nhìn Triệu Mộc: “Triệu Mộc…” Bèn muốn kéo hắn ta.
Triệu Mộc dùng tay hất Tô Thanh Mi ra, giận dữ gầm nhẹ: “Nàng biết ta đau khổ thế nào không? Nhưng cho dù có đau khổ, ta cũng phải tính kế vì nàng, ta không muốn cưới muội ấy, nhưng lại không muốn làm dễ nhìn ra quá, cho nên chỉ có thể làm như vậy. Chỉ có thể mời nhiều công tử thế gia, hi vọng muội ấy có thể gặp người vừa ý, chỉ cần muội ấy tỏ ra có một chút ý, ta cũng sẽ không cần tự mình ra trận, ta sẽ giúp muội ấy. Thậm chí, ta thậm chí còn sợ làm quá rõ ràng, cho nên mới mời rất nhiều thiếu nữ chưa xuất giá, ta làm nhiều thứ cho nhà nàng như vậy, chẳng lẽ là vì nhìn trúng Tô gia? Ta chỉ là nhìn trúng nàng, ta chỉ muốn giúp nàng, ta không muốn khiến cho nàng khó chịu. Nhưng bây giờ nàng đang làm cái gì? Nàng đang nghi ngờ ta, nàng không tin tưởng ta…”
Tô Thanh Mi thấy Triệu Mộc đau lòng như vậy, lập tức ôm lấy Triệu Mộc: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không biết, ta không biết… Ta cho rằng ngươi cố ý, Triệu Mộc, thật xin lỗi…”
Triệu Mộc vuốt tóc Tô Thanh Mi, đau khổ nói: “Thanh Mi, chúng ta đi thôi, đến một nơi không có ai quen biết chúng ta. Chúng ta cùng nhau sinh sống, chúng ta cũng không tiếp tục quan tâm những chuyện này là đúng hay sai. Mặc kệ Tô gia, mặc kệ Kinh thành, mặc kệ bất cứ ai, có được không?”
Tô Thanh Mi cứng đờ.
Trong lòng Triệu Mộc ngập tràn hi vọng, lại truy hỏi lần nữa: “Chúng ta cùng đi, có được không?”
“Ngươi, ngươi nói bậy cái gì đấy?” Tô Thanh Mi cắn môi: “Làm sao ta có thể đi được? Ta đi rồi, Tô gia phải làm sao đây? Ngũ Vương phi đang êm đang đẹp làm sao có thể mất tích?”
Triệu Mộc gầm nhẹ: “Vì sao lại không thể? Chỉ cần nàng giả chết, làm gì cũng được. Thanh Mi, cùng ta đi thôi. Ta cầu xin nàng đi với ta đi, ta không thể tưởng tượng được nàng còn muốn ở chung với ông ta, ta không thể tưởng tượng được hai người đã làm những chuyện… đó. Nàng là của một mình ta. Ta không thể chịu đựng được việc những người khác có được nàng, không thể. Thanh Mi, chúng ta cùng đi, chúng ta tìm một đại phu giỏi điều dưỡng thân thể, nói không chừng tương lai sẽ có con của chúng ta, của hai chúng ta, còn có rất nhiều hài tử… Thanh Mi…”
“Không!” Sắc mặt Tô Thanh Mi trắng bệch, dường như nàng ta nhìn thấy từng chậu từng chậu máu kia…
“Không, chúng ta không có hài tử. Ta không thích trẻ con, ta không thích.”
Triệu Mộc: “Thanh Mi! Vì sao chứ? Ta biết, ta biết chúng ta đã từng có con, ta cũng biết cơ thể nàng bị tổn thương. Nhưng mà Thanh Mi, thật sự, mọi chuyện đều sẽ tốt lên. Thể cốt Cẩn Ngôn yếu như vậy còn có thể tốt lên, nhất định nàng cũng sẽ khá hơn. Chúng ta đến cầu xin Lý thần y, ta có thể buông hết mọi thứ trong Kinh, chúng ta đi tìm Lý thần y…”
“Không!” Tô Thanh Mi nói nhỏ: “Không thể nào, không thể nào. Ta không thích trẻ con, ta càng sẽ không đi với ngươi. Triệu Mộc, chúng ta… chúng ta không được, ta không thể không quan tâm Tô gia. Lúc ca ca chết, ta đã đồng ý với ca ca phải chăm sóc Tô gia cho tốt, bây giờ Tô gia đi đến tình trạng này đều do ta không chăm sóc tốt. Nhất định ta phải bảo vệ Tô gia thật tốt.”
