Phòng cho khách luôn có người đến quét dọn định kỳ nên không có bụi.
Chăn đệm trên giường cũng đều là đồ mới, luôn được phơi nắng hàng tuần, tuần trước là ngày nắng, chăn đệm sau khi phơi dưới nắng sớm được cất ở đây, cửa sổ thông gió cũng được mở mỗi ngày nên bây giờ trên chăn nệm vẫn thoang thoảng hương thơm mát.
Lần trước người ngủ ở phòng cho khách là Trần Nhất Gia, anh ta và Từ Văn Tĩnh giận dỗi nhau, Từ Văn Tĩnh bận rộn việc vụ kiện nên chưa kịp dỗ dành, Trần Nhất Gia liền tức giận chạy qua đây ở.
Hứa Tố ngồi ở mép giường, không đóng cửa phòng dành cho khách, đây là lần đầu tiên hai người ngủ riêng, anh không quen lắm, cả người đều cảm thấy trống vắng.
Đèn trong phòng khách đã tắt, Hứa Tố chỉ có thể nhìn ánh sáng xuyên qua khe cửa phòng ngủ chính xác định xem Trần Vũ đã ngủ hay chưa, không lâu sau phòng ngủ chính cũng tắt đèn.
Hứa Tố khá cao, chân cũng dài, giường ở phòng cho khách lại thấp, anh ngồi không dễ chịu mấy, nhưng bây giờ anh cũng không rảnh mà quan tâm đến điều đó. Anh thông báo cho thư ký Chương Kha, chiều mai mai anh mới có thể đến công ty.
Sau đó gửi tin nhắn cho Chu Dật: Sao Trần Vũ lại ở trên xe của cậu?
Trên đường đưa Lâm Thiên về nhà anh đã muốn hỏi, nhưng lại không có thời gian để hỏi.
Vừa rồi Trần Vũ trút giận một hồi, Hứa Tố nói không lên lời, nhất là Trần Vũ lại cho rằng anh lo lắng cho Lâm Thiên là vì anh chưa buông bỏ được mối tình đầu, Hứa Tố chỉ có thể giải thích hết lần này đến lần khác, không thể nhắc đến Chu Dật.
Anh cũng biết, Trần Vũ và Chu Dật cũng không có quan hệ gì, bình thường hai người đó gặp nhau cũng đều là qua anh.
Dù sao lúc anh đi đón Lâm Thiên, Chu Dật trở về hầm để xe, Trần Vũ cũng thuận tiện mà ngồi xe Chu Dật.
Nhưng mà bây giờ anh không dám đi hỏi Trần Vũ, chỉ sợ chó cắn áo rách, tình hình còn chưa chuyển biến tốt hơn tí nào đã chuyển xấu, cho nên chỉ có thể đi hỏi anh em của mình.
Anh còn muốn biết, Trần Vũ có nói cái gì với Chu Dật hay không, vừa nghĩ đến việc Chu Dật cũng có khả năng nhìn thấy anh ôm Lâm Thiên, anh lại càng cảm thấy khó mà nói rõ.
—
Trần Vũ đặt báo thức, rồi tiện tay rút ra cuốn《Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》của Agatha Christie từ trên kệ sách xuống.
Trước những suy nghĩ lung tung không kiểm soát được cùng với những lúc cảm xúc sụp đổ, Trần Vũ đã quen với việc lấy một cuốn sách ra đọc. Tựa như người đang khát nước đến cùng cực cần nước để khôi phục lý trí.
【The impossible could not be have happened, therefore the impossible must be possible in spite of appearance】
Cuốn sách mở ra đúng ở trang này, điều mình nghĩ nó không thể xảy ra không có nghĩa là nó không xảy ra, do đó những việc ta cho là không thể vẫn có thể xảy ra dù ta không ta thấy điều đó.
Ở cạnh cuốn sách, Trần Vũ đã chìm vào giấc ngủ.
Đúng 9 giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên.
Trần Vũ vậy mà lại ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị, lúc tỉnh lại nhìn người trong gương không những không sưng mắt, mà lông mi cũng rõ ràng từng sợi, đuôi mắt lan màu đỏ nhạt, gò má căng bóng mịn màng.
Hôm qua nói rất nhiều nhưng nói xong mọi tâm sự cũng tiêu tan.
Khi Trần Vũ mở cửa phòng ngủ, vẫn còn một khoảng thời gian trước giờ vào lớp, vì vậy cô có thể vắt một ly nước cam cho buổi sáng.
