DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 88

Khắp nơi trong Kinh thành đều đang xôn xao, mọi người thật sự cũng đều giật mình, chuyện lúc lâm triều không ai dám nghĩ đến, nhưng càng không dám nghĩ đến chính là, lúc ấy Hoàng Đế cực kỳ tức giận, nhưng quay lưng lại chiều theo ý của Lục Vương gia. Cái này... Thái độ này kỳ lạ quá đi! Từ trước đến giờ Lục Vương gia đều là người không đáng tin. Ông ta làm gì cũng nằm trong dự đoán nhưng mà Hoàng Đế không nên chiều theo ý của ông ta chứ!

Nghĩ như thế, mọi người lại nhớ đến Lục Vương phi, Lục Vương phi gặp Ngu Quý phi thì chuyện này mới có thể cứu vãn. Suy cho cùng, mọi người đều chỉ có thể xúc động, xúc động vì mặt mũi của Ngu Quý phi ở chỗ Hoàng Đế, cũng thương cảm khi thấy Lục Vương phi sống không dễ dàng gì khi gả cho một người như thế, nếu như cuộc sống êm đềm, sao lại xảy ra chuyện như ngày hôm nay.

Nhưng mà... những thứ Lục Vương gia đã nói trên triều kia, những chuyện bùng nổ đó... Bọn họ có thể giả vờ như không nghe thấy được à? Thật là... khà khà, tất cả đều là bí mật hoàng thất đó!

Bởi vì Lục Vương gia làm gì đó nhiều, kết quả không thể sinh con được. Được đấy, ai biết có phải hay không... Khụ khụ, thôi! Suy nghĩ kỹ một chút thì cũng không phải không có khả năng, dù sao, nếu như còn bình thường thì chắc chắn phải lấy một người như hoa như ngọc, nhưng thử nhìn người xấu xí vừa mới được nạp vào Lục Vương phủ đi! Xấu đến mức khiến người ta phẫn nộ!

Nếu như còn là người bình thường tuyệt đối sẽ không thích nữ nhân xấu xí như thế, tuyệt đối sẽ không thích! Đương nhiên chuyện này là một ám hiệu bí ẩn nào đó... A a! Không có ám hiệu gì cả!

Nhưng mà, nhưng mà mọi người đều nhất trí với nhận định này, lần này Lục Vương gia làm ra chuyện kinh động như thế là bị người nào đó kích thích, nếu không, óc heo như ông ta, sao có thể nghĩ đến mối liên quan rườm rà giữa hoàng trữ và thế gia như vậy, chuyện này là không thể nào! Làm sao óc heo có thể nghĩ nhiều như thế được?

Sau đó còn có Nhị Vương gia, xông lên rồi vô duyên vô cớ bị đánh, rõ ràng là xui xẻo nhưng ai ngờ trời xui đất khiến lại chiếm được chỗ tốt. Không hiểu sao lại có thêm một cô con dâu, chính là cháu gái của Thẩm gia, cũng hoàn toàn cột Thẩm lão gia và Nhị Vương gia vào cùng một con thuyền! Chuyện tốt thế này, quả thật trận đòn này quá đáng giá.

Còn một chuyện nữa là… Eo ôi, che mặt, chân Hoàng Đế thối thật à?

Từng việc từng việc một, thật sự khiến mọi người bàn tán say sưa về nó.

Nhưng mà cũng có người rất thông minh, từ từ cũng nhìn ra được có cái gì đó không đúng. Lần này xem như Lục Vương gia quậy một trận rất lớn nhưng căn bản mọi người đều thấy hài lòng. Chút chuyện này... Thật sự không có ai tính toán sau lưng à? Như thế vấn đề lại tới rồi, người có khả năng tính toán này rốt cuộc là ai đây?

Người có thể tác động đến Lục Vương gia không nhiều lắm, ông ta đã từng lăn lộn rồi nên căn bản không ai có thể tác động được.

Nhị Vương gia? Không thể nào, mặc dù quan hệ của Nhị Vương phi và Lục Vương phi không tệ, nhưng mỗi lần Lục Vương gia ăn uống chơi bời, không hề có Nhị Vương gia bên cạnh.

Thẩm gia? Cũng không thể nào, Thẩm Nghị rất nghiêm túc, Lục Vương gia thấy ông ta thì trốn rất xa, cũng không đúng!

Lục Vương phi? Lục Vương phi còn một đống nữ nhân trong hậu viện còn chưa xử lý xong đấy! Bà căn bản không hề quan tâm đến việc triều chính đúng sai, tóm lại Lục Vương phủ không hề liên quan gì đến bà ấy.

Những người khác? Những người khác không được lợi gì, sao phải làm như thế?

Chẳng người nào có khả năng, bây giờ xem ra có thể Lục Vương gia thật sự bị trời xui đất khiến, mọi người không nhịn được mà nghĩ đến chuyện bao nhiêu năm trước Thẩm Nghị cưới Ngu Uyển Tâm, bỗng nhiên hiểu rõ chân tướng. Có một loại người mà chính bản thân ông đã tạo thành một loạt phản ứng dây chuyền, có tốt, có không tốt!

Cho nên, vì lý do an toàn, vẫn nên cách xa ông ta ra một chút mới thích hợp.

Mọi người đều nghĩ như thế nhưng Lục Vương gia lại hồn nhiên không có cảm giác gì, mà ông cũng mơ hồ hiểu rõ, đại khái ông đã làm một chuyện tốt, nếu không, sao Nhị Vương gia lại đưa cho ông một củ nhân sâm ngàn năm tuổi nói là để duy trì sức khỏe? À đúng rồi, Thẩm phủ còn đưa cho ông một số đồ bồi bổ, rõ ràng chính là muốn cảm ơn mình.

