Tạ Yêu nói: “Tỷ muội, lần này xem ở muội. Trên nguyên tắc, ta rất thưởng thức người có quyết tâm thẳng tiến không lùi như muội, hy vọng muội không thất bại mà về, nhất định phải kiên định hoàn thành lý tưởng cuộc đời mình.”
Công chúa nói được: “Người đẹp đều có mệnh tốt.” Tuy rằng quốc chủ nói sắc đẹp của nàng là dùng chỉ số thông minh đổi, nàng cũng hoàn toàn không để ý, nàng hiểu chính mình, chỉ là lòng dạ trống trải hơn người khác chút chứ không ngốc chút nào. Ông trời ban riêng cho nàng khuôn mặt này chính là để nàng trở thành ác mộng của đại sư Thích Tâm.
Dù sao có Tạ Yêu gia nhập cũng khiến đội ngũ lớn mạnh hơn rất nhiều, đoàn người bắt đầu xuất phát về Vân Dương. Nhờ phúc của Tạ Yêu, sau mười mấy ngày ngủ màn trời chiếu đất, cuối cùng công chúa cũng được ăn một bữa cơm ngon, ngủ một giấc yên ổn ở khách đi.ếm. Ngay cả Xước Xước và Hữu Ngư cũng cảm kích hắn, nói Tạ Tiểu bảo chủ là Bồ Tát sống của Kính Dương, chẳng những trả tiền mà còn sắp xếp việc ăn ngủ cho các nàng.
Cuộc sống không cần động não phí sức lực là cuộc sống tốt đẹp nhất, Hữu Ngư không cần đội nắng đánh xe, nàng ta có thể ngồi trong xe ăn đậu phộng nói chuyện phiếm với công chúa và Xước Xước. Thỉnh thoảng vén rèn cửa lên xem, Tạ Tiểu bảo chủ một thân áo xanh lục, cầm dù trắng, mông ngựa tròn vo vặn vẹo, cơ thể thon dài của hắn cũng nhẹ nhàng lay động theo, nhìn như một con răn lục.
Hữu Ngư vê đậu phộng, cảm khái nói: “Thật ra ta cảm thấy vị Tiểu bảo chủ này khá tốt, điện hạ có thể có lựa chọn thứ hai. Lần này đuổi tới chùa Đạt Ma mà đại sư Thích Tâm vẫn không muốn hoàn tục thì điện hạ gả cho Tạ Tiểu bảo chủ đi!”
Loại chức nghiệp nghĩa huynh này thay đổi rất linh hoạt, ở trên bằng hữu, nhưng huynh muội lại không đầy, có thể điều chỉnh vị trí bất cứ lúc nào, nếu công chúa nguyện ý lui lại cầu mối tiếp theo, hắn chắc chắn không từ chối.
Nhưng mục tiêu của công chúa rất vững vàng: “Cuộc đời của bản công chúa tuyệt không có hai chữ thất bại. Ta cảm thấy đại sư Thích Tâm đã động tâm với ta, chỉ cần ta nỗi lực hơn nữa, hắn sẽ là vật trong tay ta.”
Xưa nay công chúa luôn như vậy, khắp người tràn ngập tự tin không lý do. Chẳng qua nghĩ lại mới thấy, vì để thoát thân mà Thích Tâm dùng tới chiêu đánh ngất người ta, cho nên có thể thấy được phỏng đoán của công chúa mơ hồ có đạo lý.
Bây giờ đại sư Thích Tâm thế nào? Không có công chúa quấy rầy trên đường, có phải đang sung sướng như tiên không? Công chúa rất chờ mong được gặp lại chàng, lần này nhất định phải khiến chàng trở tay không kịp, làm chàng không có đường trốn.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, dọc đường đi, công chúa cũng đã trao đổi kinh nghiệm đúc rút được với Tạ Yêu: “Huynh nói rốt cuộc ta phải làm thế nào mới có thể khiến Hoạch nhân kia muốn ngừng cũng không được?”
Tạ Yêu và nàng ngồi song song trên khúc cây khô ở ven đường, hắn vẫn đeo mặt nạ bảo hộ, nước miếng nuốt ực ực: “Muội không phải làm gì cả cũng có thể khiến Hoạch nhân muốn ngừng mà không được.”
Công chúa quay đầu đánh giá hắn, hai mắt hắn nhìn thẳng phía trước, yết hầu trượt lên trượt xuống như quả bóng rơi vào dòng nước suối, lúc chìm lúc nổi.