“Tô gia, Tô gia, ngoài Tô gia ra, nàng có từng nghĩ đến ta chưa? Nàng có nghĩ cho bản thân chưa?” Triệu Mộc phát điên.
Nhưng Tô Thanh Mi lại dần dần tỉnh lại, nàng ta nhìn Triệu Mộc, tỉnh táo lại: “Ta không thể đi, làm người không thể chỉ vì bản thân.”
Nói rồi, Tô Thanh Mi cởi quần áo, một lớp rồi lại một lớp…
“Ta có thể ở cùng với đệ, ta yêu đệ, nhưng ta không thể vì đệ mà từ bỏ Tô gia. Triệu Mộc, coi như lúc ta còn sống nợ đệ, lúc còn sống nợ đệ, kiếp sau ta lại báo đáp đệ.”
Triệu Mộc nhìn dáng người lả lướt hấp dẫn của nàng ta, ánh mắt dần dần tối lại, hắn ta nhìn Tô Thanh Mi, hỏi: “Nàng… thật sự yêu ta sao?”
Thanh Mi gật đầu: “Nếu như không yêu đệ, vì sao ta lại muốn ở bên đệ chứ? Triệu Mộc, đến đây, đến chỗ của Thanh Mi tỷ tỷ này…” Nàng ta đưa tay ra, da thịt trắng nõn kia dường như đã mê hoặc Triệu Mộc, Triệu Mộc đưa tay, bước lên…
…
Hai người làm một trận… xuân nồng.
Thanh Mi dựa vào lồng ngực Triệu Mộc, quần áo đắp lên người, nàng ta dịu dàng nói: “Cho dù làm thiếp, cho dù vĩnh viễn không đụng vào muội ấy, đệ cũng nạp Nhu Nhi đi.”
Triệu Mộc cứng đờ: “Nàng nói cái gì?”
Tô Thanh Mi ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Nếu như ngay cả đệ cũng không cần Nhu Nhi, vậy thì Nhu Nhi chỉ có một con đường chết. Triệu Mộc, Triệu Mộc của ta, đệ coi như giúp đỡ Thanh Mi tỷ tỷ, có được không? Đệ không đụng vào muội ấy, đệ để muội ấy vào phủ làm thiếp, có được không? Chỉ cần đệ giúp muội ấy, giữ lại cho muội ấy một cái mạng, cả đời này Thanh Mi tỷ tỷ sẽ không rời khỏi đệ nữa… Xin đệ.”
"Nàng ta không gả cũng không chết được!" Vốn dĩ Triệu Mộc vẫn đang lửa nóng hừng hực, giờ đây lập tức trở nên lạnh băng.
“Nhu Nhi là tiểu nữ nhân không có tâm tư gì, nếu như không thể gả chồng, muội ấy sẽ chết mất, xin đệ, Mộc Nhi...” Ngón tay ngọc nhỏ dài của Tô Thanh Mi cởi quần áo của Triệu Mộc ra, không bao lâu, trong phòng đã vang lên âm thanh lần nữa...
Đến cuối cùng, rốt cuộc Triệu Mộc mới đồng ý với Tô Thanh Mi, đồng ý với nàng ta sẽ nạp Tô Nhu vào trong phủ. Nhìn nàng ta vui vẻ rạo rực rời đi, Triệu Mộc bình tĩnh ngồi đó hồi lâu cũng không nói gì. Hắn lừa Tô Thanh Mi, hắn tính kế Tô Nhu nhưng chỉ muốn trái tim của nàng ta là thật. Nhưng nàng ta không chịu, không những nàng ta không chịu mà còn dùng thân thể của mình để khiến hắn ta đồng ý cưới Tô Nhu.
Dùng cách bỉ ổi như vậy...
