Phàm là người sáng suốt, ai cũng nhìn ra được, mà bắt gian tại trận kiểu này, tất nhiên là bút tích của Mộng Tuyết cô nương kia, dù nàng ta khóc đến lê hoa đái vũ cũng thế thôi. Thật ra nghĩ thử cũng đúng, một dòng dõi hoàng thất đến dây dưa với mình, không bám chặt thì sao có thể thuận lợi tiến vào Vương phủ? Bị ăn nằm vô ích thì không ổn chút nào.
Vì vậy ánh mắt của mọi người đều có chút kỳ quái, không phải ai cũng ngu nha!
Hơn nữa, sao nhiều người lại đến tìm Mộng Tuyết cô nương này một cách trùng hợp như thế? Không phải là đã chuẩn bị sẵn một cái móc để Lục vương gia chui vào ư. Người người đều nhìn ra được, nhưng nếu như trên đời này có một người không nhìn ra, thì đó chính là Lục Vương gia, ông ta chưa kịp xách quần đã lớn tiếng gào thét: Đừng làm tổn thương Mộng Tuyết!
Thật là... Vứt danh dự đến tận nước Trảo Oa luôn!
*Chú thích: Trảo Oa là đảo Java ngày nay
Tuyệt vời chưa? Còn vừa khéo để Ngũ Vương gia bắt gặp chuyện này. Ngũ Vương gia cũng xui xẻo mới đụng phải chuyện như vậy. Tuy rằng Tứ Vương gia và Lục Vương gia bất hòa, mà Ngũ Vương gia và Tứ Vương gia lại cùng một bè cánh. Nhưng trên thực tế, quan hệ giữa Ngũ Vương gia với Lục Vương gia vẫn rất tốt. Dẫu sao, tuổi tác bọn họ cũng khá gần nhau, lại chơi chung từ nhỏ. Nói trắng ra thì, Lục Vương gia còn chưa phải là một trong những kẻ tranh giành ngôi vị hoàng đế với bọn họ, đây đã là một điểm cộng lớn rồi.
Trước kia khi mọi người chưa thành thân, Lục Vương gia nghiêng về phe bọn họ hơn, sau đó đủ loại chuyện xoắn vào nhau, bất giác khiến lão Lục và Tứ ca như nước với lửa, vô cùng xa cách.
Tứ ca từng nói chắc chắn là Lục Vương phi ở trong đó gây xích mích, nhưng ông ta lại phản đối, không hề tin tưởng. Ai chẳng biết Lục tẩu là người dịu dàng nhất. Đại khái Tứ ca cũng ăn không được nên đạp đổ thôi. Phải biết rằng, lúc ấy Tứ tẩu làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, cũng không thấy Lục tẩu trả thù thật. Hơn nữa những năm qua, Lục ca bị Lục tẩu nuông chiều thành ra càng không biết tiến lùi, cực kỳ thích tìm đường chết.
"Sao Lục đệ lại ở đây. Mau mặc áo quần đàng hoàng đi, bẽ mặt quá." Việc đã đến nước này, ông ta làm huynh trưởng, tất nhiên phải mở miệng xoay chuyển cục diện.
Nhưng... Không xoay chuyển còn đỡ, chỉ vì sự "xoay chuyển" này của Ngũ Vương gia, khiến cảm giác tồn tại của Lục Vương gia quét khắp cả kinh thành, chẳng những quét chính ông ta, còn mang mệt mỏi đến cho Tứ Vương gia.
"Các người đừng có nhìn nữa, bọn ta tâm đầu ý hợp, tất nhiên ta phải nạp Mộng Tuyết vào vương phủ." Lục Vương gia biện bạch, không muốn người khác coi thường nữ tử mình thích.
Ngũ Vương gia nổi giận: "Nếu là tâm đầu ý hợp, tại sao không nạp vào trong phủ rồi làm những chuyện tư mật này. Lén lén lút lút thế kia, chẳng lẽ ngươi còn lý do gì à?"
Lục Vương gia cũng không thèm mặc quần áo, chống nạnh nói: "Đó không phải là vì đệ muốn ăn được người ta trước sao? Nếu không lại bị Tứ ca cướp đi nữa, bao nhiêu năm qua, huynh ấy làm bao nhiêu chuyện như vậy rồi. Không thể nhường nhịn đệ đệ đây một lần à? Lần trước đệ cũng để ý vị cô nương kia. Nhưng cuối cùng huynh ấy mượn thời cơ anh hùng cứu mỹ nhân nạp người ta vào phủ. Ngộ nhỡ lần này đệ không nhanh hơn chút, là lại bị Tứ ca giành trước. Có cái gì mà đệ vừa ý mà huynh ấy không thích đâu. Có ai làm ca ca như thế không chứ?"
Mọi người đều xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Mộng Tuyết lại thêm mấy phần hàm ý. Quả là không nhìn ra, một cô nương như vậy, ấy mà có thể khiến cho hai vị Vương gia yêu thích. Lẽ nào ánh mắt và phẩm vị hoàng thất quý tộc này khác với bọn họ?
Mà trong lòng Mộng Tuyết thì hối hận không thôi, nếu biết Tứ Vương gia cũng mến mộ nàng ta, cớ gì nàng ta phải bày ra hạ sách này, bất kể thế nào, Tứ Vương gia cũng mạnh hơn Lục Vương gia nhiều mà.
Nghĩ đến đây, nước mắt vốn giả biến thành thật, khó chịu như đau thắt lòng...
Ngũ Vương gia âm thầm tìm hiểu, lại không hề biết Tứ ca cũng để ý nữ tử này, có điều, phẩm vị bình thường ghê, mặc dù nhìn dung mạo cũng không tệ, nhưng chỉ cần nhìn hành vi này, đã biết không phải kiểu lanh lợi lắm. Khá ngu dốt, nghĩ đến đây, ông ta không khỏi cảm khái, mắt nhìn nữ nhân của Tứ ca, đúng là bất ổn!