Kết quả Lục Vương gia lại thêm đắc ý, ông thầm thề, phải có mối quan hệ tốt với Phó Thời Hàn, sao ông cảm thấy, mỗi lần qua lại với Phó Thời Hàn, ông đều được lợi!

Thật tốt quá đi!

Mà lúc này Thời Hàn đang ở Nhị Vương phủ pha trà cho Nhị Vương gia, hắn nghiền nát lá trà, từ từ chia trà, Nhị Vương gia thấy hắn ung dung thong thả, cười khẽ nói: "Mọi chuyện đều giống như lời con nói.”

Thời Hàn vẫn nghiêm túc như trước, không ngẩng đầu nói: "Đây không phải chuyện rất bình thường sao?"

Nhị Vương gia đánh vào bả vai Thời Hàn một cái, nói: "Tên tiểu tử này."

Cuối cùng Thời Hàn cũng ngẩng đầu nói: "Tính cách của Lục thúc chính là như thế, dù ông ấy có quậy đến thế nào thì Hoàng gia gia sẽ không làm bất cứ chuyện gì với ông ấy. Chút chuyện này, đổi thành bất cứ một người nào cũng không thể được. Mọi người đã tuân theo quy tắc quá lâu, lâu đến nỗi Hoàng Đế cũng không thấy mọi người mắc lỗi gì nữa, hơn nữa... Chính vì Hoàng gia gia chưa từng xem Lục thúc là người đảm nhiệm vị trí Thái tử, cho nên mới để ông ấy mặc sức náo loạn."

Nhị Vương gia suy nghĩ một chút cũng hiểu rõ, ông thở dài nói: "Đúng thật, bất kỳ ai trong chúng ta cũng không được, nhưng mà ngược lại để chúng ta không cần tốn sức cũng chiếm được tiện nghi. Ta muốn xem thử đám người lão Tứ có phải đã tức chết rồi không."

Thời Hàn cũng không ngừng động tác trên tay lại, rót một ít nước vào ấm trà, nhíu mày nói: "Thật ra thì Tứ Vương gia chưa từng nghĩ đến, vị trí Thái tử đó chưa bao giờ dành cho ông ta."

Nhị Vương gia tò mò: "Vì sao con lại chắc chắn rằng phụ hoàng sẽ không chọn ông ta, đừng quên, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, chưa đến phút cuối cùng không ai có thể nói mình là người chiến thắng cả."

“Con nối dõi. Tứ Vương gia không hề có con trai. Chính thất không có, ngay cả thê thiếp cũng không có con trai! Tuổi của ông ta không nhỏ, nữ tử trong phủ cũng không ít, nhưng không có con trai trưởng thì người cảm thấy Hoàng gia gia dám mạo hiểm thế à? Cũng như thế, Lục thúc cũng mãi mãi không thể là người thừa kế trong tương lai được. Không nói đến chuyện bản thân ông ấy không thể sinh được nữa, mà ngay cả cơ thể của Cẩn Ngôn cũng không thể chịu nổi những việc nặng nhọc. Làm Hoàng Đế phải có nhiều con cháu, dựa theo cách nói nhiều con nhiều cháu mới nhiều phúc." Thời Hàn đưa ly trà cho Lục Vương gia, rồi nói tiếp: "Trong tất cả các vị Hoàng tử, ngài, Tam Vương gia, Ngũ Vương gia mới thật sự là những người có lợi nhất trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị này. Mặc dù bây giờ Tam Vương gia cũng cùng chiến tuyến với ngài, nhưng chuyện sau này không thể nói trước được. Dù sao, người có đích tử, ngoại trừ Lục Vương gia, chỉ còn ngài và Tam Vương gia.”

Nhị Vương gia không hề ngạc nhiên trước những lời giải thích của Thời Hàn, thật ra ông đã nghĩ đến những chuyện này từ lâu rồi. Mặc dù bề ngoài trông rất thật thà, nhưng dù sao ông ta cũng là người hoàng tộc, lại là Hoàng tử lớn tuổi nhất, sao lại không nghĩ nhiều được chứ.

"Phía bên lão Tam, con nên yên tâm mới đúng, hắn vẫn luôn đứng về phía ta. Năm đó khi vừa sinh ra hắn đã được mẫu thân ta ẵm về nuôi lớn, tình cảm của hai chúng ta cũng tốt hơn người ngoài."

Thời Hàn: "Tình cảm không phải tiêu chuẩn để cân nhắc một việc."

Nhị Vương gia: "Ta tự hiểu được."

Bọn họ đều cho rằng, mình đã hiểu rõ Hoàng Đế rồi, nhưng người hiểu rõ Hoàng Đế nhất lại chính là Thời Hàn. Thời Hàn có thể biết chính xác từng quyết định của Hoàng Đế, chuyện này không ai trong số họ có thể làm được cả.

"Mặc dù lần này con đều đoán đúng tất cả mọi chuyện rồi, nhưng lần sau, ta không hy vọng con sẽ mạo hiểm như thế, một khi Lục thúc con khai ra con trong lúc hồ ngôn loạn ngữ thì con biết phải làm sao? Người tại vị kiêng kỵ nhất có người tính kế mình. Phụ hoàng lớn tuổi, sợ là sẽ càng nghi ngờ người ngoài hơn. Ta nói rồi, so với việc đạt được thành tựu, ta càng hy vọng con có thể sống tốt hơn."