Triệu Mộc không biết trong lòng mình đang suy nghĩ thế nào nhưng hắn không khống chế được mà nghĩ, nếu có người khác, nếu có người khác có thể giúp được Tô gia thì có phải Tô Thanh Mi cũng sẽ bán mình như vậy... Giống như việc nàng ta gả vào Ngũ Vương phủ năm xưa. Hắn ta không muốn nghĩ như vậy nhưng sự hoài nghi đó giống như hạt giống mọc rễ nảy mầm ở trong lòng...
Mà Tô Thanh Mi cũng không biết được tâm tư của Triệu Mộc. Có thể làm cho Triệu Mộc cưới Tô Nhu chính là thu hoạch lớn nhất của nàng ta, nghĩ lại tất cả, mặc dù có chút chua xót trong lòng nhưng nàng ta lại vui vẻ.
Triệu Mộc sẽ không chạm vào Nhu Nhi nhưng cưới Nhu Nhi lại giải quyết được vấn đề của Nhu Nhi, như vậy đúng là không còn gì tốt hơn. Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng ta cũng ngậm cười.
Ngũ Vương phi vui vẻ hồi phủ nhưng cảm thấy có một chút gì đó không đúng, trong phủ dường như có hơi căng thẳng thì phải? Nàng ta cũng chưa suy nghĩ nhiều mà chỉ dặn dò nha hoàn bên người: “Nói cho nhà bếp chuẩn bị chút bánh hoa quế, cải ngọt xào, canh cá quýt hoa huệ, à, mấy món bình thường ta thích đều mang lên đi. Ta có hơi đói.”
Nha hoàn mỉm cười hơi cúi người: “Vâng.”
Ngũ Vương phi khẽ hát điệu dân gian rồi trở về phòng, bây giờ đã là chạng vạng, sắc trời đã tối, nàng ta đẩy cửa phòng ra sau đó trở tay đóng lại, nghĩ tới Triệu Mộc si mê thì cười sâu kín.
Cười đủ rồi, định gọi người đốt nến lên nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên nàng ta phát hiện trong phòng có người.
"Ai?"
Giọng nói của Ngũ Vương gia dường như phủ băng: “Ngươi đã cam lòng trở về rồi sao?”
Ngũ Vương phi lập tức ngây dại, nàng ta cố gắng kìm nén sự run rẩy của mình nhưng vẫn không thể nào nhịn được: “Vương, Vương gia, sao ngài lại về rồi?”
Ngũ Vương gia cười lạnh hỏi: “Ta không thể trở về?”
Tô Thanh Mi nhìn chằm chằm vào nắm đấm của hắn, cố gắng bình tĩnh một thoáng sau đó đốt ngọn nến lên, trong phòng trở nên sáng ngời. Chỉ thấy Ngũ Vương gia ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn nàng ta.
Tô Thanh Mi lộ ra nụ cười: “Vương gia nói cái gì vậy? Chẳng qua ngài nói ngày kia ngài mới về, đột nhiên giờ lại trở về nên ta có hơi giật mình thôi.”
Nàng ta vội vàng tiến lên muốn giúp Ngũ Vương gia thay y phục lại bị Ngũ Vương gia gạt phăng: “Ngươi đã đi đâu?”
Trong lòng Ngũ Vương phi đã sóng to gió lớn, nàng ta miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Đương, đương nhiên là ta đi bái Phật!” Nàng ta xen lẫn ý cười bổ sung: “Ta đi cầu phúc bình an cho Vương gia. Mặt khác, mặt khác cũng cầu phúc cho Tô gia. Vương gia không biết hôm qua muội muội đi ra ngoài du hồ bị rơi xuống nước, ta nghĩ gần đây Tô gia cũng gặp không ít chuyện, ta đi cầu phúc một chút dù sao cũng tốt hơn.”
“Sáng sớm đã đi, một lần đi cầu phúc là đi cả một ngày? Tô Thanh Mi, bổn vương thực sự đã coi thường ngươi.” Ngũ Vương gia nhìn chằm chằm Tô Thanh Mi, cười lạnh nói.