Lục Vương gia hoàn toàn không biết, lời này của ông ta gây cho mọi người nhầm lẫn bao nhiêu, bản thân ông ta lại cảm thấy hết sức có lý. Không chỉ có lý, còn không vội mặc quần áo, nhìn ông ta trần truồng gương mặt đầy vẻ vàng thật không sợ lửa, Ngũ Vương gia hết cách, ông ta không thể ngăn cản vụ kiện cáo giữa Tứ ca và Lục đệ, để họ tự xử đi!
Nghĩ thế, Ngũ Vương gia gần như là giũ áo bỏ đi.
Lục Vương gia không cảm nhận được Ngũ Vương gia bỏ đi vì tức, ông ta nghĩ, chắc chắn là Ngũ ca là đi tìm Tứ ca để đòi lại công đạo cho ông ta, ông ta hí hửng kéo Mộng Tuyết, nói: "Nàng hãy yên tâm, tất nhiên ta sẽ mang nàng về phủ. Nàng đừng buồn, người ngoài đừng hòng tổn thương nàng một chút nào."
Mà Mộng Tuyết cũng biết, nếu việc đã đến nước này, hiển nhiên phải bám lấy Lục Vương gia, vì vậy bèn hai mắt đẫm lệ biểu đạt tình cảm của mình, hai người này cũng hay, chẳng ai quan tâm bản thân đang trần như nhộng. Ngũ Vương gia rời đi, tất nhiên mọi người cũng lê lết ra về, chỉ muốn nghe nhiều hơn nhiều chuyện thêm chút.
Sau đó, Lục Vương gia vô cùng tự đắc đem người về Lục Vương phủ. Tuy người đã theo ông ta về, nhưng sức ảnh hưởng này vẫn tồn tại!
Thế là nhất thời, trong kinh lại lan truyền xôn xao. Mà lúc A Cẩn nghe lén được chuyện này, Lục Vương gia đã đưa người về phủ, cô gái nhỏ bèn nảy sinh cảm giác quả đúng như vậy, sao lại không đúng chứ, nếu cha nàng bình thường thì còn là Lục Vương gia tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ sao?
Còn về việc Tứ Vương gia bị kẹp trong tin đồn kia, A Cẩn nghĩ, không đến mức chuyện nào cũng phải có người nhà Tứ Vương gia chứ. Không thể không nói, cái bẫy thuật ca kỹ nhà nào mạnh, Sơn Đông Tế Nam tìm trường kỹ thuật Lan Tường. Ớ, không đúng, mà là... Thôi, nói thế nào cũng không vần. Tóm lại Tứ Vương gia bị chơi xỏ là chuyện hiển nhiên không cần bàn cãi rồi!
A Cẩn ở trong sân đá hòn đá nhỏ lẩm bẩm, xa xa trông thấy Thời Hàn vào cung, nàng vội vàng xông tới, "Thời Hàn ca ca!"
Tha thiết nhường nào, Thời Hàn lập tức thụ sủng nhược kinh, hắn liếc A Cẩn, hỏi: "A Cẩn làm sao thế?"
A Cẩn cười híp mắt kéo vạt áo hắn, nói: "Thời Hàn ca ca, nghe nói phụ thân ta lại gây chuyện rồi." Giọng điệu có chút vui vẻ.
Thời Hàn thuận tay ôm nàng, hỏi: "Muội lại đi nghe lén ở đâu đấy?" Chẳng có ai nói mấy lời đó trước mặt trẻ con cả.
A Cẩn bĩu môi nhe răng cười: "Thời Hàn ca ca nói chuyện khó nghe quá đi, nghe lén gì chứ, ta là người như vậy à? Ta chỉ là rất quan tâm phụ thân ta thôi. Huynh cũng biết mà, ông ấy là phụ thân ruột thịt của ta đó nha.”
Thời Hàn cong khóe miệng: "Vậy sao? Hóa ra ta không cảm nhận được, hiện giờ lại hơi có xúc cảm, hai người, đúng là cha con."
A Cẩn nghe không lọt tai, câu này nghe mùi vị không đúng nha. Nàng trề môi tức giận chọc má Thời Hàn, "Huynh nói đi, câu này của huynh là có ý gì hả."
Thời Hàn: "Cha muội chuyên bẫy người ta, muội cũng chuyên bẫy người ta. Đúng là thần đồng bộ."
A Cẩn chu môi: "Thần đồng bộ là bắt chước ta nhé. Ta chưa đòi huynh học phí, huynh còn nói ta như vậy, ta không vui." A Cẩn khoanh tay, điệu bộ không vui.
Thời Hàn chẳng hề lo âu, chỉ nhẹ giọng nói: "Mấy ngày trước, ta lấy được một bảo bối..." Tông giọng hơi nâng lên.
Đúng như dự đoán, A Cẩn đã quay đầu lại, nàng to mắt nhìn chằm chằm Thời Hàn, chờ đợi câu kế tiếp của hắn, Thời Hàn khẽ cười, A Cẩn đang chờ hắn nói tiếp, lại thấy hắn cười rộ như thế, nhất thời mất hứng, nàng trợn mắt: "Huynh trêu ta. Ta giận, ta..."
"Ta biết muội thích ngọc đẹp, muội xem cái này này..." Thời Hàn cầm ngọc bội giấu trong tay áo ra, một tay buông xuống, ngọc bội kia khẽ đung đưa.
A Cẩn mặt mày hớn hở: "Đúng là đồ tốt." Nàng vừa vươn bàn tay nhỏ ra cướp, Thời Hàn dời tay đi, cười hỏi: "Vậy A Cẩn có muốn tha lỗi cho Thời Hàn ca ca không?"
A Cẩn chắp hai tay, ngọt ngào nũng nịu nói: "Ta trách Thời Hàn ca ca lúc nào đâu? Thời Hàn ca ca tốt nhất." Tựa như tiểu cô nương cáu gắt mới vừa rồi không phải nàng vậy.