Cửa phòng cho khách luôn mở, người trên giường nghe thấy âm thanh dường như muốn đứng dậy, nhưng Trần Vũ lại làm như không thấy, trực tiếp đi thẳng vào nhà tắm rửa mặt, dưỡng da.
Cả đêm Hứa Tố ngủ không ngon, anh không biết Trần Vũ hôm nay mấy giờ đi làm, cho nên chỉ chợp mắt được một lúc, hơn 7 giờ đã tỉnh lại, sau đó không ngủ tiếp nữa.
Anh đi theo Trần Vũ vào rửa mặt, tấm gương hình chữ nhật có thể chứa được hai người, hai người đều mặc quần áo ở nhà màu trắng, một trái một phải đứng đó.
Một đêm không có Trần Vũ ở bên cạnh, bây giờ Hứa Tố chỉ muốn vòng hai tay ôm chặt lấy eo của cô từ phía sau, ham m.uốn từ từ trượt xuống quần ngủ rồi lại tiến lên đến khuôn ngực cô.
Nhưng anh biết Trần Vũ vẫn còn tức giận, đúng là rất tức giận, có điều anh có thể đợi.
Hứa Tố chỉ có thể ngắm nhìn Trần Vũ qua gương.
Toner, serum, kem dưỡng da, không thiếu một bước, làn da cô trắng nõn tựa như có thể véo ra được nước, lỗ chân lông căn bản là không hề nhìn thấy.
Đôi mắt của cô sáng ngời không còn tia máu đỏ, lông mi bị toner dính vào, vài giọt nước treo trên hàng lông mi tựa muốn rơi xuống lại tựa như luyến tiếc, chóp mũi có lẽ là vì nước lạnh mà hơi ửng đỏ, Trần Vũ lấy ra bông tẩy trang nhẹ nhàng lau qua, sau cùng thoa thêm kem dưỡng da, gương mặt cô lại càng giống quả trứng gà đã bóc vỏ.
So sánh với anh đứng bên phải, mặt anh tái lại, giống như mười mấy ngày không được ngủ, râu ria lởm chởm, hốc mắt cũng hiện lên quầng thâm.
Nếu như Trần Vũ giống một sinh viên trẻ trung mới vào đại học, thì anh lại giống như một thanh niên trải đời đã đi làm, vật lộn nhiều năm trong xã hội.
Hứa Tố đột nhiên bị sự đối lập này làm cho ngơ ngẩn, anh biết Trần Vũ yêu anh có một phần không thể thiếu là do ngoại hình, những lần tiếp xúc thân mật cô luôn dùng ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt anh, chăm chú nhìn anh đầy thâm tình, trìu mến.
Trần Vũ để mặt mộc, đắp mặt nạ bùn, lấy khăn lau tay rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Hứa Tố sững sờ, vội vàng tăng tốc động tác rửa mặt, sau đó cùng ra ngoài.
Trần Vũ đi vào phòng bếp, lấy nhân bánh đêm qua đã chuẩn bị xong từ trong ngăn mát tủ lạnh ra rã đông, sau đó lấy năm quả cam.
Hứa Tố đi vào, thấy Trần Vũ đang rửa cam, anh hỏi: “Vợ à, em muốn vắt nước cam sao?”
“Ừ.”
Trần Vũ để lại bồn rửa cho Hứa Tố.
Cô thích uống nước ép trái cây, nhưng lại không thích rửa máy ép trái cây, máy ép trái cây có ba khoảng trống xen giữa những lưỡi dao bay nhỏ và một đĩa áp suất bằng kim loại, các phần nhô ra được sắp xếp theo hàng và trật tự, sau khi sử dụng, các sợi cùi của trái cây đã bị nghiền thành bã sẽ bám vào phần này, dẻo quánh, sờ vào rất khó chịu, rửa không cẩn thận còn có khả năng bị cứa vào tay.
Trần Vũ đưa ly nước cam cho Hứa Tố, lấy vỏ sủi cảo từ trong tủ lạnh ra.
Ánh mắt Hứa Tố luôn đặt trên người cô, thấy cô không từ chối anh giúp đỡ, trong lòng anh cảm thấy mừng rỡ, chỉ cần Trần Vũ còn để ý đến anh là được rồi.
Mặc dù lần này cô rất tức giận, để anh ngủ ở phòng dành cho khách đã vượt qua ranh giới cuối cùng của mọi lần tranh chấp trong ba năm qua.
Trần Vũ chia phần vỏ sủi cảo ra làm đôi, chuẩn bị bát nước sạch đặt ở bên, cô cầm đũa trộn nhân bánh lên để kiểm tra độ rã đông, sau đó cũng đặt bên cạnh.
