Mặc dù chuẩn bị gặp sinh vật trong truyền thuyết - Hoàng đế, nhưng A Cẩn không sợ hãi chút nào. Trong từ điển của em bé không có hai chữ sợ hãi. Nàng không sợ, nhưng nhìn tiểu ca ca của mình có vẻ như mới là người hơi hồi hộp nhỉ?
A Cẩn y y a a muốn an ủi hắn, tiểu Thế tử mỉm cười: "Muội muội muốn nói mình không sợ sao?"
"Ya." A Cẩn gật đầu, thấy dáng vẻ giống như có thật của nàng, tiểu Thế tử thoải mái: "Bé ngoan thông minh quá, vậy mà có thể nghe hiểu lời huynh."
A Cẩn được khen thì rất cao hứng vỗ tay, chọc cười tiểu Quận chúa Oánh Nguyệt và tiểu Thế tử đang hơi câu nệ. Thấy bầu không khí của mọi người không còn hồi hộp như lúc vừa đến cung, A Cẩn bắt đầu ngắm cảnh bốn phía. Đây là lần đầu tiên nàng tới chỗ như hoàng cung đấy! Trước khi xuyên không nàng cũng đi đến Cố Cung, nhưng theo nàng biết, chỗ này là một triều đại không biết. Cơ thể và cái cổ nhỏ nhắn của nàng nhìn quanh, chỉ thấy nơi đây toàn là đình đài lầu các, xa hoa cực độ.
"Bé ngoan, chúng ta đi gặp Quý phi nương nương." Hoàng hậu đã sớm quy tiên từ mười năm trước. Bây giờ người quản lý hậu cung chính là Ngu Quý phi. Tuổi Thiên gia cũng lớn, đã không còn để ý đến nữ sắc, thế nên tình cảm của Ngu Quý phi và Hoàng thượng rất sâu đậm.
Tiểu thái giám trong cung Ngu Quý phi rất lanh lợi, thấy đoàn người Lục Vương phi đến thì lập tức thỉnh an, sau đó xướng to: "Lục Vương phi, tiểu Thế tử, tiểu Quận chúa đến..."
Lâm ma ma ôm A Cẩn đi sau lưng đoàn người vào cửa, A Cẩn chưa thấy sự đời lập tức bị cảnh tượng xa hoa trước mắt làm cho chấn động, nước miếng chảy xuống. Quả nhiên phim truyền hình điện ảnh đều lừa người, nhìn đi, nơi đây mới thật sự là hoàng cung. Làm sao những bối cảnh được dàn dựng có thể so sánh được. A a a! Chỗ này xa hoa quá đi nha!
Lục Vương phi quỳ xuống thỉnh an: "Nhi tức bái kiến mẫu phi, mẫu phi cát tường."
"Đứng lên đi."
A Cẩn vội vàng nghển cổ nhìn, một nữ tử đẹp đẽ quý giá khoảng chừng năm mươi tuổi ngồi ở vị trí trên cùng, có vẻ như chính là Ngu Quý phi. Không riêng gì Ngu Quý phi, trong phòng còn rất nhiều nữ tử, A Cẩn nhìn một vòng mà thấy hoa cả mắt. Đều nói Hoàng đế bằng lòng cưới mỹ nữ quả thật không sai, loại cảnh đẹp ý vui này, một nữ tử như nàng cũng cảm thấy không dời tầm mắt nổi đây!
"Ôm con bé tới cho bản cung nhìn một cái. Đứa nhỏ này bây giờ cũng đã tám, chín tháng nhỉ?" Ngu Quý phi mỉm cười nói. A Cẩn cảm thấy, cho dù là mỹ nhân tuổi xế chiều thì vẫn là mỹ nhân.
Lâm ma ma ôm A Cẩn, bước từng bước nhỏ tiến lên, hoàn toàn khác dáng vẻ hùng hùng hổ hổ trong phủ. Dường như Ngu Quý phi chưa từng ôm trẻ con, bà đón lấy A Cẩn, tỉ mỉ đánh giá: "Quả nhiên là cục bột nhỏ, đứa bé này giống ngươi, là một mỹ nhân." Bà ngẩng đầu, mỉm cười nói với Lục Vương phi.
Lại được khen ngợi. A Cẩn vui vẻ ê a một tiếng, đưa tay nắm chặt vạt áo Ngu Quý phi.
Lục Vương phi xấu hổ cười: "Nương nương khen quá lời rồi, mạo phạm nương nương. Hình như đứa nhỏ này hết sức hoạt bát, hoàn toàn khác với ca ca tỷ tỷ của con bé."
Ngu Quý phi cũng không để ý, bà vỗ vỗ A Cẩn, thấy nàng cười to lộ ra hai chiếc răng trắng như sứ, cảm thấy rất hứng thú: "Không quá mức mạo phạm, đứa bé có tên chưa?"
"Chưa có tên chính thức, trong nhà gọi là bé ngoan. Cũng chỉ mong đứa nhỏ này có thể ngoan một chút!"
A Cẩn cảm thấy mình phải biểu hiện tốt một chút mới xứng đáng với cái tên này. Nàng ngước cổ, miệng nhỏ kề lại gần một bên má của Ngu Quý phi, hôn chụt một cái.
Cả phòng lập tức trở nên hết sức yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, mỹ phụ nhân ngồi gần Ngu Quý phi nhất mới mỉm cười, nói: "Quả thật là bé ngoan, đứa nhỏ này rất hợp ý với nương nương đây."