Thanh Mi không hiểu rõ: “Vương gia nói cái gì, thiếp thân nghe không hiểu gì cả?”
“Chát!” Ngũ Vương gia vả một bạt tai tới, ông ta nhìn Tô Thanh Mi, lạnh giọng: “Tiện nhân, ngươi nói cho ta rốt cuộc là ngươi gian díu với người nào?”
Tô Thanh Mi bị ông ta đánh văng vào bàn nhỏ, cái trán lập tức chảy máu.
“Vương gia, Vương gia nói bậy bạ gì vậy? Sao ta lại gian díu với người ngoài được.” Tô Thanh Mi vô cùng sợ hãi nhưng nàng ta cũng biết cho dù có chết cũng không thể thừa nhận cái gì.
Ngũ Vương gia cười lạnh nói: “Ngươi còn không chịu nói? Hằng tháng ngươi đều muốn tới am ni cô, rốt cuộc là đi làm cái gì?”
“Đương nhiên là ta đi cầu phúc. Ta đi cầu phúc cho Vương gia, ta cầu phúc cho bản thân mình, ta cũng cầu phúc cho Tô gia. Lẽ nào ta làm như vậy là không đúng sao? Vương gia nghe tiểu nhân gian nịnh ở đâu mới chửi bới thiếp thân như vậy. Ta là thê tử ngài cưới hỏi đàng hoàng, ngài không tin ta chẳng lẽ ngài muốn tin người ngoài sao?” Trên mặt Tô Thanh Mi mang theo vết máu nhưng không hề thả lỏng chút nào. Nàng ta biết, nếu nàng ta thừa nhận thì đó mới là chết. Nếu như ông ta không biết người kia là ai thì dù thế nào nàng ta cũng không thể nói.
“Mỗi lần tới am ni cô, mỗi lần tới am ni cô là cả một ngày không đi ra, từ trước tới giờ đều không cho tỳ nữ đi theo vào. Tô Thanh Mi, ngươi nghĩ ta là đồ ngu à? Ta vốn có thể chờ tới lúc ngươi và người kia gặp mặt sau đó bắt được tang chứng, nhưng Tô Thanh Mi à, ta cho ngươi biết, bổn vương ghê tởm, ta không muốn đùa bỡn với ngươi. Ngươi nói cho ta, rốt cuộc người kia là ai? Nếu như ngươi nói thì ta có thể để cho ngươi được chết tử tế, nếu không thì cả Tô gia nhà các ngươi ai cũng đừng mong sống tốt!” Ngũ Vương gia tàn nhẫn, cả người tỏa ra hơi thở âm u chết chóc.
Thanh Mi ngẩng đầu: “Vương gia, ngài trách oan cho ta.”
Ngũ Vương gia đứng dậy đạp một đạp, dường như vẫn không hết giận, Ngũ Vương gia lại đạp mạnh thêm hai cái nữa: “Ngươi biết tại sao ta lại trở về không? Ngươi biết không? Ta cho ngươi biết, ta gặp phải Trần ma ma, Trần ma ma đã phá thai cho ngươi, ngươi còn nhớ rõ không? Là cái người giúp súc sinh nhà ngươi, lại dạy ngươi cách giả vờ là người có tấm thân xử nữ, bà ta làm ngươi từ một tàn hoa bại liễu công khai trở thành Ngũ Vương phi, ngươi còn nhớ bà ta không? Ngươi còn nhớ rõ không? Ta gặp bà ta, ngươi không ngờ được chứ gì? Người kia bị Tô gia nhà ngươi độc chết nhưng bà ta không chết. Không những không chết mà bà ta còn mai danh ẩn tích trốn tránh nhiều năm. Ông trời có mắt để ta gặp bà ta. Nếu như không gặp bà ta, ta còn không biết Vương phi tốt đẹp mà ta nghĩ lại là đồ tiện nhân.”
Nghe thấy ba chữ Trần ma ma, mặt Tô Thanh Mi lập tức xám như tro tàn...
Trần ma ma đối với Tô Thanh Mi chính là một tồn tại còn đáng sợ hơn cả ác mộng. Nàng ta run rẩy nhìn Ngũ Vương gia: “Vương gia, ta, ta... Ngài không thể tin lời một phía từ người khác.”