Nhị Vương gia càm ràm, không giống người giàu kinh nghiệm như trước đó nữa. Thời Hàn cười: "Con biết." Hắn dừng lại một chút, mỉm cười nói: "Thật ra, đây không phải nguyện vọng của Cẩn Thư à? Dù sao làm một biểu ca, con cũng nên giúp hắn một chút. Chung quy là con cũng có thể trông cậy vào đệ ấy."

Nhị Vương gia nhìn vẻ mặt của hắn, cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Sao con có thể thuyết phục được Thẩm Các lão thế? Đừng nói với ta là con không hề mở lời trước với ông ta nhé, nếu như không thì lúc đó ông ta không nên ra mặt."

Chuyện này liên kết với chuyện khác!

Không có gì bất ngờ!

Thời Hàn nhíu mày nói: "Thật sự không có."

Nhị Vương gia: "Thật à?"

Thời Hàn gật đầu: "Có đôi khi, có một số người thật ra không cần phải nói bất cứ chuyện gì trước cả, nói chuyện, để người khác nắm được điểm yếu trái lại sẽ có vấn đề lớn, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên, chẳng qua con chỉ dự đoán trước phản ứng có thể xảy ra của ông ta, mà thật sự lại đúng như con nghĩ. Ngoại trừ Lục thúc, con chưa từng nói chuyện với người nào khác. Còn về phần Lục thúc, ngài thật sự cho rằng con cầm tay chỉ việc cho ông ấy à? Con không ngu ngốc thế! Có lúc, dẫn dụ vẫn quan trọng hơn. Nghĩa phụ, trước đó con có nói trước với ngài chưa? Không có đúng chứ, nhưng nhìn vào mắt con, ngài vẫn biết ý của con, những người khác có lẽ cũng giống như thế."

Cái này chính là cách chơi của những người thông minh.

Nhị Vương gia: "..."

Thời Hàn cười: "Nói không chừng, Thẩm Các lão cũng nắm chắc thời gian thích hợp, cố ý ra ngoài nhặt cái thùng rỉ này. Ngài nhìn xem, ngài nhặt, ông ta cũng nhặt. Cẩn Ngôn cũng cưới được Lý Tố Vấn đúng như ý nguyện rồi, rõ ràng mọi người đều vui cả đấy."

Nhị Vương gia: "Được rồi! Chúng ta đều là người nhặt được của hời."

Thời Hàn: "Sau này con còn phải tìm biểu đệ nữa, con giúp hắn nhiều việc như thế, khiến hắn được như ý nguyện cũng phải để hắn bảy tỏ một chút."

Nhị Vương gia cười: "Tên tiểu tử Cẩn Thư này, phải cảm ơn con thật tốt..."

Hai người đang nói chuyện thì nghe có người đến bẩm báo, Nhị Vương gia gọi người vào, gã sai vặt bẩm: "Thế tử Cẩn Ngôn của Lục Vương phủ mời Thời Hàn công tử đến nói chuyện."

Thời Hàn đứng dậy, động tác lại rất nhanh: "A Cẩn tìm con, con đi trước!"

Nhị Vương gia không nhịn được cười: "Không phải Cẩn Ngôn hẹn con sao? Sao con biết đó là A Cẩn."

Thời Hàn nghiêm nghị: "Anh vợ nhìn em rể chưa từng thấy hài lòng. Nếu như Triệu Cẩn Ngôn tìm con, đương nhiên sẽ mời Phó công tử, hoặc là Phó đại nhân, tuyệt đối không gọi là Thời Hàn công tử. Chỉ có A Cẩn gọi con như thế, bởi vì con là Thời Hàn ca ca của muội ấy!"

Nhị Vương gia kiểu 囧!

Đang khoe ân ái đó hả?

Nhị Vương gia: Quả nhiên là người trẻ tuổi, ông phất tay: "Đi nhanh lên đi."

Thời Hàn cong môi, mang theo nụ cười rời đi. Nhị Vương phi đến vừa khéo thấy bóng lưng hắn, vào cửa nói với Nhị Vương gia: "Trông Thời Hàn đang rất vui vẻ." Mặt bà cũng mang theo nụ cười tươi.

Nhị Vương gia: "Đi gặp A Cẩn đấy. Người trẻ tuổi, còn thể hiện tình cảm trước mặt ta nữa, a a a, cũng chẳng thèm nghĩ đến việc nó còn chưa tha được thịt về nhà đâu! Còn ta đã đơm hoa kết trái rồi đây này."

Nhị Vương phi cười to: "Thời Hàn giúp ông như thế, ông còn cười nhạo sau lưng nó. Thiếp không chỉ là nghĩa mẫu của nó, cũng là di mẫu ruột của nó đấy. Chàng nói thế, thiếp không thích nghe đâu!"

Hai người chỉ đang đùa giỡn thôi, Nhị Vương gia mỉm cười nói: "Ta nào dám cười nhạo nó đâu, Thời Hàn của chúng ta rất tài giỏi, cười nhạo nó, bị nó nhỏ mọn tính kế trả thù thì sao? Ta còn phải dựa vào nó đi xem xét nhà tốt cho Cẩn Ninh nữa đấy! Chuyện này đang trong thời kỳ nhạy cảm, mặc dù cưới cháu gái của Thẩm Các lão là môn đăng hộ đối nhưng nếu chúng ta nói ra, khó mà đảm bảo phụ hoàng sẽ không nói gì.”

Thật ra cũng không hẳn là bọn họ có suy nghĩ gì khác, nhưng bọn họ không thể không bận tâm đến suy nghĩ của Hoàng Đế, đấy không chỉ là phụ hoàng, mà còn là người đứng đầu trong thiên hạ này.