Ngu Quý phi hoàn hồn, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua gương mặt A Cẩn, ánh mắt lại dịu dàng mấy phần. Bà khẽ nói: "Bé ngoan rất thích ta sao?"
"Y a, a nha nha." A Cẩn vội khua tay, biểu thị đáp án khẳng định cho câu hỏi.
Ngu Quý phi chỉ cảm thấy đứa bé nhìn bà chăm chú, miệng nhỏ phát ra những âm thanh kì lạ, gương mặt nhỏ nhắn vui vẻ ngước cao, dường như có thể nghe hiểu lời mình nói. Tuổi của bà cũng khá lớn, tuy thường ngày hiền thục dịu dàng, nhưng dù sao cũng là người có phi vị cao quý, thống lĩnh hậu cung nhiều năm, những lúc thật sự mềm lòng không nhiều. Bây giờ nhìn thấy nhóc tỳ khiến người ta vui vẻ này, bà cảm thấy tim mình trở nên mềm mại.
Bà quay đầu, mỉm cười nói với nữ tử vừa lên tiếng: "Lê Nhược nói đúng, bản cung quả thật có mấy phần hợp ý với nhóc tỳ này. Mỹ Phù dạy con rất tốt."
Khuê danh của Lục Vương phi là Mỹ Phù, bà vội nói mình không dám, lại bị mỹ phụ nhân tên Lê Nhược trêu chọc: "Nói ngươi dạy con tốt ngươi cũng không dám nhận. Quả nhiên là quá mềm rồi."
A Cẩn tròn mắt nhìn cái này, ngó cái kia, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm!
Lục Vương phi: "Ta hâm mộ nhất là tính cách hiên ngang giống như Nhị Hoàng tẩu, chỉ tiếc tính ta đã được nuôi thành như thế, không đổi được." Bà dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nếu như Oánh Nguyệt và bé ngoan nhà ta giống như Nhị Hoàng tẩu, quả thật ta không cần bận tâm gì nữa."
Mọi người nghĩ đến tình hình và cảnh ngộ của Lục Vương phi, hiểu được một chút ý của những lời này. Trong kinh ai mà không biết Lục Vương gia không ra hồn nhất, chưa nói cái khác, vừa mới sáng này đã tiến cung một mình kìa! Tuy là hoàng cung, nhưng mọi người đều không phải người hời hợt, đương nhiên có được tin trực tiếp của rất nhiều chuyện. Nếu như hai tiểu cô nương mềm mại giống Lục Vương phi thì có lẽ sẽ bị chọc tức chết.
"Tứ Vương phi đến, Quận chúa đến..." Giọng nói tiểu thái giám lại vang lên.
A Cẩn lập tức tỉnh táo, nhìn về phía cửa. Ngu Quý phi nhận ra ý của nhóc tỳ, tò mò cười hỏi: "Trong nhà, con bé cũng hiếu kì như thế à?"
Mặt Lục Vương phi ửng đỏ, dường như khá ngượng ngùng: "Cũng gần như thế, thật là xấu hổ."
Ngu Quý phi chọc gương mặt nhỏ nhắn của A Cẩn: "Ngươi giống ai đấy? Hả?"
Đang nói chuyện thì thấy Tứ Vương phi dẫn theo tiểu cô nương ba bốn tuổi đi vào. Bà ta mặc một bộ đỏ hoa hồng, trang điểm khéo léo. Vừa mới vào cửa cũng lập tức thỉnh an, Ngu Quý phi cười đáp.
Đợi hai người ngồi xuống, Tứ Vương phi liếc A Cẩn trong ngực Ngu Quý phi, hơi nhếch môi: "Không biết đứa nhỏ nương nương đang ôm trong ngực là con nhà nào?" Bà ta dùng khăn che miệng cười: "À, ta biết rồi, là nhà lục đệ muội nhỉ? Xem trí nhớ của ta này, ha ha ha!"
Tuy người này cũng thuộc dạng mỹ nhân, nhưng bà ta vừa mở miệng, A Cẩn cũng cảm giác được. Ặc, bà ta chán ghét mình. Giọng điệu này đúng là không tốt.
A Cẩn nghĩ tới chuyện này, nhưng những người khác trong phòng lại nghĩ tới chuyện giọng điệu của Tứ Vương phi. Nói chuyện với Ngu Quý phi bằng giọng điệu như vậy quả thật có chút không ổn.
"Ui da nương nương, ngài cũng đừng nên ôm con bé như vậy. Nghe nói một tháng trước nha đầu này bị bệnh nặng, suýt chút nữa không xong rồi. Cũng không biết có còn hơi bệnh không, nếu như còn rồi lây sang cho ngài, thế thì không tốt đâu." Tứ Vương phi ghét bỏ liếc A Cẩn một cái, lại quay sang Lục Vương phi.
Ngu Quý phi cười nhạt: "Nói đến đây, bản cung cũng coi như là tổ mẫu của bé ngoan. Khoan nói đến chuyện bé ngoan hoạt bát lanh lợi, cho dù có thật sự không ổn, thân làm tổ mẫu như ta sao có thể ghét bỏ con bé." Nói rồi, Ngu Quý phi đùa A Cẩn: "Bé ngoan, tổ mẫu con nói có đúng không?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 4
Chương 4