Công chúa ngồi dịch sang bên: “Ta nhớ rồi, cha huynh nói huynh chưa từng được hưởng mùi vị Sôn nhân… Huynh bình tĩnh một chút cho ta, tuyệt đối đừng xằng bậy.”
Tạ Yêu nói biết: “Đừng quá xem thường sự tự chủ của ta.”
“Vậy huynh nuốt nước miếng làm gì?”
“Nuốt nước miếng là bản năng, ai bảo muội xinh xắn đáng yêu làm gì.” Tạ Yêu rất hiểu nghệ thuật nói chuyện, trong lúc trình bày chân tướng cũng không quên ca ngợi nàng. Thấy công chúa vẫn cảnh giác như cũ, hắn thở dài nói yên tâm: “Khi còn nhỏ chúng ta thấy hài tử khác ăn hồ lô cũng sẽ thèm chảy nước miếng, nhưng muội không thể vô duyên vô cớ nhảy lên cướp đoạt. Người sở dĩ làm người chính là vì hiểu quy tắc, nếu không thì có khác gì động vật?” Sau đó vừa nói vừa vẫy tay: “Tỷ muội tới đây, đến ngồi bên cạnh ta. Là vì hiếm lắm mới được ngửi mùi Sôn nhân nên ta mới thế này. Chỉ cần ngửi nhiều, đến lúc quen rồi là nước miếng tự động ngừng chảy.”
Công chúa lựa chọn tin tưởng hắn, nàng vẫn dịch trở về: “Huynh vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi.”
Tạ Yêu suy nghĩ, nói: “Ta nói với muội, mỗi người đều là một cá thể độc lập, đều có suy nghĩ riêng. Nếu mị lực Sôn nhân không có tác dụng với hắn, vậy điều duy nhất muội có thể làm chính là tăng cảm giác tồn tại.”
Công chúa xoa tay: “Ta đã thử vài lần, dần dần nắm giữa chút kỹ xảo. Nhưng lần trước dọa hắn bỏ chạy, nếu hắn trốn vào trong chùa, chẳng phải ta sẽ không bao giờ thấy được hắn?”
Tạ Yêu nói chưa chắc: “Dù là thùng sắt ta cũng có thể làm ra cái lỗ cho hắn chui ra được chứ đừng nói một gian chùa miếu.”
Hai mắt công chúa sáng như tuyết: “Tri Hổ huynh có diệu kế gì không?”
Tạ Yêu giơ tay tạo thành thế chỉ điểm giang sơn, công chúa chăm chú lắng nghe với một lòng tràn đầy hy vọng, kết quả hắn hít vào rồi thở ra, sau đó xấu hổ cười nói: “Ta vẫn chưa nghĩ xong.”
Công chúa lập tức uể oải, cúi đầu ủ rũ, nàng vẽ lung tung trên mặt đất. Tạ Yêu vỗ vai nàng an ủi: “Không nên gấp gáp, chờ đến Vân Dương ta sẽ nghĩ cách cho muội trà trộn vào chùa Đạt Ma. Chỗ này còn cách Vân Dương bảy mươi dặm, mất hai ngày đi xe ngựa, hai ngày này muội không thể không vui, nữ tử mà buồn bã là khó coi ngay.”
Tạ Yêu không giống phần lớn Hoạch nhân, hắn có tâm tư tương đối tinh tế, ở Kính Dương có mỹ danh bạn của nữ giới, bởi vậy hai người ở chung hoàn toàn không có ngăn cách.
Công chúa nghe hắn nói xong liền vuốt cằm lẩm bẩm tự nói: “Trà trộn vào cũng không thể dài lâu, ta phải tìm cớ hợp tình hợp lý, dễ bề tự do ra vào chùa Đạt Ma trong thời gian dài.”
Tạ Yêu thuận miệng đáp: “Cách thì có rất nhiều, dù sao hòa thượng cũng phải ăn uống tiêu tiểu, người nhiều chuyện cũng nhiều, việc nhiều thì cơ hội nhiều.:
Chỉ một câu nói vô tâm này lại dẫn dắt công chúa. Nàng đứng lên vui sướng nhảy nhót: “Tri Hổ huynh, ta nghĩ được một cách tốt, có thể vào chúa miếu một cách chính đáng.”
Tạ Yêu rất tò mò về kế hoạch của nàng: “Là cái gì? Tiết lộ cho ta biết trước một chút?”
Công chúa hất tóc dài chạy đi, chỉ nói: “Đến lúc đó huynh sẽ biết, chờ coi đi.”