Nhị Vương phi thở dài: "Nếu như Lê Tịch còn sống, thấy Thời Hàn thông minh thế này, không biết có thấy vui vẻ không."

"Nếu như đã thông minh, vì sao lại không vui chứ?" Nhị Vương gia hỏi.

Nhị Vương phi nhìn ông: "Đúng thế. Nếu đã thông minh thì có gì không vui chứ. Nhưng nếu như Lê Tịch vẫn còn sống, nàng ấy sẽ dạy dỗ Thời Hàn thật tốt, ta đang nghĩ, chuyện này có thể sẽ đi theo hướng khác không." Nhị Vương phi ngồi trên đùi Nhị Vương gia, dịu dàng nói: "Cho nên, dù là lúc nào, dù tình huống gì, thiếp cũng phải cảm ơn A Cẩn. Nếu không có A Cẩn cũng không có Thời Hàn thế này. Thiếp vẫn còn nhớ rõ trạng thái của Thời Hàn trong mấy năm Lê Tịch mới mất. Khi đó thiếp rất sợ, thiếp sợ một ngày nào đó, thiếp sẽ mất đi Thời Hàn, ông hiểu không? Mỗi khi ngủ, thiếp đều không thể ngủ ngon."

Nhị Vương gia gật đầu: "Đương nhiên ta hiểu rõ rồi. Nhưng mà mọi chuyện đều đã qua, tất cả đều sẽ tốt lên thôi. Có A Cẩn ở đây, Thời Hàn sẽ sáng suốt hơn những nam nhân bình thường khác một chút thôi, mà nó cũng sẽ không còn trở nên tà ác như những gì nàng nghĩ, thế không phải tốt rồi à?"

Nhị Vương phi gật đầu: "Rất tốt. Thật sự rất tốt. Khi đó Lê Tịch nhắc mãi tà ác tà ác, thiếp vẫn luôn không hiểu, nhưng khi thấy một phần điên cuồng ở Thời Hàn, thiếp đã cảm nhận được nghĩa của hai chữ kia."

Nhị Vương gia: "Không có gì đâu. Thời Hàn không chỉ có A Cẩn, còn có chúng ta nữa."

Nhị Vương phi gật đầu: "Ừm, còn có chúng ta."

Ở bên này hai người đang lo lắng không yên, nhưng phía bên kia Thời Hàn đã trở về dáng vẻ của một thiếu niên đang lốc cốc chạy đến Lục Vương phủ, trên mi mắt hắn vẫn còn treo ý cười, trong tay xách theo bánh ngọt A Cẩn thích ăn nhất.

Người gác cổng của Lục Vương phủ đã quen với việc Phó công tử đến đây, dù sao, ngoại trừ hoàng cung và Nhị Vương phủ, nơi Phó công tử đến nhiều nhất chính là Lục Vương phủ của bọn họ.

Đúng như dự đoán, cái gì mà Cẩn Ngôn hẹn hắn, đều là nói dối cả. A Cẩn đã ngồi ngay ngắn trong tiểu viện của mình rồi.

Thời Hàn lấy bánh ngọt ra: "Đều là thứ muội thích đấy."

A Cẩn híp mắt cười: "Là bánh pha lê của Tường Vân Trai. Quả nhiên Thời Hàn ca ca vẫn là người hiểu ta nhất. Sáng sớm hôm nay ta còn đang nói là muốn ăn nhưng lười ra ngoài đi mua."

Thời Hàn mỉm cười: "Muội có thể sai hạ nhân đi mà."

A Cẩn cảm thấy Phó Thời Hàn thật sự chẳng biết nói chuyện gì cả, nàng đang muốn thể hiện tấm lòng của mình mà hắn lại nói thế. Thấy A Cẩn chu cái miệng nhỏ nhắn lên, Thời Hàn kéo búi tóc nhỏ của A Cẩn, hắn cười hỏi: "A Cẩn tìm ta là có chuyện gì à?"

A Cẩn: "Không có chuyện, ta không tìm huynh được hả? Thời Hàn ca ca thật sự khách sáo quá rồi. Bây giờ còn chưa cưới thê tử đã không thèm để ý đến tiểu muội muội hồn nhiên đáng yêu này nữa, nếu như sau này có thê tử rồi thì chắc hoàn toàn không quen ta luôn mất."

Thời Hàn nhíu mày, sau này... Lấy vợ à! Chẳng lẽ nàng vẫn còn oán trách hắn à? Ngoại trừ nàng... Hắn còn lấy được người khác sao?

"Nếu như A Cẩn không thích thì cả đời này Thời Hàn ca ca không cưới nữa."

A Cẩn cảm động: Đậu xanh rau má, Thời Hàn ca ca đối xử với nàng quá tốt rồi, làm nàng cảm động muốn khóc luôn!

A Cẩn chớp chớp đôi mắt to, Thời Hàn mỉm cười hỏi: "A Cẩn đang muốn hỏi, có phải ta đã xúi cha muội không, đúng chứ?"

A Cẩn o(╯□╰)o, huynh thật là tự mình hiểu mình nha!

"Đúng thế, có phải Thời Hàn ca ca không?"

Thời Hàn mỉm cười nói: "Muội đoán xem!"

A Cẩn nắm lấy góc khăn tay phất tay, cười híp mắt: "Ta không đoán thì Thời Hàn ca ca nói thẳng cho ta biết nhé! À, ta biết rồi, chắc chắn là Thời Hàn ca ca làm."

Thời Hàn đưa bánh ngọt đến bên miệng A Cẩn, A Cẩn dứt khoát há miệng, cắn bánh pha lê, nhét đầy cái miệng nhỏ nhắn.