Ngũ Vương gia cười lạnh: “ Ngươi thật sự cho rằng bổn vương là đồ ngốc? Hay là nhiều năm qua bổn vương đối xử với ngươi quá tốt, đều là do ta sai, chẳng trách người người đều căm ghét Tô gia các ngươi. Hóa ra, các ngươi thật sự không phải là thứ tốt gì. Ta đối với các ngươi như vậy nhưng các ngươi thì sao, các ngươi đối xử với ta như thế nào? Các ngươi chỉ chăm chăm tính toán xem ta có thể giúp nhà các ngươi được bao nhiêu có đúng không? Nói, ngươi nói cho ta rốt cuộc gian phu kia là ai, nếu không ta nhất định phải giết ngươi.”
Tô Thanh Mi không ngừng lắc đầu, nàng ta có chết cũng không thể nói ra Triệu Mộc. Nàng ta đã phụ bạc Triệu Mộc nhiều như vậy, nếu như lúc này lại hại hắn nữa, vậy thì nàng ta đúng là chết cũng không nhắm mắt.
“Ta không có gian phu, ta không có gì cả.” Tô Thanh Mi kiên trì.
“Ngươi còn nhớ Ngu Kính Chi không? Ngu Kính Chi kia cũng có một thê tử giả đổi trắng thay đen, nàng ta cũng gian díu với người khác, ngươi biết kết quả là gì không? Tô Thanh Mi, ngươi đừng để cho ta phải ra tay, nếu không ta sẽ làm cho ngươi chết rất thảm. Nếu như ta không lấy được tin tức này, nếu như ta không bắt được Trần ma ma, ngươi cảm thấy ta sẽ đột ngột trở về sao? Thật không ngờ lá gan của ngươi lại có thể lớn đến mức này. Ta không kiên nhẫn chơi đùa với ngươi. Sự thật bày ra trước mắt, bây giờ ngươi chỉ có hai con đường, một là ngươi thành thật nói ra người kia là ai, ta có thể cho ngươi một cái chết có thể diện, cũng sẽ buông tha Tô gia nhà các ngươi. Nếu không thì cũng đừng trách ta trở mặt vô tình. Ngươi sẽ chết cực kỳ khó coi, còn người Tô gia nhà các ngươi cũng sẽ chết càng khó coi hơn.” Ban đầu, Ngũ Vương gia tức giận dị thường nhưng theo thời gian trôi qua, ông ta ngồi ở chỗ này chờ đợi Tô Thanh Mi lại càng lúc càng cảm thấy mình thật buồn cười. Nghĩ lại nhiều năm có đủ thứ trôi qua như vậy lại càng cảm thấy mình là đồ ngu xuẩn. Tô Thanh Mi không phải không để lộ ra sơ hở nhưng ông ta lại bị sự ngụy trang hiền lành bên ngoài của nàng ta lừa gạt. Trong tất cả các Vương phi, chỉ có nàng ta không có hài tử. Lão Lục cũng có con của mình nhưng ông ta không có, ông ta không có con trai trưởng của mình, ngay cả nữ nhi cũng không có. Tứ ca cũng sẽ vì nữ nhi gặp rắc rối mà sốt ruột nhưng ông ta có muốn sốt ruột cũng không có cách nào. Tất cả những điều này, toàn bộ những thứ này hoàn toàn đều vì nàng ta. Vì Vương phi tốt này.
“Không có người khác, Vương gia, ta thật sự không có người khác, ngài bị người ta lừa rồi.”
“Người đâu, dẫn người lên.” Ngũ Vương gia mở miệng.
Thị vệ lập tức dẫn nha hoàn vừa mới đi cùng Ngũ Vương phi ra ngoài vào trong trong, Ngũ Vương phi thấy trên mặt nàng ta đã sưng lên thì biết nàng ta đã bị bức cung. Nàng ta biết toàn bộ mọi chuyện của mình, thậm chí bao gồm cả chuyện của Triệu Mộc, Ngũ Vương phi lập tức càng hoảng loạn hơn.
“Nói, người có quan hệ với Vương phi là ai?”