Tạ Yêu ngây người nhìn bóng dáng nàng, trong lòng nghĩ thật là tiểu khả ái thông minh, cấp bậc của chùa Đạt Ma trong hệ thống chùa miếu ở Thiên Tuế rất cao, muốn trà trộn vào là không dễ đâu.
Dù như thế nào, công chúa điện hạ vui vẻ là được. Tạ Yêu đặt tay sau cổ, đứng lên co giãn gân cốt. Mọi người đi đường vài ngày, bây giờ đang tụm năm tụm ba dưới bóng cây kiểm tra lại đồ ăn, nghỉ ngơi xong sẽ tiếp tục lên đường. Bởi vì công chúa đang ủ mưu trong lòng, nôn nóng muốn thực hiện, cho nên lần này đi nhanh hơn trước đó, buổi trưa ngày thứ ba đã vào được thành Vân Dương.
Vân Dương là thánh địa của người Thiên Tuế, bởi vì chùa Đạt Ma nơi đây nổi tiếng khắp thiên hạ. Tạ Yêu đi theo xe ngựa công chúa mang nàng đi quanh thôn trang một vòng, không cần mở cửa, trong xe đã nhuốm đầy hương già nam.
Tạ Yêu gõ cửa xe: “Muốn đi vào thắp nén hương không?”
Công chúa nói không cần, nàng đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, ghé mắt nhìn cảnh vật phía sau Tạ Yêu: “Ta không thể xuất hiện, tránh bị người khác nhìn thấy, làm hỏng kế hoạch của ta.”
Đến bây giờ nàng vẫn chưa tiết lộ rốt cuộc kế hoạch của nàng là gì. Tạ Yêu cũng không truy hỏi, biểu hiện ra một lốp xe dự phòng hoàn mỹ đủ tư các: “Cần huynh làm gì không?”
Công chúa nhìn miếu thờ khói bay lượn lờ, tường vàng ngói đen trước mặt, trầm ngâm nói: “Tri Hổ huynh, huynh đi hỏi thăm giúp ta xem nơi nào cung ứng rau củ cho chùa.”
Tạ Yêu hồi thần: “Tỷ muội, hình như ta biết kế hoạch của muội rồi.”
Hai người nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói. Không đến một canh giờ, thủ hạ của Tạ Yêu đã thăm dò được con đường mua sắm của chùa Đạt Ma.
“Ở ngoại ô có rất nhiều hộ nông dân và phường đậu hủ tin Phật, thông thường rau quả của chùa Đạt Ma đều là họ cung cấp. Trong đó có một hộ nông dân, năm ngoái nam nhân chết bệnh, trong miếu chiếu cố góa phụ nên thường chọn mua nhiều nhất.”
Tạ Yêu nghe xong liền vỗ tay: “Quả phụ, không tồi!”
Công chúa lại do dự: “Trên rau củ có sâu, ta sợ. Huống hồ bây giờ đang là mùa thu hoạch, dân trồng rau không thích hợp.”
Tạ Yêu không rõ: “Thu hoạch không được sao? Có thể tới lui chùa Đạt Ma mỗi ngày mà.”
Công chúa lắc đầu, ánh mặt trời phản chiếu trong đôi mắt nàng, đôi mắt như rơi vào bích hồ.
“Chuẩn bị mấy rương đậu hủ cho ta, ta muốn mang vào chùa lúc hoàng hôn.”
Tạ Yêu càng thấy khó hiểu hơn, tùy tùng bên cạnh cũng do dự: “Công chúa điện hạ, bình thường sẽ đưa đồ vào sáng sớm, ngài mang đậu hủ lúc hoàng hôn là có mục đích gì sao?”
Công chúa nhìn về phía sơn môn, đôi mắt híp lại, vẻ mặt kia thật sự giống mỹ nhân rắn rết: “Ta muốn tìm chủ sự của chùa để nói chuyện.”
Đây là tính toán nương đưa đậu hủ để nói thẳng sao? Tạ Yêu không đoán được suy nghĩ của nàng, nếu nàng đã sắp xếp kế hoạch, vậy thì cứ làm đi.
Chỉ tốn ba đồng bạc là mua được mấy rương đậu hủ. Gánh hàng nho nhỏ đặt ở trước cửa khách đi.ếm. Công chúa ở trong vẫn chưa xuất hiện, cả Xước Xước và Hữu Ngư cũng nhốt bên trong, không biết là đang mân mê cái gì.