Mấy sợi tóc rối không nghe lời dính lên lớp mặt nạ bùn, yết hầu Hứa Tố giật giật, muốn đưa tay lên giúp cô vén lên những lọn tóc nghịch ngợm đó —
“A.”
Hứa Tố đau đớn giơ tay lên, đầu ngón áp út bị lưỡi dao sắc bén cứa qua một mảng nhỏ, máu tươi liền chảy ra.
Anh vô thức giơ ngón tay lên, ánh mắt tìm đến Trần Vũ,
“Rửa sạch bằng nước lạnh đi, em đi lấy bông khử trùng với băng cá nhân.”
Hứa Tố nhìn Trần Vũ để đũa xuống rồi đi ra phòng khách lấy hộp y tế, anh tùy ý để cho dòng nước lạnh chảy qua mấy giây, thấy không còn chảy máu nữa liền tắt vòi nước đi ra ngoài.
Hứa Tố đặt tay lên trên bàn ăn,
Trần Vũ dùng kẹp nhúng miếng bông vào nước muối sát trùng, nhẹ nhàng lau qua vết thương của anh, Hứa Tố cảm thấy miệng vết thương đau nhói nhưng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Đôi mắt xinh đẹp của cô cụp xuống, lớp mặt nạ bùn trên mặt dù vẫn chưa được rửa đi nhưng từng sợi lông mi cong dài của cô tựa như một chú bướm xinh đẹp đang đậu trên đầu ngón tay anh. Tiếp đến Trần Vũ dán băng cá nhân cho anh.
Trần Vũ ở gần ngay trước mắt, anh đưa tay liền có thể ôm cô vào lòng.
“Vợ ơi…”
Trần Vũ tránh khỏi tay anh, nhìn Hứa Tố bằng ánh mắt của một đứa trẻ đang giận dỗi, nhẹ giọng nói: “Hứa Tố, anh biết chuyện này còn chưa giải quyết xong mà. Tiếp theo anh vẫn sẽ giấu diếm em sao? Em vẫn sẽ còn phải nhìn thấy những bài đăng không rõ ràng trên ins của Lâm Thiên sao? Nếu như cô ấy coi anh là người để dựa vào, vậy thì sự ỷ lại này chỉ có thể là do anh dành cho cô ấy chứ không phải cô ấy vô duyên vô cớ mà tự mình đa tình.”
“Anh sẽ không giấu diếm em, cũng sẽ không một mình tiếp xúc với Lâm Thiên bên ngoài bệnh viện.”
Hứa Tố ngẩng đầu nhìn Trần Vũ, vươn tay kéo lấy cô: “Anh biết, vợ à, anh sẽ sửa lại những việc này.”
“Hy vọng lần sau em sẽ không thấy tay anh lại đặt trên lưng cô ấy, hay là bất kỳ chỗ nào khác.”
Trần Vũ liếc nhìn bàn tay to lớn của Hứa Tố, dịch ra khỏi người anh, đi vào phòng tắm rửa sạch mặt nạ.
—
Trần Vũ không để cho Hứa Tố về phòng ngủ, hình ảnh Hứa Tố ôm lấy Lâm Thiên khắc sâu trong đầu cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng cũng không từ chối việc để Hứa Tố đưa cô đến trường.
Hôm qua trời còn mưa to xối xả là thế, vậy mà hôm nay mặt trời đã ló rạng, nắng chói chang.
Tác dụng của biện pháp chống nắng vật lý cùng với biện pháp chống nắng hóa học cũng không thể ngăn cản những tác hại mà tia cực tím chiếu xuống gây ra cho làn da, lại còn thêm nhiệt độ quá nóng bức, Trần Vũ tất nhiên chọn xe hơi có điều hòa.
Trần Vũ đột nhiên nhớ ra có điều gì không đúng lắm,
“Hôm qua anh không mang áo khoác về nhà sao?”
Vốn là Trần Vũ chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng nhìn Hứa Tố bỗng nhiên căng thẳng, cô cũng hiểu được phần nào, trước khi xuống xe cô nhẹ giọng ậm ừ mấy tiếng không rõ,
“Là đưa cho Lâm Thiên nhỉ.”
Hứa Tố tưởng là Trần Vũ sẽ lại bắt đầu tức giận, nhưng Trần Vũ không có, trước khi xuống xe cô còn dặn dò anh lái xe cẩn thận một chút, dịu dàng lại ấm áp.
Làm cho lòng người mê muội.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Chương 16
Chương 16