Thời Hàn: "A Cẩn không đi đất Xuyên học thuật đổi mặt trong Kinh kịch thì đúng là đáng tiếc.”
A Cẩn nào bận tâm hắn nói gì, bàn tay nhỏ lay lay: "Đi mà đi làm, Thời Hàn ca ca đưa cho người ta đi mà!"
Thời Hàn đâu đỡ được chiêu bán manh này, trực tiếp đưa ngọc bội trong tay cho nàng, "A Cẩn thích là được."
A Cẩn: "Ta thích nhất đó!"
Nói đến việc yêu thích độc nhất ngọc của A Cẩn thì câu chuyện này cũng có mấy phần ngọn nguồn. Trước khi xuyên không, gia đình nàng mở một cửa hàng khai quật đồ cổ, nếu như nói có thiết lập nhân vật nào giống nàng, đó chính là Tiểu Tam Gia trong Đạo Mộ Bút Ký, chỉ là Ngô Tà người ta trải qua nhiều rối rắm hơn nàng. So ra, nàng cũng chỉ có bối cảnh giống người ta, nàng mất cha mẹ từ thuở nhỏ, cũng theo chân chú ba chăm lo cửa hàng đồ cổ nhà mình mà sinh sống, hiển nhiên với việc lúc đó gia đình nàng vào nghề sớm nên việc kiếm được tiền từ nó cũng thành một khoản kha khá. Nhưng chú ba nhà nàng có một sở thích, thu thập ngọc cổ. Vì vậy, ha ha, nhà bọn họ cũng chỉ có thể lăn lộn đến trình độ bám trụ không đến mức bị chết đói. Ai bảo chú ba của nàng cầm hết tiền đi buôn ngọc chứ!
Bị chú ba nhà mình ảnh hưởng, từ bé A Cẩn đã chỉ nghiên cứu về ngọc, vào đại học lại theo khoa khảo cổ. Bây giờ xuyên không, A Cẩn lại không hề lo lắng chú ba vượt qua không nổi, dẫu sao, chú ba là một người rất tin vào tâm linh, dù chết thật, có lẽ chú ba của nàng cũng có thể não bổ ra hàng tá câu chuyện thần bí. Vì vậy nàng đột nhiên qua đời, nhớ đến chú ba cũng sẽ không quá buồn. Chỉ biết nghĩ về phương diện tâm linh kia.
Còn sở thích hiện tại của nàng, nói là sở thích của mình, không bằng nói rằng, nàng nhớ lại một hành động của chú ba nhà mình. Hơn nữa, A Cẩn thề bằng quả đấm nhỏ chân thành, nàng cảm thấy mặc dù xuyên không, mặc dù không biết nơi này là triều đại nào, nhưng luôn cảm giác, vẫn là đại lục bọn họ từng sinh sống, bây giờ sở dĩ không biết triều đại nào, có lẽ là vì không gian song song?
Bất kể trước đây nàng mường tượng được hay không, A Cẩn đều cảm thấy, phải chăng mình nên thử! Giả sử nàng căn cứ vào bản đồ chi tiết có thể tìm ra vị trí tiệm đồ cổ nhà nàng, tén tèn ten, nàng sẽ chôn toàn bộ mỹ ngọc thu thập được, nói không chừng, nói không chừng chú ba của nàng ở tương lai có thể đào ra ấy chứ!
A Cẩn càng nghĩ càng vui vẻ, vung vẩy nắm đấm nhỏ. Thời Hàn nhìn nàng, không biết nàng lại nghĩ tới điều gì, chỉ mỉm cười ngắm nàng bán manh.
"À, đúng rồi, Thời Hàn ca ca. Tứ hoàng thúc lần này không ầm ĩ sao?" A Cẩn hả hê đủ rồi, nghĩ đến Tứ Vương gia vô cớ nằm không dính chiêu, cười trên sự đau khổ của người khác mà hỏi.
Thời Hàn xoè tay: "Chưa vào cung cáo trạng, nhưng ta nghĩ, không tránh khỏi tức giận đâu. Nghe bảo, ông ta đã đập rất nhiều đồ trong nhà."
Tiểu đại nhân A Cẩn gật đầu: "Phải thế chứ nhỉ? Không tức giận mới là lạ, chẳng qua ông ta không vào cung cáo trạng có hơi ngoài dự liệu của ta. Cứ cảm thấy, giống như trúng độc ấy, độc không phát tán, sợ là chuyện sẽ xấu hơn."
Thời Hàn không nhịn được xoa xoa đầu nàng, điệu bộ này cũng là bắt chước ai đó.
"Chẳng lẽ muội còn hy vọng ông ta vào cung cáo trạng? Ta nghĩ, dù ông ta muốn, e rằng cũng không làm được."
"Tại sao?" A Cẩn giơ tay, nàng khiêm tốn. Ý, sai rồi, là không hiểu nên hỏi.
"Trước đây nhiều lần xảy ra chuyện như vậy, Thiên gia đã sớm ngưng những kiện tụng đó rồi. Ông ta cũng không phải không có mắt nhìn, chẳng lẽ còn đi cầu Thiên gia công đạo vì chuyện này? Không thể nào. Hơn nữa, ai chẳng biết, Thiên gia đã nói, không muốn xen vào mấy việc vớ vẩn này nữa." Thời Hàn giải thích cho A Cẩn. A Cẩn mặc dù lanh lợi, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, có một số chuyện nhìn không hiểu.
A Cẩn gật đầu: "Hoá ra là vậy, đoán chừng ông ta khó chịu chết mất." A Cẩn quả thực không nhìn nhận thấu đáo bằng Thời Hàn, tuy tâm nàng là người trưởng thành, nhưng nhiều năm làm con nít, khiến nàng trở nên ngây thơ mất rồi. Hơn nữa thân là tâm hồn hiện đại, bảo nàng nhìn thấu những đường lối cổ đại cung đình kia, hiển nhiên là có hơi gian nan.
