DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vĩ Cầm Trong Sương
Chương 18: 18: Ba Người Chạm Trán


Sau khi trò chuyện được một lúc, Vu Nhuận Đông còn tận tay lái xe đưa Thẩm Trúc Chỉ trở về.

Trước khi ra về, anh nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh giọng nói:
- "Những gì tôi tâm sự ngày hôm nay cô đừng nghĩ đến nó làm gì cho mệt.

Mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta hợp tác với nhau."
Nói rồi, anh xoay người đi về phía chiếc xe phía trước mà không quên nói vọng lại:
- "Tôi tốt bụng nhắc nhở cô rằng đừng bao giờ có ý định tìm hiểu cũng như muốn dấn thân vào giới giải trí."
Dứt lời, Vu Nhuận Đông lập tức lái xe rời khỏi trước vẻ mặt ngơ ngác của Thẩm Trúc Chỉ.

Một người làm về lĩnh vực giống như anh đáng lí phải đưa ra những lời lẽ để chiêu dụ người gia nhập vào tập đoàn của mình chứ?
Chiếc xe của Vu Nhuận Đông lăn bánh được một đoạn thì bất ngờ ngay phía trước có một chiếc xe màu đen khác cố tình lái nhanh lao về phía anh liền sau đó dừng lại chắn ở đầu xe khiến anh suýt chút nữa mất kiểm soát liền lập tức thắng gấp.


Một lúc sau, từ phía bên trong chiếc xe đối diện, hai thân ảnh quen thuộc chậm rãi bước ra.

Bản thân Vu Nhuận Đông cũng biết được hai người họ là ai liền nhíu mày, sau đó bước trở ra ngoài đóng sầm cửa xe.
- "Xin lỗi nhé Vu tổng, suýt chút nữa gây ra tai nạn cho anh rồi.

Tất cả đều do tài xế tôi mới thuê chưa có kinh nghiệm."
Người đứng trước mặt anh không ai khác là ngài Vương, ông ta trên tay cầm lấy điếu thuốc mà hút một hơi sau đó phả ra một làn khói trắng về hướng Vu Nhuận Đông, vẻ mặt có chút ngạo mạn, bật cười châm chọc.

Vu Nhuận Đông ngay khi nhìn gương mặt của gã đàn ông này, toàn bộ kí ức liên quan đến cái chết của Lạc Chi Dao lần lượt ùa về trong tâm trí.

Tuy nhiên, anh vẫn cố tỏ ra thản nhiên trước lần chạm trán này mà lạnh giọng đáp:
- "Ngài Vương đã nói như vậy tôi làm sao tiếp tục gây khó dễ nữa chứ."
- "Khoan đã."
Anh toan xoay người thì bên tai đã truyền đến giọng nói của người phía sau:
- "Tôi nghe nói rằng KC chuẩn bị tuyển chọn thêm diễn viên, có phải là đến mức những người làm việc với cậu khi trước không chịu đựng được nữa mà lũ lượt kéo nhau rời khỏi hết cả không? Vu Nhuận Đông, tôi nghĩ rằng thời hoàng kim của KC đã sắp hết."
Nghe những lời này, hai tay Vu Nhuận Đông khẽ siết chặt.

Một lúc sau, anh quay người lại, khẽ liếc nhìn người phụ nữ đôi tay đang ôm chặt lấy người đàn ông bên cạnh mà nhếch môi khinh thường đáp:
- "Những người bị KC sa thải chẳng qua là bản thân họ vốn không có tài năng cũng không biết phấn đấu.

Hơn thế nữa, tất cả diễn viên ở KC đều được đánh giá cao về khả năng diễn xuất chứ không phải dựa trên kĩ năng giường chiếu."
- "Vu Nhuận Đông, anh dám..."

Mạc Thư Kỳ cảm thấy bị chột dạ trước câu nói này mà không kiềm chế được liền cất giọng mà tiến lên một bước.

Liền lập tức, người đàn ông bên cạnh nhanh chóng can ngăn, nháy mắt ra lệnh.

Lúc này, Vu Nhuận Đông lại tiếp:
- "Hơn thế nữa, KC tôi trước giờ đào tạo diễn viên đi lên nhờ thực lực của mình, không phụ thuộc vào sự chống đỡ của người khác mà thành ngôi sao hạng A, phản bội người thầy đã từng dạy mình."
Vừa nói, anh khẽ liếc mắt nhìn chăm chăm về phía Mạc Thư Kỳ như thể hướng thẳng về cô, liền sau đó xoay người đi vào bên trong xe mà không quên nhắc nhở người phía sau:
- "Đúng là mọi thứ sẽ có thời điểm được tỏa sáng nhất.

Nhưng phải là tỏa sáng được tất cả mọi người công nhận, cho dù đến lúc hết thời cũng cảm thấy tự hào vì những gì đã cống hiến.

Phụ nữ cũng giống một loài hoa vậy, biết mọc đúng nơi có ánh sáng sẽ nở rộ.

Nhưng cũng có loài hoa thích vùi mình vào bóng tối thì cũng sớm khô héo, lụy tàn mà thôi."
Ẩn ý trong câu nói của Vu Nhuận Đông tất cả đều hướng về Mạc Thư Kỳ.


Việc cô bị KC sa thải không phải là lỗi của anh.

Tuy nhiên, cũng vì chuyện đó mà cô đầu quân cho phía đối thủ, quay sang cắn ngược lại nơi đã đào tạo mình khiến anh vô cùng khinh thường.

Nhất định sẽ có ngày, cô phải hối hận trước lựa chọn của mình.
- "Vương tổng, anh ta là đang chửi xéo em."
Mạc Thư Kỳ tỏ vẻ yếu đuối mà nũng nịu với người bên cạnh.

Tuy nhiên, gương mặt của ông ta chẳng có chút gì là lo lắng mà nhíu mày nhìn theo chiếc xe đã khuất dạng, sau đó trầm giọng nói:
- "Vu Nhuận Đông, tao chống mắt xem mày duy trì được KC bao lâu? Dáng vẻ kiêu ngạo của mày rất giống với con nhỏ Lạc Chi Dao luôn tỏ ra bản thân là sang trọng, cao quý cuối cùng cũng bị tao làm nhục mà tự vẫn.

Người kế tiếp sẽ là mày, khi không còn một ai tin tưởng làm việc cho KC thì coi mày làm cách nào mà tiếp tục hoạt động cái nơi mà mày luôn cho rằng tạo ra giới giải trí chuyên nghiệp.".


Đọc truyện chữ Full