Đợi hồi lâu, cuối cùng cửa cũng mở, Tạ Yêu đón gọi một tiếng tỷ muội: “Đồ muội muốn đã được chuẩn bị tốt…”
Nhưng mà trong phòng không có công chúa, lại có một nữ nhân mặc váy vải thô, trên đầu quấn khăn vuông đứng trước mặt hắn. Nữ nhân hương dã này có làn da ngăm đen, bên má phải có một nốt ruồi đen to, trên nốt ruồi còn mọc râu dài…
Tạ Tiểu bảo chủ lùi về sau nửa bước, kinh hãi nói: “Xin hỏi là ai?”
Nông phụ chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy giảo hoạt. Lúc này Tạ Tiểu bảo chủ mới nhận ra nàng, kinh ngạc hỏi: “Sao muội lại biến mình thành thế này?”
Đối với hóa trang, nam nhân luôn là cái biết cái không. Công chúa lột nốt ruồi đen xuống cho hắn xem mặt, Tạ Tiểu bảo chủ mới xác nhận không phải nàng hủy dung mà là hóa trang.
Công chúa xách váy đi ra ngạch cửa, vác gánh đậu hủ lên vai, gọi Xước Xước và Hữu Ngư đến xem dáng đi của nàng thế nào.
Một đám người đứng sau xem dáng nàng đi đường, eo nhỏ như dưỡng liễu, bước đi lay động sinh tư, dáng người này hoàn toàn là đậu hủ Tây Thi, không xem mặt, chỉ xem dáng cũng có thể sống cùng được cả đời.
Hữu Ngư không thể không sửa đúng cho nàng: “Không phải như vậy, bước chân phải rộng hơn, đùi phải có lực hơn, eo và mông không thể vặn.”
Ban đầu công chúa còn chưa thể lĩnh hội được bí quyết, sau khi xem Hữu Ngư làm mẫu, rốt cuộc cũng có phần cải thiện. Nàng tự cảm thấy mình đi rất không tồi, bèn quay lại hỏi mọi người: “Bây giờ thì sao?”
Kết quả đám nam nhân kia ai cũng trợn mắt thật to, Tạ Yêu còn tính là bình thường, nhưng dưới mặt nạ tơ vàng lại có máu chảy ra. Công chúa ngơ ngác nhìn hắn, Tạ Tiểu bảo chủ hít mũi, nói: “Rất dễ nhìn.”
Tóm lại đi quá quyến rũ, không có vẻ đôn hậu giản dị của nông phụ, công chúa luyện hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thông qua khảo hạch. Đến lúc đưa đậu hủ, bả vai của công chúa đã đau nhức đến không đứng thẳng được, nhưng nàng vẫn cắn răng thẳng eo, đi đến sau chân núi dưới sự hộ tống của Tạ Yêu.
“Ta đã tìm hiểu kỹ, trong chùa không có Hoạch nhân, đều là người thường, muội đi vào sẽ không có nguy hiểm. Hòa thượng Thích Tâm vẫn chưa về chùa Đạt Ma, nhưng theo tốc độ đi đường của hắn thì chắc là nhanh thôi. Tuy rằng ta không biết rốt cuộc muội tính toán thế nào, nhưng làm huynh trưởng, ta sẽ ủng hộ muội hết mình.” Tạ Yêu đè nốt ruồi trên mặt nàng, dặn dò: “Cẩn thận một chút, ta ở đây chờ tin tức của muội. Nếu nhận thấy có điều không ổn thì phải hét to kêu cứu, ta sẽ dẫn người vọt vào cứu muội ngay lập tức.”
Công chúa gật đầu: “Cảm ơn Tri Hổ huynh.”
Tạ Yêu vẫy tay: “Lấy giao tình của chúng ta, cảm ơn cái gì.”
Công chúa hít thở sâu mấy hơi, sau đó gánh đậu hủ leo lên bậc thang, bóng dáng thướt tha kia lại làm Tạ Tiểu bảo chủ phiền muộn lần nữa.
Thủ hạ truyền một cái khăn tay đến, Tạ Yêu mở ô cửa nhỏ ở mặt nạ ra, vói vào lau mũi.
Thủ hạ nhìn theo tầm mắt của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, ngài từ tân lang lưu lạc thành bà mối, có tiếc không?”
Tạ Yêu không dời tầm mắt, giọng điệu có vẻ bình tĩnh tỉnh táo.