Dường như Thời Hàn sợ A Cẩn lo lắng, hắn bổ sung: "Muội không cần phải lo lắng những thứ khác. Dù Tứ Vương gia khó chịu, cũng không thể lén lút hại gì phụ thân nàng. Một người tiếng tăm như phụ thân nàng, dù sao ông ta đã kém đến mức không thể kém hơn nữa, làm chuyện gì mọi người cũng khoan dung hơn. Thiên gia càng như thế, tuy giận trong lòng, cũng không thành thói quen. Nếu phụ thân nàng có vấn đề gì, chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là do Tứ Vương gia. Cho nên ông ta chỉ có thể căm ghét thôi, cũng chẳng thể lén lút làm gì."
A Cẩn vỗ ngực, "Phụ thân ta là cực phẩm đó nha! Miễn là Tứ hoàng thúc không chơi sau lưng, phụ thân của bọn ta nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Muội tự tin quá." Thời Hàn cười nói.
A Cẩn ưỡn ngực: "Tất nhiên mà! Phụ thân ta là ai chứ. Ta nói với huynh nha..." A Cẩn thần bí đến gần Thời Hàn, Thời Hàn nhướng mày: "Gì?"
Bé con thật sự có lời muốn nói sao?
"Thật ra ta phát hiện, chỉ cần ném mạnh da mặt xuống đất, thế thì sẽ đánh đâu thắng đó." A Cẩn bĩu môi, nói với hắn về nhận xét mình phát hiện.
Thời Hàn xì một tiếng bật cười: "Vậy ý của muội là, phụ thân muội chính là người như vậy?"
A Cẩn gật đầu liên tục không ngừng: "Đúng nha đúng nha, có một phụ thân như vậy, ta cảm giác rất vinh hạnh."
Thời Hàn yên lặng: "Muội không cho là nhục, mà cho là vinh, như thế tốt thật sao?"
A Cẩn đắc ý cười hì hì: "Bởi vì ta không thích Tứ hoàng thúc, chỉ cần không thích Tứ hoàng thúc, đều là người tốt. Vả lại đó là phụ thân ta, nếu là phụ thân ta, ta dĩ nhiên hy vọng ông ấy sống khoẻ mạnh. Lừa gạt người khác cũng chẳng sao cả, ít nhất bây giờ nhìn lại, ông ấy không lừa chúng ta."
Thời Hàn khẽ cau mày, chần chừ một chút, cuối cùng nói: "Tại sao muội nghĩ, ông ấy không lừa gạt bọn muội? Ông ấy liên tiếp nạp mỹ nhân vào cửa, chẳng lẽ chưa tính là tổn thương mẫu thân muội? Cái này không tính là lừa dối các muội sao?" Giả như là người ngoài, Thời Hàn sẽ không nói ra lời này, nhưng giờ đây người trước mắt là Tiểu A Cẩn, là một tiểu cô nương nhỏ tuổi, dường như nàng không hiểu gì, nhưng dường như lại hiểu tất cả.
Mẫu thân hắn vì khó dằn lòng, mới có đủ loại chuyện về sau, tại sao Lục Vương phi lại hoàn toàn không để ý nhỉ? Nữ nhân ấy à, chẳng phải quan tâm nhất mấy chuyện này sao? Giống như Tứ Vương phi, cuồng loạn, hành vi ác độc huênh hoang, nhưng có lẽ lúc còn trẻ bà ta không như vậy, mà nay trở nên thế này, chỉ là vì mong mỏi đạt được sự sủng ái và ánh mắt của Tứ Vương gia mà thôi.
A Cẩn như tiểu đại nhân: "Không yêu sâu đậm, thì không tổn thương."
Thời Hàn sững sờ.
A Cẩn tiếp tục chỉ tay: "Xem huynh kỳ vọng kìa, sự kỳ vọng của mẫu thân ta đối với phụ thân không phải là kiểu trong lòng chỉ có một người, bạc đầu không rời ra. Cho nên mẫu thân sống rất vui vẻ, mọi người đều nói phụ thân không tốt, phụ thân không tốt chỗ nào chứ? Huynh xem, không phung phí tiền bạc, có thể quỵt thì quỵt. Đây cũng tính là lo cho gia đình. Sẽ không tranh đoạt quyền thế trong triều đình, coi như là làm người rộng lượng đi! Cũng sẽ không vì đấu đá ngôi vị hoàng đế mà chọc Hoàng gia gia mất hứng, còn thường xuyên tạo ra vài chuyện để ông vui, đây tính là con có hiếu nhỉ? Phụ thân ta tốt như vậy, sao huynh nghĩ phụ thân lừa người. Xưa nay phụ thân ta chưa từng lừa gạt người khác mà, đúng không?”
Nói đến khúc cuối, A Cẩn đã hoàn toàn phân tích lung tung, nhưng phần lung tung này lại chỉ nói với Thời Hàn, nếu như người ngoài, nàng chắc chắn sẽ không nhiều lời.
Thời Hàn nhéo khuôn mặt nhỏ của A Cẩn, nói: "Đúng rồi, kỳ vọng! Mẫu thân của muội không kỳ vọng, cho nên bà sẽ không đau lòng, bọn muội cũng sẽ không cho đó là chuyện gì to tát."
A Cẩn tức giận: "Ta nói này Tiểu Hàn Hàn, huynh nói thì cứ nói, táy máy tay chân vậy làm gì, nhéo muốn nhão mặt ta luôn rồi, đang nói bậy nói bạ gì đấy, ta sắp tức rồi nha, rất tức giận, tức giận!"
Thời Hàn bị nàng chọc cười: "Vậy muội tức giận sẽ như thế nào?"
A Cẩn cắn bàn tay Thời Hàn "răng rắc", trợn to hai mắt đắc ý nhướng mày, ý là: Huynh sợ chưa?
Thời Hàn sao có thể bị bà cụ non A Cẩn cắn thương được, cười nói: "Không đau đâu."