"Thời Hàn ca ca đều vì giúp đỡ A Cẩn đấy, tất cả mọi chuyện có lợi với Lục Vương phủ đều là chuyện ta nên làm." Ngón tay Thời Hàn nhẹ nhàng dời xuống, lau đi vết bánh ngọt dính trên mép của A Cẩn.

A Cẩn vươn đầu lưỡi lướt qua những ngón tay của hắn trước khi hắn kịp rút tay lại, ăn hết vụn bánh, ăn xong, uống một hớp trà nói: "Quả nhiên vừa mềm vừa dẻo rất ngon."

Thời Hàn ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, gần như không thể động đậy nổi, hắn cảm giác cả người mình đều trở nên tê dại, sắc mặt lại ửng đỏ đáng ngờ. Hồi lâu sau, nói: "Quả nhiên... Vừa mềm vừa dẻo, rất ngon."

Vẻ mặt của A Cẩn đầy thắc mắc: "Huynh chưa ăn mà, sao biết vừa mềm vừa dẻo lại ngon thế."

Thời Hàn "Khụ khụ" một tiếng, hơi cúi đầu: "Chưa ăn... Nhưng ta cũng cảm nhận được."

A Cẩn: "Từ trước đến giờ huynh đều không thích ăn mấy món ngọt thế này, huynh lén ăn à? Đúng rồi đúng rồi, không phải huynh nói muốn dẫn ta đến chỗ đám người của Cảnh Diễn ca ca ăn cơm à? Khi nào huynh đưa ta đi thế?"

Nhìn dáng vẻ như con chuột nhỏ tham ăn này, nàng đã hoàn toàn quên mất những chuyện muốn hỏi Thời Hàn rồi, Thời Hàn cười gật đầu: "Lựa ngày chẳng bằng gặp ngày, muội xem, chạng vạng tối nay thì sao?"

A Cẩn vui vẻ gật đầu: "Được nha!"

Thời Hàn thấy nàng hài lòng như thế, cũng nở nụ cười: "A Cẩn thích thì cái gì cũng được."

A Cẩn vươn vai: "Thế ta đi gọi ca ca với tỷ tỷ, mọi người cùng nhau đi ăn, ha ha. Chúng ta lập thành một đại gia đình đi chiếm món hời."

Thòi Hàn: "Sau này cho dù A Cẩn muốn làm gì thì trực tiếp làm là được, hoàn toàn không cần phải suy tính gì cả. Có chuyện gì, trực tiếp tìm Thời Hàn ca ca là được."

A Cẩn: "Được à?"

"Đương nhiên là được rồi."

Đôi mắt to tròn của A Cẩn tràn ngập ý cười: "Thế huynh nói cho ta biết, chuyện này có liên quan gì đến huynh hay không?"

Thời Hàn gật đầu: "Phụ vương muội tìm ta, ta có chỉ điểm cho ông ta một chút."

A Cẩn: "Ta biết ngay mà, ông ấy nói có quân sư thì chắc chắn là huynh rồi, nhìn ông ấy không bình thường, người xung quanh cũng chẳng ai tài giỏi cả. Chẳng qua là, huynh tính kế tới lui như thế, thật sự không có vấn đề gì à?"

Đây là người thứ hai trong hôm nay hỏi hắn rồi, Thời Hàn không hề có chút phản cảm nào, trái lại hắn cẩn thận giải thích với A Cẩn: "Đương nhiên không có vấn đề gì, A Cẩn nhớ Thời Hàn ca ca đã nói gì với muội không? Cho dù làm bất cứ chuyện gì, muội muốn bước bước đầu tiên ít nhất phải nhìn trước năm bước nữa. Mà nếu không được thì cũng phải hơn ba bước. Như thế mới được xem là đúng. Nếu cha muội gây chuyện trong triều, như thế sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền. Những phản ứng dây chuyền này chúng ta đều phải lợi dụng thật tốt, không được để chuyện này chỉ được thực hiện một bước. Thật ra thì lúc cha muội ở trên triều nói hươu nói vượn, Hoàng Đế không phải không nghe vào mà lúc tức giận..." Thời Hàn cười: "Cũng là tức giận thật. Nhưng Hoàng Đế là một minh quân, làm minh quân rất khổ sở, nhưng mà người bên dưới dễ làm việc. Ông ấy chỉ cần trút hết giận sẽ xem như chúng ta chưa nói gì, ông ấy cũng sẽ đo lường được những lời này có thật sự có ích hay không. Mẫu thân muội vào cung thỉnh cầu Ngu Quý phi, chẳng qua là cho Hoàng Đế một cái thang, Hoàng Đế chỉ cần bước trên cái thang này đi xuống là tốt rồi. Muội nhìn đi, có phải bây giờ mọi chuyện đã tốt rồi không? Thật ra thì, không phải Hoàng Đế không muốn gả Lý Tố Vấn cho Cẩn Ngôn."

A Cẩn trợn tròn hai mắt nói: "Huynh gạt ta."