Nha hoàn nhìn về phía Ngũ Vương phi, lúc này búi tóc của Ngũ Vương phi đã ngổn ngang đầy bụi đất, nàng ta thoáng do dự một chút rồi lắc đầu.
“Ngươi nên biết nếu ngươi không nói thì bổn vương sẽ xử lý ngươi thế nào. Vương phi còn không thể có một đường sống, ngươi cảm thấy ngươi sẽ tốt hơn Vương phi được sao? Ta biết, người nhà của ngươi đề ở Tô phủ, bổn vương nghĩ, ngươi cũng không thực sự muốn cho bọn họ từng người từng người đều chết vì ngươi chứ?”
“Vương gia, sao ngài có thể lạnh lùng vô tình như vậy, đây là việc riêng của hai ta, ngài nhất định phải dính dáng những người khác vào sao? Nàng vô tội, người nhà của nàng càng vô tội, bọn họ căn bản không hề biết chuyện của ta, ngài bảo nàng nói ra làm sao được? Chằng lẽ... phải nói dối nói bậy sao? Vương gia, ngài... Á!” Ngũ Vương phi lại bị Ngũ Vương gia đạp cho lăn xuống đất.
“Tô Thanh Mi, người đừng tưởng rằng ta dễ lừa gạt. Hôm nay, các ngươi đừng mong có ai thoát được.”
Nha hoàn bị lôi ra ngoài, chẳng bao lâu đã nghe thấy tiếng quất roi...
Tô Thanh Mi không ngừng khóc, trong lòng nàng ta rối tung lên, nàng ta không biết phải làm thế nào mới có thể giải quyết được khốn cảnh này. Nàng ta chỉ biết, nếu như không giải quyết thì sẽ vẫn như vậy, nàng ta không thể hại người nhà của mình được, càng không thể hại Triệu Mộc.
Những người này, những người này đều là những người trước nay nàng ta muốn bảo vệ!
Nhưng... Nhưng chỉ khi nàng ta chết rồi thì tất cả mới có thể tốt lên, mới có thể tốt lên.
“Nàng ấy không biết gì cả. Ngài đánh nàng ấy thì có tác dụng gì?” Rốt cuộc Tô Thanh Mi không khóc nữa, nàng ta ngẩng đầu nhìn Ngũ Vương gia: “Ngài cho ta suy nghĩ một chút, ta suy nghĩ lại, chỉ cần một canh giờ thôi, ngài cho ta một canh giờ để ta suy nghĩ kỹ càng có được không?”
Ngũ Vương gia không nói.
Tô Thanh Mi khóc: "Nể tình tình cảm phu thê của chúng ta khi xưa, một canh giờ cũng không được sao?”
Ngũ Vương gia cười lạnh: “Nếu như ngươi có một chút tình cảm thì sao lại thông đồng với người khác tính kế ta?” Dừng lại một hồi, Ngũ Vương gia cười lạnh: “Người đâu, ngươi đi tới Tô gia, mời Tô lão gia và Tô phu nhân của Tô gia tới đây. Ta nghĩ, nếu ngươi không chịu nói thì sẽ có người đồng ý nói thay ngươi.”
Mặt Tô Thanh Y lập tức đổi sắc.
Phụ mẫu nàng ta đương nhiên biết người có quan hệ với nàng ta là ai. Người nàng ta muốn bảo vệ, còn có thể bảo vệ được không? Tô Thanh Mi càng nghĩ càng sợ, móng tay nàng ta đâm sâu vào trong thịt, không biết phải làm như thế nào cho phải.
Hành động của Ngũ Vương gia rất nhanh, không bao lâu hai vị của Tô gia đã được mời tới đây. Đến khi tới nơi này đã thấy Tô Thanh Mi không còn nhìn ra hình dáng gì nữa, lập tức ngẩn người.
“Tô Dĩ Hằng, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, bản thân ông không phải thứ tốt lành gì, ông sinh con gái cũng chẳng tốt được bao nhiêu.” Ngũ Vương gia ngồi trên, cười lạnh nói: “Ta nghĩ, các ngươi có thể nói cho bổn vương, rốt cuộc Tô Thanh Mi cấu kết với người nào?”