Ngươi xem, nếu cầu xin tha thứ, A Cẩn còn có thể vui vẻ, nhưng như vậy làm sao có thể? Rõ ràng chính là muốn chọc tức nàng. A Cẩn lại càng cắn mạnh hơn, hai người đùa giỡn ở mái hiên này, người ngoài ở mái hiên kia nhìn từ xa xa, lại không nghĩ vậy. Thẩm Nghị chính là như thế, ông lặng lẽ đỡ trán, ai có thể nói cho ông, tại sao Tiểu A Cẩn nhà ông ngày càng giống muội muội của ông vậy?
Tất nhiên, con của muội muội giống muội muội là chuyện tốt mà, nhưng là một bà cụ non năm tuổi, con bé không giống muội muội lúc muội ấy năm tuổi, mà là giống muội muội trong thời kỳ hung tàn, như vậy thật sự tốt sao? Mà, tiểu gia hỏa này ở cạnh nương của nàng chưa bao lâu, sao đã bắt chước giống thế. Thực sự là cốt nhục thiên tính à?
Thời Hàn cảm nhận được một ánh mắt, giương mắt nhìn lên, chọc chọc trán A Cẩn: "Cữu cữu của muội kìa."
"Ui da, ui da ui da!" Định dùng cách này lừa ta à, tuyệt đối không có khả năng đó, ha ha ha! Ta không bị lừa đâu, cắn chết ngươi cái tên xấu xa này, đồ xấu xa!
Thời Hàn nhìn đôi mắt to long lanh của nàng, không biết nói làm sao: "Cữu cữu của muội thật, muội quay đầu nhìn đi!"
Không nhả, kiên quyết không nhả, ta không thèm tin, meo meo, không nhả!
"A Cẩn, con gái con đứa, con đang làm gì vậy?" Giọng nói của Thẩm Nghị vang lên, A Cẩn nhất thời kinh ngạc đến ngây người, không phải gạt nàng à? Nàng nhả ra rồi chầm chậm quay đầu, quả nhiên là Thẩm Nghị, miễn cưỡng nở một nụ cười, ngọt ngào vươn tay: "Cữu cữu bế bế." Lúc này, chỉ có bán manh mới là vương đạo.
Thẩm Nghị không bế nàng, nói: "Đừng lúc nào cũng bắt nạt Thời Hàn thế."
A Cẩn: Meo meo. Con vô tội!
Thẩm Nghị không nghe A Cẩn giải thích, tiếp tục nói: "Cữu cữu còn phải đi khấu kiến bệ hạ, con ngoan ngoãn đợi đi."
A Cẩn nhỏ giọng hừ một tiếng, có điều ngay sau đó liền lộ ra vẻ mặt ngây thơ vui vẻ: "Con biết rồi, cữu cữu đi đi ạ."
Thẩm Nghị gật đầu rời đi, bên kia cấp thiết hơn, tất nhiên ông sẽ không nán lại ở bên này. Thẩm Nghị rời đi, A Cẩn kéo ống tay áo Thời Hàn: "Đi, chúng ta cũng đi."
Thời Hàn: "Ta không muốn nghe lén."
A Cẩn phụng phịu, âm thanh nức mùi sữa: "Đi mà! Đi mà! Chúng ta nhìn một chút cũng không mất cái gì đâu."
Thời Hàn: "Loại chuyện nghe lén mất mặt này, thứ cho huynh thật sự không làm được."
A Cẩn không vui chọc hắn: "Sao huynh ngốc vậy chứ! Không phải mới vừa chỉ bảo huynh à? Nếu muốn đánh đâu thắng đó, thì không thể quan tâm mặt mũi, mặt mũi là cái quỷ gì!"
Thời Hàn bị nàng chọc cười, A Cẩn tiếp tục bán manh: "Chúng ta đi thôi!"
Hai người đang nói chuyện, thấy Lục Vương gia huênh hoang khắp nơi, A Cẩn "ớ" một tiếng, nhìn qua, đây là phụ thân nàng ư?
Lục Vương gia dụi mắt, suy nghĩ một chút, nữ hài tử trong cung lớn như vậy, lại thân thiết cùng Phó Thời Hàn, hẳn là con gái ông ta nhỉ?
Trên đời này có người không nhớ được mặt mũi con gái mình, có lẽ ông ta cũng là độc nhất rồi.
"Chao ôi, là Tiểu A Cẩn à, sao con ở đây?"
A Cẩn già dặn nói: "Vậy tại sao phụ vương vào cung ạ?"
Lục Vương gia nhìn bên trái một cái nhìn bên phải một cái, thấp giọng nói: "Ta nghi, cái đồ thất đức Tứ thúc của con lại kiện xấu ta rồi. Ông ta tệ nhất, con nói coi đều là cùng một phụ vương sinh ra, sao đối đãi lại khác biệt lớn thế?"
A Cẩn bỗng trở nên điên cuồng, phụ thân nàng đang nói tiếng Trung Quốc đấy à? Ngài chắc là người ta tệ chứ? Ẹc, cũng đúng, Tứ bá phụ đúng là không tốt lành gì, nhưng ngài cũng không phải người tốt gì nha!
Có điều A Cẩn là một bé ngoan, bé ngoan rất quan tâm phụ thân nhà mình, A Cẩn học dáng vẻ của Lục Vương gia, thấp giọng nói: "Mới vừa rồi cữu cữu cũng tới, không biết là tới cùng một chuyện với phụ thân không."
A Cẩn còn biết mật báo nhé.
Thời Hàn vô lực xỉ vả, không sợ lớn chuyện sao! Vậy mà Lục Vương gia nhất thời mừng rỡ: "Tỷ phu cũng tới sao? Ái chà, quả nhiên lão thiên gia chiếu cố ta. Ta cũng biết hắn không thể nhìn ta bị quỷ thất đức như Tứ ca bắt nạt, cữu cữu con tới, tất nhiên có thể đòi lại công đạo cho ta, trời ơi, ta phải nhanh nhanh lên. A Cẩn yên tâm đi. Nhìn phụ thân con đại chiến Tứ bá phụ của con, hừ hừ!"