Thời Hàn lắc đầu: "Ta không gạt muội. Muội cũng biết, ta không có! Mặc dù trong lòng Hoàng Đế không vừa ý Lý Tố Vấn, nhưng mà ông ấy là Hoàng Đế, cho dù là thứ mà chúng ta không nghĩ đến thì ông ấy cũng đã nghĩ đến rồi. Chẳng qua là... Trong lòng ông ấy cũng có rất nhiều suy nghĩ khó khăn. Hơn nữa, để một Thế tử của Vương phủ cưới một Lý Vấn Tố không có gia thế, chuyện này nói thế nào cũng thấy khó nghe. Lục Vương gia làm thế thật ra cũng khiến Hoàng Đế dễ giải quyết hơn. Muội xem qua chuyện này biết bao nhiêu người được lợi chứ, những lời Lục Vương gia nói chưa chắc không phải là điều Hoàng Đế muốn nói. Cho dù là ai, cho dù có tốt hay không đều là nhi tử của Hoàng Đế. Ông ấy không hy vọng mọi người lại thù hằn lẫn nhau. Cho dù người thừa kế là ai cũng như nhau. Mà hôm nay, ai ai cũng thấy vui mừng."

A Cẩn cười to, nàng chống cằm nhìn Thời Hàn, hỏi: "Thế theo như huynh nói thì thật ra phụ vương ta khiến Hoàng gia gia vô cùng vừa lòng nhỉ!"

Thời Hàn: "Đó là điều đương nhiên rồi."

A Cẩn: "Vậy huynh nói một chút xem, chuyện của Thi Lam là thế nào? Huynh thì tốt rồi, để nàng ấy tính toán biểu đệ huynh, có người nào như huynh không chứ?"

Ngón tay Thời Hàn gõ nhẹ lên bàn, nhíu mày hỏi A Cẩn: "Thi Lam là biểu tỷ của muội, nhưng mà, Cẩn Thư là đường ca của muội. Vả lại, quan hệ của hắn và Thẩm Thi Lam còn gần hơn muội đấy. Hơn nữa, mối quan hệ của hai người họ đơm hoa kết trái, không phải cực kỳ tốt à?"

A Cẩn nghĩ về người biểu ca vẫn luôn tặng cho nàng những món quà nhỏ: "Biểu ca rất tốt."

"Thế thì được rồi."

"Ai có thể ngờ được vở kịch này là do Phó Thời Hàn đứng sau lưng tính toán chứ?" A Cẩn nghiêng đầu nói, giọng nói cực kỳ phiền muộn.

Thời Hàn hơi ngẩng đầu, nhìn trời trong xanh nói: "Ai tính toán không quan trọng, quan trọng chính là ai ai cũng vừa lòng. A Cẩn, chỉ cần A Cẩn mong muốn, A Cẩn muốn làm, A Cẩn hy vọng, Thời Hàn ca ca cũng sẽ vì muội mà tranh thủ."

A Cẩn kéo tay Thời Hàn: "Huynh là ca ca ta, là ca ca ruột của ta ~~~~(>_<)~~~~"

Thời Hàn cười vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng nói: "Nói nhăng nói cuội gì đấy?" Cái gì mà ca ca, từ trước đến giờ thứ hắn muốn đều không phải từ ca ca này, bảo vệ muội từ nhỏ đến lớn, rõ ràng ta đang nuôi vợ từ bé. Nếu không vì sao ta phải dạy muội?

A Cẩn: "Thật sự là ca ca ta mà. Thời Hàn ca ca, không biết vì sao, nghĩ đến sau này có người cướp huynh đi, huynh phải cưới vợ ta lại thấy cực kỳ không thoải mái!"

A Cẩn đè ngực, ăn ngay nói thật, nghĩ đến sau này Thời Hàn ca ca sẽ cưng chiều người khác, trong lòng nàng thật sự rất đau khổ! Không thoải mái!

Thời Hàn cười to hơn nữa, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé múp thịt của A Cẩn, đan chặt mười ngón tay với nàng: "Sau này có chuyện gì thì Thời Hàn ca ca đều nghe theo A Cẩn, chỉ cần A Cẩn bằng lòng."

A Cẩn hài lòng gật đầu: "Ha ha!"

Cẩn Ngôn vừa đi đến cửa viện, lảo đảo một cái, xém chút nữa té trật chân rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang giao nhau kia của hai người, ánh mắt gần như muốn phun ra lửa, nhìn chằm chằm Phó Thời Hàn, lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi, nói: "Phó Thời Hàn, bỏ cái móng chó của huynh ra nhanh."

Mặt A Cẩn cực kỳ vô tội nói: "Ca ca, Phó Thời Hàn đắc tội với huynh à?"

Xém chút nữa Cẩn Ngôn đã không thể thở nổi, cái đứa em gái ngu ngốc này, bị người ta chiếm hời mà còn không biết.

"Muội đã chẳng phải con nít gì nữa rồi, cũng phải nghĩ đến vấn đề nam nữ khác biệt chứ." Nói xong, tiếp tục trừng mắt nhìn Phó Thời Hàn, gần như muốn nhìn xuyên qua người hắn nói: "Tuổi tác của muội ấy còn nhỏ, là một đứa bé, một đại nam nhân như huynh, tuổi tác không còn nhỏ nữa, thật sự không thích hợp."

Thời Hàn vô tội nhìn Cẩn Ngôn nói: "A Cẩn xem ta là ca ca ruột."

Nếu như có thể, Cẩn Ngôn thật sự muốn xắn tay áo lên đánh người, mặc dù lần nào Phó Thời Hàn cũng đều giúp hắn. Nhưng hắn ta lại mơ tưởng đến người muội muội đơn thuần, dễ thương của mình, nên hắn cảm thấy mình không thể nhịn nổi.

Đây chính là triệu chứng anh vợ trong truyền thuyết đấy.

"Có là ca ca ruột cũng không được như thế." Cẩn Ngôn tiếp tục kêu gào.