Vừa nói ra, không khí tại đó lập tức yên tĩnh đến mức dường như một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Tô đại nhân và Tô phu nhân nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương. Bọn họ không thể nào ngờ tới chuyện đã qua nhiều năm như vậy mà lại bị Ngũ Vương gia biết được.
“Ta... ta thật sự không biết ngươi nói gì!” Người của Tô gia đúng là nói giống y như nhau. Nhìn bọn họ như vậy thì đã rõ không phải bọn họ không biết gì, Ngũ Vương gia giết gà dọa khỉ, nói: “Được, các ngươi cũng biết, các ngươi không nói thì cả đám đều chết. Trước đó ta đã đánh chết nha hoàn kia rồi, tội nàng ta biết chuyện mà không báo.”
Lúc này Tô Thanh Mi đã xụi lơ trên mặt đất, đã không giúp được người khác lại còn thấy nha hoàn bị đánh chết, nàng ta dường như là choáng váng đến chết lặng.
“Vương gia, vốn dĩ nó không phải là con gái của ta, việc của nó ta thật sự không biết!” Tô phu nhân kêu to: “Năm đó ông ta sinh ra Tô Thanh Mi kia cùng người khác, sống chết phải cầu xin ta nuôi. Vì muốn dàn xếp cho yên chuyện, cũng vì tương lai làm quan của ông ta nên ta phải nuốt giận vào bụng. Nhưng ai mà ngờ nó chỉ là con nha đầu chết tiệt được sinh ra từ nữ tử ở khu làng chơi. Nó và ta không có một chút quan hệ nào. Từ xưa tới giờ ta đã đối đãi với nó không thân thiết gì. Nó có chuyện gì cũng không nói cho ta.”
Không ai ngờ rằng Tô phủ còn có chuyện như thế. Vừa nói lời này lại tạo nên sự xôn xao.
Ngũ Vương gia cười lạnh, không ngừng nói “Được”, nói liên tục ba lần, nói xong mới dừng lại: “Hóa ra ta và Ngu Kính Chi cũng như nhau, năm xưa chúng ta còn chê cười hắn. Hôm nay nhìn lại đúng là không phải không gặp quả báo mà là chưa đến lúc. Bây giờ lại đến phiên ta rồi, Tô Thanh Mi, ngươi giỏi lắm! Tô gia, các người càng giỏi hơn! Một đứa con gái của nữ tử khu làng chơi mà các ngươi cũng dám coi là đại tiểu thư rồi nuôi lớn, lại càng dám đưa ả đến gả vào phủ ta, các người đúng là mượn lgan của ông trời phải không?”
Tô Thanh Mi kinh ngạc nhìn Tô phu nhân, không biết phải nói làm sao. Nàng ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
“Bà không biết nhưng Trần ma ma nói là bà hạ lệnh giết bà ta, chính là bà, Tô phu nhân. Nói, gian phu năm xưa là ai? Gian phu bây giờ là ai?” Ngũ Vương gia ép hỏi.
Tô phu nhân nhìn Tô Thanh Mi.
“Các ngươi không nói thì cũng chết.” Giọng nói u ám vang lên.
“Vậy ta nói thì có thể buông tha cho Tô gia chúng ta được không?” Tô phu nhân run rẩy nói.
Tô Thanh Mi không thể tin được ngẩng đầu lên. Mặc dù Tô phu nhân sợ hãi nhưng trong mắt vẫn có mấy phần thích thú. Vừa rồi Tô phu nhân nói, nàng ta cảm thấy đây nhất định không phải là giả. Hóa ra, hóa ra nàng ta không phải là nữ nhi của mẫu thân... Cho nên, cho nên năm xưa bà ta mới có thể tàn nhẫn quyết tâm xuống tay được với nàng ta phải không?
Mới có thể tàn nhẫn quyết tâm xuống tay được vậy đúng không?
"Chính là... Á!" Ngay khi Tô phu nhân muốn mở miệng nói ra Tề Vương gia, Tô Thanh Mi giống như phát rồ rút kiếm mà Ngũ Vương gia có thói quen dự phòng ở bên mình đâm mạnh vào người Tô phu nhân, Tô phu nhân trợn tròn mắt, còn chưa kịp nói ra người kia là ai đã tắt thở mà chết!