Lục Vương gia rời đi vèo vèo, nhìn bóng lưng Lục Vương gia, A Cẩn cảm khái: "Phụ thân quả nhiên là một nam tử như gió."
Thời Hàn: "Nhiều người vậy rồi, hay là muội đừng đi nữa?"
"Ai nói ta không đi, ta... Ấy, huynh nhìn kìa, là Ngũ bá phụ... Ấy ấy, bên kia là Tứ bá phụ..." Chỉ trong chốc lát, liền thấy mấy người cũng nhanh chóng đi đến ngự thư phòng.
A Cẩn xoè ngón tay út, nói liên thanh: "Ta thấy, lần này không đi nghe lén cũng không được. Huynh xem, cũng không có Nhị bá phụ với Tam bá phụ, có thể thấy chuyện này vẫn là vì cha ta. Không được, ta phải đi. Để xem có phải một trận thiệt chiến quần nho* không!"
*舌战群儒 Thiệt chiến quần nho: Xuất hiện trong truyện Tam quốc diễn nghĩa, liên quan đến Gia Cát Khổng Minh đây; tranh biện kịch liệt, đánh đổ luận điểm của một loạt đối phương.
"Muội có chắc là muội đang dùng từ chính xác không? Nho giáo? Mấy bá phụ của muội, có ai đạt được đến cái trình độ văn học có thể gọi là nho giáo sao?" Thời Hàn nói.
A Cẩn: 233333... Huynh thẳng thừng thế ổn không hả?
"Ta mặc kệ, ta phải đi xem." Ta là tiểu Quận chúa chanh chua đó!
Thời Hàn bất đắc dĩ: "Nhưng ta mới vừa nhìn thấy, Ngu phu nhân và biểu di vào cung rồi, chẳng lẽ muội không muốn qua bên kia xem?"
A Cẩn khó hiểu: "Cái gì Ngu phu nhân?"
Thời Hàn bật cười: "Chính là phu nhân của Ngu Kính Chi, còn có Ngu cô cô thân ái của muội nữa."
A Cẩn lập tức cẩn thận hỏi lại: "Vậy Hoàng gia gia tìm mấy người họ vào cung, không có liên quan tới Ngu cô cô của ta sao?" Nàng rất sợ Hoàng Đế cho Ngu cô cô làm thiếp của Vương gia nào đó. Về Ngu phu nhân, nàng không cảm thấy hứng thú gì.
Thời Hàn lắc đầu: "Điểm này ta nghĩ chắc là không có liên quan."
A Cẩn bối rối: "Trước kia huynh còn nói, Hoàng gia gia của ta sẽ không quản chuyện này, nhưng huynh xem rõ ràng đâu phải vậy, huynh đúng là đoán bậy bạ, ta không nên tin huynh, ta phải đi nghe lén, huynh không đi thì thôi, ta đi đây."
A Cẩn chạy lạch bạch về ngự thư phòng, Thời Hàn thấy tính tình nàng hấp tấp như vậy, bất đắc dĩ đi theo.
Mà lúc này ngự thư phòng tĩnh lặng, mấy người đều đứng ở đó, Hoàng Đế đang viết chữ, nhưng cũng không nói chuyện.
A Cẩn trốn dưới cửa sổ, hoang mang vì bên trong lặng yên không một tiếng động, mà tiểu thái giám nhìn dáng vẻ bé nhưng lỗ tai rất to của nàng, do dự có nên tiến lên khuyên người ta đi hay không.
Trước đây thì cũng khuyên, nhưng hình như Thiên gia lại không vui, có lần thậm chí rất oán trách hắn, vì vậy tiểu thái giám không biết nên khuyên tiểu Quận chúa đi hay không. Hắn lo lắng nhìn A Cẩn, thấy dường như nàng hoàn toàn không nhận ra mình đã phát hiện, yên lặng thở dài, mắt nhìn thẳng về phía trước, tạm thời... Tạm thời cứ thế đi? Hắn chẳng nhìn thấy ai, không có nhìn thấy! A a!
Hoàng Đế rốt cuộc cũng viết đầy một tờ giấy, sau thì nhìn về phía mấy người: "Lão Ngũ, ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Ngũ Vương gia liếc Lục Vương gia một cái, không biết làm sao: "Nhi thần... Nhi thần không biết."
Hoàng Đế cười nhạt: "Ngươi không biết? Chẳng lẽ lúc ấy ngươi không ở hiện trường sao? Tình huống hiện trường như vậy, làm ca ca như ngươi, sao có thể đi một nước. Ngươi không ngại mất mặt đúng không?"
Ngũ Vương gia vội vàng quỳ xuống: "Nhi thần biết lỗi."
A Cẩn ở ngoài cửa sổ yên lặng đốt cho vị này cây nến, kêu ông đi xem, tìm chỗ chết ư? Không nhìn phụ thân nàng là dạng người gì à, dính vào là xui liền!
"Được, ngươi không biết, lão Lục, tự ngươi nói."
Lục Vương gia đắc ý: "Rốt cuộc cũng đến phiên nhi thần lên tiếng." Nghe khẩu khí, còn rất sốt ruột, khoé miệng Hoàng Đế co giật một cách khả nghi, "Phụ hoàng ơi, nhi tử khổ quá..." Lục Vương gia lập tức nhào tới, Hoàng Đế bị ông ta bổ nhào vào nên lảo đảo, lui về phía sau mấy bước.
Tứ Vương gia và mấy khác vội vàng muốn tiến lên, có điều thấy Hoàng thượng ổn định bước chân, thì cũng không nói nhiều.
"Nhi thần cùng Mộng Tuyết cô nương tâm đầu ý hợp. Nhưng Tứ ca vung đao đoạt ái, vì vậy chúng con chỉ có thể đưa ra hạ sách này!"