“Nàng đúng là rất đẹp, ta nguyện ý kết bái cùng nàng, nguyện làm rất nhiều việc vì nàng, nhưng mang mặt nạ bảo hộ sinh hoạt cả đời là không quá thực tế. Lúc trước khi đưa chìa khóa cho nàng, ta chỉ nghĩ đến vấn đề ăn uống, lại chưa kịp suy xét vệ sinh cá nhân…” Tạ Tiểu bảo chủ nói, bỗng nhiên âm điệu chuyển thành nức nở: “Đã mấy ngày rồi ta chưa rửa mặt, nằm bò ngủ cũng không tiện… Bây giờ chỉ hy vọng nàng có thể thành công, ta tính toán lấy lại chìa khóa, làm ta vốn có.”
Công chúa đi vào sơn môn, gặp được chủ sự nhà bếp.
Chủ sự quản lý vấn đề ăn uống của 300 tăng lữ trong chùa, thuộc về người có tiếng nói. Ngày thường hắn cũng phụ trách việc chọn mua, nhưng đại khái là sẽ để tăng nhân cấp thấp cùng nhau xử lý. Nghe nói có người bán đậu hủ muốn gặp hắn, dù sao thời gian vãn khóa vẫn chưa đến, hắn liền đồng ý gặp một lần.
Hắn niệm một tiếng a di đà phật rồi nói: “Thường ngày đều đưa đậu hủ vào dáng sớm, sao hôm nay thí chủ lại mang đến vào lúc này?”
Công chúa cúi đầu, bi thương nói: “Đại sư phụ, vùng ngoại ô có nhiều phường đậu hủ, cạnh tranh khốc liệt. Ta không có cha mẹ, trong nhà không có trụ cột, tiểu xưởng sắp không trụ nổi. Đây là mấy rương đậu hủ và đậu phụ khô cuối cùng ta làm, đặc biệt mang đến thêm chút đồ chay cho các đại sư, kết mối thiện duyên.”
Đại hòa thượng lấy từ bi làm trọng, nghe nàng nói vậy thì rất đồng tình với chuyện nàng gặp phải: “Thế này đi, thí chú cứ về làm đậu hủ như cũ, mỗi ngày mang đến năm rương, là bổn chùa đặt mua của thí chủ.”
Công chúa chậm rãi lắc đầu: “Cây đậu bị lũng đoạn cả, không mua được đậu nành, nhà ta không làm đậu hủ được.” Dừng giây lát, nàng nói tiếp: “Đại sư, ta nghe nói nhà bếp trong chùa nhận người, ta tay chân cần mẫn, cái gì cũng làm được. Đại sư xem có thể sắp xếp cho ta làm việc này không, ta không cần tiền công, chỉ cần có bữa cơm chay, lấp đầy bụng là được.”
Đại hòa thượng rất khó xử: “Phật môn là nơi thanh tịnh, chỉ sợ không tiện.”
Công chúa vội nói: “Đại sư, khuôn mặt ta xấu xí, nam nhân chê ta xấu không cần ta… Xin đại sư thương xót, Phật phổ độ chúng sinh, cứu người sắp chết đói là ta đi!”
Đại hòa thượng nhìn phụ nhân trước mặt, váy cũ vải bố, một bên mặt đầy đốm đen, bên kia có một cái nốt ruồi to, nói thật tướng mạo khiến người không dám nhìn thẳng, quả đúng là vẫn phù hợp tiêu chuẩn cứu trợ.
Vì thế hắn xoa bồ đề, nghĩ nói: “Nhà bếp có tiểu sa di phụ trách làm tạp vụ, cũng có tăng nhân phụ trách nấu cơm xào rau, chỉ là có khóa buổi sớm, thời gian tương đối gấp gáp… Thế này đi, thí chủ phụ trách phát đồ ăn cho tăng nhân cả chùa, đến lúc đó không cần đi lại, cái tăng nhân tự thống nhất xếp hàng lấy cơm. Công việc còn tính thoải mái, thời gian cá nhân cũng nhiều, thu chủ xem, có nhận được công việc này không?”
Này còn gì cần nói, hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của công chúa. Nàng nín khóc mỉm cười, nói cảm ơn liên tục: “Nguyện vọng lớn nhất của tín nữ là sớm ngày nghe Phạn âm, gột rửa cát bụi trong lòng. Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư… Ta nhất định sẽ làm thật tốt, báo đáp đại ân đại đức của đại sư.”
Đại hòa thượng nghe vậy thì mỉm cười chắp tay: “Thí chủ bắt đầu làm việc vào sáng sớm ngày mai!”
Công chúa mỉm cười gật đầu, từ đây đường đường là công chúa điện hạ liền phải ở sau bếp của chùa Đạt Ma bắt đầu kiếp sống của nông phụ tại nhà ăn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yểu Điệu Như Nàng
Chương 26
Chương 26