A Cẩn vội vàng gật đầu: "Được được được, mọi chuyện đều nghe huynh được chưa?" Giọng A Cẩn cực kỳ qua loa, lẩm bẩm bên tai Thời Hàn: "Chắc chắn ca ca của ta đã cãi nhau với Tố Vấn tỷ tỷ, nếu không thì không như thế đâu. Chúng ta là nằm không cũng trúng đạn đó."

Cẩn Ngôn cảm thấy mình bị muội muội ngốc này chọc cho tức chết rồi, muội muội hắn không phải lanh lợi lắm à? Sao tới gần Phó Thời Hàn một chút đã thay đổi thành thế này rồi vậy? Chắc chắn là khí chất có sai lầm, chắc chắn là thế rồi!

Lại thấy A Cẩn cười khanh khách dựa vào người Thời Hàn, giống như kim đồng ngọc nữ, hắn lại không thể nói lời nào khác nữa. Đại khái là mắt không thấy tâm không phiền, phất ống tay áo mặt đen lại rời đi mất.

Như thế càng khiến A Cẩn chắc chắn: "Chắc chắn là ầm ĩ với Tố Vấn tỷ tỷ nên không được thoải mái rồi. Cũng chỉ có mỗi Tố Vấn tỷ tỷ nuông chiều được huynh ấy." Giống hệt tiểu đại nhân.

Thời Hàn: "Cũng đúng!"

Hắn vẫn mang nụ cười và thái độ thân thiện đấy, A Cẩn lầm bầm: "Huynh ấy phải lập gia đình rồi, mặc dù cưới Tố Vấn tỷ tỷ đúng như trái tim của huynh ấy muốn. Nhưng tóm lại không như chúng ta nghĩ, có lẽ là... Có lẽ là huynh ấy có chút sợ hãi? Cái này chắc chắn là hội chứng sợ hôn nhân."

Thời Hàn: "Hả?"

A Cẩn: "Chính là càng đến phút cuối cùng thì trong lòng càng nổi lên cảm giác sợ hôn nhân."

Thời Hàn: "Còn có chuyện này à?"

A Cẩn: "Có chứ! Không được, ta phải đi khuyên bảo hai người họ một chút, à à đúng rồi, phía Cẩn Thư ca ca, huynh cũng phải cố gắng trấn an huynh ấy đó. Bên chỗ ta thì nhiều người hơn, ba người lận. Ca ca ta, Tố Vấn tỷ tỷ, còn có Thi Lam! Ta sẽ mời Thi Lam sang đây, để nàng ấy và Tố Vấn tỷ tỷ nói chuyện với nhau." Cực kỳ nghiêm túc. A Cẩn cảm thấy, mình cũng coi như sống hai đời rồi, mặc dù chưa từng thành thân nhưng cũng biết rất nhiều chuyện. Nàng là thành viên của nhóm du hành thời gian đấy, phải phổ cập kiến thức cho hai tỷ tỷ thật tốt mới được.

A Cẩn trông nghiêm túc như thế mà Thời Hàn chỉ cảm thấy thật sự rất buồn cười, nhưng mà tuy là như thế hắn vẫn cố gắng phối hợp với nàng: "Mọi chuyện đều nghe theo muội. Ta nghĩ, mấy ngày nay chắc sẽ tương đối bận, muội phải biết là hai đứa cháu của hoàng thất thành hôn, mọi người đều phải bận rộn theo."

A Cẩn: "Nghĩ lại cũng nhanh thật nha." Dáng vẻ trông rất phiền muộn.

Thời Hàn xoa đầu nàng: "Tiểu nha đầu muội đấy, còn nói như thế nữa. Đi, đi mời mẫu thân và ca ca tỷ tỷ của muội, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn tối. Mặc dù thức ăn trong phủ cũng rất ngon, nhưng thỉnh thoảng ra ngoài đổi chút mùi vị cũng rất tốt."

A Cẩn: "Ừ được!"

Hỉ Doanh Môn vẫn luôn đông đúc, Thời Hàn dẫn mọi người lên lầu, mọi người đều mặc y phục bình thường, nhưng người trong kinh cũng chẳng phải ngốc, Thế tử Cẩn Ngôn của Lục Vương phủ còn có ai không biết. Nhưng mà nếu người ta không muốn nói, cũng chỉ có thể gật đầu bày tỏ.

Đợi đến khi lên lầu, A Cẩn mặt đối mặt với người nữ nhân đang đi xuống lầu, người nữ nhân kia chính là Thôi Mẫn. Thôi Mẫn thấy bọn họ cũng ngẩn ra, nhưng nàng ta đã không phải nàng ta của ngày trước, nàng ta nhanh chóng ý thức được không thể nào tránh né, khẽ nở nụ cười nói: "Chào Lục phu nhân, Triệu công tử, Triệu tiểu thư."

Ấn tượng của Lục Vương phi về Thôi Mẫn cũng không tốt, nhưng chỉ khẽ gật đầu rồi lướt ngang qua nàng ta, Thôi Mẫn né người sang bên cạnh, trên mặt mang theo ý cười nhưng cũng không nhúc nhích, đợi mọi người đi qua, nàng ta quay đầu nhìn bóng dáng Cẩn Ngôn, cắn môi.

Có lẽ là vô tình, vừa khéo A Cẩn quay đầu lại, mắt hai người đối diện nhau, tình cảm trên mặt Thôi Mẫn không thể che giấu được, nàng ta nhanh chóng điều chỉnh, lộ ra vẻ mặt tươi cười.

A Cẩn như không thấy quay đầu, Thời Hàn lập tức hỏi: "Sao thế?"

A Cẩn lắc đầu: "Không có gì."