Tứ Vương gia suýt té xỉu: "Đệ nói gì? Ta vung đao đoạt ái? Ngay cả Mộng Tuyết đó là ai ta cũng không biết. Có ai nói dối như đệ sao? Phụ hoàng, người phải phân xử cho nhi thần!"
Thanh âm của Lục Vương gia lớn hơn, ông ta kêu khóc: "Lần trước huynh cũng không quen Mộc Nghiên cô nương mà phải không, chẳng phải vừa thấy là cho người dẫn về nhà ư. Huynh vung đao đoạt ái, đệ phải đề phòng huynh thôi." Ông ta nói với vẻ có đạo có lý.
"Mộc Nghiên vốn không có quan hệ với đệ, đệ là cường thưởng dân nữ."
"Huynh nói bậy, hôm nay bọn ta không có quan hệ, ngày mai thì sao? Dù không có, huynh cướp người từ trong tay ông, trực tiếp dẫn về nhà ngủ, chính là coi thường ông, không tôn trọng ông, không..."
"Được rồi, các ngươi im miệng cho trẫm. Đây là đâu hả, nào cho mấy người ồn ào? Các ngươi còn không bằng những phụ nữ chua ngoa ngoài phố." Hoàng Đế tức giận run rẩy: "Ngươi buông tay cho trẫm. Được, coi như ngươi sợ Tứ ca của ngươi cướp người đi, trước tiên nạp người về vương phủ mới đúng, vì sao phải làm chuyện bừa bãi kia, ngươi không ngại mất mặt đúng không? Thể diện hoàng thất chúng ta, cũng mất hết vì ngươi, nhiều năm như vậy, ngươi nói xem ngươi đã làm gì, nói!"
"Phụ hoàng à, hảo hán sẽ không nhắc tới bản lĩnh. Người không thể đối xử với con như vậy! Con chẳng làm gì cả. Vả lại, con ăn người ta trước chẳng phải là để bảo đảm sao?" Lục Vương gia cảm thấy mình ấm ức muốn chết.
A Cẩn ở ngoài cửa sổ não bổ cảnh Hoàng gia gia nóng nảy không kiềm được, tức giận méo cả râu, rồi lặng lẽ đốt một cây nến cho ông.
"Ngươi không làm gì? Danh tiếng những năm qua của hoàng thất, không phải đều do ngươi làm hỏng à. Mặc dù Tứ ca của ngươi cũng không phải thứ tốt gì, nhưng ngươi đứng mũi thì chịu sào đi."
"Phụ hoàng, nhi thần bị oan mà!" Tứ Vương gia "Bịch" một tiếng cũng quỳ xuống, cứ thế, tất cả ba Vương gia đều quỳ ở đó, Thẩm Nghị đứng cũng không được, quỳ cũng không xong. Trường hợp này, kêu người ngoài như ông tới làm gì! Ông yên lặng cúi đầu, không nói lời nào.
"Một hai ba người các ngươi, ngày ngày đều chỉ biết quan tâm đến tính toán cho bản thân. Heo cũng không ngu như các ngươi." Hoàng Đế tức giận không thèm lựa lời.
A Cẩn ở ngoài cửa sổ não bổ mấy người mặt người thân heo, yên lặng đốt thêm một nến.
"Trẫm cũng không thích xử những vụ kiện cẩu thí của các ngươi, các ngươi không phải trẻ nít, đừng khiến trẫm nhọc lòng mãi. Một lần hai lần ba lần, ai biết thì hiểu các ngươi không hoà hợp, ai không biết, thì cho rằng giáo dục của Hoàng thất có vấn đề." Hoàng Đế mắng nước bọt văng tung tóe, cực kỳ tức giận.
Ai nấy đều yên lặng nghe dạy dỗ.
"Chuyện này trăm ngàn lần vẫn không ngừng, trẫm không muốn nói nữa, từ nay về sau các ngươi còn có chuyện như vậy, thì cút đến núi Ngũ Đài tu hành cho trẫm. Trẫm không cho các ngươi nạp thiếp à? Nhưng sao mà các ngươi cứ phải làm ra mấy chuyện mất mặt như vậy. Các ngươi là dòng dõi hoàng thất, không phải mấy tên công tử bột quần áo lụa là bên ngoài kia. Bớt làm những chuyện khiến người ta phải châm biếm đi. Thẩm Nghị!"
"Có vi thần."
"Khanh giống như Lão Tứ Lão Ngũ, cũng tính là huynh trưởng của Lão Lục, trẫm biết nó làm những chuyện quả thực khó coi, bên phía Lục tức phụ, khanh khuyên răn nhiều chút. Ngoài ra, khanh đã là ca ca, không cần khách sáo với nó, nếu thấy nó có chỗ không ổn, trực tiếp đánh cho trẫm. Trẫm tuyệt đối sẽ không oán trách khanh một câu."
Thẩm Nghị: "Hoàng thượng quá lời rồi. Lục Vương gia mặc dù thỉnh thoảng làm chuyện khác thường, nhưng bản tính cực tốt, hiện tại hiếm có được người nào ngay thẳng đơn thuần không giả tạo như ngài ấy. Không chỉ thần nghĩ vậy, cả muội muội cũng kính mến điểm này của ngài ấy nhất. Nếu như bắt chước giả văn nhã như rất nhiều nam tử thị tộc bình thường, không bằng cứ như vậy. Làm người quan trọng nhất chính là nhân phẩm tốt bộc trực."
Lục Vương gia rơm rớm lệ vui mừng: "Quả nhiên là đại cữu ca tốt của ta..." Ông ta chạy đến bên Thẩm Nghị cầm tay Thẩm Nghị: "Hoá ra huynh ái mộ ta nên mới không thành thân."
"Rầm" A Cẩn ngã thẳng xuống đất.