Tô đại nhân bị dọa cho đờ người còn chưa kịp nói gì đã bị một kiếm của Tô Thanh Mi đâm tới. Vốn dĩ nàng ta chỉ muốn bảo vệ Tô gia nhưng bây giờ tất cả đều không giống như thế nữa, vậy thì... những người này đều làm cho nàng hận! Những đau buồn tích góp nhiều năm như vậy giờ đây không thể lắng lại.
Năm đó Tô phu nhân hại nàng ta như vậy, đáng chết. Còn Tô đại nhận, ông ta là phụ thân của nàng ta nhưng trước giờ chưa từng nói cho nàng ta sự thật, vẫn luôn lợi dụng nàng ta. Nàng ta càng hận. Còn Ngũ Vương gia trước mắt, ông ta... Tô Thanh Mi rơi một giọt nước mắt xuống.
“Tô Thanh Mi, ngươi điên rồi sao?” Ngũ Vương gia nhìn chuyện này có vài phần sợ hãi. Ngoài hai tâm phúc thì người bên ngoài không hề có ai ở đây, nhìn thấy Tô Thanh Mi phát điên mà giết người, bọn họ càng ngây dại.
“Vương gia, những năm qua ngài đối xử với ta vô cùng tốt, là do ta sai, ta không tốt! Nhưng mà... Nhưng mà hãy tự hỏi lòng, ngài thật sự yêu ta sao? Chắc là không nhỉ?” Tô Thanh Mi không ngừng rơi lệ, nàng ta biết hôm nay mình không thể thoát được. Chỉ tiếc, chỉ tiếc khi xưa nàng ta còn làm tổn thương trái tim Triệu Mộc, nàng ta nên đồng ý với hắn, nên nhận lời hắn cùng đi...
“Lẽ nào đây chính là lý do để ngươi phạm sai lầm sao? Hơn nữa, sai lầm của ngươi vốn là có từ trước rồi, Tô Thanh Mi, ngươi đừng điên nữa, ngươi nói ra đi...”
“Không thể! Ta không thể nói ra người kia là ai!” Nàng ta không ngừng di chuyển ra phía cửa, cuối cùng cũng đứng ở bên cạnh cửa, dường như sợ người khác không nghe thấy nên lớn tiếng nói: “Cả đời này điều làm ta hối hận nhất chính là khi còn trẻ không cùng hắn lưu lạc chân trời xa xăm. Nếu như năm đó ta nhận lời hắn thì ta sẽ không mất đi hài tử, sẽ không rơi vào buồn bực sầu não nhiều năm như vậy, sẽ không làm thương tổn hắn nhiều năm như vậy. Nhưng lúc đó ta cứ nghĩ, tất cả những việc ta làm đều có ý nghĩa, ít nhất, Tô gia vì ta gả đi mà trở nên lớn mạnh. Nhưng giờ đây ta mới biết, tất cả chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, đều không chạm vào được. Ta càng hận, ta càng hận bản thân mình đến tận ngày hôm nay mà vẫn còn nghĩ cho Tô gia, không nhận lời hắn cùng đi. Nếu như ta đồng ý, như vậy thì cũng sẽ không biết nhiều chuyện như vậy, cũng làm sao có thể rơi vào kết cục như thế này? Hắn nói cũng đúng, tất cả đều là ý trời. Hóa ra tất cả chẳng qua là ý trời.”
Nói xong, Tô Thanh Mi không quan tâm lệ rơi trên mặt, nàng ta nắm chặt chuôi kiếm gạt thẳng về phía cổ.
Giơ tay chém xuống, Tô Thanh Mi cảm giác như trở lại trước kia. Đó là rất nhiều năm về trước, lúc đó nàng còn thắt bím tóc sừng dê, nhìn một bé trai còn thấp hơn nàng một cái đầu: “Ta tên là Thanh Mi, Thanh trong cỏ xanh, Mi trong họa mi. Đệ là ai vậy?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 111
Chương 111