Thôi Mẫn nhìn dáng vẻ quan tâm của Phó Thời Hàn, gần như không dám tin, đó là Phó Thời Hàn trước kia - Là tướng quân Phó Thời Hàn máu lạnh.

Ở trước mặt người ngoài nàng ta không hề để lộ ra suy nghĩ, nhanh chóng trở về phủ.

Chờ khi trở về Thôi phủ thì nghe nha hoàn bẩm báo, Thôi đại nhân đang trong thư phòng chờ Thôi Mẫn.

Thôi Mẫn vội vàng đến thư phòng, Thôi Đại nhân đang xem sách, nghe tiếng gõ cửa, nói: "Vào đi."

Thôi Mẫn đẩy cửa vào, nói: "Cha tìm con à?"

Thôi Đại nhân nhìn Thôi Mẫn, gật đầu: "Mẫn nhi ngồi đi."

Cho dù Thôi Mẫn đã che giấu rất tốt, nhưng dù sao nàng vẫn là con gái ông, Thôi đại nhân hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì à?"

Thôi Mẫn chần chờ một lát, nói: "Không có gì ạ. Chỉ là con đã gặp người không nên gặp."

Thôi đại nhân run lên: "Chính là... Tề Vương gia à?"

Thôi Mẫn lắc đầu: "Là Phó Thời Hàn và Triệu Cẩn Ngôn. Lúc con ở Hỉ Doanh Môn thì gặp phải Phó Thời Hàn và Triệu Cẩn Ngôn."

Đương nhiên Thôi đại nhân hiểu con gái mình đang lo điều gì, ông ta cau mày nói: "Triệu Cẩn Ngôn muốn lấy Lý Tố Vấn. Lý Tố Vấn cũng là người mà kiếp trước con không biết, đúng không?"

Thôi Mẫn siết chặt tay, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Không ạ, con biết nàng ấy. Cuối cùng thi thể của Triệu Cẩn Ngôn là do nàng ấy mang đi. Nàng ấy là danh y nổi danh trên giang hồ, mặc dù con không biết tên nhưng vẫn nhớ gương mặt đó. Nhưng con thật sự không ngờ, sống lại một lần, mọi chuyện đều đã thay đổi, hắn đã sớm tìm được nàng ấy, thậm chí còn sắp cưới nàng ấy."

Thôi đại nhân có tham gia buổi lâm triều hôm trước nên đương nhiên đã biết hết mọi chuyện, ông than thở: "Lâm triều hôm trước thật sự là một trò khôi hài. Mẫn nhi, mọi chuyện đều khác hoàn toàn với những gì con nói, con thật sự còn muốn đi theo tính toán của mình à? Nếu con không muốn, có lẽ sống lại một lần, mọi chuyện đều khác chăng?"

Khó khăn lắm Thôi đại nhân mới tin chuyện con gái mình sống lại là thật, nhưng tình hình này khiến ông cực kỳ nghi ngờ. Không phải nghi ngờ con mình sống lại, mà nghi ngờ tất cả chuyện xưa đều đã đi theo hướng khác.

Thôi Mẫn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ mờ mịt nói: "Có lẽ, có lẽ sẽ khác, nhưng con không dám đánh cược." Nước mắt nàng thay nhau rơi xuống: "Con không dám!"

"Con thích Triệu Cẩn Ngôn, có lẽ, có lẽ cha có thể vào cung xin chỉ của Hoàng Đế, cho dù làm thiếp cũng được, dù sao, hắn cũng là người thành công, hắn..." Mặc dù Thôi đại nhân bị người ta gọi là Thôi đại nhân có bàn tay sắt, nhưng mà đối với con gái thì rất mềm lòng, ông ta vẫn nhớ sau khi con gái tỉnh lại, vội vội vàng vàng viết thư để xin gặp ông ta, vẻ mặt nàng gần như sắp điên lên.

Càng khiến ông ta ngạc nhiên hơn chính là nàng nói rất nhiều rất nhiều chuyện, không hề sai! Con gái ông ta đã từng ở một nơi khác, nàng ấy đã chết đi sống lại!

Thôi Mẫn lắc đầu, nàng ngẩng đầu: "Con không thể gả cho hắn được."

Lau sạch nước mắt, Thôi Mẫn đứng dậy đến bên cửa sổ, nàng nhìn ra nhành cây xanh biếc ngoài cửa sổ, nói: "Cha, có phải con chưa từng nói qua với cha, con và bọn họ có xích mích không?"

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ

Hỉ Doanh Môn.

Vẻ mặt A Cẩn nghiêm túc: Những món này, có phải chỉ để nhìn, không ăn được đúng không?

Thời Hàn: Ta là người góp vốn, muội nói thế, không tốt lắm nhỉ?

A Cẩn: Thổ hào... Chúng ta làm bạn đi!

Thời Hàn: Tặng cho muội!

A Cẩn ôm bắp đùi: Ca ca, món ăn ở đây thật là ngàn dặm khó tìm, sắc hay hương đều có đủ, chắc chắn là có một đầu bếp rất giỏi đứng ở phía sau, chắc chắn ông chủ của người này càng xuất sắc hơn nữa! Ha ha!"

Thời Hàn: Ta còn có Phiêu Hương Cư, Bách Vị Hiên, Trân Bảo Các... Đều cho muội!

A Cẩn ôm lấy cổ của Thời Hàn. Thời Hàn ca ca, ta thích huynh nhất!!!

Cẩn Ngôn vừa vẽ vòng vừa khóc: Em gái khi còn nhỏ thông minh, lanh lợi của ta đâu rồi? Sao lại để cái bức tường này lừa gạt thế? Hu hu!

Đọc truyện chữ Full