Có người trong phòng nghe được tiếng, Thẩm Nghị lên tiếng trước: "Ai đấy?" Mặc dù nói vậy, nhưng ông đã đoán ra người nghe lén là ai. Trừ nhóc tỳ nhà bọn họ, còn ai có thể sẵn sàng làm chuyện như vậy.
A Cẩn không muốn bị bắt quả tang, nàng nhấc váy, chạy mất như một làn khói. Đến chỗ ngoặt, thấy Thời Hàn đứng đó, A Cẩn gấp rút: "Cứu ta..."
Thời Hàn ôm nàng, nhảy ra.
Thẩm Nghị mở cửa sổ cũng không nhìn thấy bất kỳ ai, ông nhìn về phía Hoàng Đế.
Hoàng thượng khoát tay: "Không cần dò xét, chắc là mèo nhỏ không nghe lời kia rồi!"
Mọi người đều hiểu, làm gì có con mèo nhỏ không nghe lời nào, tất nhiên là nhóc tỳ nhà Lục Vương gia! Mà Lục Vương gia lại tin, ông ta nghiêm túc: "Trong cung này sao có thể thả mèo chạy lung tung thế được, phòng chó mèo, phải nên dạy dỗ lại mới được."
Hoàng Đế mắng: "Chuyện này không cần ngươi quản. Chính ngươi cũng không quản tốt, nói phòng chó mèo gì với ta. Ngu xuẩn!"
Lục Vương gia co rúm, tủi thân: "Ngài nhìn ngài đi, lớn tuổi vậy rồi, vẫn nóng nảy. Nhi thần nói với ngài, nhi thần nghe ở ngoài nói, kích động dễ giận như vậy, rất dễ dẫn đến đột tử..."
"Rầm" Hoàng Đế trực tiếp ném nghiên mực trên bàn qua, Lục Vương gia né, nghiên mực đập thẳng vào người Tứ Vương gia, Tứ Vương gia hận đến muốn cắn chết Lục Vương gia, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đợi ông ta... Đợi ông ta leo lên ngôi vị hoàng đế, ông ta sẽ lột da tháo khớp cái tên khốn này!
"Ngươi dám nguyền rủa trẫm, trẫm sẽ đánh chết thằng nghiệt tử nhà ngươi." Hoàng Đế không quan tâm mình lớn tuổi, trực tiếp xông lên trước. Thẩm Nghị vội vàng ngăn lại.
Lục Vương gia lập tức lại trưng vẻ mặt mặt đầy "Huynh ái mộ ta, ta không thể báo đáp thâm tình của huynh", ông ta dặn dò Thẩm Nghị: "Huynh hãy ôm chặt giúp ta một chút. Đừng để phụ hoàng đánh ta. Nếu như truyền đi dù sao cũng không dễ nghe lắm, phụ hoàng của ta là minh quân, minh quân không đánh người."
Nói xong, lại nhìn Hoàng Đế, tình ý sâu xa: "Phụ hoàng, sao ngài lại không thể hiểu cho nỗi khổ tâm của nhi thần! Nhi thần là người nguyền rủa ngài hồi nào chứ? Nhi thần nói thật hết nha. Lớn tuổi rồi phải bảo dưỡng thật thật tốt. Nhi tử sao lại mong ngài ngoẻo chứ! Ngài sống thiên thu vạn thế mới phải! Ngài là phụ hoàng ruột thịt của con, người cha ruột rà huyết thống."
Hoàng Đế: "..."
Thẩm Nghị: Gia hỏa này, chó ngáp phải ruồi đoán chừng là động được đến tim của hoàng thượng rồi.
"Bất kể đau buồn hay giận dữ, đều không tốt cho sức khỏe. Tuổi tác của ngài cũng không ít, không thể luôn kích động như vậy. Nhi thần đã đóng góp khuê nữ nhà mình cho ngài, chơi cùng với ngài, sao ngài còn không biết tầm quan trọng của tâm trạng tốt mỗi ngày chứ!" Những gì ông ta nói cực kỳ đường hoàng ngay thẳng. Kỳ thực... Nếu là ở bên ngoài, sợ là có khi ông ta không nhận ra con gái nhà mình, hết cách, ai bảo tiểu hài nhi lớn nhanh quá!
"Phụ hoàng, ngài phải chú ý cơ thể."
Lúc này Hoàng thượng cuối cùng cũng bình tĩnh, ông nhìn mấy người, hừ một cách lạnh lùng: "Các ngươi chỉ mong ta chết sớm."
Lục Vương gia lại nhảy ra: "Dù bọn họ hy vọng như vậy, nhi thần tất nhiên không nghĩ thế. Dẫu sao nhi thần cũng không thể đăng quang ngôi vị hoàng đế, Hoàng Đế cũng sẽ không phải là con. Ca ca có ruột rà tới đâu, còn có thể ruột hơn cha ruột ư? Nhi thần dĩ nhiên là hy vọng điều tốt nhất cho ngài! Ha ha ha ha! Ngài làm Hoàng Đế mười ngàn năm mới phải!"
Hoàng Đế cười nhạt: "Suy cho cùng, ngươi vẫn chỉ muốn bản thân có cuộc sống tốt nhỉ?"
Lục Vương gia: "Xem ngài nói kìa, nhi thần quan tâm ngài như vậy, tại sao ngài có thể tổn thương tấm lòng của nhi thần. Hức... Nhi thần đau buồn muốn chết! Đừng cản nhi thần, nhi thần phải đi khóc một trận! Nhi thần không thể chịu đựng ngài hiểu lầm nhi thần, tại sao ngài có thể... Trời ơi, trời ơi, đất ơi! Sao lại không thể hiểu cho tấm lòng chân thành này của nhi thần!" Nói xong, đập đầu vô tường, chẳng qua là, mấy tiếng đùng đùng nhẹ nhàng kia đơn giản là sự cười nhạo đối với lời của ông ta!
Thẩm Nghị yên lặng xỉ vả: Muội phu, màn kịch của đệ, có hơi quá rồi đấy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 64
Chương 64